Tiên Sở

Chương 138: Chỉ thủ bổ thiên (3)




Bị nhìn thấu, Sở Dịch đành cất giọng cười lớn nói:

-Không sai, chính là Sở gia gia của ngươi đây! Bọn tôn tử các người từ ngàn dặm xa xôi đến đây cúi đầu thỉnh an gia gia, qua nhiên là có lòng hiếu thuận, rất tốt, rất tốt.

Mấy người Tiêu Vãn Tình, Đường Mộng Yểu vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ,đạo ma quần hùng đang bị thả trong nước băng cũng như vớ được phao cứu sinh, theo nhau kêu lên hoan hỉ.

Tiêu Vãn Tình cao giọng nói:

-Sở lang, Yến muội muội bị Lăng Thanh Vân giam trong "tử ngọ chung" trong thuyền hạm chủ lực, chàng mau đi cứu muội ấy ra đây.

Lời nói chưa dứt, đã thấy huyệt đạo sau lưng ấm lên, kinh mạch đã được giải khai.

Nàng kinh ngạc, cúi đầu nhìn, chỉ thấy Tô Mạn Như ở dưới nước khẽ mỉm cười, đưa tay lên miệng, ra hiệu đừng kêu lên, thân ảnh như cá bơi xuyên qua nàng, lại đến bên cạnh bọn người Đường Mộng Yểu, Phiên Phiên giải khai kinh mạch cho bọn họ.

Các hàng hoan hỉ, liền quây lại một khối, vùng vẫy thoát khỏi dây xích, lặn vào trong nước, giải cứu những phật đạo quần hùng khác.

Bọn người ma môn đang tập trung sự chú ý lên người Sở Dịch, Tô Anh Anh, không một ai phát giác.

Quần ma tuy hung hãn hò hét, nhưng khiếp sợ uy phong của Sở Dịch, không ai dám tiến lên trước một bước, đợi Kim mẫu cùng các lãnh đạo ma môn khác động thủ mới nhao lên loạn đao cùng chém xuống.

-Thiên đường có lối không đi, địa ngục vô môn lại cứ tiến vào.

Lăng Thanh Vân bước lên phía trước, đắc ý cười nói:

-Tiểu tử, không ngờ ngươi cùng Lý Tư Tư lại cấu kết với nhau, xem hôm đó bị ả hại còn chưa đủ thảm sao?

Sở Dịch cười nói:

-Ta tưởng là ai mà nhìn quen mắt thế, thì ra là bại tướng dưới tay.Lăng lão nhi,đêm đó trên Hoa Sơn, Sở gia gia nhường không ngươi ba đao,ngay đến cọng tóc ta cũng không chạm tới được,vốn nghĩ ngươi sẽ ngoan ngoãn lăn đi càng xa càng tốt, không ngờ ngươi còn mặt mũi làm nên việc ngày hôm nay.

Lăng Thanh Vân sắc mặt biến đổi, Tô Anh Anh khanh khách cười nói:

-Lão yêu quái, Sở đại ca sao cùng Lý Tư Tư kết minh được?Con yêu nữ đó đã bị đánh đến hồn phi phách tán,giờ đến lượt ngươi đấy.

Mọi người nghe thấy thế huyên náo một trận, không ngờ Lý Tư Tư tính toán kỹ như vậy, ngược lại uổng mạng.

-Cá trong lưới, thịt trên thớt, Lăng đế tôn hà tất phải cùng bọn chúng phí lời.

Bích hà nguyên quân không nhẫn nại được, chuyển mình khanh khách cười nói:

-Xú tiểu tử, mau mau giao ra Hiên viên lục bảo, quỳ xuống chịu chết.

Từ trong tay ả tử quang bạo phát, Tử Hà thiên Binh hóa thành một đạo khí đao dài vài trượng,dẫn đầu cướp đường phóng về phía Sở Dịch.

-Chậm đã.

Tay trái Lăng Thanh Vân khua lên, Bích quang cuộn vũ, chặn đứng tay nàng, lạnh giọng nói:

-Tính mệnh tên tiểu tử này là của quả nhân, đợi quả nhân lấy đầu hắn rồi, các ngươi đến cướp Hiên viên lục bảo cũng không muộn.

Ngày đó trên Lạc Nhạn phong, hắn liên tiếp đánh ba đao vào Sở Dịch không có sức có sức chống cự mà không giết được hắn, lại bị ép phải giữ lời cả đời không được bước chân vào trung thổ, trong lòng sớm coi đó là một sự sỉ nhục lớn.Hôm này cừu nhân gặp lại,mắt đỏ hồng,hận không thể chính tay mình trả thù rửa hận, nay lại thấy hắn nói ra chuyện này trước mọi người, càng giận không át đi được,sao có thể để người khác đánh trước mình.

Sở Dịch ha ha cười to nói:

-Lão thất phu,ngươi muốn tự chuốc lấy nhục, ta đành thành toàn cho ngươi thôi.Chẳng qua,khổng tử viết "có đi mà không có lại là phi lễ", lần trước ta không động đậy chấp ngươi ba đao, lần này ngươi có phải là nên nhường ta ba đao hay không? xem tại TruyenFull.vn

Thoại âm chưa dứt, người trong Thanh đế môn theo nhau há mồm mắng lớn:

-Xú tiểu tử ngươi mơ mộng hão cái gì đấy.

-Con bà nó, đế tôn cùng ngươi đơn chiến, đã tính được là cẩu vận của ngươi may mắn lắm rồi, nếu không tiểu tử ngươi đã bị phanh thây thành vạn mảnh, đến cọng lông cũng tìm không ra rồi.

Tô Anh Anh phì lên cười, lớn tiếng nói:

-Sớm biết lão yêu quái đó không có gan rồi! Sở đại ca,huynh để cho hắn chiếm tiện nghi đi, nếu không hắn chẳng chịu được một đao của huynh, trước mặt mọi người ô hô ai tai,lúc đến diêm vương điện còn mặt mũi nào nữa.

-Ai nói quả nhân không dám.

Lăng Thanh Vân mặt xám như sắt, ngắt lời nói:

-Tiểu tử, quả nhân hôm nay không hoàn thủ, nhường ngươi ba đao.

Bích Hà nguyên quân sắc mặt khẽ biến đổi, nhíu mày nói:

-Đế tôn hà tất phải khách khí với tên tiểu tử này? Giết chết hắn,đoạt Hiên viên lục bảo mới là trọng yếu.

Mọi người nhao nhao phụ họa,khuyên hắn đừng trúng kế khích tướng của Tô Anh Anh.

Lăng Thanh Vân trước nay cuồng tạo tự đại, cực kỳ coi trọng mặt mũi,những người xung quanh càng nói, hắn càng thấy phẫn nộ, liền quát lớn:

-Câm mồm!

Mặt hắn thanh quang lấp lánh, sát khí lăng lệ, từng chữ một nói:

-Đây là ân oán cá nhân giữa ta và Sở tiểu tử,nếu ai dám can thiệp, đừng trách quả nhân hạ thủ vô tình.

Bị âm thanh như lôi đình của hắn chấn động, ma môn chúng nhân không ai không giật mình, im lặng không tiếng động

Điều đó trúng ý Sở Dịch, hắn ha ha cười to nói:

-Hay thật hay thật,thế mới đùng là chưởng phái Phù Tang Thanh Đế chứ! Ngươi đã dám cá cược như thế, Sở mỗ há có thể không bồi tiếp sao?

Tay phải khua lên, bạt Xích Tiêu Kiếm của Tề Vũ Tiêu ra, dương mày nói:

-Lăng lão nhi, ta nếu ba kiếm không giết được ngươi, sẽ tự chặt đầu mình, Hiên viên lục bảo tùy người định đoạt! Nếu như nuốt lời, trời giáng thiên lôi.

Xung quanh lại huyên náo lên, bọn Tiêu Vãn Tình ở trong nước nghe thấy thế, sắc mặt cùng biến đổi, rất lo lắng.

Lăng Thanh Vân trợn hai mắt lên, râu dài nhẹ bay, y phục phần phật, đột nhiên ha ha cười dài nói:

-Hảo! Ngươi trong tam kiếm nếu như giết được ta, quả nhấn chết cũng vô oán! Con tiểu hồ ly tinh đó tùy ngươi mang đi.Nếu như nuốt lời, trời giáng thiên lôi.

Ma môn chúng nhân nhìn nhau, tuy cảm thấy phẫn nộ, nhưng không dám làm trái ý hắn.

Bọn người Kim Mẫu, Phương Thái Trăn ai cũng có lòng riêng, nghĩ rằng vô luận song phương ai thăng ai thua, đối với bản thân bọn chúng cũng có lợi vô hại,chỉ cần phủi tay đứng một bên nhìn, ngồi hưởng lợi ngư ông.

Thanh đế môn đệ tử từ trong thuyền hạm đẩy ra một cỗ thanh đồng xa, trên xe có để một cái chung lưu ly thủy tinh màu xanh nhạt.

Yến Tiểu Tiên ngồi trong đó,đôi mắt huyền nước mắt long lanh nhìn chằm chằm Sở Dịch, lo lắng vui mừng giao thoa, dường như có muôn vạn lời muốn bày tỏ, nhưng lại không phát ra được chút âm thanh nào.

Sở Dịch trong lòng phấn khích,cất tiếng hú dài, quát nói:

-Lăng lão nhi, chuẩn bị chịu chết đi!

Hắn nắm lấy Xích tiêu kiếm, bay lên không, xoay người chuyển hướng, vọt xuống phía Lăng Thanh Vân.

Cuộc sinh tử quyết chiến quan hệ đế sự tồn vong của thiên hạ, cuối cùng cũng được triển khai trên băng dương mênh mông.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.