Tiên Tử Xin Giúp Ta Trường Sinh

Chương 125: Đoạt xá




Thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, một đạo thanh âm dữ tợn truyền vào trong đầu Tiểu Lục Tử.
- Nhị đệ, đại ca cứu ngươi nhiều lần như vậy, lần này đến phiên ngươi cứu đại ca.
- Đại ca..
Thân thể Tiểu Lục Tử cứng đờ, chợt đôi mắt bắt đầu trống rỗng.
Thần hồn của y bị một kiếm diệt sát.
Sau đó, toàn bộ đầu đều trực tiếp bạo liệt!
Thân thể không có sinh mệnh lực bắt đầu nhanh chóng hư thối, một khối lại một khối thịt thối bắt đầu rơi xuống.
Này còn chưa xong, huyết sắc kiếm quang diệt sát Tiểu Lục Tử đồng thời, tiếp tục đi về phía trước.
Chưởng quầy thấy thế nhanh chóng vứt bỏ thân thể Tiểu Lục Tử, thân hình bạo lui.
Đối với Tiểu Lục Tử tiêu vong gã không có chút cảm xúc nào, giờ phút này gã chỉ nghĩ nên như thế nào sống sót.
Nhưng kiếm này quá mạnh.
Cường đại vượt quá tưởng tượng của gã.
Phốc xuy!
Sau một khắc, kiếm quang lần nữa xuyên thấu mi tâm chưởng quầy.
Trong lòng gã chấn động mạnh.
Gã hiểu được, một kiếm này gã ngăn không được.
Sinh tử tồn vong thời khắc, chưởng quầy đỉnh đầu hiện lên một tòa môn hộ do vô số hài cốt tạo thành.
Cánh cửa này đột nhiên mở ra, một đạo thần hồn vô cùng ngưng thực từ trong đó vội vàng chạy ra.
Bùm!
Trong chớp mắt này, đầu chưởng quỹ ầm ầm vỡ nát, nhưng vạn hạnh thần hồn đã chạy ra.
Trên khuôn mặt dữ tợn kh ủng bố lúc này tràn đầy may mắn cùng nghĩ mà sợ.
- Chết tiệt.

Sớm biết tiểu tử này mạnh mẽnhư vậy, gã vẫn nên thành thành thật thật ăn chút phàm nhân là được.
Cuộc sống gia đình tạm ổn trôi qua thật đẹp.
Thần hồn còn sót lại này đang muốn chạy trốn, đã thấy Ôn Tri Hành mặt không còn huyết sắc, cả người nửa quỳ trên mặt đất không thể đứng dậy.
Kiếm thứ bảy của Nhiên Huyết kiếm pháp tuy mạnh, nhưng tác dụng phụ quá lớn.
Rút ra huyết khí toàn thân, đây là sát chiêu được ăn cả ngã về không.
[ Khí huyết toàn thân của ngươi tiêu hao hầu như không còn, lâm vào trạng thái cận tử!]
[Thân thể của ngươi bắt đầu cấp tốc khôi phục!]
[Ba..]
Đương nhiên, Ôn Tri Hành khác với những người khác, chỉ là vết thương trí mạng, hắn chỉ cần ba giây là có thể hoàn toàn khôi phục.
- Ha ha ha, nguyên lai ngươi cũng không được!
Thần hồn chưởng quỹ kia không biết những điều này, thấy thế tự nhiên mừng rỡ.
Thần hồn hóa thành một đạo u quang, trực tiếp xông về phía mi tâm Ôn Tri Hành.
Sau khi tu vi tiến vào cảnh giới Thần Du thứ năm, thần hồn liền có thể nhảy ra hàng rào, ngao du khắp thiên địa, cũng có sức chiến đấu nhất định.
Hiện tại, gã muốn trực tiếp diệt thần hồn của Ôn Tri Hành.
Gã nhìn ra được, Ôn Tri Hành chỉ là đệ tứ cảnh tu sĩ, thần hồn cường độ tất nhiên so ra kém chính mình.
Huống chi là trạng thái suy yếu hiện tại.
Thừa dịp hắn bệnh, muốn mạng hắn!
Sau khi diệt thần hồn của Ôn Tri Hành, liền có thể cường đoạt thân thể của hắn.
[Đoạt xá đệ nhất chuẩn tắc: Đoạt xá chỉ có thể đoạt lấy một lần.]
Đây là quy tắc tối tăm của Thiên Đạo.
Dù sao đoạt xá là thiên thương hại lý, nếu là không hạn chế đoạt xá, thế giới liền rối loạn.
- Thân thể tiểu tử này không tệ, không yếu hơn ta.

Thần hồn này mặt lộ vẻ vui mừng, đoạt xá cũng không phải là một chuyện dễ dàng, tu sĩ bình thường, cả đời cũng sẽ không lựa chọn đoạt xá.
Đoạt xá yếu hơn mình vô dụng, mạnh hơn mình lại đoạt xá không được.
Cơ hội như bây giờ thật sự là khó có được.
Nhưng thần hồn vừa tiến vào mi tâm Ôn Tri Hành, Ôn Tri Hành liền chậm rãi đứng lên.
Giờ phút này, trạng thái của hắn đã hoàn toàn khôi phục.
Còn nghĩ hẳn là giết không chết đầu thi cốt ma này, không ngờ lại tới đây chịu chết.
Ôn Tri Hành sờ sờ cằm mình, mặt lộ vẻ cổ quái.
- Đoạt xá chính mình?
Vậy không khỏi quá xem thường hắn.
Thức hải của hắn cũng không phải là thức hải bình thường a.
Quả nhiên, thần hồn Thi Cốt Ma vừa tiến vào trên không thức hải của Ôn Tri Hành liền ngây ngẩn cả người, nụ cười trực tiếp biến mất.
Gã thấy gì?
Lôi Trì?
- Chết tiệt!
Một bãi mìn khổng lồ!
Giữa lôi trì còn có một gốc cây nhỏ bị vô số lôi đình vờn quanh.
Thức hải phía trên thỉnh thoảng phát ra tiếng vang đùng đùng, giống như là vô tận thiên kiếp sắp giáng lâm xuống.
Bùm!
Sau một khắc, lôi quang lóng lánh!
Một đạo lôi điện màu vàng từ trên hư không lao xuống, oanh kích vào thần hồn Thi Cốt Ma.
- A!

Thi Cốt Ma không kịp đề phòng, phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương đến cực điểm.
Nỗi đau đớn tột cùng quét qua toàn thân gã.
- Đây.. Đây.. Đây là Cửu Thiên Huyền Lôi!
Thần hồn Thi Cốt Ma điên cuồng run rẩy, nội tâm sợ hãi tới cực điểm.
Gã cảm nhận được loại khí tức lôi đình này.
Làm Thi Cốt Ma, gã vốn không phải người tốt lành gì, mỗi lần đột phá đều phải trải qua thiên kiếp, cũng thường xuyên bị sét đánh!
Cửu Thiên Huyền Lôi chính là một trong những lôi kiếp cường đại nhất.
Đương nhiên, gã chưa từng bị bổ qua, bằng không đã sớm chết.
- Không đúng, không phải Cửu Thiên Huyền Lôi chân chính.
Thi Cốt Ma hai mắt mở to, trong ánh mắt lộ ra một tia vui mừng tìm được đường sống trong chỗ chết.
Gã may mắn nhìn thấy những Thi Cốt Ma cường đại hơn bị Cửu Thiên Huyền Lôi bổ qua, lúc ấy liền chết yểu.
Lấy tu vi của gã nếu là đụng phải, tự nhiên là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Mà hiện tại, gã bị bổ một cái, cư nhiên không chết, kia tự nhiên liền không phải hàng thật.
- Quả nhiên, mạng ta không nên tuyệt, chạy!
Cho dù không phải Cửu Thiên Huyền Lôi chân chính, Thi Cốt Ma thần hồn vẫn không có ý tứ đối kháng, gã chỉ muốn chạy trốn.
Đối với thiên kiếp kh ủng bố, gã khắc sâu đáy lòng.
Hơn nữa nơi đây một cái lôi trì lớn như vậy, gã đoạt xá cái rắm a.
Thần hồn gã vẫn là do vật cực bẩn, âm độc hóa thành.
Ở địa phương này, cho dù đoạt xá thành công cũng không trụ nổi a.
Ngay sau đó, thân hình của gã chợt lóe, nhanh chóng phóng ra phía ngoài.
- Như thế nào, đến rồi muốn đi sao?
Đúng lúc này, trong thức hải đột nhiên vang vọng thanh âm của Ôn Tri Hành.
Thi Cốt Ma Thần Hồn đột nhiên dừng lại, phía trước gã xuất hiện một bức tranh.
Theo bức tranh từ từ mở ra, bốn phía hết thảy, đều bị bóng tối bao phủ.
- Đây lại là..
Thần hồn Thi Cốt Ma càng thêm hoảng hốt.

Vào giờ khắc này gã cư nhiên mất đi nhận thức đối với chung quanh, gã không biết làm sao chạy ra ngoài.
Cũng may rất nhanh, trong bóng tối vô biên lại nổi lên ánh sáng.
Một con mắt khổng lồ mở ra.
- Giao Long Chi Nhãn!
Bùm!
Một đoàn hỏa diễm thiêu đốt lên, đồng thời lại có kim sắc lôi đình chợt hiện, ngưng tụ thành Giao Long thân thể, sáng rực kỳ huy, chói mắt đến cực điểm.
- Quan tưởng! Chúc Thiên Giao Long!
Lúc này Ôn Tri Hành cũng không phải là mượn linh khí ngưng tụ thành thân thể Chúc Thiên Giao Long.
Mà là sử dụng phương pháp quan tưởng.
Dùng lực lượng thần thức của mình, hoàn toàn ngưng tụ ra Chúc Thiên Giao Long!
Chỉ là bởi vì thần thức lực đặc thù của mình.
Trên người Giao Long lại xuất hiện lôi đình lực.
Giao Long xoay quanh hư không, phát ra tiếng hí.
Ngọn lửa Chúc Thiên, cả khung trời vào giờ khắc này đều dấy lên ngọn lửa ngập trời.
Cùng lúc đó, còn có lôi đình thiểm điện cùng hỏa diễm đan xen, tạo thành uy áp vô tận, chấn nhiếp tâm hồn.
Hống!
Chúc Thiên Giao Long hai con mắt giận dữ trừng lớn, một cỗ khí thế hủy thiên diệt địa từ trên người nó tản mát ra, thần hồn Thi Cốt Ma trực tiếp bị trấn áp tại chỗ, không thể động đậy.
Bùm!
Lôi đình kinh khủng cùng hỏa diễm đan xen cùng một chỗ, từ trong hư không giáng lâm rơi xuống, trong phút chốc Thi Cốt Ma mặt lộ ra tuyệt vọng.
- Xong rồi.
Gã biết mình hết thuốc chữa rồi.
- Ta hận!
Gã rất hối hận, gã không nên bị người nọ mê hoặc.
Mình nên thành thật tiếp tục mở quán trọ ăn mấy người phàm a.
Thôn Thực tu sĩ mặc dù để cho tu vi gã tăng vọt, nhưng chỉ cần một lần thất thủ chính là kết cục thân tử đạo tiêu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.