Tiên Sinh, Quỷ Của Anh Biến Mất Rồi

Chương 45: Đến Công Ty






Văn phòng Trục Mộng Entertainment nằm ở nơi tấc đất tấc vàng tại trung tâm thành phố S, công ty được trang hoàng đơn giản sang trọng, cửa chính có rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng đi ra đi vào.
Nguyễn Ngôn là một trong những nghệ sĩ trẻ mới nổi lên gần đây, cậu bước ra từ show sống còn, dựa vào thực lực giành được chức quán quân, sau đó ký hợp đồng với Trục Mộng.
Hôm nay là tháng đầu tiên cậu gia nhập Trục Mộng, cũng là lần đầu tiên cậu tham gia cuộc họp thường kỳ do công ty tổ chức cho tất cả các nghệ sĩ.
Tuy đây không phải là lần đầu tiên cậu gặp các nghệ sĩ cùng công ty, nhưng Nguyễn Ngôn vẫn giật mình bởi trận chiến ngày hôm nay.
Tiểu trợ lý do công ty bố trí cho cậu đang lẩm bẩm dặn dò gì đó, nhưng ánh mắt của Nguyễn Ngôn lại bị chiếm trọn bởi màn hình khổng lồ bên trong đại sảnh tầng một.
Màn hình LCD được chia làm hai phần, lần lượt triển lãm các nghệ sĩ nam nữ của Trục Mộng, tên của các nghệ sĩ đều được liệt kê trên màn hình lớn hoặc nhỏ, chỉ có hai bức chân dung khổng lồ của một nam một nữ nổi tiếng nhất được đặt phía trên mọi người cứ như hai vị vua, thoạt nhìn có chút ngạo nghễ.
Người phụ nữ Nguyễn Ngôn biết rất rõ, đó là huyền thoại âm nhạc Thích Thanh Mạn, chị có chất giọng khàn khàn gợi cảm.
Mười mấy năm trước, chị bước chân vào giới giải trí chỉ với bài hát [Mất tinh thần] đầy mê hoặc, sau đó lại giống như cây thường xanh[1] cắm rễ ở đây không đổ.
(Cây thường xanh [常青树]: là nhóm thực vật có tán lá quanh năm (các loại cây lá kim, thực vật hạt kín,...).
Nó được ẩn dụ cho sự trường tồn bất khả chiến bại, hoặc giữ một vị trí quan trọng nhất định trong một thời gian dài.)
Người phụ nữ trong màn hình có mái tóc dài hơi xoăn, thuốc lá được người phụ nữ tinh tế kẹp ở giữa hai ngón tay, khuôn mặt gần bốn mươi tuổi của chị vẫn mềm mại như một thiếu nữ, nhưng lúc giơ tay nhấc chân vẫn toát lên một sức hấp dẫn chết người.
Đó là một loại mùi vị chỉ có ở những người phụ nữ trưởng thành.

Cùng là ca sĩ có thể sáng tác và hát, và mặc dù phong cách nhạc của Nguyễn Ngôn và Thích Thanh Mạn hoàn toàn khác nhau, nhưng chuyện này không cản được đối phương trở thành nữ thần trong lòng cậu.
Còn về thanh niên được đặt ngang hàng với nữ thần, Nguyễn Ngôn không dám nhận là biết rõ nhưng cũng biết sơ sơ, dù sao hot search về đối phương gần đây xuất hiện nhiều lần quá mà.
Cố Duy Sanh.
Cũng không biết công ty một tháng phải cho anh ta bao nhiêu phí PR mới đủ.
"Sao cậu lại cảm thấy hứng thú với hắn?" Thấy Nguyễn Ngôn hướng mắt về bức ảnh Cố Duy Sanh, tiểu trợ lý bên cạnh cậu vội vàng nhỏ giọng nói, "Phía trên không ưa hắn, tốt nhất cậu đừng qua lại với hắn."
Đáng lẽ Nguyễn Ngôn không có hứng thú gì lớn với Cố Duy Sanh, nhưng khi nghe thấy trợ lý nhà mình nhiều chuyện về y, Nguyễn Ngôn lại thấy tò mò dừng chân lại: "Tại sao? Anh ấy không phải cây rụng tiền lớn nhất trong số các nghệ sĩ nam của công ty sao?"
"Ôi anh Nguyễn của tôi ơi, cậu có thể nhỏ giọng chút không," nghe nói như thế, tiểu trợ lý vội vã ra hiệu "suỵt", "Hôm nay nghệ sĩ đi qua đi lại nhiều như vậy, lúc nói chuyện cậu phải chú ý chút chứ."
"Tôi hiếu kỳ thôi mà," Nguyễn Ngôn không thèm để ý nhún nhún vai, "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, chị nói tôi nghe đi?"
Biết nghệ sĩ mới nhà mình nhìn như yếu đuối nhưng thật ra rất cứng đầu, tiểu trợ lý cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài: "Cậu cảm thấy vẻ ngoài của hắn thế nào?"
Vẻ ngoài thế nào? Nguyễn Ngôn cẩn thận quan sát bức ảnh khổng lồ trên tường.
Thanh niên trong hình mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, cổ áo lộn xộn, giữa hai hàng lông mày bao phủ một tia u buồn không thể gạt đi được.
Cọ vẽ nhem nhuốc được y hờ hững cầm trong tay, hai mắt thanh niên trống rỗng, lưng lại ưỡn lên thẳng tắp, gân xanh trên mu bàn tay trắng nõn càng giúp y tăng thêm một chút mỹ cảm mong manh dễ vỡ.
Một đôi mắt hoa đào không có tinh thần nhưng vẫn có thể khiến người ta si mê, chẳng trách đối phương có thể dùng vai diễn này để đoạt giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất.
Khuôn mặt bị phóng đại vô số lần vẫn không thể tìm ra bất kỳ khuyết điểm nào.

Cho dù là Nguyễn Ngôn không có giao tình với đối phương, lúc này cũng không thể không thật lòng khen ngợi: "Thu hút mọi người, anh ấy có ngoại hình rất đẹp."
Vẻ kiêu ngạo ẩn dưới vẻ ngoài yếu đuối, chỉ riêng điểm này đã không biết khiến cho bao nhiêu nam nữ theo đuổi.
"Nhưng ở trong cái giới này, ngoại hình xuất sắc có lúc cũng không phải chuyện tốt đẹp," tiểu trợ lý cảm khái nói, "Quy tắc của công ty chúng ta cậu cũng biết, Cố Duy Sanh không có bối cảnh lại còn không chịu thỏa hiệp, người phía trên đương nhiên nhìn hắn không lọt mắt."
Quy tắc của Trục Mộng Ent Nguyễn Ngôn đã biết từ lâu.
Từ ngày đầu tiên gia nhập công ty cậu đã biết, đây là một nơi chỉ có thể dựa vào thân thể để leo lên.
—— Đáng lẽ Trục Mộng cũng là một công ty giải trí lâu năm đi đường ngay lối thẳng, nhưng kể từ khi công ty xuống dốc, đứng bên bờ phá sản vài năm trước, bầu không khí bên trong công ty cũng trở nên ngày càng "thoáng" hơn.
Nói là không miễn cưỡng chỉ là dắt mối, nhưng Nguyễn Ngôn biết đây chỉ là lý do ngụy biện, nếu có người muốn vi phạm quy tắc đã thống nhất của công ty, vậy chờ đợi người đó cũng chỉ có đóng băng[2] vô thời hạn.
(Nghĩa gốc là tuyết tàng [雪藏]: nghĩa đen là giấu trong tuyết, chỉ việc nghệ sĩ thuộc công ty chủ quản không được sắp xếp lịch trình công việc, bị bỏ rơi, không cho cơ hội xuất hiện, nhưng sẽ không kết thúc hợp đồng ngay lập tức.
Trường hợp này, nghệ sĩ không thể chuyển sang công ty khác để phát triển.)
Ngoại hình của Nguyễn Ngôn tuy có thể gọi là đẹp trai, nhưng nơi trai xinh gái đẹp khắp nơi như giới giải trí, cậu cũng không được coi là nhân vật xuất chúng gì.
Cũng chính vì "không xuất chúng", nên lúc này mới giúp cậu không phải đối mặt với sự lựa chọn giữa đạo đức và ước mơ khi mới bước chân vào cái giới này.

"Nhưng anh ấy vẫn rất thành công," Nguyễn Ngôn nhìn thanh niên được đặt ngang hàng với nữ thần của mình, nhẹ giọng nói, "Cho dù không ưa anh ấy, công ty cũng không thể không đặt ảnh của anh ấy lên trên cùng."
Còn những nghệ sĩ còn lại nghe lời và "tuân thủ quy tắc" chỉ có thể ngoan ngoãn phục tùng dưới chân đối phương.
"Giả thanh cao thôi," Tiểu trợ lý khinh thường, cười nhạo một tiếng.
Cô ta đã làm việc ở Trục Mộng mấy năm, phía sau lại có chỗ dựa cao là anh rể, lúc này máy hát vừa bật, lúc nói chuyện cô ta càng không kiêng kỵ, "Cậu thật sự cho rằng hắn dựa vào chính mình để thành công sao? Chẳng qua là hắn lén lút leo lên giường vị Lâu gia kia thôi."
"Tôi còn nghĩ lúc công ty dắt mối cho hắn, sao hắn lại từ chối dứt khoát như vậy, thì ra là người ta đã nhắm vào người có địa vị cao hơn từ lâu rồi."
Nguyễn Ngôn không đồng ý nhíu nhíu mày: "Nhưng tôi nghe nói anh ấy với Lâu tiên sinh gần đây mới quen biết nhau."
—— Nhờ mấy cái hot search, cậu cũng có chút hiểu biết về "song vương" gần đây trong giới giải trí.
"Những gì mà phương tiện truyền thông giải trí có thể nói, còn không phải là từ một câu nói của vị nào đó à." Tiểu trợ lý ẩn ý vỗ vỗ vai Nguyễn Ngôn, "Tôi biết trong lòng cậu không quen với những việc này, nhưng trong hoàn cảnh như vậy, cậu nên thỏa hiệp sẽ tương đối thoải mái hơn."
"Hai tấm hình kia một là tiền một là quyền, tôi biết cậu thích Thích Thanh Mạn, nhưng chị ta không "ngủ" ít hơn bất kỳ người nào trong công ty đâu."
"Sao tôi lại không biết tôi đã ngủ với rất nhiều người nhỉ?"
Thang máy "đinh" một tiếng mở ra, giày cao gót va chạm với mặt đất phát ra tiếng "cộp cộp" không nhanh không chậm, mái tóc người phụ nữ được tùy ý búi lên, chị gảy gảy móng tay màu đỏ tươi của mình: "Tùy tiện bịa đặt sẽ bị rút đầu lưỡi đó nha, cô bạn nhỏ."
Giọng điệu Thích Thanh Mạn lười biếng, giống như không để bụng chuyện này, còn Nguyễn Ngôn lần đầu tiên tiếp xúc gần với nữ thần như vậy, nên có chút lúng túng, cậu cà lăm chào hỏi: "Chào...!Chào chị Thích."
"Xin chào," Thích Thanh Mạn trả lời lạnh nhạt, chị cúi sát xuống nhìn Nguyễn Ngôn, hơi thở ấm áp trong nháy mắt khiến một tên đàn ông hai mươi tuổi đầu phải đỏ mặt tới mang tai, "Thích tôi? Đáng tiếc tôi không thích đàn ông đã lăn giường người khác."
Hô hấp Nguyễn Ngôn cứng lại, cậu rất muốn lui về sau rồi lại không muốn, cuối cùng cũng chỉ có thể khô khốc hộc ra một câu "Em không có".
Tiểu trợ lý đứng một bên nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của nghệ sĩ nhà mình, chỉ có thể nghiêng đầu thầm mắng một câu, mặc dù cô ta không lên tiếng, nhưng cũng có thể mơ hồ nhận ra cô ta đang nói ba chữ "hồ ly tinh".
"Vẫn còn là trẻ con thôi," Thích Thanh Mạn mỉm cười, chị đứng thẳng dậy, đạp giày cao gót từ trên cao nhìn xuống tiểu trợ lý khúm núm cúi đầu, "Thích Thanh Mạn tôi đây đúng là đã đổi rất nhiều bạn trai, nhưng đó là tình tới hai bên tình nguyện, không phải là loại giao dịch dơ bẩn mà cô đã nói."
"Chắc hẳn trong mắt cô, chuyện này chỉ có thể là giao dịch giữa tiền và quyền, phụ nữ phong lưu ai cũng là gái điếm, tên đàn ông nào cũng có thể là chồng." Thích Thanh Mạn lắc đầu "chậc" một tiếng, "Thật đáng thương, vừa nhìn đã biết là một em gái nhỏ không người thương yêu."
Chị giơ tay nâng cằm tiểu trợ lý lên, nụ cười hờ hững quyến rũ chết người: "Nói thật, có phải cô rất hâm mộ hồ ly tinh như tôi không?"
"Chị...!" Bị sỉ nhục như vậy ở đại sảnh, người có tính tình tốt đến đâu cũng sẽ có chút tức giận, huống chi tiểu trợ lý này cũng không phải là người có tính cách mềm yếu.
Nhưng trong lúc cô ta đang nghĩ ra lý do để chuẩn bị phản kích, Thích Thanh Mạn lại đột nhiên buông cằm cô ta ra.

"Đến rồi à?" Thích Thanh Mạn lướt qua tiểu trợ lý đi về phía sau, "Hôm nay cậu mặc đồ này trông đẹp trai lắm nha."
Nguyễn Ngôn đang đứng một bên ngây người và tiểu trợ lý đồng thời quay đầu lại, rất nhanh đã thấy được một vai chính khác trong câu chuyện bọn họ vừa nhiều chuyện.
"Chào," vào tới công ty, Cố Duy Sanh tháo kính xuống giao cho Phương Mộc, y nhìn lướt qua màn hình cực lớn trên tường, giống như không để hai người còn lại vào mắt, "Lại là như cũ, đúng là lỗi thời."
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Ngôn nhìn thấy Cố Duy Sanh ngoài đời.
Cậu phát hiện, cho dù là Thích Thanh Mạn hay Cố Duy Sanh, nhìn ngoài đời bọn họ còn hút mắt hơn những bức hình trên tường.
Giống như bản thân bọn họ đã tự động tỏa sáng vậy.
Người như vậy thật sự sẽ vì danh lợi mà bò lên giường người khác sao?
"Đang nói chuyện gì thế?" Cảm nhận được tầm mắt của Nguyễn Ngôn, Cố Duy Sanh gãi gãi cằm Lão Bạch đang nằm trong lồng ngực mình, "Nói tiếp đi tôi nghe với?"
Nhìn thấy phong cách khác xưa của Cố Duy Sanh, Thích Thanh Mạn có hơi sửng sốt, sau đó thản nhiên cười nói: "Còn không phải là có người ở đây phổ cập cho tân bình về lịch sử của chúng ta à, chuyện cũ thôi, không có gì mới mẻ."
Bị hai người có khí thế mạnh mẽ như Cố Duy Sanh và Thích Thanh Mạn nhìn chằm chằm, tiểu trợ lý cảm thấy rất áp lực, đồng thời cảm nhận được thế nào là giận dữ và xấu hổ, biết rõ không nên mở miệng, nhưng cô ta vẫn không thể nhịn được, bất chấp phản bác một câu: "Nếu đã làm thì đừng sợ người khác nói."
"Làm? Làm gì? Tìm kim chủ?" Cố Duy Sanh nhếch môi cười khẽ, "Đã như vậy, vậy bây giờ tôi bảo kim chủ của tôi sa thải cô được không?"
Giọng nói đối phương dịu dàng, nhưng tiểu trợ lý lại rùng mình một cái, Thích Thanh Mạn cười duyên một tiếng, thoải mái khoác tay Cố Duy Sanh: "Đi thôi, chim hoàng yến tiên sinh của chúng ta."
Không ai để ý tới Nguyễn Ngôn vẫn còn đứng tại chỗ, cậu ngơ ngác nhìn hai người lướt qua bên cạnh mình, nhưng không ngờ đột nhiên có một bàn tay khoác lên vai cậu.
"Nguyễn Ngôn đúng không," Thích Thanh Mạn thu lại nụ cười, tay trái nghiêm túc vỗ vai Nguyễn Ngôn, "Tôi đã nghe bài hát của cậu, cậu hát rất hay."
Nguyễn Ngôn trầm mặc, như thể không rõ đối phương vì sao lại đột nhiên nói với cậu một câu như thế.
"Cách tiểu trợ lý của cậu xa một chút," thấy dáng vẻ bối rối của Nguyễn Ngôn, Cố Duy Sanh chậm rãi thêm một câu, "Nói thật với cậu nhé, cậu không thể đi lên vị trí đỉnh cao của cái giới này bằng cách bán thân được đâu."
"Đừng có nằm mơ, thứ chúng tôi dựa vào là thực lực.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.