Tiên Sở

Chương 92: Thủy hỏa thần anh (P2)




Ta sợ hãi kêu lên một tiếng, đột nhiên cảm thấy sau lưng một luồng gió tanh tưởi thổi tới, bên hông bị quấn lấy, dưới chân trống không, thì ra bị lão yêu kia quấn chặt lấy, nhấc bổng bay lên. vảy lạnh như băng tanh tưởi trơn chợt đặt lên cổ ta, xiết chặt làm ta không thở nổi, trong lòng vừa kinh vừa sợ, nghỉ rằng chắc phải chết trong tay yêu ma tại đây."

" Yêu ma " Í " lên một tiếng, cặp mắt xanh hung quang lóe ra trừng nhìn ta, thần sắc rất cổ quái, như là kinh ngạc, lại như là mừng như điên. Chi trong giây lát, đột nhiên cười to lên như điên cuồng, nói:

-" hay lắm hay lắm!thật sự là trời giúp ta! " "

" Thất ca đại kinh thất sắc, sợ hắn làm ta bị thương, cầm chặt cung tên, không dám tiến công lại, chỉ là lớn tiếng kêu lên:

-" yêu quái to gan! Công chúa là kim chi ngọc diệp, ngươi nếu làm cho nàng bị thương nửa sợi tóc, bổn vương quay lại nội thành Trường an kêu toàn bộ cao thủ phật đạo tới đây, khiến ngươi chết không có chỗ chôn! " "

" Lão yêu không sợ hãi chút nào, ngược lại còn cười nói:

-" Ngươi cứ gọi đi, lão tử đang muốn mọi người trong thiên hạ lại đến xem một trường hảo hí vừa xảy ra. "

Tay trái hiện ra một hạt châu màu sắc quang mang lấp lánh rực rỡ, trên không trung hình thành một hình ảnh đúng tình cảnh ta với thất ca lúc trước đang triền miên hoan hỉ. "

" Ta thấy thế liền sợ hãi lập tức thất thanh kêu lên, mặc dù đối với sự việc phát sanh vừa qua không hối hận, nhưng nghỉ đến nếu để xà yêu đem bí mật này tiết lộ cho khắp thiên hạ, chẳng những bọn ta thân bại danh liệt, chính cả hoàng thất cũng đều hoàn toàn mất mặt nên không khỏi có vừa thẹn vừa giận, suýt nữa choáng váng. "

Sở dịch trong lòng càng thấy rỏ ràng:

- "Quả nhiên không lạ. Lão yêu này đã sớm phát hiện bọn họ, vì thế hắn bắt bọn họ tất có mưu đồ."

Lí Tư Tư nheo hai mắt lại, phảng phất thấy lại tình cảnh ngày đó, tiếp tục nói:

- "Thất ca sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, lạnh lùng nói:

"Yêu nghiệt, ngươi muốn cái gì? Thẳng thắn nói ra đi."

Phục Hi lão tổ ha ha cười nói:

- "Tề vương thiếu niên anh hào, quả nhiên là dễ nói chuyện. Kỳ thật ta có một phần hảo tâm, thấy huynh muội các ngươi căn cốt kì giai, lại si tình lẫn nhau, rất đúng phong phạm xà nhân tộc chúng ta, cho nên cố ý muốn thu nạp các ngươi làm đồ đệ, chỉ có vậy thôi?"

Sở dịch" A "kêu lên một tiếng, pha lẩn kinh ngạc, nghĩ thầm rằng:

-"không thể tưởng được các ngươi thực sự đồ đệ xà yêu này."

Xà nhân tộc tự xưng là hậu nhân Phục Hi, Nữ Oa, phong tục khác hẳn với Hán tộc từ xưa tới nay, tỷ đệ, huynh muội được quyền lấy nhau. Bởi vậy ngay từ thời đại thái cổ đại hoang đã bị các quốc gia trung thổ coi như loại dị tộc. Hoàng đế sau khi thống nhất, chê bai bọn họ thuộc hạng yêu tà nên trục xuất ra ngoài đại hoang.

Nếu theo như lời kể, lão quái này thấy huynh muội Lý Huyền loạn luân cho nên thấy rất là thích hợp nhận làm đệ tử, ngoại ra không còn khả năng nào khác.

Đoán được ý nghỉ của Sở Dịch, Lí Tư Tư cười lạnh một tiếng, nói:

- "hắc hắc, ngươi cho là hắn thật tâm muốn thu Bọn ta làm đồ đệ sao? Lão yêu này ngoài miệng mật ngọt, trong lòng cũng độc ác vô cùng. Hắn ở quanh dưới chân núi Chung Nam mấy năm, ngươi đoán cho là vì cái gì?"

Sở dịch tâm niệm vừa động, thất thanh nói:

- "Tần hoàng địa cung?"

Lí Tư Tư lạnh lùng trả lời:

-"Đúng đó! Xà yêu này không biết từ đâu mà biết rõ việc Tần Thủy Hoàng với Ma Môn, cho rằng Hiên Viên lục bảo nhất định giấu trong lăng mộ Tần Thủy Hoàng. Chỉ tiếc là địa cung cực kỳ bí ẩn, làm hắn cố gắng ra sức tìm kiếm suốt bốn năm nhưng uổng công, ngay cả cổng vào ở đâu cũng không tìm cho ra được. Khi thấy huynh muội bọn ta liền tính toán dựa vào thế lực hoàng thất ta mà giúp hắn điều tra ra bí mật Tần lăng."

"Bọn ta khi đó không nhìn ra được giang hồ hiểm ác, khó biết đáy lòng hắn đang tính toán cái gì? Nhưng cho dù có biết, với tình thế hiện tại lúc đó giống như chuôi dao nằm tại trong tay hắn, làm sao dám chối từ? Vì không thể làm gì khác, Bọn ta đành phải nuốt " xà cổ đan " của hắn rồi dựa theo lễ nghi xà nhân tộc bái hắn làm sư phụ, tiếp theo tại trước mặt hắn cắt tay trích máu tươi, kết thành phu phụ ……"

đột nhiên trên mặt nàng ửng lên một màu đỏ ửng, thần sắc cổ quái, ôn nhu nói:

- "Trong lúc thất ca mặt mày tái nhợt, mút máu tươi từ đầu ngón tay ta, gọi ta là nương tử, ta cảm thấy trời đất như chuyển động, toàn thân vô lực, trong tim ta phảng phất như muốn nổ tung ra, tất cả mọi sợ hãi xấu hỗ không gì ngoại lệ đều đem vất đi ra khỏi đầu óc chỉ còn lại hạnh phúc, ngọt ngào và vui mừng. Đối với xà yêu kia, thậm chí dâng lên một tia cảm kích ……"

«Kể từ một khắc đó, ta không còn xem thất ca là ca ca, tựu giống như trong lời hứa" tinh huyết tương dung, hải khô thạch lạn, sanh sanh thế thế, nguyện vi quân phụ "…… mặc dù biết rõ mọi việc không thoát khỏi số mệnh, nhưng mặc kệ như thế nào, chỉ cần được là thê tử với hắn một giờ hay nữa khắc, ta phải chết cũng không oán hận. Ngay cả có bị phải làm nô lệ van người ( vạn phu sở chỉ = lấy vạn người làm chồng, làm đỉ điếm), thiên thu thóa mạ, ta cũng không nuối tiếc."

Nàng lời nói mặc dù nhẹ nhàng đê uyển, tuy nhiên như đinh đóng cột, cực kỳ kiên định. Sở Dịch trong lòng buồn vui lẩn lộn, trăm ngàn cảm xúc, muốn nói một điều gì mà kiếm không nên lời.

Lí Tư Tư dừng lại một lát, rồi thản nhiên tiếp tục nói: "Phục Hi lão tổ biến thành một lão gia đinh, theo bọn ta trở lại kinh thành, tiềm phục ở trong Tề vương phủ. Mới đầu ra vẻ an phận thủ thường, chỉ lấy danh giả vờ truyền pháp thuật cho ta, bắt bọn ta giúp hắn trộ rất nhiều đạo điển tịch tàng, linh đan tiên thảo của hoàng gia, cùng hắn tu luyện."

"Thất ca và ta mặc dù nhiều chuyện bị ép buộc, nhưng tính mệnh bị hắn nắm trong tay, quá lắm cũng chỉ có thể giận dữ trong lòng chứ không dám nói. Lão yêu kia có mục đích về sau nên chân thật về truyện dạy bọn ta thổ nạp luyện khí thuật, rồi sau đó lại bức bách ta với thất ca âm dương song tu. Bọn ta tu vi đột nhiên tăng mạnh, rất nhanh đi đến" linh nhân "cảnh giới."

"Trong đoạn thời gian đó, ta quá hốt hốt hoảng hoảng, tựu giống như sống ở trong mộng mơ. Kỳ thật không thể tu luyện thành tiên hay không, đối với ta mà nói không quan trọng, chỉ cần muốn được cùng thất ca vĩnh viễn sớm chiều kề cận, khoái hoạt hơn so với muốn trở thành thần tiên. Nhưng trong đáy lòng ta lại muốn nói không nên lời nỗi lo lắng, chỉ sợ một ngày nào đó tỉnh dậy phát giác ra đây chỉ là một giấc mộng đẹp."

"Qua hơn mấy tháng, ta dần dần cảm thấy được có chút dị thường, trong cơ thể chợt nóng chợt lạnh, tựu giống như bị bệnh tật không bình thường, khó chịu không thể tả nổi. Một ngày vào ban đêm đang cùng thất ca âm dương song tu, đột nhiên cảm thấy hai cổ chân khí băng hàn, liệt hỏa đồng loạt chạy lên trên đầu, đau nhức điên cuồng, toàn thân phảng phất như muốn bùng nổ ra."

"Thất ca cực kỳ kinh hãi, ôm ta lớn tiếng kêu, bó tay không biết làm sao. Còn Phục Hi lão tổ chỉ khoanh tay đứng nhìn cười hì hì, không ngừng tặc lưỡi thở dài: "quả nhiên là thủy hỏa thần anh ngàn năm khó gặp, trong ba tháng ngắn ngủi, có được tiến triển như thế thật là lợi hại! Thực sự lợi hại!" "" Thủy hỏa thần anh?"

Sở dịch lắp bắp kinh hãi, nhớ tới chân khí trong cơ thể nàng âm hàn quỷ dị đúng là thuộc thủy, lại nhớ lại thời điểm trước đó nàng pháp thuậ mà nàng sử dụng để dễ dàng giải ấn Chu Tước đúng là xuất xứtừ hỏa tộc, nhất thời giật mình: "Phải rồi! Nguyên lai yêu nữ này có" song đức chi thân " bao gồm cả thủy linh và hỏa linh"

Linh quang chợt lóe, đột nhiên hiểu được Phục Hi lão tổ vì cái gì muốn thu nàng làm đệ tử, lại vì sao phải muốn truyền cho nàng yêu công tà pháp này! Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Ngọc Hành kiếm bị ếm trấn tại nơi nào ở Nam hoang, từ xưa tới nay không người nào biết. Nhưng nếu Lí Tư Tư là "thủy hỏa thần anh", tự nhiên có thể cảm ứng được linh lực "thủy hỏa thần binh". Có nàng, Phục Hi lão tổ tựu giống như có nam châm muốn tìm kim châm khó gì.

Quả nhiên, chỉ nghe Lý Tư Tư nói:

-" thất ca kinh ngạc phẫn nộ, bỗng dưng quỳ xuống trước mặt xà yêu, không ngừng dập đầu xuống đất cầu hắn cứu mạng cho ta.

Lão yêu quái nở nụ cười vài tiếng, giảng:

" muội tử nhà ngươi tự tác chủ trương, không dựa theo giáo điều pháp môn của lão phu mà tu luyện, hiện tại kinh mạch bị tẩu hỏa nhập ma. Chỉ có điều lão phu kiến thức thô thiển, khó có thể cứu được nàng? Bất quá ngươi chân thực có lòng cứu nàng, ta ngược lại có thể chỉ điểm một lối thoát. " "

" Thất ca dập đầu soang soãng, trên trán tràn đầy máu tươi, nói chỉ cần lão yêu chỉ điểm đường lối, cứu lấy tính mệnh của ta, muốn hắn làm cái gì đều có thể đáp ứng. Ta thì mơ mơ màng màng nghe thấy thất ca nói như vậy, trong lòng vừa bi thống vừa vui sướng, hắn bãn tính rất là kiêu ngạo, nếu không phải thương ta cực kỳ, sao có thể bỏ rơi niềm tự tôn, đập đầu cầu xin? Giờ khắc đó, ta cho dù phải chết cũng cam tâm tình nguyện."

"Lão yêu kia lấy ra từ trong tay áo một viên dược hoàn, giả nhân giả nghỉa nói:

- "thôi thôi, Bọn ta đã là thầy trò, muội tử ngươi đúng lương tài mĩ chất ngàn năm mới thấy, ta lại sao bỏ mặc nàng chết? Bất quá, ta có đan dược hồi thần nhiều lắm cũng chỉ có thể bảo vệ tính mệnh của nàng ba năm mà thôi. Bây giờ trong thiên hạ, vật duy nhất có khả năng cứu muội tử ngươi là thái cổ ngọc hành kiếm." "

" lão yêu đem dược hoàn tống nhập vào trong miệng ta, quay lại thất ca nói:

- "Họa phúc tương ỷ, cũng may muội tử ngươi thuộc hàng "song đức chi thân". Hiện tại trong cơ thể mặc dù thủy hỏa giao công, nhưng chỉ cần tìm được thủy hỏa thần binh, tiếp nhập hai mạch nhâm đốc, chẳng những có thể hóa giải xung đột chân khí, thêm nửa có thể dung hợp thì tu vi đạt được cao cường."

Lí Tư Tư híp đôi mắt lại, cười lạnh nói:

-"thì ra lão yêu này tính toán từ lâu, điều tra và đoán ra Ngọc Hành kiếm đại khái ở tại Nam Chiếu quốc. Vì muốn ép buộc bọn ta giúp hắn tìm thần binh, tiện dụng thủ đoạn ti bỉ vô sỉ này ……"

"Nhưng mà ta với thất ca bất quá mới bước vào tu chân chi môn, căn bản không có nghe nói qua Hiên Viên lục bảo, tự nhiên cũng không biết này lão ma đầu dã tâm như lang sói. Thất ca nghe nói có phương pháp cứu được, vui mừng vô cùng, đối lão yêu này dĩ nhiên nghe theo mọi việc."

"Đễ bịt mắt mọi người, không cho ai trong thiên hạ chú ý, lão yêu dạy bọn ta diễn một vở kịch "Mạn thiên quá hải". Ngày thứ hai, ta gặp phụ hoàng tấu thỉnh cầu gả ta cho quốc vương Nam Chiếu."

"Lúc ấy quốc vương Nam Chiếu mấy lần cầu hôn, triều đình đang thương nghị việc này, nghe nói ta tự mình chấp thuận, đều nghị luận rối rít. Phụ hoàng đối với ta sủng ái mặc dù không bằng hồi xưa, nhưng phải gả ta cho phiên vương thì thập phần không muốn."

"Nhưng lúc ấy hoàng hậu Văn trạch thiên đối với ta cực kỳ ganh ghét, một lòng thúc dục phụ hoàng đáp ứng. Tứ ca, cữu ca kể từ ngày hôm đó, đối với ta và thất ca vô cùng sợ hãi, tha thiết muốn ta đi được càng xa càng tốt, Vì vậy đều vận dụng quan hệ, khuyên bảo phụ hoàng."

"Cuối cùng phụ hoàng hạ chỉ chấp thuận lời cầu hôn gả ta cho quốc vương Nam Chiếu. Thất ca đúng theo kế hoạch, đứng ra tình nguyện hộ tống ta đi tới Nam Chiếu."

"Ngay ngày đó rời kinh thành đi, mưa phùn lất phất, đang giữa mùa xuân, ta ngồi ở xe ngựa, qua cửa sổ,nhìn ngắm con đường quen thuộc, quần chúng hò hét…ta càng lúc càng rời xa nhưng trong lòng không có nửa điểm buồn bả, ngược lại tràn ngập hưng phấn và vui sướng khó tả được. Nghĩ đi nghỉ lại: "ta rốt cục có thể cùng thất ca bên nhau như chim liền cánh, đến một nơi không ai biết bọn ta là ai." "

" Tới biên thùy Nam Chiếu quốc, núi cao hiểm lộ, chướng khí tràn ngập, hành đoàn gồm hơn một trăm người đều tập trung tinh thần cẩn thận. Đợi quốc vương Nam Chiếu phái người ra nghênh đón thì Phục Hi lão tổ đột nhiên thi triển yêu pháp, thổi lên một trận cuồng phong, hiện ra thú thân của hắn,nuốt ta với thất ca vào trong miệng."

"Mọi người kinh hãi thất sắc, cả đoàn tán loạn. Lão yêu kia liền đại khai sát giới, ngay đương trường giết hơn 10 người, rồi sau đó ngậm chúng ta trong miệng, thừa lúc tán loạn đào tẩu trốn đi."

"Hai năm sau, bọn ta ẩn thân trong sơn dã của Nam Chiếu, phiêu bạc tứ xứ, dựa theo manh mối lão yêu đó sưu tâm, tìm kiếm nơi hạ lạc ngọc hành kiếm."

Sở dịch chợt nhớ ra, trầm giọng nói: "Phải rồi, năm đó Nam Chiếu cầu hôn không thành rồi hưng binh nổi loạn, nói vậy đúng là một phần tại vì thế sự này mà khởi đầu?"

Lí Tư Tư khúc khích cười, nói: "không sai. đường đường là Vương gia, công chúa của thiên triều, trong nước Nam Chiếu bị yêu ma giết chết, Nam Chiếu vương làm sao thoát khỏi được liên hệ? Nam Chiếu vương sợ phụ hoàng hỏi tội, tốt nhất tẩu tán mọi tin tức hưng binh nổi loạn trước, chiếm lấy thất châu bốn mươi lăm huyện biên thùy, tự xưng" Nam đế ", khởi đầu sáu năm" Nam man chinh chiến "……"

Sở Dịch giận dữ, lạnh lùng nói:

- "Con bà nó, cho dù bị xà yêu kia hiếp bách, các ngươi thân là công chúa với Vương gia tây đường, có thể nào vì một ích kỷ riêng tư, làm cho thiên hạ dân chúng bị lôi cuốn trong chiến loạn? Nhìn biên thùy quân dân vì ngươi uổng tử, chẳng lẻ từ đáy lòng tựu không có tới nửa điểm áy náy sao!"

Lí Tư Tư bật cười, thu ba lưu chuyển, thản nhiên nói:

-"Cái này mới là lạ, giết người tác loạn kia chính là quốc vương nam man, ta vì cái gì mà áy náy? Vả lại, nhân dân bọn ta coi như cỏ rác, chết thì thôi, liên hệ gì với ta?"

Ánh mắt đảo qua tử vi tinh bàn, trên mặt đột nhiên hiện lên thần sắc ôn nhu thê uyển, thấp giọng:

-"chỉ cần ta cùng thất ca thương yêu lẩn nhau, bên nhau suốt đời, cho dù trời long đất lở, người thú chết hết cũng không hề gì"

Sở Dịch khí nộ giao tập, chỉ cảm thấy nữ tử này quá tự tư thờ ơ, không cần biết gì khác. Lập tức cười lạnh không nói.

Lí Tư Tư trên mặt rạng đỏ, ôn nhu nói: "Nam Chiếu sơn thủy hiểm ác, phần đông là mãnh thú. Bọn ta theo lão yêu lưu lãng tứ xứ, ngụ tại sơn huyệt khi gốc cây, mọi ngày bạn cùng hổ sói, ăn uống như gấu báo. Một mặt tìm kiếm thần kiếm, một bên dốc lòng tu luyện. Tu vi đột nhiên tăng mạnh, tiến bộ ngày đi ngàn dậm,."

"Do sống tại thâm sơn cùng cốc xa cách nhân thế, thất ca cũng dần dần quên mất luân thường đạo đức, đối với ta càng ngày càng ôn nhu không muốn xa rời, tựu giống như quang cảnh mai thanh trúc mã. Ai, hôm nay hồi tưởng khi đó mặc dù phiêu bạc không ngừng, sống đời hoang dã, trong cuộc đời ta cuộc sống này thật là tiêu diêu khoái hoạt. Chỉ cần trong tim hòa một nhịp cùng một chỗ thì cho dù, cùng sơn ác thủy cũng biến thành thế ngoại đào nguyên ……"

Lí tư tư đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa vuốt tử vi tinh bàn, dường như đang vuốt ve mơn trớn bóng hình Lý Huyền. Huyến quang thiểm diệu, từng đạo ánh sáng chiếu trên mặt nàng, mê ly hoảng hốt, biến ảo không chừng.

Nàng run người khiếp sợ một lát, thở dài, nói:

-"chỉ tiếc hạnh phúc không bao giờ vỉnh cửu. Mùa hè năm thứ hai, tới dưới chân núi Nộ Viêm, thủy hỏa nhị khí trong cơ thể ta đột nhiên phát tác, nóng lạnh giao nhau, đau đớn không chịu nổi. Phục Hi lão tổ không khỏi ra vẻ mừng như điên, nói là ta cảm ứng được linh lực thủy hỏa thần binh, Ngọc Hành kiếm nhất định ở đâu đó xung quanh."

"Hắn không cần biết ta đau đớn muốn chết, lôi kéo ta tìm kiếm chung quanh. Thất ca mặc dù cực kỳ phẫn nộ, nhưng nghĩ đến một khi tìm thấy thần kiếm, thì làm cho ta hoàn toàn bình phục, nên chỉ đành nuốt giận không nói."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.