Tiên Sinh, Quỷ Của Anh Biến Mất Rồi

Chương 34: Hoa Nở Trong Tử Địa






Bị Lâu Tiêu uy hiếp như thế, Chung Tử Bình theo bản năng bày ra tư thế phòng ngự, gã vừa ra hiệu quỷ hầu bên cạnh đi đối phó Cố Duy Sanh, vừa móc từ trong túi ra một lá bùa.
So với kim phù của Lâu Tiêu, lá bùa này trông xỉn màu hơn rất nhiều, chu sa đỏ tươi trên lá bùa nhe nanh múa vuốt phác hoạ từng đạo phù triện chồng chéo lên nhau, chẳng hiểu tại sao lại khiến lòng người sinh mấy phần chán ghét.
Cố Duy Sanh tuy không rành về phù triện của Chung gia, nhưng chỉ nhìn hướng của chu sa, y lập tức có thể kết luận đây là một lá bùa dùng để điều khiển quỷ.
Y đoán ác quỷ Chung Tử Bình muốn điều khiển không chỉ những vong hồn bám trên pho tượng, nghĩ đến phản ứng quá khích của tiểu thiên sư đối với những vong hồn này, Cố Duy Sanh nhướng mày, trong lòng bỗng dưng sinh ra chút bất an.
"Ầm!"
Chung Tử Bình nghiêng người tránh được công kích của nghiệp hỏa, lá bùa điều khiển quỷ được truyền âm khí đung đưa trên không trung, thoáng chốc vạn quỷ đồng loạt khóc lóc, đám vong hồn trên pho tượng nhao nhao từ trên người Thận Long ngẩng đầu lên, gào thét nhào về phía Lâu Tiêu trước mắt chúng.
Bị quá nhiều vong hồn bao vây bốn phía, nghiệp hỏa trên người Lâu Tiêu "phụt" bừng lên, mặc dù nghiệp hỏa vẫn đang đuổi theo Chung Tử Bình, nhưng Cố Duy Sanh biết, lực khống chế nghiệp hỏa của Lâu Tiêu đang dần giảm xuống.
"Vút!"
Kiếm khí Khước Sương xao động, Cố Duy Sanh vẽ một kiếm chặn lại móng vuốt sắc bén của nữ quỷ, tay còn lại thì điều khiển băng ti đối phó với lá bùa kia.
Nếu Chung Tử Bình cần dựa vào bùa để điều khiển quỷ, vậy y chỉ cần hủy lá bùa kia là được.
Nhiệt độ trong sơn động không ngừng tăng lên, lớp băng dày trên suối nước đang dần tan ra, âm thanh vụn băng va chạm nhau che lấp tiếng phi tiêu, Chung Tử Bình giơ tay trái lên, một mảnh tiêu hoa mai tinh xảo chắn trước lá bùa, chặn lại toàn bộ băng ti.
Tiêu hoa mai
Băng ti bị cản, nhưng Cố Duy Sanh không chút hoảng loạn, y khẽ nhích ngón tay, băng ti lập tức linh hoạt cuốn lấy phi tiêu, sau đó "dứt khoát" đóng băng nó.
Thấy phi tiêu vỡ vụn, Lâu Tiêu không còn mất tập trung, hắn gập ngón tay thành trảo, siết chặt cổ quỷ hầu Chung gia.
Nghiệp hỏa bốc lên trên tay Lâu Tiêu, quỷ hầu kêu thảm một tiếng, trên người bắt đầu không ngừng bốc lên khói đen.

Chiến lược trao đổi đối thủ của Lâu Tiêu và Cố Duy Sanh vô cùng thành công, ngay khi Lâu Tiêu chế trụ nữ quỷ, băng ti của Cố Duy Sanh cũng nhanh gọn quấn lấy lá bùa và đóng băng nó.
Chung Tử Bình thất thanh kêu lên: "Dừng tay! Huỷ nó vong hồn nơi này sẽ nổi điên bỏ chạy!"
Nghe nói như thế, Cố Duy Sanh dừng lại tay trái đang chuẩn bị phát lực, y nghiêng đầu trao đổi ánh mắt với Lâu Tiêu, sau đó không chút do dự phá nát lá bùa điều khiển quỷ kia.
Lá bùa theo khối băng rơi lả tả xuống đất, đám vong hồn đứa này nối tiếp đứa kia làm nhiên liệu cho nghiệp hỏa dừng lại động tác, sau đó điên cuồng tản ra như ngựa hoang thoát cương.
—— Nếu không có sự điều khiển của bùa, ai lại nguyện ý chủ động đi làm củi cho nghiệp hỏa?
Cửa động là nơi duy nhất đám vong hồn có thể chạy trốn, Chung Tử Bình ném "vút" chiếc quạt trong tay, cắn răng nghiến lợi nói: "Lâu Tiêu!"
Trời mới biết Chung gia vì thu thập đủ số lượng vong hồn đã phí đi bao nhiêu thời gian, hiện tại không chỉ chưa hoàn thành cải tạo tượng Thận Long, mà vong hồn còn tản đi sạch sành sanh, ngay cả Lâu Tiêu vốn nên tự thiêu vẫn còn khỏe mạnh đứng ở đó, vụ mua bán mất cả chì lẫn chài này làm Chung Tử Bình suýt chút nữa cắn nát răng.
Những vong hồn kia đều là quỷ cấp thấp, Chung Tử Bình phất tay bắn ra một lá bùa, tạm thời chặn chúng lại trong động.
"Chắc mày đã biết kết quả nếu để chúng chạy khỏi Bình Sơn," Chung Tử Bình cố gắng bình tĩnh, "Hội trưởng đại nhân, mày cũng không muốn thành phố S vì mày mà đại loạn chứ?"
"Nếu nhiệm vụ của mày là làm sạch Bình Sơn, vậy không bằng vào lúc này mày thanh tẩy toàn bộ chúng đi?"
[Người này thật không biết xấu hổ,] Lão Bạch đã sớm trốn đến một góc an toàn, nó không nhìn nổi meo một tiếng, [Nếu Lâu Tiêu thật sự một hơi làm sạch Bình Sơn, vậy hắn không chết cũng phải mất nửa cái mạng.
]
[Anh biết.
] Cố Duy Sanh tiện tay vung Khước Sương, đóng đinh nữ quỷ xuống mặt đất, sau đó bước tới giữ chặt cổ tay Lâu Tiêu: "Đừng cậy mạnh.
"
Lâu Tiêu nhìn sâu vào Cố Duy Sanh, đạo lý này hắn hiểu, nhưng làm hội trưởng Hiệp hội Thiên sư, hắn thật sự không thể cứ như thế thả nhiều vong hồn đi như vậy.
Trong lúc hai bên giằng co, tượng Thận Long vẫn luôn đứng tại chỗ giống như vật chết lại đột nhiên lắc lư "lạch cạch, lạch cạch".

Tiếng rít réo rắt vang vọng toàn bộ Bình Sơn, mặc dù trước đây Cố Duy Sanh chưa từng nghe thấy tiếng rồng gầm, nhưng khẳng định đầu tiên của y đó chính là tiếng rồng gầm.
Kiêu ngạo mà lại uy nghiêm, Cố Duy Sanh quay đầu nhìn, đá trên người tượng Thận Long không ngừng rơi xuống, lộ ra chân long có vảy rồng bằng xương bằng thịt nhưng không trọn vẹn.
Bên trong tượng Thận Long vậy mà phong ấn một chân long? Lão Bạch kinh ngạc chun mũi ngửi ngửi, nhưng long khí sao lại nhạt như vậy?
"Chân thân nhất thời mà thôi," Cố Duy Sanh thả tay chuẩn bị triệu hồi Khước Sương, "Cứ xem nó muốn làm gì trước đã.
"
Y có thể cảm nhận Thận Long vẫn chưa bị biến thành tà long, nếu không cần thiết, giờ khắc này y không muốn đối đầu với một con Thận Long.
"Ầm ầm ầm! "
Thận Long thoát khỏi trói buộc của pho tượng, máu của nó lẫn vào vảy chảy tí tách xuống suối nước, trong nháy mắt nhuộm dòng suối đỏ như máu.
Thận Long thống khổ giãy dụa thân thể, chiếc đuôi khổng lồ quất thẳng vào sơn động làm động lung lay sắp đổ, Cố Duy Sanh nhìn đối phương bị mù một con mắt, cuối cùng không nhìn nổi nữa truyền cho nó một ít linh khí.
Linh khí thuần khiết mát lạnh nhẹ nhàng bao trùm miệng vết thương của Thận Long, Thận Long quằn quại cơ thể bỗng dừng lại, dùng con mắt còn nguyên vẹn tập trung nhìn Cố Duy Sanh.
Bị một con mắt rồng cực lớn nhìn chằm chằm cũng không phải cảm giác thoải mái gì cho cam, nhưng Cố Duy Sanh tự nhận y không có ác ý với Thận Long, vì vậy y thoải mái quay sang nhìn, trong tay thì lại tiếp tục truyền linh khí cho Thận Long không chút keo kiệt.
Thận Long đột nhiên "dịu ngoan" khiến Chung Tử Bình cảm thấy tức giận, gã bắn một mảnh tiêu hoa mai bị bùa chú quấn quanh về phía đôi mắt Thận Long, giây sau liền gỡ lá bùa sẵn sàng chạy trốn khỏi nơi quỷ quái này.
Chỉ tiếc kế hoạch của Chung Tử Bình không thể thành công, tiêu hoa mai nửa đường bị Lâu Tiêu chặn lại, Thần Long vốn được linh khí trấn an sau đó đột nhiên đứng thẳng người, cuối cùng nó nhìn về phía Cố Duy Sanh một lần, sau đó gầm lên giận dữ, tự động nổ tung.
Thận Long tự bạo hoàn toàn vượt khỏi dự liệu của Cố Duy Sanh, nhưng còn chưa đợi y dùng linh khí dựng kết giới, một bóng người quen thuộc đã ngay lập tức bảo vệ sau lưng y.
Dư âm của vụ nổ khiến Lâu Tiêu và Cố Duy Sanh cùng nhau ngã xuống đất, dương khí rực rỡ mà sôi nổi hóa thành từng mảnh vỡ màu vàng kim lao ra khỏi sơn động, sau đó rơi xuống từng tấc đất ở Bình Sơn.

Hoa nở trong tử địa, cây khô gặp mùa xuân, tuy kim quang rơi xuống mặt đất chỉ mang đến một chút màu xanh không đáng chú ý, nhưng khí tràng toàn bộ Bình Sơn đúng thật đã vô thanh vô tức xảy ra biến hóa.
Đám quỷ hồn đã chạy tán loạn vì Chung Tử Bình gỡ bùa, lại không con nào thoát khỏi Bình Sơn.
Kim quang đối với sinh linh trên Bình Sơn mà nói chính là nắng hạn gặp mưa rào, nhưng đối với những quỷ hồn đã từng ngày đêm cắn xé Thận Long, thì những kim quang kia chính là bùa đòi mạng nóng rực.
Sương mù dày đặc tràn ngập Bình Sơn tản đi từng chút một, mà âm khí chống đỡ hành động của mấy bộ xương cũng vì vậy mà tiêu tán, năm bộ xương đang báo thù "rầm" một tiếng tan rã trên mặt đất, Phó Minh Huân không biết sống chết thế nào, "ngủ" trong đống xương của kẻ thù.
Chúc Linh bị mắc kẹt trong ảo cảnh tĩnh lặng lảo đảo nhào về phía trước, ngay sau đó cô đối mặt với một đôi mắt dịu dàng.
"Không sao rồi," Vân Hành vỗ vai cô, "Tất cả đã kết thúc.
"
"Kết thúc! ?" Chúc Linh mờ mịt lập lại, "Nhưng mấy người anh Lâu thì sao?"
Còn cô gái sống trên núi, cô ấy báo thù thành công chưa?
"Đừng lo lắng nhiều như vậy," Vân Hành cười nói, "Bọn họ sẽ ổn thôi.
"
*
Cố Duy Sanh "sẽ ổn thôi" giờ khắc này đang bị Lâu Tiêu đè dưới thân, đầu tiểu thiên sư nặng nề gục xuống cổ y, nhìn có vẻ như hôn mê bất tỉnh giống Chung Tử Bình ở cửa động.
Người phàm bằng xương bằng thịt còn muốn khoe khoang gì vậy chứ, cảm ứng được Lão Bạch không có chuyện gì, Cố Duy Sanh âm thầm thở phào, thái độ đối xử với kèm quỷ của người nhà họ Lâu có hơi tốt quá rồi đó.
"Thở dài cái gì đó?" Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Cố Duy Sanh, "Được tôi cứu mà không vui vậy luôn?"
"Anh không sao chứ?"
Cố Duy Sanh cảm thấy nhẹ nhõm, vừa rồi áp chế nghiệp hỏa và trấn an Thận Long đã khiến y gần như mất đi linh khí, nếu Lâu Tiêu thật sự hôn mê bất tỉnh, y sẽ không biết nên làm thế nào để che chở người rời khỏi sơn động.
"Có thể đứng dậy không?" Cố Duy Sanh nhẹ nhàng đẩy đẩy Lâu Tiêu, "Chúng ta nên mau chóng rời khỏi đây.
"

Tung tích Lang Thu Ngọc không rõ, tình huống của những người còn lại cũng không biết ra sao, bây giờ cách giữa trưa càng lúc càng gần, nếu đến mười hai giờ bọn họ còn không thể đúng giờ phát sóng trực tiếp, không biết bên ngoài sẽ có bao nhiêu cái thuyết âm mưu.
"Tôi không sao, nhưng còn cậu?"
Lâu Tiêu chống một tay, từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt tái nhợt của Cố Duy Sanh: "Dáng vẻ bây giờ của cậu rất giống giây sau sẽ tiêu tán.
"
"Khó khăn lắm mới tu thành thực thể sao có thể nói tiêu tán là tiêu tán?" Tư thế kỳ quái này khiến Cố Duy Sanh cảm thấy không ổn, y giật khóe môi, cố gắng kéo ra một nụ cười, "Nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe, trở về nhớ tìm thêm cho tôi mấy quyển sách cổ.
"
Lâu Tiêu không tin lý do cho có của Cố Duy Sanh một chút nào, chỉ việc Duy Sanh không đẩy hắn dậy khỏi người y là hắn đã biết, linh khí của đối phương lúc này nhất định thiếu thốn đến mức suy yếu.
"Đừng cậy mạnh," Lâu Tiêu nhẹ giọng, hắn cúi người đưa cổ mình đến bên mép Cố Duy Sanh, "Tôi nói rồi, tôi sẽ cho cậu ăn no.
"
Máu chảy trong động mạch đang tỏa ra mùi hương y yêu thích, Cố Duy Sanh há miệng muốn cự tuyệt, cánh môi lại vô tình đụng phải yết hầu đang trượt lên trượt xuống của Lâu Tiêu.
"Thịch.
"
Cảm xúc không tên khuấy động trong trái tim chậm chạp của Cố Duy Sanh, y biết rõ đây không phải là bản năng ăn uống của quỷ hồn, nhưng y vẫn rất muốn "ăn thịt" người trước mặt.
Cố Duy Sanh vô thức duỗi đầu lưỡi thăm dò một chút, hơi thở Lâu Tiêu cứng lại, ngay sau đó cảm giác đau đớn khi làn da bị răng nanh cắn bao trùm toàn bộ thần kinh của hắn.
"Đừng quá dung túng một con quỷ.
"
Cố Duy Sanh nhẹ nhàng liếm vệt máu chảy ra từ miệng vết thương của Lâu Tiêu, khóe môi y khẽ nhếch, đôi mắt hóa thành quỷ đồng giống như mắt mèo——
"Tôi cắn người rất đau đó.
".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.