Tiên Sinh, Quỷ Của Anh Biến Mất Rồi

Chương 67: Lâu Tiên Sinh Muốn Kết Hôn






Cánh môi hơi khô được nhấm nháp trở nên mềm mại, hương cà phê không ngừng lan tỏa giữa môi và lưỡi, mắt thấy tay người nào đó càng ngày càng không thành thật, Cố Duy Sanh đóng chặt răng, không chút do dự ngăn cản thế công thành của đối phương.
"Thành thật chút đi." Cố Duy Sanh dùng sức vào eo ngồi dậy, thuận tiện sửa sang lại quần áo lộn xộn, "Lát nữa còn phải quay phim, em không thể ở đây chơi đùa với kim chủ đại nhân anh."
"Chơi đùa?" Lâu Tiêu liếm liếm khóe môi "Ừ" một tiếng, "Quả thật là chơi quỷ."
(鬼混 - 厮混: 2 từ này có nghĩa gần giống nhau, em Sanh cũng là quỷ (鬼) nữa, nên tác giả chơi chữ đó quý dị, khum biết tôi có đúng không có gì sai sót mọi người thông cảm nhắc khéo tôi nhá:3)
Cố Duy Sanh: "..." Tìm được bản thể y cơ bản đã thoát khỏi hàng ngũ quỷ tiên rồi được chưa?
"Cho dù là mộc linh thì vẫn là quỷ tiên, tóm lại đều là kèm quỷ của anh," Lâu Tiêu quơ quơ ngón tay là khế ước đầu tiên giữa hai người, "Khế ước còn ở đây, nhất định em phải phối hợp cả đời."
Cố Duy Sanh theo bản năng sờ sờ vị trí tương tự trên đầu ngón tay: "Cả đời này có hơi dài."
Lúc trước y chỉ muốn cùng tiểu thiên sư đi hết cuộc đời trần thế ngắn ngủi mấy chục năm, ai ngờ sau này xảy ra nhiều chuyện như vậy, hai người cũng không phải mối quan hệ kèm quỷ và thiên sư đơn giản như vậy nữa.
"Hàng mua rồi miễn trả lại." Lâu Tiêu duỗi cánh tay dài ôm người vào lòng, "Sanh Sanh, theo anh về nhà gặp người lớn trong nhà đi."
Cố Duy Sanh đang chuẩn bị dựa vào đối phương ngủ thêm một giấc: "..."
Làm thế nào mà chủ đề lại nhảy đến bước này vậy?
"Gặp người lớn trong nhà làm cái gì," Cố Duy Sanh cố gắng tìm lại giọng nói bình thường của mình, "Cả nhà anh chắc đều biết em không phải là con người."
Không giống như Lâu Tiêu đời này đầu thai chuyển thế, y ngay từ đầu đã không thuộc về phạm trù của loài người, cho dù tìm lại được bản thể bồ đề mộc của mình, bản chất y vẫn là mộc linh được đúc kết từ năng lượng đất trời.
Tuy mắt thường của phàm nhân hoàn toàn không phân biệt được y và con người có gì khác biệt, nhưng nếu là Lâu gia tu đạo nhiều đời, thân phận phi nhân loại của y căn bản không giấu được.
Mặc dù Cố Duy Sanh không cảm thấy mình có cái gì không tốt, nhưng y lại không biết mọi người ở Lâu gia có thái độ như thế nàonào.
Duyên huyết mạch giữa Lâu Tiêu và Lâu gia chỉ có trăm năm, Cố Duy Sanh không muốn bởi vì mình mà khiến hai bên náo loạn không vui.

Vấn đề này là gì chứ? Lâu Tiêu không thèm để ý cười: "Biết thì thế nào? Không phải em đã gặp cha anh rồi sao?"
"Không giống mà." Cố Duy Sanh liếc Lâu Tiêu một cái, dùng thân phận kèm quỷ xuất hiện và được tiểu thiên sư dẫn về nhà gặp người lớn trong nhà, chuyện này hoàn toàn là hai loại tính chất.
"Có gì không giống?" Lâu Tiêu trấn an vỗ vỗ bả vai Cố Duy Sanh, "Yên tâm, nếu không đối phó được cha mẹ, sao anh nỡ đưa em về chịu uất ức chứ?"
"Lâu gia không quá quan tâm việc phân biệt người và quỷ, nói thật với em, Lâu An em trai anh chính là kèm quỷ cha anh đã ký kết."
"Lâu An?"
"Kèm quỷ?"
Bạch Ức và Phương Mộc luôn ngồi hàng ghế trước mắt nhìn mũi mũi nhìn tim giả trong suốt, lúc này nhìn nhau một giây, lập tức nhận được đao mắt sắc bén của Lâu đại ảnh đế.
"Khụ khụ, bọn tui thuận tai nghe mà thui." Sức mạnh của việc có chuyện để hóng mãnh liệt vượt qua tất cả, Phương Mộc đẩy mắt kính cười ha ha, "À thì...!Lâu nhị thiếu thật sự không phải con người hả?"
"Không phải đều gọi nó là tổng tài lạnh lùng đó sao?" Lâu Tiêu nhíu nhíu mày, "Nếu không phải thì anh cho rằng hơi lạnh bên cạnh nó đến từ đâu?"
Phương Mộc ngáo luôn: "..." Thì ra tổng tài lạnh lùng là được giải thích như vậy sao?
Đột nhiên cảm thấy có chút vỡ mộng.
Sau khi đuổi Phương Mộc đi, Lâu Tiêu phất tay bày một lớp lá chắn trước người, Cố Duy Sanh híp mắt nhìn đối phương, không biết người này lại muốn bày trò gì.
"Dù sao anh cũng đã nói chuyện với người trong nhà rồi," Lâu Tiêu ghé tới cắn nhẹ tai Cố Duy Sanh, "Nếu em không đồng ý, hôm nay anh làm em ngay tại đây."
Với loại tính cách sợ phiền phức như Cố Duy Sanh, muốn đối phương hành động, nhất định phải có một người ở phía sau không ngừng đẩy, may mà Lâu Tiêu đã sớm rõ mười mươi tính cách này của Cố Duy Sanh, phô trương thanh thế uy hiếp lại càng thuận miệng mà ra.
Vành tai đau xót, nhận nhận hơi thở nóng rực của đối phương, Cố Duy Sanh bất đắc dĩ đẩy cái đầu lông xù của đối phương ra: "Được được được, sợ anh quá được chưa?"
"Thật ra anh còn rất hi vọng em không đồng ý." Được đồng ý, nhưng trên mặt Lâu Tiêu lại mang vẻ tiếc nuối, tay hắn dùng sức, một giây trước khi đối phương xù lông kéo người nằm lại đùi mình, "Ngủ đi, không phải em mệt sao?"
—— Sâu sắc và sinh động giải thích cái gì gọi là thấy được thì thôi, cái gì gọi là được tiện nghi còn ra vẻ.
Người này quả nhiên vừa xấu xa lại còn không đứng đắn, Cố Duy Sanh dụi dụi mắt, sau đó có thể nói là ngoan ngoãn nằm nhoài trên đùi Lâu Tiêu ngủ thiếp đi.
Y mệt rã rời là thật, mấy ngày nay Lâu Tiêu không ở bên cạnh, y thật sự ngủ không được ngon giấc.
Hô hấp của người trước mắt dần trở nên đều đều, Lâu Tiêu lặng lẽ cởi áo khoác phao dài treo bên cạnh xuống, sau đó nhẹ nhàng đắp lên người Cố Duy Sanh.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Cố Duy Sanh, linh khí thuần khiết được cố ý dẫn ra, bí mật mà dịu dàng xoa dịu thần kinh đối phương.
Ngực của hắn mới là nơi trú ẩn tốt nhất của Sanh Sanh.
Lâu Tiêu mím môi nhìn chằm chằm khuôn mặt ngủ say của Cố Duy Sanh, nếu không phải ông trời trêu người, thì gốc gỗ nhỏ này đã sớm bén rễ bên cạnh hắn mới đúng.
Mộc linh thiên tính đạm bạc vô dục vô cầu, qua thời kỳ nở hoa Sanh Sanh nhà mình sẽ không tự giác trở nên lạnh nhạt hơn trước không ít, cách tháng sáu năm sau còn gần nửa năm, Lâu Tiêu im lặng thở dài, trong lòng cân nhắc làm thế nào mới có thể bắt cóc bà xã nhà mình lên giường.
Còn cả hôn lễ, Lâu Tiêu dùng bàn tay trống rỗng lấy điện thoại ra lật xem, siêu thoại của chồng chồng Sanh Tiêu ngày ngày đều có fan gắn tag giục kết hôn, mặc dù biết fan chỉ là gặm đường sau đó thuận miệng nói thôi, nhưng Lâu Tiêu vẫn nhịn không được đặt nó ở trong lòng.
Ngàn năm trước, bọn họ thậm chí còn chẳng đâm thủng lớp giấy "bạn thân" mỏng manh đó, càng khỏi phải nói sẽ tổ chức bất kỳ đại lễ song tu trong tình huống tồi tệ kia.
Nhưng đời này lại không giống vậy, hai bên tình nguyện lại không có trở ngại, đương nhiên hắn có thể dùng một đám cưới lớn để tuyên bố mối quan hệ của họ với cả thế giới.
Nhưng hình như làm diễn viên đều cần phải cầu hôn khi nhận được cúp ảnh đế?
Nhìn chằm chằm vào đồng nhân văn ngọt ngào của một fan hâm mộ nào đó trên Weibo, Lâu đại ảnh đế hiếm hoi rơi vào trầm tư.
Còn chiếc cúp nào hắn chưa nhận không nhỉ?
*
Lúc Cố Duy Sanh thức dậy bên cạnh đã không còn tung tích của Lâu Tiêu, y sờ sờ chiếc áo khoác quen mắt trên người, mùi thơm mát lạnh không khỏi làm cho y cong đôi mắt.
Đèn flash điện thoại nhấp nháy không ngừng, màn hình không ngừng sáng lên nhưng lại không phát ra chút âm thanh nào, hiển nhiên là bị người khác tắt âm.

Cố Duy Sanh vươn tay mò tìm điện thoại, rồi tiện tay giải lá chắn do Lâu Tiêu dựng lên.
"U là trời tổ tông cậu dậy rồi đó hả!" Trong nháy mắt lá chắn được giải trừ, Phương Mộc là người đầu tiên kêu rên, "Thời gian nghỉ ngơi còn có nửa tiếng, cậu mà còn chưa dậy, anh cũng chỉ có thể tìm đạo diễn xin nghỉ thôi này."
"Bớt đi ông." Cố Duy Sanh vung vung tay, "Đồng hồ sinh học của em anh vẫn chưa yên tâm à?"
Dưới tình huống tiếp theo có cảnh phải quay, Cố Duy Sanh đều sẽ căng dây trong lòng, bởi vậy, cho dù không đặt đồng hồ báo thức, y cũng chưa từng gây ra trò cười như là đến trễ.
"Còn không phải là do ổng thấy anh ngủ say quá à." Bạch Ức cười nhạo, trong giọng nói có chút mùi vị vui sướng khi người gặp họa, "Ngu ngốc, ngay cả việc bị người ta chụp hình cũng không biết."
Chụp hình? Ngón tay Cố Duy Sanh vẽ một cái, đúng như dự đoán nhìn thấy hot search #Hình ảnh của Lâu Tiêu Cố Duy Sanh trên Weibo.
【 Lâu tiên sinh V: Đáng yêu.
Hình ảnh.
jpg】
Weibo của Lâu Tiêu một tiếng trước sáng lấp lánh treo ở đầu đề tài.
Cố Duy Sanh nhấn vào hình ảnh, liếc mắt một cái liền thấy mình đang ngủ say.
Mặc dù trong ảnh chỉ lộ ra nửa khuôn mặt của thanh niên, nhưng mắt Vitamin C đã sớm luyện ra một đôi mắt mắt vàng rực lửa, nửa khuôn mặt này quả thực là rõ đến mức không thể rõ hơn.
Nhìn vòng cung của hàm này, nhìn đôi môi khẽ nhếch này, tuyệt đối là anh Sanh nhà bọn họ không chạy đâu được.
—— "Làm gâu gâu là phải ăn đường: Tem! Cược năm bịch que cay đây chính là anh Sanh, nhìn góc chụp này, mị luôn cảm thấy mị đã phát hiện ra chân tướng khó lường / đầu chó"
—— "Tiểu Giao Tiêu ngọt ngào: Tới công chiện, Giao Tiêu đơn phương tuyên bố, Lâu tiên sinh đã triệt để rơi vào tay giặc / đầu chó "
—— "Lão Bạch cá khô nhỏ: Tuy rằng Lão Bạch không còn nữa, nhưng tui vẫn phải thay quàng thượng Bạch nói một câu, anh Sanh anh không cần ngốc nghếch ngọt ngào gối lên đùi người ta ngủ như vậy đâu nhaaaaaaa!"

——"Thương Hải Giao Nhân: Thuận miệng nhắc tới, lầu trên êi, thứ anh Sanh nhà bồ đắp là áo khoác của Lâu tiên sinh, nhà G mới ra mắt, khắp cả nước Z chỉ có một cái thui đó ????????????"
—— "Ngày hôm nay Sanh Tiêu kết hôn chưa: Chính chủ phát kẹo ăn không ngừng, Hồng Lâu lại thêm tư liệu sống ~ @Sanh Tiêu Forever"
—— "Tui là bé simp anh Sanh: Nhỏ bé hỏi một câu, chỉ có chế chú ý tới cổ áo anh Sanh lộ ra thôi hỏ? Ngồi chờ pháp y Quý bại hoại nhã nhặn login / ngoan ngoãn"
Chỉ trong một giờ đồng hồ, dưới weibo của Lâu Tiêu đã có thêm mấy vạn bình luận, Cố Duy Sanh lướt qua lướt lại, ngay cả một bình luận tiêu cực cũng không tìm thấy.
Xem ra năng lực quan hệ xã hội của Đường Ninh thực sự không phải là thổi phồng.
"Vừa nhìn vẻ mặt này của cậu anh biết ngay trong lòng cậu đang khen Đường Ninh," Phương Mộc đẩy kính, tỏ vẻ hết sức hiểu rõ suy tính của tổ tông nhà mình, "Nhưng mà anh thấy tư thế này của anh Lâu là thật sự muốn công khai, hai người thương lượng xong rồi?"
Thương lượng? Cố Duy Sanh ném điện thoại di động, tiểu thiên sư rõ ràng là tiền trảm hậu tấu.
Chỉ có điều y không thấy ghét là được rồi.
"Lấy đâu ra nhiều tin đồn như vậy." Cố Duy Sanh không chút kiêng dè bọc áo khoác của Lâu Tiêu đẩy cửa xuống xe, "Em đi trang điểm, quay sớm xong sớm, hôm nay nói thế nào em cũng phải về nhà."
"Về nhà?" Bạch Ức vui vẻ, cậu theo thói quen muốn vuốt vuốt ria mép của mình, cuối cùng lại chỉ có thể không được tự nhiên sờ soạng khuôn mặt non nớt của mình một cái, "Lão Cố, anh vội vã về nhà nào đó?"
"Về nhà Lâu Tiêu thì thế nào?"
Cố Duy Sanh "phanh" một tiếng đóng cửa xe lại: "Tối nay mình em lẻ loi phòng trống đi nhá, mèo ngáo."
Nghe nói như vậy, Bạch Ức lập tức nắm tay lại giơ giơ về phía Cố Duy Sanh hai lần, cử chỉ thật sự có vài phần của mèo.
—— Nhưng phối hợp với khuôn mặt non nớt của mình, con mèo này chỉ có thể là một con mèo con không có lực uy hiếp.
Phương Mộc đứng xem toàn bộ quá trình không có cơ hội nói chen vào: "..."
Người miêu đại chiến (1/1).
Lựa chọn làm người đại diện của Cố Duy Sanh, đây có lẽ là quyết định huyền thoại nhất trong cuộc đời anh.
- ------
Meey: Lâu An "lạnh" theo nghĩa đen luôn á trừi:vvv.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.