Tiên Sở

Chương 99:




Sở Dịch trong lòng khoái trá, thở phào một hơi lớn.

Gió lạnh thổi đến,mồ hôi trên lưng dính vào y phục,khiến hắn mát lạnh.

Vừa mới đứng dậy, hắn đột nhiên cảm thấy đau thấu tim, lập tức trước mắt tối đen,kim tinh nhảy múa,lăn ra bất tỉnh.

Trong lúc hốt hoảng, hắn cảm thấy xung quanh nóng như lửa như,đau đớn đến tận xương,dường như bị tra tấn nơi núi đao biển dầu.

-"Sở công tử! Sở công tử!"

dường như có một âm thanh dịu dàng không ngừng hô hoán bên tai hắn,xa xăm tựa như truyền về từ thiên đường.

Âm thanh đó như rất quen thuộc, lại như xa lạ, giống như làn gió xuân thoảng qua tim,thổi từng trận gió mát dập dìu,làm hắn bỗng quên đi đau đớn, muốn trầm say vào âm thanh đó.

Trên mặt hắn thấy mát, một giọt, hai giọt...như mưa liên tiếp rơi không ngừng rơi trên gò má hắn, mát lạnh đến tận tim.

Tiếp đó, u hương phả vào mũi, hai cánh hoa mềm mại ẩm ướt nhẹ áp lên đôi môi khô nẻ của hắn, một vật mềm mại thơm ngọt trơn tuột khẽ tách răng hắn ra,tống một vật tròn xoay mát lạnh vào trong cổ họng.

Vật đó ngọt ngào như mật, trong mát tựa như suối,dần tan trong bụng hắn, cảm giác nóng như thiêu đốt trong thể nội lập tức biến mất.

Trước mắt sáng lên, hắn đường như mình đang trổi nổi trong biển mây bồng bềnh không bến bờ, trước mắt có một người con gái, dịu dàng nhìn hắn, khuôn mặt cười mông mông lung lung như ảo ảnh nơi sóng nước, nhìn không rõ.

Hắn vươn hai tay, những muốn sờ vào khoé miệng đang cười của nàng, khuôn mặt đó đột nhiên như nhẹ làn khói, như hơi nước tan đi,trong tay chỉ nắm được vài giọt nước mắt phát sáng lấp lánh, rồi bốc hơi thành sương dưới ánh dương quang trong khoảnh khắc.

Có những lúc, hắn dường như nhớ ra người ấy là ai, nhưng lại lập tức quên mất.

Hắn những muốn gọi nàng, nhưng lại không phát ra tiếng, những muốn mở to mắt để nhìn cho rõ, nhưng da mắt lại dường như trĩu nặng, giống như tam sơn ngũ nhạc đang đè lên, mọi thứ hỗn hỗn độn độn, khiến cho hắn thấy như mình đang chìm dần từng chút một vào biển mây vô biên vô tận...

Dần dần, hắn giống như muốn ngủ thiếp đi,lại giống như là vừa mới tỉnh dậy

Mơ mơ hồ hồ không biết qua bao nhiêu thời gian, đột nhiên cảm thấy trong bụng đói cồn cào, rất khó chịu.

Sở Dịch " a " lên một tiếng, đột nhiên ngồi dậy, thét lên:

-" Đói chết ta rồi"

-"Sở công tử! người tỉnh lại rồi à!"

Bên tai hắn truyền lại thanh âm Đường Mộng Yểu vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, rồi cả tiếng ô ô hoan hỉ cao vút của con lừa.

Quay đầu nhìn lại,bầu trời đầy ráng mây sặc sỡ,Đường Mộng Yểu trong y phục màu lục, đứng tại cửa động,tiếu dung thanh lệ động nhân,ánh tịch dương còn sót lại dát ánh vàng lấp lánh lên thân nàng, lung linh làm hắn hoa mắt.

Mao lư hí lên vui mừng chạy vào trong động, cúi thấp đầu, trái cọ phải dụi lên thân hắn,rất là thân mật.

Sở Dịch buồn quá, ha ha cười to,bụng liền theo đó kêu lên ục ục, giống như rất nhiều con ếch xanh cùng kêu lên trong bụng hắn.

Đường Mộng Yểu nhịn không được, mỉm cười nói:

-"Sở công tử đã mười một ngày không ăn uống gì rồi, đói như thế cũng phải..."

-"Mười một ngày?"

Sở Dịch kinh ngạc, nhớ đến sự việc trước đó,sợ hãi nghĩ

-"Không lẽ ta đã hôn mê đến mười một ngày sao?"

Đường Mộng yểu gật đầu, trong đôi mắt đẹp bi hỉ giao nhau, nhét một viên cao dược màu tím đen vào trong tay hắn, nói:

-"Sở công tử, đây là "ngũ chi bách hoa cao" của tệ phái, người dùng tạm cho đỡ đói.

Đạo môn tu chân vì trường sinh thành tiên.tịch cốc phục thực (*),không ăn ngũ cốc tạp lương*,lấy hoa quả, cao dược để sống.Vách phái đều có tiên đan cao dược độc môn mật chế.

Ngũ chi bách hoa cao của Thượng Thanh môn tương truyền là thái cổ Cô xạ tiên tử chế ra, lấy linh chi,phục linh, địa hoàng, cẩu kỳ, cam thảo v..v.. hơn một trăm loại tiên thảo kỳ hoa,nghiền nát mà chết, nổi danh thiên hạ.

Sở Dịch cảm ơn tiếp lấy, đột nhiên lạnh người, nhớ đến mình thi triển " Ngọc thạch câu phần đại pháp, rõ ràng đã từng chấn đoạn kinh mạch toàn thân, sao lúc này lại không hề đau đớn chút nào?

Ngưng thần xem xét, chỉ thấy kỳ kinh bát mạch của hắn đã hồi phục như cũ,khí huyết lưu thông tự do," a" lên một tiếng vừa kinh ngạc vừa vui mừng, kỳ quái nói:

-" Đường tiên tử, kinh mạch của ta...sao lại hồi phục rồi? là nàng đã cứu ta sao?"

Đường Mộng Yểu mỉm cười nói:

-"Sở công tử bị Lý chân nhân cùng Sở Cuồng Ca hợp lực đả thông thành thân tán tiên, lại dung hợp chân nguyên của hai vị tiền bối,thoát thai hoán cốt, kỳ kinh bát mạch vốn có một năng lực tự hồi phục rất mạnh."Thượng thanh ngưng thần lộ" của bổn phái bất quá chỉ có hiệu quả phụ liệu mà thôi.

"Thượng thanh ngưng thần lộ" là tu chân đan lộ do Mao sơn Ngu phu nhân tự tay điều chế,Sở Dịch sớm đã nghe tiếng, không ngờ công hiệu thần diệu đến thế, chỉ trong mười một ngày ngắn ngủi,hồi phục lại toàn bộ kinh mạch đã bị chấn thương dứt vỡ của hắn.

Hắn vừa vui mừng vừa cảm kích, tung người nhảy xuống khỏi phiến đá, cung kính hành lễ nói:

-"Đa tạ Đường tiên tử ban dược cứu giúp!"

Đường Mộng Yểu mặt trở hồng, tránh người sang một bên,thấp giọng nói:

-"Sở công tử đã quá nặng lời.Nếu không phải được Sở công tử mấy lần ra tay tương cứu,Mộng Yểu khó sống được đến ngày hôm nay.Đồng tuyền chung nạn, uống nước nhớ nguồn,chỉ mấy viên đan lộ, có đáng là gì?

Sở Dịch thấy nàng ngượng ngùng, tim đậpp mạnh, ho khan một tiếng cười nói:

-"Nếu là như thế, ta không khách khí nữa"

Hắn quay đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy bên ngoài cửa động rừng thông dày đặc xanh ngát, xa xa rặng núi nhấp nhô, đỉnh núi phủ tuyết cao vút hiểm trở, dưới ráng chiều ánh bạc toả ra tứ phía, tráng lệ phi phàm.

-"Đúng rồi, chúng ta đang ở đâu đây?"

Đường Mộng Yểu trả lời: xem tại TruyenFull.vn

-"Sở công tử yên tâm,đây là Thái Bạch sơn, cách xa Hoa sơn, Lý Tư Tư không thể tìm tới đây được.Đợi người an dưỡng khoẻ rồi, mới quay lại Trường An cũng không muộn..."

Sở Dịch trong lòng trầm xuống, thất thanh kêu lên:

-"Hỏng rồi,qua mười một ngày,không hiểu tình hình ở Trưởng An chao đảo,biến thành thế nào rồi!Đường tiên tử, chúng ta phải quay lại kinh thành."

Đúng lúc hắn xoay người định ra khỏi động, trọng thương mới khỏi, chân khí không thông, chân vấp một cái,chỉ thấy mùi hương phả vào mũi,tay chạm phải cái gì mềm mại, ngã đúng vào lòng Đường Mộng Yểu.

Đường Mộng Yểu a lên một tiếng, ngượng đến mặt đỏ hồng, nhắm mắt lại, thân hình mểm nhũn,không biết làm gì mới phải, lồng ngực phập phồng kịch liệt

Sở Dịch quẫn bách, mặt đỏ rần tê tê, muốn rút người ra, nhưng ngửi thấy mùi hương thanh u của cơ thể nàng, liền lấy vòng eo mềm mại...hồn phách bay lên mây, cả người như bị pháp thuật đông cứng lại,không thể động đậy.

Con lừa nghiêng đầu, mở to hai mắt, dường như không hiểu họ làm gì, qua một lúc, dường như nhìn không được nữa, nó mới thất thanh kêu "a u a u" một tràng to,chân dậm dậm trên đất,đuôi lắc lư hoan hỉ.

Đường Mộng Yểu bờ mi khẽ run,mặt hồng mọng như quả cà chua chín, tránh nhẹ sang một bên,thấp giọng nói:

-" Sở công tử,người...người tuy kỳ kinh bát mạch đã liền, nhưng chân khí chưa hồi phục hoàn toàn, dục tốc bất đạt,phải nghỉ ngơi vào ngày mới được..."

Âm thanh như tiếng muỗi kêu, vài từ nghe không rõ.

Sở Dịch đối với vị thượng thanh tiên tử đơn thuần lương thiện này vốn có thiện cảm,lại dung hợp nguyên thần của Sở Cuồng Ca, tính tình trở thành phong lưu không câu nệ, đêm đó dưới Trầm Ngư Uyên môi chạm môi, nếu không phải là trong giờ phút nguy hiểm, lại đang lo lắng cho Yến, Tiêu hai người, thì khó bảo đảm hắn không có lòng bậy bạ

Lúc này thấy đôi môi anh đảo của nàng mềm mại tươi mát, tim đập thình thình,tình cảnh lúc đó như hiện lại, khí huyết xông lên, không thể không chế, ép người nàng vào tường đá,cúi người xuống hôn.

Đường Mộng Yểu run rẩy, mở to đôi mắt đẹp, kinh ngạc vừa mê loạn nhìn chằm chằm vào hắn, những muốn đẩy hắn ra, nhưng dường như mất hết khí lực,mềm nhũn như bông.

Mùi hương lan toả, Sở dịch tham lam hút lấy đầu lưỡi ngọt ngào, dường như hận không thể hút luôn cả linh hồn của nàng qua nụ hôn ấy.

Khoảnh khắc đó, Đường Mộng Yểu ý loạn tình mệ,chút chống chọi cuối cùng cũng phút chốc sụp đổ, nàng nhắm hai mắt lại, mặt hồng như say,như con dê chờ bị giết,mặc cho hắn cuồng bạo mà ôn nhu khinh bạc.

Nghe thấy nàng ư hư hổn hển,Sở Dịch tình dục thiêu đốt,nhịn không được thò tay vào trong y phục nàng,vuốt ve thân thể nóng như lửa.Mỗi lần vuốt ve, lại thấy nàng như bị điện kích, run rẩy không ngừng.

Nhưng khi tay hắn lướt xuống dưới,Đường Mộng Yểu đột nhiên giật mình, hoàn hồn lại, thất thanh kêu lên:"Không được!" rồi đẩy mạnh hắn ra.

Sở Dịch đứng lên, đầu đang nóng bừng như bị đổ nước lạnh,lập tức tỉnh lại.Sợ hãi nghĩ:"Sở Dịch ơi Sở Dịch, ngươi làm cái gì thế này!Nàng là chưởng môn Thượng thanh môn, xuất gia tu chân,lại vừa mới cứu ngươi, thế mà ngươi dám khinh bạc,hành động như thế có khác gì với bọn người trong ma môn nào?"

Hai người đứng sứng nhìn nhau một lúc lâu, trên mặt đỏ hồng, đều thấy hổ thẹn,muốn nói điều gì, mà nói không nên lời.

"Bốp" Sở Dịch vừa ngượng vừa thẹn,tự mình tát mạnh một cái, cười khổ nói:

-" nhất thời trong lúc hồ đồ,mạo phạm Đường Tiên tử, tội đáng muôn chết! Nếu như còn dám đường đột, xin tiên tử cứ cho ta một kiếm là được,không cần khách khí!"

(biết người ta không dám đâm rồi mới dùng khổ nhục kế....ôi đàn ông!^^;)

Đường Mộng Yểu lòng đau như bị vật nhọn đâm vào, nhất thời hơi thở cũng như nghẹn lại,mắt thoáng đỏ,qua một lúc lâu mới thấp giọng nói:

-"Người không phải là thần tiên,sao có thể không sai được? Sở công tử là đường đường quân tử, Mông Yểu tử mình cũng không thể trách người.

Chỉ là Mộng Yểu đã xuất gia tu chân, không dám có ý niệm tình dục, mong công tử lượng thứ."

Một lời vừa dứt,nàng không dám nhìn hắn, cúi đầu đi ra khỏi động.

Bên ngoài động huyễn quang chói mắt,chiếu lên mắt nàng cay cay,nước mắt sém trào ra mi mắt.

Con lừa thấy nàng chạy qua bên cạnh, thấp giọng kêu ô ô trong cổ họng,tiến lên trước vài bước, rồi lại dừng lại quay mình, cặp mắt đáng thương nhìn Sở Dịch, đuôi nhẹ ngoe nguẩy.

*tích cốc phục thực:tránh ăn ngũ cốc mà ăn thuốc của đạo gia,

*tạp lương: Trong các giống thóc lúa trừ lúa tẻ lúa nếp ra, ngoài ra đều gọi là tạp lương


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.