Tiền Sử Dưỡng Phu Ký

Chương 28: Hình thú




Edit: Tagoon


Động tác né tránh của Hùng Dã làm Hùng Kỳ có chút buồn bực, thần sắc nguyên bản kích động cũng thu hồi không ít -- Hắn có phải đã làm sai chỗ nào rồi hay không?


Hùng Dã cũng có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn nói: "Ta đã có bạn lữ, muốn cùng người khác bảo trì khoảng cách!"


Hùng Kỳ nghe vậy gật gật đầu, buông hai tay xuống, khâm phục nói: "Đây là điều nên làm, ngươi quả thật là một nam nhân tốt yêu thương bạn lữ!" Kiểu người toàn tâm toàn ý với bạn lữ như Hùng Dã, thật sự rất hiếm thấy cũng rất khó có được.


Hùng Dã nói: "Ngươi hôm nay làm sao vậy?" Hùng Kỳ lớn hơn y mười mấy tuổi, trước kia cùng y tiếp xúc rất ít, chưa từng nhiệt tình với y như vậy bao giờ......


Hùng Kỳ nói: "Hùng Dã, vết thương của ta đã khá hơn nhiều, ta hiện tại cảm thấy đặc biệt tốt! Cảm ơn ngươi giúp ta trị liệu!" Y thuật của Hùng Dã hẳn là so với tư tế còn tốt hơn, Hùng Dã thật sự quá lợi hại!


Hùng Kỳ sau khi bại bởi Sư Lệ đã từng một lần rất tuyệt vọng.


Hắn bại bởi một kẻ nhỏ hơn hắn mười mấy tuổi, mặt mũi đều mất hết. Đây còn chưa tính, thương thế của hắn lại nặng thêm, đến đứng thẳng cũng không xong.


Tư tế cho hắn một ít thuốc, bảo hắn nghỉ ngơi cho thật tốt, nhưng hắn khi đó căn bản không có biện pháp hảo hảo nghỉ ngơi -- Nơi bị thương quá đau đớn.


Hắn cảm thấy mình hẳn là không khỏi lại được.


Nguyên bản, hắn là chiến sĩ chỉ đứng sau Hùng Hà trong bộ lạc, là tồn tại chịu người tôn kính, nhưng bây giờ thì sao? Người trong bộ lạc đi săn, hắn lại chỉ có thể nằm trong huyệt động chịu đựng đau đớn một trận nối tiếp một trận.


Thậm chí còn...... Hắn khả năng sẽ vĩnh viễn không thể đi săn thú.


Bảo một chiến sĩ cường đại như hắn tới đội thu thập, với hắn mà nói thật sự phi thường khuất nhục.


Hắn khi đó thậm chí nghĩ tới cái chết.


Kết quả, ngay khi hắn lâm vào tuyệt vọng, hết thảy điều này thế nhưng đảo ngược!


Sư Lệ cùng Hùng Dã chiến đấu, bị Hùng Dã đánh bại. Một màn kia hắn không tận mắt nhìn thấy, vẫn là người tới thăm hắn sau này đã kể cho hắn nghe.


Cường giả trẻ tuổi trong bộ lạc đã trưởng thành rồi...... Hắn gắng gượng chống dậy từ huyệt động ra ngoài, tính toán nói lời cảm ơn với Hùng Dã.


Hắn thật sự rất không thích Sư Lệ. Hùng Dã đánh bại Sư Lệ, hắn rất cao hứng.


Lúc sau, Hùng Dã nói muốn giúp hắn xem miệng vết thương...... Hắn tuy rằng cảm thấy hẳn là vô dụng, nhưng vẫn đồng ý.


Hắn đã đến nước này rồi, để Hùng Dã nhìn chút cũng đâu có sao?


Đến nỗi sau lại Hùng Dã bảo hắn ăn thảo dược......


Hắn đều như vậy, ăn chút thảo dược cũng không quan hệ.


Liền tính thứ này có độc, độc chết với hắn mà nói không chừng lại là chuyện tốt.


Hùng Kỳ liền như vậy, không chút do dự ăn thuốc, sau đó trở về đi ngủ.


Hắn cho rằng mình sẽ giống mấy ngày hôm trước không ngủ được, kết quả hắn thế nhưng ngủ khá say!


Không chỉ có như thế, sau khi ngủ một giấc dậy, hắn còn phát hiện mình đã có thể đứng thẳng!


Tuy rằng miệng vết thương vẫn còn hơi đau, nhưng so với lúc trước thật sự tốt hơn rất nhiều. Với bộ dáng hiện tại của hắn...... Hẳn là dưỡng mấy ngày là có thể khoẻ lại?


Hùng Kỳ đối với Hùng Dã thật sự cảm kích đến không kể xiết, cho nên mới chờ Hùng Dã từ sáng sớm, lúc thấy Hùng Dã còn muốn ôm Hùng Dã một cái.


"Ngươi khá hơn nhiều?" Hùng Dã ngạc nhiên nhìn về phía Hùng Kỳ.


"Đúng vậy, ta khá hơn nhiều, chờ thêm mấy ngày, hẳn là là có thể đi săn thú." Hùng Kỳ nói xong cũng nhịn không được có chút nghẹn ngào: "Những thảo dược đó hiệu quả rất tốt, chúng nhất định rất trân quý...... Cảm ơn ngươi."


"Không cần cảm tạ...... Muốn ta cho ngươi thêm một ít nữa không?" Hùng Dã nói. Ngày hôm qua thảo dược Chu Tịch cho Hùng Kỳ ăn là thứ y thường ăn, còn thảo dược Chu Tịch đưa cho Hùng Kỳ đắp ở trên người là loại y xưa nay vẫn dùng. Hai loại thảo dược này hình như không có gì quá quý, như thế nào cho Hùng Kỳ dùng hiệu quả lại tốt như vậy?


Có lẽ Hùng Kỳ vốn dĩ sắp khoẻ lại nên mới dùng tốt như vậy?


"Không cần, thảo dược trân quý như vậy ngươi không cần phải cho ta." Hùng Kỳ nói, lại cảm thấy Hùng Dã thật sự quá hào phóng. Thảo dược thần kỳ như vậy thế nhưng cũng bỏ được cho hắn.


"Không có việc gì, ngươi chờ một chút, ta rất nhanh sẽ trở lại." Hùng Dã chạy như bay về sơn động.


"Ngươi làm sao lại trở về vậy?" Chu Tịch hỏi.


Hùng Dã nói: "Chu Tịch, thảo dược ngươi ngày hôm qua cho Hùng Kỳ rất trân quý sao?"


"Không có." Chu Tịch nói: "Làm sao vậy?"


"Có thể lại cho Hùng Kỳ thêm một ít không? Hắn cảm thấy dùng tốt." Hùng Dã nói.


Chu Tịch không ý kiến. Hiện tại Hùng Dã đã không cần ăn thảo dược an thần, vậy cứ cho Hùng Kỳ hết là được...... Chu Tịch lấy số thảo dược an thần đó ra đưa cho Hùng Dã: "Đem mấy cái này cho hắn, bảo hắn chia làm sáu lần, ăn cùng với thịt, ăn xong rồi ngủ một giấc."


Đối với tốc độ hồi phục kinh người của thú nhân mà nói, ăn ngon ngủ kỹ là có thể khoẻ mạnh!


Hùng Dã lên tiếng, cầm thảo dược liền đi xuống, đưa thảo dược cho Hùng Kỳ.


Hùng Kỳ càng cảm kích: "Cảm ơn!" Hùng Dã người này thật sự quá tốt, hắn trước kia thế nhưng còn không muốn tiếp xúc nhiều với Hùng Dã!


Hùng Kỳ hạ quyết tâm, về sau nhất định phải hảo hảo báo đáp Hùng Dã.


Hùng Kỳ lúc trước là cường giả số hai trong đội săn thú. Tuy rằng hắn hiện tại bị thương không thể tham gia săn thú, nhưng thịt Hùng Hà phân cho hắn vẫn là so với đội thu thập nhiều một chút, hắn trước kia còn tồn được một ít thịt.


Hiện tại Hùng Dã bảo hắn ăn thịt cùng thảo dược rồi đi ngủ, hắn không chút do dự làm theo.


Vì thế, hôm nay trong lúc đội săn thú đang lăn lộn bên ngoài thì Hùng Kỳ lại ở trong nhà ngủ say như chết.


Hùng Dã sau khi đem thảo dược đến cho Hùng Kỳ thì lập tức tiến vào đội săn thú, chờ đến lúc đi săn.


Hùng Hà thấy người tới không sai biệt lắm, liền hỏi: "Người đã tới đủ chưa?"


"Sư Lệ còn chưa đến." Có người nói.


"Ngươi đi gọi một cái đi." Hùng Hà nói.


Người này đi gọi, thực mau đã dẫn theo Sư Lệ tới.


Buổi tối hôm trước mất hết mặt mũi, cả một ngày hôm qua Sư Lệ cũng không ra cửa, vẫn luôn ở trong sơn động tu luyện. Liền tính là hôm nay, gã nguyên bản cũng không muốn ra ngoài -- đồ ăn không đủ mà nói, gã có thể tự mình đi săn, không cần đi cùng đội săn thú.


Nhưng có người tới gọi gã, gã đột nhiên nhớ tới một sự kiện.


Rõ ràng có năng lực lại không tham gia săn thú tập thể, không làm việc cho bộ lạc thì sẽ bị đuổi ra khỏi bộ lạc!


Thế giới bên ngoài bộ lạc cũng không tốt đẹp. Đời trước toàn bộ bộ lạc của bọn họ bị đuổi ra khe núi, ở bên ngoài lưu lạc, thật sự phi thường phi thường vất vả. Đừng nói ăn thịt, muốn có cỏ để ăn no cũng khó.


Lúc ấy trong bộ lạc có những người bởi vì quá đói bụng, ăn phải thứ không nên ăn nên mới chết đi.


Sinh hoạt như vậy, Sư Lệ sau này hồi tưởng lại, cũng không biết mình đã làm thế nào mà lại có thể tiếp tục kiên trì. Mà gã hiện giờ, một chút cũng không muốn trải qua sinh hoạt như vậy.


Sư Lệ rốt cuộc vẫn phải rời khỏi huyệt động, gia nhập vào đội săn thú.


Hôm trước cùng Sư Lệ chiến đấu, Hùng Dã bị thương, nhưng y có Chu Tịch chiếu cố, vết thương trên người đã sớm lành.


Sư Lệ lại không có đãi ngộ như vậy.


Vết thương trên người Sư Lệ vốn dĩ đã nặng hơn so với Hùng Dã, lại không được trị liệu, lúc này nhìn rất nghiêm trọng, cái mặt bị tay gấu vả vẫn còn sưng.


Hùng Hà liếc nhìn Sư Lệ một cái, trong lúc phân đội đã giao cho Hùng Dã mang theo đội ngũ mà nguyên bản do Sư Lệ quản lý, mà Sư Lệ thì theo ông đi săn thú.


Ông đây là có suy xét trên rất nhiều phương diện, gần nhất là Sư Lệ hiện tại chịu thương, có lẽ không thể dẫn dắt tốt đội ngũ, thứ hai thì lại là muốn rèn luyện Hùng Dã một chút.


Hơn nữa làm như vậy còn có thể tách Sư Lệ và con gái ra.


Người trong bộ lạc cũng không cảm thấy phân phối kiểu này có vấn đề gì, Sư Lệ lại cảm thấy có chút khuất nhục.


Gã trước kia đối với người trong bộ lạc vẫn còn cảm tình, nhưng lúc này...... Gã đột nhiên cảm thấy, cho bộ lạc này bị huỷ diệt ở hạo kiếp, làm cho tất cả những người nhìn thấy được bộ dáng chật vật của gã chết hết đi cũng rất không tệ.


Gã tuyệt sẽ không nhắc nhở những người này!


Sư Lệ rũ mắt xuống, theo chân Hùng Hà đi ra ngoài.


Hùng Dã cũng mang theo đội ngũ của mình cao hứng ra khỏi bộ lạc.


Sau khi đội săn thú đi rồi, đội thu thập cũng lục tục khởi hành.


Lúc trước người của đội thu thập vẫn luôn không quan tâm đến Chu Tịch, cũng không ai chờ Chu Tịch. Nhưng mấy ngày nay Chu Tịch thực sự rất nổi bật, dẫn nhân chú mục, quả thật đã có người gọi hắn: "Chu Tịch, sắp phải đi thu thập rồi!"


"Ta hôm nay không đi." Chu Tịch nói.


"Ngươi nếu như không đi, chờ lát nữa sẽ không chia đồ cho ngươi đâu!" Người phụ trách đội thu thập có chút không vui.


Trước kia Chu Tịch "tiêu cực đãi công"*, hắn xuất phát từ thương hại sẽ không đi quản. Nhưng hiện tại Chu Tịch đã không còn khiến hắn thương hại, ngược lại làm hắn ghen ghét.
*Tiêu cực đãi công: cách làm tiêu cực, không nghiêm túc thực hiện công việc.


"Cũng được." Chu Tịch nói.


"Hừ!" Người đội thu thập bất mãn nhìn Chu Tịch, cảm thấy Chu Tịch không cứu nổi nữa rồi.


Trèo lên được Hùng Dã, hắn ngay cả nhiệm vụ thu thập đơn giản nhất cũng không làm? Người như vậy về sau sớm hay muộn cũng toi đời!


Người phụ trách thu thập đội đã quyết định chờ lát nữa tới chỗ Hùng Hà cáo trạng.


Chu Tịch cũng không để ý đến điều này, hắn hôm nay có hai việc phải làm.


Trong đó một việc, là xem xét hình thú của mình, hiểu biết một chút mình rốt cuộc là cái thứ đồ chơi gì -- Hắn tổng không thể sắp kết hôn rồi còn chưa biết chủng tộc của mình, khụ khụ!


Mà một việc khác, chính là tìm chút thực vật chứa đựng năng lượng cường đại để làm lễ vật kết hôn với Hùng Dã.


Cuộc hôn nhân này, Hùng Dã ra phòng ở...... Không, sơn động, lại ra gia cụ, còn vất vả săn thú nuôi cả nhà, hắn tổng không thể cái gì cũng không bỏ ra.


Nhưng hắn không muốn săn thú.


Đời trước đánh đánh giết giết nhiều năm như vậy, chẳng biết đã giết được bao nhiêu tang thi, hắn không muốn tiếp tục giết chóc.


Hơn nữa...... Hắn nếu như động thủ, có lẽ sẽ phát sinh một ít chuyện không hay.


Nếu không thể nuôi gia đình, hắn cũng chỉ có thể nỗ lực chăm sóc Hùng Dã tốt hơn một chút.


Hắn xuyên qua tới đây đã hai tháng, lúc ban ngày thường xuyên ra ngoài, buổi tối có đôi khi cũng sẽ đi, trừ bỏ đã xác định trên thế giới này năng lượng dư thừa ra thì còn xác định hai chuyện.


Chuyện thứ nhất, là trên thế giới này, có một số ít thực vật ẩn chứa năng lượng nhiều hơn so với thực vật khác, thậm chí có vài loại thực vật chứa đựng năng lượng phi thường cường đại, tương đương với thiên tài địa bảo.


Chuyện thứ hai, là trên thế giới này, có một ít động vật cũng lợi hại hơn động vật khác, mà chúng nó...... Hẳn chính là bởi vì ăn thiên tài địa bảo nào đó, mới có thể phát sinh biến dị.


Thực vật mà Chu Tịch tìm được ở phụ cận bộ lạc không chứa đựng quá nhiều năng lượng, nhưng địa phương khác có lẽ sẽ có...... Hắn tính toán đi tìm xem.


Chu Tịch đi về hướng ngược lại so với đội thu thập.


Ngay từ đầu hắn đi tương đối chậm, nhưng dần dần tốc độ bắt đầu ngày càng nhanh hơn.


Là một dị năng giả hệ thực vật, rừng rậm chính là nhà hắn, càng đừng nói hắn còn có được tinh thần lực cường đại.


Tốc độ mà Chu Tịch đi so với tốc độ cao nhất của Hùng Dã còn nhanh hơn rất nhiều.


Một giờ sau, hắn đã rời khỏi phạm vi săn thú của bộ lạc Đại Hùng.


Bộ lạc Đại Hùng ở trong một mảnh rừng rậm, mà Chu Tịch lúc này, đã thoát ra được bên ngoài rừng rậm, nơi này có một mảnh thảo nguyên.


Hắn thả tinh thần lực ra, có thể nhìn thấy tại phiến thảo nguyên này có rất nhiều khủng long sinh sống, trong đó không thiếu loài hình thể khổng lồ.


Trên thế giới này, động vật có thể trọng dùng tấn để tính rất nhiều, ngay cả trong bộ lạc bọn họ...... Tộc trưởng Hùng Hà hình thú, đại khái cũng nặng đến một tấn.


Nghe nói Hùng Dã lại thêm mấy năm nữa cũng có thể đạt tới trọng lượng như vậy.


Khổ người của bạn lữ hắn thật sự rất lớn.


Chu Tịch cảm thán một chút mức độ to con của Hùng Dã, bắt đầu nghiên cứu phải làm thế nào để biến thành hình thú.


Người trong bộ lạc muốn biến hóa hình thú gần như chỉ là việc xảy ra trong một giây, phi thường nhanh chóng. Nhưng hắn chưa bao giờ trải qua việc này, cũng liền có chút không biết phải làm thế nào mới được.


Chu Tịch còn đang cân nhắc chuyện này thì đột nhiên cảm thấy thân thể của mình bành trướng một trận.


Đây là một loại cảm giác thực kỳ diệu, không đau đớn, cũng không khó chịu, trừ bỏ lúc quần áo nứt toạc cảm thấy hơi bó ra thì không thấy gì khác.


Nhưng hắn đã trong chớp nhoáng biến thành một loại khác.


Thế giới này, thật sự rất thần kỳ.


Càng thần kỳ chính là...... Chu Tịch nhìn về phía cái cây bên người mình.


Vừa rồi hắn ở dưới tàng cây nghiên cứu, lúc ấy còn cảm thấy cây này rất lớn, nhưng bây giờ...... Sao cái cây này nhỏ vậy!


Hắn rốt cuộc biến thành thứ gì?


Chu Tịch có một loại dự cảm rất xấu. Hắn muốn giơ tay, nhưng cuối cùng là đi lên phía trước một bước, không chỉ có như thế, mặt đất dưới chân còn hơi chấn động.


Hắn rõ ràng nhìn thấy, một ít động vật nguyên bản không coi hắn là cái đinh gì, ở bên cạnh hắn nhàn nhã kiếm ăn, lúc này lại phát điên chạy như đòi mạng.


Chu Tịch hơi muốn sờ sờ cái mũi của mình, kết quả...... Một cái mũi thật dài xuất hiện trong tầm mắt hắn.


Đây là...... Mũi hắn.


Không, không đơn giản là cái mũi, trước mặt hắn còn có hai cái răng đặc biệt đặc biệt lớn. Cặp nanh dài thượt uốn lượn thoạt nhìn đặc biệt dữ tợn.


Tốt, chân tướng đã tỏ, hắn biến thành voi.


Cơ mà...... Có con voi nào lớn như vậy sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.