Tiên Thiên Hữu Luân

Chương 20: Mười Một Hệ Nguyên Tố




Nguyên Sinh tiếp tục di chuyển một đoạn, bỗng Ưng Tích kêu dừng lại.
Nguyên Sinh nghĩ rằng Ưng Tích cảm nhận được yêu thú phía trước liền đứng lại ngắm nhìn xung một cách thận trọng.
" Ngươi nhìn gì đấy? " - Ưng Tích.
Nguyên Sinh bỗng giật mình.
" Ngươi kêu ta dừng không phải là ngươi cảm nhận thấy yêu thú à. "
" Tất nhiên là không, ta kêu ngươi dừng là muốn truyền cho ngươi một công pháp di chuyển, ta thấy ngươi di chuyển thô như thế chậm lắm, với cả dễ bị phát hiện nữa. " - Ưng Tích.
Nguyên Sinh thở phào, thế mà làm ta giật cả mình, công pháp di chuyển, hắn muốn cho ta công pháp gì?
Ưng Tích nghĩ một hồi, công pháp di chuyển hắn có vài loại nhưng loại dễ dùng nhất cũng là loại mà Ưng Tích đang sử dụng là " Di Lôi Thần " nhưng người luyện cần có lôi tử trong linh hồn, Ưng Tích vừa rồi cảm nhận trong linh hồn Nguyên Sinh có dấu hiệu của lôi tử nên mới kêu dừng đột ngột như thế.
Ưng Tích muốn xem Nguyên Sinh phát động Nguyên Tố trong cơ thể xem có lôi hệ hay không, nhưng năng lực của Nguyên Sinh chưa đủ, cần có bảo vật phân tích Nguyên Tố trong linh hồn nhưng hiện tại chưa có.
" Ta muốn dạy ngươi công pháp " Di Lôi Thần " nhưng ngươi cần có lôi tử trong linh hồn,loại công pháp này do ta tự tạo ra nhưng chưa hoàn thiện nên chưa xét thuộc cấp độ nào, tuy nhiên công pháp này có điểm đặc biệt là không tốn nhiều linh lực chỉ cần có thể phát động dù chỉ một chút lôi tử trong linh hồn là có thể luyện được, ta không chắc ngươi có lôi tử hay không nhưng ngươi cứ thử phát động lôi kích xem thế nào. " - Ưng Tích.
" Làm thế nào để phát động lôi kích. " - Nguyên Sinh.
" Ngươi chưa tu luyện bất kỳ hệ Nguyên Tố nào nên khó hình dung được, phát động lôi kích đối với ngươi ngay bây giờ rất khó, nhưng ta hiện tại đang trú ngụ trong cơ thể ngươi có thể dễ dàng thao túng hoạt động cơ thể ngươi nếu ngươi cho phép, để ta phát động giúp ngươi, ngươi nhớ kỹ lại cảm giác khi phát động là được. "
Nguyên Sinh nghĩ hắn có Tử Thần Hỏa, tại sao Ưng Tích lại nói hắn chưa tu luyện nguyên tố nào liền hỏi.
" Ngươi nói ta chưa tu luyện bất kỳ nguyên tố nào? Chẳng phải ta có Tử Thần Hỏa hay sao?. "
Ưng Tích bật cười thành tiếng: " Ngươi hiểu nhầm rồi. Loại hỏa ngươi có là dị hỏa, được dung hợp từ tinh thạch, tu luyện dị hỏa không hẳn được coi là tu luyện nguyên tố hỏa ta nói thế này cho ngươi hiểu. Mỗi cá thể đều mang trong mình một thuộc tính tự nhiên trong linh hồn, có 4 loại thuộc tính cơ bản đó là " Phong, Thổ, Hỏa, Thủy " ngoài ra còn 4 thuộc tính đặc biệt hiếm thấy đó là " Mộc, kim, Ám và Lôi ", bên cạnh đó có ba dị thuộc tính được coi là truyền thuyết đó là " Thời, Không và Tinh ". Cả ba dị thuộc tính đó ta chỉ biết một người mang thuộc tính "Không " đó là " Thần Không gian - Tệ Kim Thiên " ngoài ra ta không biết một ai khác có dị thuộc tính này. Cơ bản mỗi người sẽ có thể tu luyện thuộc tính nguyên tố dựa vào độ thích hợp của linh hồn nhưng không phải các dị nguyên tố lấy từ bên ngoài như Vương Hỏa của ngươi. Vì nếu coi ngươi là kẻ tu luyện hỏa thuật ngươi sẽ không thể tu luyện lôi hệ được nữa. Nhưng ngươi chỉ có dị hỏa còn cơ bản linh hồn ngươi vẫn chưa thực sự tu luyện bất kỳ loại nguyên tố nào. Ngươi hiểu chứ? "
Nguyên Sinh gãi gãi đầu, cười trừ.
" hà hà, hóa ra là thế, ngươi giải thích kỹ quá đấy. Nhưng một người không thể tu luyện nhiều nguyên tố cùng lúc được sao? "
Ưng Tích ngẫm một hồi lâu rồi đáp lại.
" Không hẳn là không luyện được mà nếu có luyện cũng không đạt được kết quả gì. Ví dụ ta là kẻ tu luyện lôi hệ vì linh hồn ta hợp với lôi hệ nhất, ta cũng có thể tu hỏa hệ. nhưng sẽ không đạt được kết quả tốt, thay vì cố tu hỏa hệ thì ta tu lôi hệ thật tốt thì nên hơn. Tuy nhiên có nhiều kẻ trên cả đặc biệt, linh hồn của họ có thể hợp với nhiều nguyên tố cùng lúc thì lúc đó luyện nhiều hệ mới có tiến triển. Còn nếu không tốt nhất cứ tu luyện thuộc tính của linh hồn mình thật tốt đi thì hơn. "
Nguyên Sinh cũng dần hiểu hơn về đặc tính cơ bản của linh hồn. Cũng hay đấy, thế giới này ta càng ngày càng thấy nó thú vị. Lúc này Nguyên Sinh chợt nhớ về thế giới trước và cha mẹ hắn. Ban đầu hắn nghĩ rằng tự sát có phải là ý nghĩ đúng đắn, hắn sống 15 năm nhưng chẳng bao giờ được làm theo ý mình, ngày nào cũng học và học, cái gì cũng phải đạt được giải nhất kể cả giải học vấn hay giải thi đấu võ kiếm chuyên nghiệp, Nhưng có lẽ bây giờ hắn không có gì để nuối tiếc ngoại trừ việc hắn nhớ cha mẹ hắn.
Lúc này trong tâm thức của Nguyên Sinh không hiểu sao có cảm giá buồn man mác, hắn khóc, hắn nhớ cha mẹ, hắn cảm thấy mình bất hiếu với cha mẹ dù thế nào thì cha mẹ cũng vì hắn mà làm tất cả vậy hắn lại đi trước bỏ lại họ phía sau. Thật là...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.