Tiên Sở

Chương 75: Từ Ân Tự tháp (P3)




-"Lão hòa thượng mau ra đây! Nhanh lên một chút, ta chờ ngươi tại Thải Hà đình ở sông Khúc Giang."

Sở Dịch đáy lòng mừng rỡ, là Yến Tiểu Tiên nhưng nghĩ đến trường cảnh mình trêu chọc, đùa giỡn với bạch y nữ tử bị nàng nhìn thấy, nhất thời trên mặt vừa có chút xấu hổ, vừa có chút khó chịu.

Tung tung hộ hoa linh trong tay, hắn hướng bạch y nữ tử thấp giọng cười nói:

-"Sơn thủy tương phùng, Tô tiên tử, sau này chúng ta còn gặp lại."

quang mang quanh thân lóe sáng, trong nháy mắt đã biến mất vô hình.

Bạch y nữ tử "a" lên một tiếng, ngưng thần nhìn bốn phía, mơ hồ nhìn thấy một đạo ba quang bay về hướng đông nam, muốn đuổi theo nhưng đạo quang mang đó cũng đã hòa vào với mờ ánh trăng, không thể tìm ra được nữa.

Nàng do dự một hồi lâu, trong đầu vẫn còn âm vang tiếng cười của tên vô lại, nhất thời bên tai như thiêu, tâm loạn như ma. Khí giận bộc phát lại mang theo cảm giác không thể nói rõ,làm nàng đột nhiên nàng hiểu cảm thấy trống rỗng...

"Muội tử, muội tử?"

Sở Dịch nhẹ nhàng hạ xuống Thải Hà đình trên sông Khúc Giang, nhìn ra xung quanh, nhưng không nhìn thấy thân ảnh của Yến Tiểu Tiên.

Ánh trăng sáng tỏ, chiếu lên những cơn sóng xanh biếc đang phập phồng, nhè nhẹ lay động, làm ánh lên những tia ngân quang.

Sát bờ sông bóng những cành liễu xanh rũ xuống, những ngọn cỏ bồ màu tím, che lấp bóng đình thai lâu các, càng làm tăng thêm vẻ u tĩnh, thanh lệ.

"Ca, ở chỗ này!" phía sau truyền đến một thanh âm trong trẻo.

"Muội..." Sở Dịch mừng rỡ, xoay người nhìn lại, ngạc nhiên cả kinh kêu lên:

- "A, sao lại là cô?"

Dưới ánh trăng vằng vặc, một hoàng y nữ tử đáng yêu tuổi chừng mười hai, mười ba đang đứng tựa vào lan can Thải Hà đình, đôi mắt long lanh như nước, miếng ngọc gắn ở mi tâm sáng lấp lánh làm cho khuôn mặt xinh đẹp trắng hơn cả tuyết.

Là tiểu nha đầu mỹ nhân, ngày đó ngoài thành Trường An đã gặp, chính là cháu ngoại của Trương Túc chân nhân – Tô Anh Anh.

Tô Anh Anh trợn mắt liếc hắn một cái, tức giận nói:

-"Hừ, không phải muội thì là ai? Chẳng lẽ là vị Tô tiên tử kia? Muội thấy huynh trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến nàng, ngay cả muội muội của mình cũng quên."

Sở Dịch ngạc nhiên cười khổ, đêm nay xảy ra nhiều việc làm cho hắn không nghĩ được gì.

Chẳng lẽ tiểu nha đầu này ngộ nhận mình là ca ca? Cẩn thận suy nghĩ thấy hình thể mình cũng có chút giống với Tô Bạch Thạch. Hai huynh muội bọn họ đến Từ Ân tự làm cái gì? Chẳng lẽ.... Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Trong lòng hắn đột nhiên chấn động, thất thanh nói: "Đúng rồi, Trương chân nhân." Hai huynh muội xâp nhập Từ Ân tự, đó chính là giải thoát cữu cữu* của mình.

"Trương chân nhân?" Tô Anh Anh trợn mắt quát to, than thở: "Tới bây giờ mới nhớ tới cữu cữu, ai, tiên nữ kia thật có ma lực lớn a."

Nàng đột nhiên cười nhẹ, nũng nịu, cầm lấy tay hắn lắc lắc nói:

-"Ca, cứu cữu cữu muội nha! Cứu cữu cữu muội nha!"

Sở Dịch mừng rỡ, sau khi hợp thể cùng Lý Chi Nghi, hắn đã sớm có một phần hảo cảm với Linh Bảo phái. Tối nay vốn vào Từ Ân tự thám thính hư thực, cứu Trương chân nhân, không ngờ bọn họ đã đi trước một bước.

Lập tức vội hỏi:

- "Người ở đâu? Bây giờ như thế nào?"

Tô Anh Anh hai mắt đỏ hồng, cái miệng nhỏ nhắn mím lại, nước mắt đột nhiên chảy ra, khóc nói:

- "Cữu cữu, người... người bị trọng thương, kỳ kinh bát mạch đều bị đứt, bây giờ vẫn còn đang hôn mê. Không biết lúc nào mới có thể tỉnh lại."

Sở Dịch trong tâm vui mừng hỏi kỹ thêm một hồi, theo nàng ta đi vào trong Thải Hà đình. Chỉ thấy trên mặt đất, có một lão đạo đang nằm, đôi lông mi màu trắng, râu mép rối tung, đạo bào máu tím, trên đó còn dính vết máu, hơi thở yếu ớt mỏng manh.

Sở Dịch lập tức bắt mạch, quả nhiên trong kì kinh bát mạch, có ít nhất bảy cái đã bị ma công hợp lực đánh gãy, ngoài ra thương thế, nội thương nhiều không thể đếm được. Nếu không phải nguyên anh ông ta rất mạnh, cố gắng chống đỡ, bị Ma môn vây công như vậy, có lẽ đã hồn phi phách tán.

Sở Dịch tâm trạng buồn bã, thương thế của lão rất nặng, muốn cứu tính mạng cũng có chút khó khăn, nếu mà muốn khôi phục kinh mạch thì càng khó như lên trời.

Tô Anh Anh khóc to nói:

-"Ân công nói, nếu muốn cho cữu cữu khôi phục như lúc ban đầu thì phải tìm được Hiên Viên lục bảo, dụng "Kim cương đạo thể trọng luyện đại pháp", mới có thể phục hồi kinh mạch, cải tử hoàn sinh..."

Sở Dịch rùng mình, ngạc nhiên nói:

- "Ân công? Ân công là ai?"

Tô Anh Anh lau nước mắt, cả giận nói:

-"Ca, huynh làm sao vậy? Vì sao sau khi thấy tiên nữ tỷ tỷ đột nhiên trở nên kỳ quái như vậy? Ngay cả ân công cũng không nhớ rõ? Nếu không phải ân công tương trợ, chúng ta có thể cứu được cữu cữu sao?"

Sở Dịch cảm giác không ổn, lập tức đáp qua loa:

-"Đúng rồi, ta bị nàng ta đánh trúng đầu, có chút choáng váng, đột nhiên nghĩ không ra."

-"Cái gì? Đánh trúng đầu? Ở nơi nào?"

Tô Anh Anh khẩn trương, liên tiếp hỏi:

-"Ca, không làm sao chứ? Nhanh, để cho muội xem..." nàng đưa tay xoa xoa lên đỉnh đầu hắn.

Sở Dịch được nàng ta xoa bàn tay nhỏ bé mềm mại lên đỉnh đầu, cảm giác thoải mái, thầm nghĩ:

-"Nếu ta có được một muội muội đáng yêu vậy thì tốt."

Sở Dịch nắm tay nàng mỉm cười nói:

-"Anh Anh, không có việc gì. Muội nói sự tình của ân công đi, về đại ân đại đức, huynh đã quên hết. Chẳng phải là có lỗi với người sao?"

Tô Anh Anh "a" lên một tiếng, không nghĩ nhiều kể ra toàn bộ mọi việc.

Nguyên lai Trương Túc bị phục kích trọng thương, sau đó bị kết tội là loạn đảng của thích khách, Tô Bạch Thạch huynh muội vẫn ở Trường An điều tra nơi nhốt, nhưng thủy chung vẫn không được.

Vừa rồi hôm qua, đột nhiên có một thần bí nhân tìm được bọn họ, tự xưng lúc trước thọ ân của Tử Vi chân nhân, bởi vậy muốn giúp bọn họ cứu Trương Túc.

Chẳng những hắn cung cấp chính xác cho Tô Bạch Thạch huynh muội bản đồ địa lao, mà còn bày ra xảo kế cứu người.

Vì vậy tối nay, nhân lúc Khang vương phủ bày yến hội, thu hút một lượng lớn tu chân đạo Phật cùng Kim Ngô vệ đội, bọn họ ba người chia làm hai đường tiến vào Từ Ân tự.

Dựa theo kế hoạch, vị "ân công" kia điệu hổ ly sơn, dẫn dụ Đại Bi phương trượng và một đám cao thủ, Tô Bạch Thạch cho nổ tung đại lao trong Đại Hùng bảo điện, thả ra tất cả các tù nhân, mà Tô Anh Anh thừa lúc hỗn loạn, vào bí thất cứu Trương Túc.

Hết thảy như dự liệu, cực kì thuận lợi.

Khi Tô Anh Anh mang theo Trương Túc từ Thiên Vương điện theo mật đạo chạy ra phía sau Từ Ân tự, đợi một lúc lâu vẫn không thấy ca ca của mình, thì mới trở lại xem xét, kết quả nhận lầm Sở Dịch là ca ca.

Nàng tưởng Tô Bạch Thạch dịch dung.

Nghe đến đó, rốt cuộc Sở Dịch cũng hiểu được toàn bộ sự việc, trong lòng đột nhiên trầm xuống: "Đúng rồi! Chẳng lẽ đâm chết thái tử là thần bí nhân đó. Theo như lời nàng ta đó cũng là "ân công". Nếu chỉ là điệu hổ ly sơn, tại sao lần này đến lần khác đều muốn giết thái tử? Nếu hắn thật sự thọ ân của Tử Vi chân nhân, tựu sẽ biết Trương chân nhân và thái tử vận mệnh liên quan, lẽ ra phải cứu thái tử mới phải, vì sao lại giết hắn?"

Sở Dịch càng nghĩ càng cảm giác không đúng, hắn nghĩ "ân công" đó tâm thật khó dò, tựa hồ sâu trong đó có ác ý.

Nhưng trong khoảng thời gian ngắn nghĩ không ra, trong lòng hắn chán nản.

Tô Anh Anh thấy "ca ca" cau mày, trầm ngâm không nói, vẻ mặt không thay đổi thì cảm thấy thú vị, đưa tay lên má hắn kéo, cười khanh khách nói:

-"Được rồi, nơi này không có ai, ca còn không mau bỏ mặt nạ xuống!"

Sở Dịch không đề phòng, bị nàng ta kéo mạnh, hột nhiên đau đớn, nhất thời kêu la không thôi.

Tô Anh Anh lấy làm kinh hãi, vội vàng xoay người lại, cảm giác không ổn, kêu lên:

-"Ca, ngươi...ngươi..."

Ngay lúc này, chỉ nghe thấy một thanh âm ôn nhu vang lên:

-"Tô cô nương, hắn không phải là ca ca của ngươi mà là ta."

Tô Anh Anh mừng rỡ kêu lên: "Ân công!"

Sở Dịch trong lòng đại chấn, thất thanh nói:

"Thì ra là cô!"

Dưới ánh trăng, hoa mai nhẹ rơi, một người đoan trang trong trang phục mỹ nhân đứng đó.

Đôi mắt như nước hồ thu, má lúm đồng tiền, mang đầy vẻ phong tình, tạo cho người ta có cảm giác đó là nét đẹp lạnh lùng, sầu bi.

Không phải Lý Tư Tư thì là ai?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.