Tiên Sở

Chương 112: Đạo cao nhất xích 1




Đèn lửa bập bùng, lúc sáng lúc tối,tiếng bước chân vang vọng không ngừng.

Địa đạo âm u tối đen, những vẫn giữ được không khí sạch sẽ, không có mùi lạ.

Bọn họ đi thẳng một đường, tăng chúng hộ vệ dọc đường nhìn thấy Đại Bi thiền sư, đều cúi đầu chắp tay,tránh đường cho họ.

Địa lao của Từ Ân tự sâu chín tầng, ngã rẽ ngang dọc thông nhau như mê cung,nhưng chỉ có một cửa ra,vốn dùng để giam cầm những yêu ma tà sĩ hung cùng cực ác,vì thế còn được gọi là "Tu la địa ngục".

Tường trong địa lao được huyền băng hỗn kim hiếm có của Bắc Cương chế thành, dày đến bốn xích, cứng rắn không gì bằng, lại có quần tăng tầng tầng lớp lớp hộ vệ, có thể nói rắn chắc như kim thang*.

Sở Dịch vừa đi, vừa ngầm so sánh với Tần lăng địa cung dưới chân Chung Nam sơn.Nơi đây,xét về hình dáng thì không hùng vĩ tráng lệ bằng,nhưng nói về kiên cố xảo diệu thì không kém mấy.

Mọi người rẽ đông quẹo tây, xuyên qua vài cái cửa ngầm cực kỳ ẩn mật,mới đến tiền trạm trước cửa mật lao.Huệ Năng, Huệ Ngộ thủ ở bên ngoài cửa cẩn thận lấy ra mấy cái chìa khoá đồng,mở bốn cái khoá hợp kim không lồ ra.

Tiếng "kèn kẹt" vang lên,cánh cửa lao nặng nề dần dần được mở ra.

Chỉ thấy Lý Tư Tư toàn thân bị trói bằng xích hợp kim,không động đậy ngồi tựa trên nệm cỏ, cười hi hi nhìn mọi người, thần sắc tự do ưu nhã, dường như đã đoán được bọn họ tất sẽ đến. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Tô Anh Anh mắt đỏ lên, giận dữ nói:

-"yêu nữ! mau đem giải dược giao ra đây, nếu không đừng trách ta không khách khí!"

Nàng muốn dùng lực giằng khỏi tay Cố Kình Tiên, muốn xông lên trên, nhưng lại bị tay ông nắm chặt.

Lý Tư Tư cười nói:

-"Tiểu a đầu, cổ độc không có độc, thì làm gì có thuốc giải.Trương chân nhân sống hay chết, hoàn toàn phụ thuộc vào một ý nghĩ của ta.Ngươi nếu muốn hắn bình an vô sự,thì nên đối với ta khách khí một chút."

Tô Bạch Thạch thần sắc vi biến, đang định nói thì Tô Mạn Như đã lấy ra xâu niệm châu, lạnh lùng nói:

-"Yêu nữ,hung thủ trộm xâu niệm châu này, sát hại sư tôn ta, có phải là ngươi không?"

Lý Tư Tư yêu kiều cười, không khẩn trương, cũng không quá chậm nói:

-"Đúng thì sao, mà sai thì sao? Niêm Hoa lão ni xuất gia đã mấy mươi năm, vẫn không quên được tình nam nữ,có thể nói chết cũng đáng,trách ai đây?"

-"Câm mồm"

Tô Mạn Như giận đến cùng cực, mắt liếc qua, thấy bọn người Tề Vũ Tiêu như cười như không,thần sắc cổ quái, giống như ở một bên xem náo nhiệt, trong lòng vừa bi thương vừa phẫn hận, tay phải nắm chặt phất trần,phát run nhè nhẹ, suýt chút nữa muốn khua tay đánh ra.

Sở Dịch tiến lên phía trước một bước, chắn trước mặt nàng, dương mày nói:

-"Lý Tư Tư,kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.Ngươi đã mất đi đại thế, giờ chỉ là một tù nhân, hà tất còn ngoan cố không linh động như thế,không bằng kết thúc chuyện này, giải cứu Trương chân nhận, lấy công chuộc tội, có khi chúng ta có thể cầu xin hoàng thượng, tha cho ngươi một mạng..."

-"Tha cho ta một mạng?"

Lý Tư Tư mày liễu nhướng cao, đột nhiên khanh khách bật cười.

-"Sở công tử, đa tạ ngươi khoan dung đại lượng như thế.Chỉ tiếc là từ lúc ngươi giết đi thất ca của ta,Lý Tư Tư này đã thành cái thi thể biết đi, sống không bằng chết rồi!"

Dưới ánh nến, nàng cười như cành hoa rung động, trong đôi mắt đẹp ánh lên đôi giọt nước mắt, vừa bi phẫn, vừa hận nộ, lại có vẻ thương tâm sầu khổ.Dứt cơn cười,nàng mới nói tiếp:

-"thường nói thiên cổ gian nan nhất là chết,đó chỉ là vi ngươi chưa gặp phải lúc thương tâm.Như giờ đây,thế gian còn có gì làm ta lưu luyến? Nếu đã không luyến tiếc cuộc sống, vật vờ như một cô hồn dã quỷ,không bằng đem thế gian này biến tu la địa ngục!"

"oang"

Lời nói vừa mới dứt, trong địa đạo đột nhiên vang lên một tiếng kinh lôi điếc tai,mấy hoà thượng đứng ở bên ngoài bỗng thấy trước mắt tối đen, ngã lăn ra đất.

Tiếng gầm cuồn cuộn, chấn động thiên địa.Ngay đến Sở Dịch cùng vài người khác chân khí dồi dào,cũng bị rung đến khí huyết xông lên, hô hấp khó khăn,trong lòng đều thầm kinh hãi không hiểu:

-"Đêm trăng sáng như thế này, sao lại đột nhiên có sấm?"

Chính lúc mọi người đang cảm thấy không xong,thì nghe thấy âm thanh một nam tử ha ha cuồng tiếu vọng đến vành tai:

-"Đại Bi lão ngốc lư,lâu nay thế nào?"Ngũ lôi thiên hoả" của bổn vương so với phật môn Sư tử hống của ngươi thì thế nao?"

-"Lôi Khuyết!"

Sở Dịch giật mình, mắt nhìn thấy Lý Tư Tư cười khanh khách vừa vui mừng vừa đắc ý, chợt hiểu ra,bao nhiêu nghi hoặc trước đây đều có lời giải, thất thanh nói:

-"Đúng rồi, hung thủ giết Niêm Hoa đại sư là Lôi Khuyết!"

Một lời vừa nói ra, mọi người lập tức ngẩn người,hiểu ra tất cả.

Tiêu Vãn Tình biến sắc nói:

-"Không sai! trong thiên hạ, chỉ có Ngũ lôi thiên hoả của Lôi Khuyết mới có thể sánh ngang với Thái Ất ly hoả đao.Niêm Hoa đại sư da thịt cháy xém,kinh mạch đứt đoạn, chắc là được hắn ban cho!"

Lôi Khuyết đối với Tiêu Thái Chân si mê như cuồng, tuy mấy mươi năm bám đuôi bà, đều bị cự tuyệt nhưng từ đầu tới cuối si tâm không đổi.

Lý Tư Tư biết được tâm tư Lôi Khuyết, trộm đi xâu niệm châu, giao cho hắn,xúi dục hắn lấy nó làm mồi,giết đi Niêm Hoa,trộm Thiên xu kiếm, làm Tiêu Thái Chân vui lòng.

Với tính tình hung bạo trước nay của Lôi Khuyết, tuy không cam tâm đánh lén người khác, nhưng chỉ cần có thể dỗ ngọt được Tiêu Thái Chân, cho dù có phải đi vào biển lửa, hắn cung không có nửa phần do dự

Lý Tư Tư khanh khách cười to nói:

-"Sở lang quả nhiên thông minh lanh lợi,không lạ có thể một lần lại một lần hoá hiểm thành an.Chỉ tiếc tiếc trăm sự hậu Gia cát lượng, đấu không lại nửa gã thợ giày,huống chi là muôn vạn anh hào của Thần môn?Lần này dù ngươi có ba đầu sáu tay,cũng bị chặt hết thôi!"

Thoại âm chưa dứt, đột nhiên nghe thấy tiếng tù hiệu bang lện, tiếng trống âm ầm, tiếp theo đó là tiếng thú hống chim kêu vang trời, hợp cùng với vô số tiếng hò hét,lẫn trong đó dường như có tiếng kêu thảm thiết của quần tăng,nối tiếp nhau không dứt.

Lúc này, phía trên có tiếng hô rung trời,bụi đất rơi lả tả, cả đia lao bắt đầu rung lên nhè nhè,dường như thiên quân vạn mã đang xông tới.

Mọi người không ai không biến sắc,không lẽ ma môn quân yêu quả thật đã nhịn không được,liên thủ tấn công?

Lôi Khuyết lớn tiếng cười nói:

-"Lão lừa trọc,mũi trâu đã nghe cả rồi chứ,mau giao ra Tiên Nghi công chúa cùng với tên tiểu tử họ Sở, nếu không bổn vương thiêu cả nơi này thành than.

Tô Mạn Như mặt trắng bệch như giấy, tức giận bi phẫn, thân hình yêu kiều nhịn không được phát run, đột nhiên thét lớn:

-"Yêu ma, trả lại tính mệnh cho sư tôn ta"

Bạch ảnh loé lên, nắm lấy Lý Tư Tư xông ra ngoài.

Sở Dịch thất thanh nói:

-"Tô tiên tử cẩn thận!"

Hắn sợ nàng bị làm sao, lập tức nhanh chân đuổi theo sau.

Quần hùng hoặc lo cho an nguy của hai người, hoặc lo Hiên viên lục bảo bị người khác đoạt mất, cũng không nghĩ được nhiều, nhao nhao hô hoán đuổi theo ra.

Thông đạo bên ngoài cửa địa lao quanh co nhiều lối rẽ,cuối cùng thông tới một khoảng đất trống bên cạnh Già Lam điện, quần hùng nối tiếp nhau tung mình không xông ra,hạ xuống nóc đại điện.

Chưa kịp đững vững, đã thấy cuồng phong phả vào mặt, một mùi xú khí nồng liệt xông mà vào mũi, làm ngươi ta muốn ói.

Yên Tiêu Tiên thất thanh nói:

-"thế này là sao?"

Sở Dịch phóng nhãn nhìn, chỉ thấy yêu khí đầy trời, tứ phương bát phương đều là mây đen đè nặng xuống, cuồn cuồn thổi,như cuồng triều bức xuống,kèm theo đó là từng tràng tiếng hú sắc nhọn chói tai.

Mọi người ngưng thần nhìn kỹ, lạnh người kinh hãi,nhất thời không nói ra lời.Đám mây đen đó không ngờ chính là ngàn vạn hung cầm yêu điểu kết tụ lại mà thành.

Tiếng tù hiệu thổi càng mạnh, tiếng trống càng dồn dập, trộn lẫn với nhau thành một tiết tấu vừa yêu tà vừa cấp bách,làm màng nhĩ của mọi người đau muốn thủng,không nghe rõ được những âm thanh náo loạn khác.

Ngàn vạn con yêu điểu như đã được huấn luyện kỹ, thuận theo tiết tấu tiếng trống hiệu đang càng lúc càng nhanh,lúc xoay tròn tụ lại,lúc sà xuống phi nhanh, biến hoá vô cùng.

Tiếng tù hiệu biến đổi, cùng tiếng trống ầm ầm đổ xuống,bầy chim kêu lên những tiếng sắc nhọn quái dị,kết thành từng đội nhanh như chớp sa xuống, phun ra vô sô hoả diễm.

"Viu viu viu"

Những đạo hồng quang như mưa phá không gào rú,bay ngang dọc,khi rơi xuống biến thành liệt hoả phun trào, khói đen cuồn cuộn bay lên.

Lúc này vốn là Tiết nguyên tiêu, nhà nhà đều treo đèn,lại thêm cuồng phong cuộn thổi, thể lửa càng lúc càng mau,như củi khô bắt lửa, phòng ốc theo nhau đổ sụp xuống.

Nhìn ra tứ phía, chỉ thấy đầy thành ánh lửa xông lên trời, ầm ầm từng trận.

Dân chúng hoảng loạn bỏ chạy,hoặc là tự dẫm đạp lên nhau, hoặc là bị nuốt trọn trong biển lửa, không ít người bị bầy chim sa xuống,cắp lên không rồi thả rơi xuống,tiếng hô thảm không ngừng vang lên, thương tâm vô cùng.

Kinh thành vốn phồn hoa tráng lệ, trong chớp mắt biến thành tu la quỷ thành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.