Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 98: Tôn kính sinh mệnh 2




Đủ loại ngôn từ dâm ô tục tĩu xuất hiện, Lý Hiển theo lệ thường lướt V bác, tự nhiên cũng nhìn thấy tin này. Từ sau chuyện con trai bị bắt, ông đã triệt để hối cải, không bao giờ dám tiện miệng nữa, gặp chuyện cũng thay đổi vị trí mà suy nghĩ cho người khác.
Thấy những lời bình luận này, Lý Hiểu cảm thấy cực kỳ khó chịu, nếu không có chuyện con trai thì có lẽ ông chính là một trong số những kẻ cặn bã này. Sau khi trả qua tuyệt vọng ông mới hiểu được nếu đọc được những lời bình này, cô gái sẽ thống khổ cỡ nào.
Lý Hiển lập tức gửi bình luận: "Cô gái, có chuyện gì cứ xuống khỏi ban công rồi từ từ nói. Không có khó khăn nào là không thể giải quyết, cô nhảy lầu thì người khổ sở nhất chính là cha mẹ cô, còn những kẻ hại cô chỉ càng vui vẻ hơn mà thôi. Tỉnh táo lại đi cô gái, hi vọng vẫn luôn tồn tại."
Bình luận lạc loài của Lý Hiển lập tức bị giễu cợt, có người nói ông gần nhất phát điên, tự nhiên gửi toàn bình luận súp gà*. Cũng có người mắng ông ngu, cô gái đó phải chết ngay đi, ông quản làm gì, chẳng lẽ ông có một chân.
Dĩ nhiên cũng có người like và ủng hộ ông, sinh mệnh chỉ có một, chết rồi thì không còn nữa. Cho dù khó khăn thế nào, cứ nghĩ tới tương lai, nghĩ tới người thân của mình, nghĩ tới thống khổ tử vong, chỉ cần mọi người cố gắng thì sẽ vượt qua thôi.
Lúc trên mạng vô dùng náo nhiệt thì cảnh sát tới.
Người phụ trách Tiêu Kim Quật sớm đã lên sân thượng, chỉ là cửa bị cô gái khóa trái. Mỗi khi bọn họ có động tác, cô gái liền hô to đòi nhảy xuống, vì thế bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cảnh sát không còn cách nào, chỉ đành phái người đeo dây an toàn từ lầu một leo lên.
Có người quay video post lên mạng, còn kèm theo một dòng: Rốt cuộc có muốn chết không a, kinh động tới cảnh sát luôn rồi. Chúng ta nộp thuế nhiều như vậy là để cảnh sát tới cứu mấy đứa ngu sao?
Nhóm bạn mạng rối rít nhấn like: "Đúng vậy, cô ta muốn chết thì chết ngay đi, cảnh sát rỗi rảnh vậy sao?"
"Một đứa con gái cũng có thể gây ra sóng gió lớn như vậy, hay thật a."
"Cô gái này phỏng chừng đã bị ông ít nam nhân chơi rồi, chết ngược lại lại sạch cho xã hội, làm việc ở Tiêu Kim Quật có ai trong sạch đâu chứ."
"Không ngại mất mặt sao? Nếu là con gái tôi, tôi đã đánh chết ngay lập tức rồi."
...
Nghiêm Minh Nhân vẫn luôn khẩn trương quan sát, một người bạn ở bên cạnh đẩy đẩy cậu nói: "Nghiêm tam thiếu, tìm được thông tin rồi, tên cô gái là Nghiên Nghiên, là biệt hiệu dùng ở Tiêu Kim Quật."
Nghiêm Minh Nhân theo âm thanh nhìn qua, người nọ đang cùng đám bạn chat chít, có người biết chuyện tiết lộ, cô gái này vì người nhà bị bệnh không có tiền khám bệnh, bản thân chỉ là sinh viên đại học nên mới được người ta giới thiệu tới Tiêu Kim Quật làm việc.
Mọi người đều biết tiểu thư trong Tiêu Kim Quật chia ra hai loại, một chỉ đơn thuần bồi rượu, còn lại là ngươi tình ta nguyện, tùy theo đối phương chịu chi bao nhiêu mà tiếp nhận, dĩ nhiên cũng có thể công khai giá cả.
Mà Nghiên Nghiên thuộc về loại trước.
Cô vừa mới học năm nhất đại học, còn rất non nớt trẻ trung đáng yêu, là đối tượng yêu thích của nhóm khách nhân giàu có hơn bốn mươi của Tiêu Kim Quật. Nam nhân mà, càng lớn tuổi thì lại càng yêu thích dạng con gái đơn thuần đáng yêu không hiểu sự đời.
Thế nhưng Nghiên Nghiên vẫn luôn giữ giới hạn, cô có thể bồi rượu nhưng không cùng khách ra ngoài qua đêm. Cô vì người nhà bị bệnh nên bất đắc dĩ tới đây làm việc, nếu như có lựa chọn, nào có cô gái nào nguyện ý làm tiểu thư chứ.
Chẳng qua, cô gái vừa không có bối cảnh vừa không có lão đại che chở, sau một khoảng thời gian dài cự tuyệt thì đám phú hào kia bắt đầu tức giận, đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm tới cùng, liên hiệp mấy người cùng cưỡng hiếp cô gái.
Sau đó còn chụp hình khỏa thân uy hiếp cô gái không được báo cảnh sát.
Nghiêm Minh Nhân đọc tới đây thì tức muốn nổ phổi, cậu cũng mê gái, cũng từng quan hệ linh tinh, thế nhưng đều là ngươi tình ta nguyện, cậu không hề cưỡng ép. Cậu vẫn cho rằng lũ nam nhân cưỡng ép nữ nhân là lũ hèn nhát.
Một người nam tham gia khi dễ cô gái còn trơ tráo nói: "Xử nữ đúng là chặt thật, đáng tiếc chưa chơi được mấy lần thì đã đòi nhảy lầu rồi, lần sau phải tìm mấy đứa im im ngoan ngoan một chút. Đỡ phải tốn tiền chặn miệng."
Nghiêm Minh Nhân nhìn tới đây thì phát run cả người, trực tiếp chộp lấy di động gửi tin: "Sao mày lại kinh tởm như vậy? Mày nghĩ có tiền thì muốn làm gì thì làm à?"
Người nam kia thấy tin này thì cười nhạo: "Ở đâu ra người bạn nhỏ ngây thơ như vậy? Để ba ba nói cho con biết, có tiền chính là muốn làm gì thì làm."
Nghiêm Minh Nhân híp mắt, qua một hồi lâu thì cười lạnh: "Vậy được rồi, hôm nay tao sẽ cho mày một khóa để biết cái gì gọi là có tiền muốn làm gì thì làm."
Chủ nhân di động nhìn Nghiêm Minh Nhân gửi tin mà run lẩy bẩy, bởi vì tài khoản là của anh, lỡ như người nọ ngộ nhận là anh thì làm sao?
Ngay lúc anh đang định lấy lại di động thì có tiếng vật nặng rơi xuống đất cùng tiếng kinh hô của đám người xung quanh.
Nghiêm Minh Nhân kinh ngạc nhìn tới phía trước, sửng sốt, cô gái đã nhảy xuống lầu, chiếc váy đỏ xòe rộng phối với mảng máu tươi thật lớn, tóc dài đen nhánh hệt như dây leo mọc ra từ vực sâu quấn quanh gương mặt đã biến hình của cô.
Trên sân thượng, người cảnh sát vừa leo tới bên cạnh, khuyên nhủ cô gái đừng nghĩ quẫn.
Nghiên Nghiên mỉm cười nhìn anh, gương mặt trắng nõn lộ ra biểu tình vui vẻ: "Anh à, cám ơn anh, nhưng tôi bẩn quá rồi, bẩn tới mức chính tôi cũng chịu không nổi, còn sống có ý nghĩa gì đâu chứ?"
Sau đó người cảnh sát cứ vậy nhìn cô gái ở ngay bên cạnh mình nhảy xuống, ngay cả duỗi tay cũng không kịp.
Một trận cuồng hoan cứ vậy kết thúc, nhóm người vây xem nhìn thi thể Nghiên Nghiên, không yên lặng được bao lâu liền bắt đầu chụp hình quay video gửi cho bạn hoặc đăng lên mạng, cứ như đang ăn mừng.
Bác chủ* trực tiếp post hình Nghiên Nghiên chết, ngay cả hiệu ứng gạch men cũng không thèm dùng, ánh mắt trợn trừng của cô gái cứ vậy nhìn thẳng vào ống kính, có chút dọa người. [* vì dùng ứng dụng V bác nên gọi là bác chủ, giống từ blogger]
"Ôi ôi ôi? Rốt cuộc cũng nhảy rồi à? Đúng là tin vui a!"
"Bác chủ có bệnh à? Người ta chết rồi còn đăng hình, bị điên rồi sao? Đã report, không cần cám ơn."
"Còn tưởng chỉ làm dáng vậy thôi, thật không ngờ cuối cùng chơi thật. Đáng mừng, đáng mừng a!"
"Lầu trên, các người thật sự là người sao? Một sinh mệnh mất đi mà các người không có chút cảm giác nào à?!"
"Mẹ ơi, tôi rốt cuộc đang sống ở nhân gian hay địa ngục vậy? Sao lại có nhiều người đáng sợ như vậy a?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.