Tiên Tử Xin Giúp Ta Trường Sinh

Chương 123: Tình huynh đệ sâu đậm vậy cùng chết đi




Trương Thiên Thành cũng không nhận ra Ôn Tri Hành trước mắt.
Đối với hành vi đối phương coi mình là lợi thế trao đổi, gã theo bản năng cảm giác im lặng.
Đương nhiên, gã cũng không có ý kháng cự quá lớn.
Hiện tại gã đã sớm là nửa người chết, chỉ cần thần hồn bất diệt, gã cũng sẽ không tiêu vong.
Hai yêu ma trước mắt này, cho dù là muốn giết gã hẳn là cũng có chút khó khăn.
Mục Vân Thanh mặc dù chưa hạ lệnh, nhưng gã có suy nghĩ của mình, nếu có thể hỗ trợ cứu Liễu Thanh Đại, vậy tất nhiên là một chuyện tốt.
Phốc xuy!
Ngay sau đó, giữa không trung Trương Thiên Thành bị người giữ chặt cổ họng.
Đúng là chưởng quầy kia ra tay, một cái cự trảo màu đên từ dưới áo bào xuất hiện, đem người gắt gao chụp xuống.
Như Liễu Thanh Đại, cổ họng Trương Thiên Thành cũng bị đâm vào.
- Hả?
Chưởng quỹ cùng Tiểu Lục Tử liếc nhau, trong ánh mắt tàn bạo thậm chí lộ ra một tia kinh ngạc.
Không phải, thật sự cứ như vậy đem người trao đổi tới?
- Được rồi, người cho các ngươi, mau trả người lại cho ta đi.
Ôn Tri Hành thấy thế, đưa tay ra mặt không chút thay đổi mở miệng.
Trạng thái của Liễu Thanh Đại có chút không ổn, nàng cũng không phải là bị bóp cổ họng, hay mất máu quá nhiều.
Khí tức yêu ma trên người Tiểu Lục Tử đã xâm nhập vào cơ thể của nàng.
Thực lực của Tiểu Lục Tử vượt xa Liễu Thanh Đại, có thể nói là đem nàng áp chế gắt gao.
Khí yêu ma cùng linh khí đang dây dưa trong cơ thể, trạng thái này có thể so với tẩu hỏa nhập ma.
Thời gian dài hơn một chút, vậy thì thật sự có chút phiền toái.
- Ha ha ha!
Chưởng quỹ cùng Tiểu Lục Tử liếc nhau, chợt không khỏi cười to ra tiếng.
Sao lại có người ngu xuẩn như vậy.
Lại thật đúng là tin mình sẽ một mạng đổi một mạng a.
Liễu Thanh Đại miễn cưỡng mở mắt, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, mắt thấy Trương Thiên Thành bị bắt, ngay cả nàng cũng có chút không thể tưởng tượng nổi.
Sao lại thế?
Với hiểu biết của nàng về Ôn Tri Hành, Ôn Tri Hành không thể ngu xuẩn như vậy mới đúng.
Nhưng hiện tại nàng đã không có biện pháp tự hỏi, đem toàn bộ tâm thần đều áp chế yêu ma chi khí bên trong cơ thể.
- Ngươi gạt ta!
Cho đến lúc này, Ôn Tri Hành tựa hồ mới kịp phản ứng, thân thể cứng đờ, trên mặt lộ ra vẻ phẫn nộ.
- Thịt tiểu nương tử này thơm hơn hai tên nam nhân thối các ngươi, một mạng đổi một mạng còn chưa đủ.
Trong ánh mắt chưởng quầy kia hiện ra vẻ nghiền ngẫm, lại nói:
- Như vậy đi, dùng mạng hai người các ngươi đổi lấy nàng, chúng ta liền thả tiểu nương tử này.
- Lời ấy là thật sao?
Trên mặt Ôn Tri Hành lộ vẻ rối rắm,
- Ta không tin các ngươi!
Răng rắc!
Vừa dứt lời, chưởng quầy đã đưa tay bẻ gãy tứ chi Trương Thiên Thành.
- A!
Trương Thiên Thành phát ra tiếng kêu r3n thống khổ, tứ chi vặn vẹo, trên trán toát ra mồ hôi to như hạt đậu.
Hạ thủ không chút do dự, thủ đoạn hành vi hung tàn vô cùng.
- Hừ, ngươi không có lựa chọn.
Khóe miệng Tiểu Lục Tử lộ ra một nụ cười lạnh, trên ngón tay lần nữa nổi lên hắc quang, mắt thấy sắp xuống tay.
- Được, ta đồng ý, ta đồng ý.

Ôn Tri Hành khẩn trương, vội hô to.
Chưởng quỹ kia cũng không buông lỏng cảnh giác, nháy mắt với Tiểu Lục Tử.
Tiểu Lục Tử ngầm hiểu, một trảo vung ra.
Một cái hắc quang mang theo tiếng xé gió gào thét, hướng về cổ họng Ôn Tri Hành chộp tới.
Phốc xuy!
Thân thể Ôn Tri Hành theo bản năng né tránh, nhưng lại không hoàn toàn né tránh.
Hắc quang ngăn cách hơn phân nửa cổ họng, rất nhiều máu tuôn ra.
- A..
Thân thể Ôn Tri Hành nhoáng lên, hai tay nắm cổ, khuôn mặt trắng bệch, thống khổ đến cực hạn.
Lần này.
Tất cả mọi người đều bối rối.
Mặt Liễu Thanh Đại không khỏi tro tàn, vốn tưởng rằng Ôn Tri Hành là nghĩ biện pháp gì, kết quả ngay cả chính hắn cũng bị bóp lấy yết hầu.
Hơn nữa bị đâm sâu vào phân nửa, loại thương thế cấp bậc này, nếu là không dùng đan dược chữa thương.
Cho dù lbọn họ là tu sĩ cũng rất nhanh sẽ chết đi.
Trong nháy mắt, nàng thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma.
Chưởng quỹ và Tiểu Lục Tử cũng bối rối.
Lúc trước hết thảy đều tới quá dễ dàng, dẫn đến bọn họ ngược lại sinh lòng kiêng kỵ không dám động thủ.
Bọn họ sợ nhất chính là Ôn Tri Hành giả heo ăn thịt hổ.
Sau tất cả, chính họ cũng thường xuyên làm như vậy.
Đá vào tấm sắt sẽ không tốt.
Cho nên cho dù là bọn họ chiếm cứ thượng phong, cũng không có ý định lấy cứng chọi cứng.
Tiểu Lục Tử ra tay với Ôn Tri Hành, cũng chỉ là một kích thăm dò.
Kết quả một kích thiếu chút nữa gi ết chết Ôn Tri Hành.
Vết thương này không thể làm giả được.
Thật sự gặp được Muggle?
Chưởng quỹ cùng Tiểu Lục Tử đầu óc đều có chút mơ hồ.
Hai huynh đệ bọn họ lại có vận khí bực này, gặp được nhị hóa bực này, đây là ông trời chiếu cố bọn họ a!
Hôm nay thật đúng là thu hoạch tràn đầy.
- Thả.. người..
Ôn Tri Hành nửa quỳ trên mặt đất, dùng thanh âm khàn khàn mở miệng.
Trong ánh mắt toát ra hi vọng.
- Thả người?
Chưởng quỹ hai người tựa như nghe được chuyện chê cười lớn nhất, chợt cũng không giả bộ, trực tiếp cười to ra tiếng, trong thanh âm tràn đầy trào phúng.
Đều nói nhân loại gian trá giảo hoạt, hiện tại xem ra.
Chỉ là..
- Đại ca, ta đi giết hắn!
Tiểu Lục Tử li3m môi dưới, nhe răng cười mở miệng.
- Đừng giết, ta thích ăn sống, vị ngon, cũng bổ nhất, nếu chết, tu vi có thể tản đi hơn phân nửa, đáng tiếc.
Chưởng quỹ lắc đầu,
- Đều là tu sĩ cảnh giới thứ ba, thần hồn chưa hoàn toàn thành hình, chặt tứ chi từ từ ăn là được.
- Đại ca nói đúng.
Tiểu Lục Tử vội gật đầu, đại ca nói có đạo lý.
- Tiểu nương tử này da mịn thịt mềm, giữ lại ăn cuối cùng, ăn hai cái này trước đi.

Chưởng quầy cũng lộ vẻ hưng phấn, trước mặt ba người bắt đầu thương nghị trình tự dùng cơm.
- Đều nghe theo đại ca!
Tiểu Lục Tử cũng là kích động lên, chợt trong lòng bàn tay xuất hiện một cây xiềng xích do yêu ma khí ngưng tụ mà thành, đem Liễu Thanh Đại trói chặt lại.
Rồi tiện tay ném đi.
- Ưm..
Liễu Thanh Đại phát ra một tiếng r3n rỉ, yêu ma chi khí ở trong cơ thể nàng tàn pahs.
Bây giờ, nàng quả thực so với một phàm nhân còn yếu hơn.
Thấy tình cảnh này, nàng chỉ có thể thống khổ nhắm mắt.
Trong trữ vật linh khí của nàng còn có rất nhiều át chủ bài, nhưng trạng thái hiện tại của nàng căn bản không lấy ra được.
- Các ngươi..
Ôn Tri Hành ôm cổ, nửa quỳ ở phía trước, thấy vậy khóe mắt như muốn nứt ra.
- Yên tâm, hiện tại sẽ không để cho các ngươi chết, chết sẽ không ăn ngon.
Trên mặt Tiểu Lục Tử lộ ra nụ cười quỷ dị.
Hưu!
Mấy đạo hắc quang từ lòng bàn tay Tiểu Lục Tử b ắn ra, thẳng vào tứ chi Ôn Tri Hành.
Xì!
Trong khoảnh khắc, Ôn Tri Hành tứ chi toàn bộ phế, xụi lơ trên mặt đất.
Không thể không nói, Thi Cốt Ma quả thật rất cẩn thận.
Ôn Tri Hành cũng đã như vậy, vẫn không buông lỏng cảnh giác.
- Được rồi, chỉ là tu sĩ cảnh giới thứ ba, không cần khẩn trương như vậy, ăn trước đi, người nọ thuộc về ngươi, người này thuộc về ta.
Lần này, ngược lại là chưởng quỹ kia mở miệng thúc giục.
Chủ yếu là đoàn người Bạch Lộ Thu đã đi ra ngoài một thời gian, bọn họ không thể kéo dài thêm nữa.
Thật vất vả bắt được tu sĩ, vốn nên hảo hảo hưởng thụ một phen, hiện tại trước tiên đem hai cái xú nam nhân ăn rồi nói sau.
Liễu Thanh Đại ngược lại có thể mang đi chậm rãi hưởng thụ.
- Vâng, đại ca.
Tiểu Lục Tử thân hình lóe lên, biến ảo ra một cái hắc sắc móng vuốt đem Ôn Tri Hành chộp vào trong tay.
Trên mặt của gã bắt đầu hiện lên sắc mặt xanh mét của người chết mới có, tròng mắt lồi ra ngoài, cơ hồ sẽ rơi ra hốc mắt.
Miệng lớn mở ra, lộ ra răng nanh màu xanh trong đó.
Thân hình của gã chậm rãi biến ảo, trở nên cao gầy, làm rách áo vải thô mặc trên người.
Đến giờ phút này, nó rốt cục bắt đầu hiện ra nguyên hình.
Gió lạnh từ trong đại môn mở ra tràn vào, quần áo rách nát của Tiểu Lục Tử bị vạch ra, lộ ra động máu khổng lồ bên trong, giờ phút này đang chảy xuôi dòng máu màu đen tanh hôi.
Tíc tắc, tíc tắc.
Hắn chính là Thi Cốt Ma, vốn là thi cốt người chết biến thành.
Cùng lúc đó, bộ dáng chưởng quỹ cũng phát sinh biến hóa.
Bộ dáng của hắn cùng Tiểu Lục Tử khác nhau không kém, thân thể tay chân đều bị kéo dài.
Chỉ là toàn thân y trên dưới còn có vô số lân phiến nhanh chóng toát ra, rõ ràng hóa thành một cái thân cao ba thước đầu dài hai sừng, thể sinh hắc lân giống như người quái vật.
Rất rõ ràng, chưởng quỹ thực lực càng mạnh, thân thể có biến hóa mới.
- Hắc hắc, đã lâu không ăn được tu sĩ, cũng không biết là mùi vị gì.
Tiểu Lục Tử giơ Ôn Tri Hành lên thật cao, miệng càng há càng lớn, đúng là muốn nuốt Ôn Tri Hành một ngụm.
- Nhiếp tâm thuật!
Đúng lúc này, Ôn Tri Hành vốn đã lâm vào lúc sắp chết đột nhiên mở hai mắt ra, đáy mắt lóe ra kinh mang dọa người!

Đó là lực lượng thần thức đã hóa thành lôi đình.
Thuật pháp nhiếp tâm thuật này có thể hấp thu tâm thần của mục tiêu, khiến mục tiêu hoảng hốt, thậm chí tạm thời khống chế thần trí.
Hắn đã chờ đợi cơ hội này.
Thực lực của hai Thi Cốt Ma này cũng không kém.
Có thể dễ dàng khống chế Liễu Thanh Đại như vậy, tất nhiên đã ở cảnh giới thứ tư trở lên.
Ôn Tri Hành cho dù không sợ, cũng không dám tùy tiện động thủ.
Chủ yếu thi cốt ma này hạ thủ quả thật đủ ác độc hung tàn, hắn không nắm chắc dưới tình huống cứng đối cứng, có thể bình yên vô sự cứu Liễu Thanh Đại.
Ong ong!
Ánh mắt Tiểu Lục Tử nhìn Ôn Tri Hành, sau một khắc, thân hình gã cứng đờ.
Thần thái trong mắt đột nhiên biến mất.
Đều là đệ tứ cảnh, nhưng tu vi thần thức Ôn Tri Hành có thể nói bạo sát đồng cảnh.
- Động thủ!
Ôn Tri Hành lại quát lớn, kiếm hoàn từ trong khí hải nhảy ra, huyết quang phóng lên trời:
Huyết sắc kiếm khí ở giữa không trung gào thét xoay tròn!
Phụt!
Trước mắt thi cốt ma đầu phóng lên cao, máu hôi tanh tưởi phun ra, một con chi thi không đầu xuất hiện tại chỗ.
Ôn Tri Hành bước chân không ngừng nghỉ, thân hình lóe ra bên cạnh Liễu Thanh Đại, đồng thời kẹp nàng dưới nách lướt đi.
Tiểu Lục tử kia còn chưa chết, hắn phải an trí Liễu Thanh Đại trước mới được.
- Đáng chết!
Biểu tình trên mặt chưởng quầy trong nháy mắt cứng ngắc.
Tất cả xảy ra quá nhanh, gã thậm chí còn không kịp phản ứng.
- Chết!
Thi Cốt Ma này nổi giận, mở ra cái miệng dữ tợn, một tiếng rít nhọn trầm thấp từ trong miệng nó phun ra đang muốn truy kích.
Không ngờ, Trương Thiên Thành kia xụi lơ thân thể mãnh liệt đứng thẳng, từ trong tay của gã giãy thoát.
Bị bẻ gãy tứ chi rõ ràng răng rắc một tiếng khôi phục nguyên trạng, hai tay càng hóa thành lưỡi dao sắc bén trực tiếp đâm vào ngực chưởng quầy!
- Hả?
Đôi mắt chưởng quỹ kia đột nhiên lộ ra vẻ khiếp sợ.
Sao lại thế?
Gã đã bẻ gãy tứ chi của người trước mắt, khí yêu ma đã sớm xâm nhập vào cơ thể.
Làm sao còn có thể nhúc nhích?
Sở dĩ Ôn Tri Hành để Trương Thiên Thành bị bắt là vì lúc này.
Chú ý chính là một cái xuất kỳ bất ý.
Khi!
Nhưng mà một kích này của Trương Thiên Thành chỉ là vỡ nát một mảnh lân giáp màu đen bên ngoài Thi Cốt Ma.
- Nguy rồi!
Trương Thiên Thành trong lòng cả kinh, thân hình nhanh chóng lùi về phía sau.
Thực lực của Thi Cốt Ma so với trong tưởng tượng còn mạnh hơn!
- Chết!
Quái vật này trong miệng phát ra một tiếng gào thét không phải người, lập tức, thân thể đột nhiên hướng Trương Thiên Thành đánh tới.
Một đạo hàn mang từ giữa không trung hiện lên.
Chỉ thấy năm ngón thi cốt ma kia thành trảo, lăng không trảo ra, trên ngón tay phủ kín lân giáp cứng rắn, hướng thẳng yết hầu yếu hại của Trương Thiên Thành.
Tốc độ kia nhanh đến cực hạn, chỉ là trong nháy mắt, sẽ đâm tới.
Tiếng xé gió từ bên tai đánh úp lại, Trương Thiên Thành cũng không sợ hãi, trong ánh mắt lại hiện lên một tia tàn nhẫn.
Nghiêng người né tránh, đồng thời tay phải sờ thắt lưng trữ vật bên hông, rút ra một thanh đại đao hàn quang lóe ra, xoay người vung chém.
Xì!
Hỏa tinh văng khắp nơi, thanh âm kim thiết giao minh chói tai vang lên.
Đao trảo va chạm, lại b ắn ra vô số đạo kim mang.
- Thật mạnh!
Con ngươi Trương Thiên Thành hơi phóng đại, thanh đại đao này chính là linh khí Mục Vân Thanh đưa cho y.
Lại chém không đứt móng vuốt của Thi Cốt Ma.
Thân thể thật cường đại!

Thân khôi lỗi của y cũng lấy cường độ thân thể làm sở trường, nhưng giờ phút này so sánh, lập phán cao thấp.
Không có biện pháp, Trương Thiên Thành thân thể cơ sở vốn là rất kém cỏi, hơn nữa không có luyện chế tốt.
Nếu không, thân thể của hắn sẽ không kém hơn so với Thi Cốt Ma.
- Chết!
Thi Cốt Ma trong miệng lại phát ra tiếng gào thét, giờ phút này ý thức nhân tính trên người gã bắt đầu biền mất dần.
Rơi vào hoàn cảnh cuồng bạo kia.
Trương Thiên Thành biết không địch lại, đang muốn lui lại, lại bị vài đạo móng vuốt sắc bén xẹt qua thân thể.
Phốc xuy!
Trương Thiên Thành trực tiếp bị đánh bay!
- A a a a!
Tiểu Lục Tử lúc trước bị Ôn Tri Hành chặt đầu, cũng đem đầu của mình một lần nữa lắp trở lại trên thân thể.
Trong miệng hắn phát ra tiếng gào thét kh ủng bố và vặn vẹo.
- Ta muốn giết các ngươi!
Vốn tưởng rằng gặp Muggle, không ngờ cuối cùng bị tính kế vẫn là bọn họ!
Con vịt đến miệng không còn, điều này làm cho gã làm sao có thể nhẫn!
Hưu!
Mấy đạo hắc quang lần nữa bắn tới!
Thân thể Trương Thiên Thành run rẩy, giống như trở thành bia ngắm, bị bắn xuyên qua.
Đại chưởng quỹ đột nhiên xuất hiện trong hư không, một chưởng hung hăng đánh xuống!
Bùm!
Sau một khắc, Trương Thiên Thành đột nhiên rơi xuống phía dưới, mặt đất nhấc lên bụi bặm thật lớn.
Phốc!
Trương Thiên Thành miệng phun máu tươi, toàn bộ xương cốt đều bị chấn nát bấy.
- Muốn chết sao?
Trương Thiên Thành hai mắt sung huyết, tầm mắt có chút mơ hồ.
Không biết vì sao, đối với cái chết, y cũng không có cảm giác quá lớn.
Bộ dạng hiện tại của y, chết hay không chết, cũng không có khác biệt quá lớn.
Chỉ là, ngay tại vừa rồi, trong trí nhớ của y, xuất hiện thân ảnh một người khác.
Hình dáng của người đó có chút mơ hồ.
Tất cả về hắn, đều rất là hỗn loạn, giống như là bị chính mình cố ý lưu giữ.
Bộ dáng Vương Thủ Chân xuất kiếm kia, thật giống người nọ a..
Trong ký ức mông lung, khóe miệng Trương Thiên Thành không khỏi cười cười.
* * *
- Mẹ nó! Đánh huynh đệ ta!
Đúng lúc này, Ôn Tri Hành lại quay về, thấy cảnh tượng này lập tức gầm lên một tiếng,
- Giết!
Một tiếng vang cuồng bạo truyền ra.
Ôn Tri Hành một tay cầm kiếm, trợn mắt trừng mắt, khí thế hung hãn tựa như hải khiếu sơn băng.
Hiện tại Liễu Thanh Đại không có ở đây, hắn có thể không cần lưu thủ!
- Trở về rồi!
Hai thi cốt ma thấy thế, trong ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng.
- Hay cho một huynh đệ tình thâm, vậy thì cùng chết đi!
- Nhân loại đê tiện, ngươi dám gạt ta.
Tiểu Lục Tử kia thân như ác quỷ, cuồng bạo đánh úp lại.
- Cút!
Ôn Tri Hành gầm lên, một kiếm chém ngang!
Bùm!
Thi Cốt Ma bay nhào tới lại bị một kiếm đánh bay, trực tiếp đụng vào vách tường!
Răng rắc!
Trong khách sạn, vách tường vốn không kiên cố bị đập thủng, mảnh vụn đá ván gỗ bắn tung tóe ra.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.