Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 8: Xảy ra chuyện




Tốc độ làm việc của Chu Thường Hà rất nhanh, sau khi Tống Triết ghi danh không bao lâu đã thông báo ba ngày sau sẽ thi lý thuyết, bảo cậu về nhà nhớ xem nhiều đề mẫu một chút. Tống Triết biểu thị đã biết, suốt ba ngày này quả thực trạch ở nhà xem đề, thỉnh thoảng mệt quá mới chuyển qua xem quyển sách nguyên thân lưu lại.
Ba ngày sau, Tống Triết dựa theo địa chỉ huấn luyện báo đi tới trường thi, kết quả được trọn điểm thông qua. Cậu gọi điện thông báo kết quả cho huấn luyện viên. Chu Thường Hà nói rất tốt, bắt đầu chuyển qua phần thực hành, hẹn cậu tới trường thi thực hành để cậu bắt đầu tập lái xe.
Đại khái bởi vì chưa tới hè nên không có quá đông học viên, trường thi có sẵn chỗ trống nên nhanh chóng đặt lịch hẹn là một tuần sau sẽ thi thực hành.
Cái nóng tháng sáu thực sự làm người ta khó lòng chịu đựng nổi.
Tống Triết ngồi trong căn phòng nhỏ cạnh sân dạy lái xe nghỉ ngơi, một nhóm học viên của huấn luyện viên khác tiến vào. Nhóm bọn họ tổng cộng có bốn người, một buổi mỗi người có thể tập hai lần, buổi chiều cũng vậy. Bởi vì tốc độ tiếp thu của Tống Triết rất nhanh nên huấn luyện viên rất hài lòng, ba người còn lại trong nhóm cũng nhờ vậy mà có thời gian luyện tập nhiều hơn. Tống Triết cũng không có gì bất mãn, cậu vốn đã từng học qua, tự nhiên không ngại nhường lại thời gian dư thừa cho người khác.
Huấn luyện viên Lý Yến Cương từng gặp trước đó cũng đang dạy học viên lái xe, xe bọn họ có năm người, thời gian lại càng ít ỏi đến đáng thương.
Nhóm học chung với Tống Triết là sinh viên đại học gần đây, cậu ta có một người bạn cùng phòng nằm trong nhóm Lý Yến Cương, nhìn dáng vẻ bọn họ hiện giờ, cậu ta nhịn không được than thở với Tống Triết: "Cũng may mà tôi không báo danh vào lớp của vị huấn luyện viên kia, bằng không cũng bị nhồi nhét như vậy. Mặc dù huấn luyện viên của chúng ta hơi nóng nảy một chút nhưng cũng không mắng người, cậu có biết vị huấn luyện viên kia thế nào không? Mở mồm ngậm mồm là mắng anh chị ngu à, anh chị lái xe như vậy không đâm chết người mới là lạ, anh chị óc heo à? Còn học lái xe làm quái gì! Mấy lời này là bạn cùng phòng kể lại cho tôi nghe."
Mặc dù Vương Vũ Dương biết rõ tính tình huấn luyện viên dạy lái xe không tốt, hở ra là mắng người, học viên còn phải mời cơm phải nhét bao lì xì, điều này có thể xem là quy tắc ngầm khi đi thi bằng lái. Thế nhưng không phải tất cả huấn luyện viên đều như vậy. Tỷ như cậu tinh mắt chọn trúng Chu Thường Hà, mặc dù tính tình nóng nảy nhưng không cần mời cơm hay nhét bao lì xì gì cả, làm thế nào để thông qua cuộc thi cũng chỉ dạy tận tình, không lơ là cho qua chuyện.
Tống Triết híp mắt liếc nhìn Lý Yến Cương ngồi bên ghế phó lái mắng người, hắc khí trên người ông ta lại càng nồng đậm hơn, nữ sinh kia thoạt nhìn tầm tuổi cậu, cô gái đang cắn môi, thoạt nhìn là bị mắng tới sắp khóc.
Tống Triết liền nói người này quả thực rất hung dữ, so với huấn luyện viên của bọn họ hung tàn hơn nhiều.
Vương Vũ Dương nghe vậy thì vỗ đùi: "Chứ còn gì nữa. Vị huấn luyện viên này đặc biệt phát truyền đơn chiêu sinh ở trường đại học, hơn nữa còn tìm học viên giúp mình chiêu sinh, kéo được người thì được chia hoa hồng. Bạn học của tôi không biết, cứ tưởng là huấn luyện viên của trường nên ghi danh. Sau đó nghe nói vị huấn luyện viên này không yêu cầu học viên mời cơm với đưa bao lì xì nên không muốn đổi ý. Lúc đầu dẫn đi ghi danh, ông ta quả thực nói chuyện rất ôn nhu, kết quả học được vài ngày thì bị mắng thảm thiết."
"Kể cậu nghe chuyện này vui lắm, trước khi ra sân thực hành lớp chúng ta có một tiết lý thuyết, huấn luyện viên sẽ dạy chúng ta phải làm sao từng bước từng bước một đúng không? Thế nhưng cái ông Lý Yến Cương kia thì không có, nói năng chẳng rõ ràng gì cả, bạn cùng phòng của tôi không hiểu nên gọi điện hỏi, ông ta liền mắng là không có việc gì thì đừng có gọi điện, gửi tin nhắn đi. Sau đó cậu ta gửi tin nhắn nhưng ông ta chẳng thèm trả lời. Bạn cùng phòng của tôi giận muốn chết, kết quả vẫn là tôi chỉ cậu ta phải làm sao."
Tám chuyện một chốc, Tống Triết cũng mặc niệm thay cho cậu bạn cùng phòng của Vương Vũ Dương, có huấn luyện viên dạy lái xe như vậy quả thực không dễ dàng a!
Vương Vũ Dương vốn định bát quái tiếp nhưng Chu Thường Hà đã gọi cậu ta ra tập, Vương Vũ Dương chỉ đành luyến tiếc bỏ đi. Tống Triết dở khóc dở cười, cậu cũng đâu nhiều lời, sao cậu nhóc này lại thích kéo cậu nói chuyện bát quái nhỉ?
Cô gái vừa bị mắng trên xe Lý Yến Cương được cho ra, cô gái bụm mặt vội vàng chui vào căn phòng nhỏ, gương mặt nhỏ nhắn bị phơi nắng tới đỏ bừng, ánh mắt đỏ hoe, dáng vẻ ủy khuất không thôi.
Tống Triết nhìn cô gái vài lần, thầm thở dài rồi rút khăn giấy đưa qua: "Lau nước mắt đi."
Nữ sinh nhìn Tống Triết, nhận lấy khăn lấy lau lau nước mắt, nhỏ giọng nói cám ơn. Nhìn thái độ Chu Thường Hà hướng dẫn Vương Vũ Dương lái xe, cô có chút hâm mộ nói: "Sớm biết vậy tôi đã không cùng bạn cùng phòng học lớp ông ta. Tôi vốn tưởng bạn cùng phòng đã học ở đây thì đã biết rành rẽ. Nào ngờ cô ta lại bẫy tụi tôi, vì mấy đồng tiền mà hại cả phòng lọt hố." Phùng Lệ An thật sự hối hận, cô cũng là sinh viên đại học gần đây, nghĩ tới là sinh viên đi thi bằng lái sẽ rẻ hơn một chút nên mới đăng ký thi.
Bạn cùng phòng báo danh sớm hơn, trước đó Phùng Lệ An thường xuyên nghe bạn trai nói huấn luyện viên bắt mình mời cơm, còn phải mua thuốc lá, Phùng Lệ An nhíu chặt mày, mặc dù cô đã nghe mẹ mình nói học lái xe nhất định phải đưa tiền nhưng cô vẫn có chút chán ghét chuyện này.
Vì thế lúc bạn cùng phòng biết cô và những người khác đều muốn thi bằng lái liền đề cử trung tâm này, nói là huấn luyện viên không đòi mời cơm hay nhét bao lì xì gì cả, hiện giờ ghi danh còn được giảm năm phần trăm.
Phùng Lệ An nghĩ sớm muộn gì cũng phải ghi danh, hơn nữa bạn cùng phòng cũng nói huấn luyện viên này đáng tin, bỏ lỡ thì sẽ không tìm được chỗ tốt như vậy nữa, thế là cô cùng mấy chị em trong phòng liền đáp ứng. Sau đó thì gặp phải thực tế thảm khốc như bây giờ.
"Buồn cười nhất là mỗi lần tập lái xe ông ta đều gọi một đám đông tới, thời gian luyện tập không đủ, sau đó lại bảo tụi tôi đi thi. Giờ đã là lần thi lại thứ hai của tôi rồi, thế nhưng vẫn nhiều người như vậy. Có lần nọ ông ta với vợ mình lái hai chiếc xe, nhét mười người vào thi, đúng là điên thật mà. Học viên của ông ta đều là sinh viên, biết sinh viên dễ bắt nạt nên rất hay mắng chửi, nếu học viên là đàn ông cao lớn thô kệch thử xem ông ta có dám mắng không."
Tống Triết nhíu mày, mặc dù biết huấn luyện viên muốn kiếm thêm tiền nhưng làm vậy quả thực quá quá đáng: "Cô không nghĩ tới chuyện đổi huấn luyện viên à?"
Ánh mắt Phùng Lệ An sáng rực: "Có thể làm vậy à? Tôi không biết." Cô chưa từng nghe ai nói tới chuyện này, bạn cùng phòng cũng không.
Tống Triết nói: "Có thể, cô tới trung tâm gặp người phụ trách xin đổi là được."
Phùng Lệ An cực cực cao hứng: "Sớm biết có thể đổi thì tôi đã không thèm tới lớp ông ta thi lại rồi." Thế nhưng mới cười xong thì cô lại buồn như đưa đám: "Nhưng biết muộn quá, tôi đóng tiền thi lại mất rồi."
Cô mím môi: "Nếu không phải còn phải học với ông ta thì tôi khẳng định sẽ khiếu nại."
Tống Triết bật cười, gặp phải huấn luyện viên như vậy quả thực không dễ chịu, có người muốn khiếu nại nhưng cũng có người bảo hộ ông ta, vì thế có khiếu nại cũng chưa chắc hữu dụng. Bởi vì trước kia cậu đã từng thử rồi.
Phùng Lệ An vừa mở ra đề tài liền không dừng miệng được: "Cậu biết ông ta chán ghét cỡ nào không? Lần đó học lái xe, rõ ràng là ông ta nói không rõ sân tập, sau đó liền bỏ năm tụi tôi ở đó chờ hơn một tiếng đồng hồ. Một nam sinh gọi điện hỏi ông ta có tập không, sau đó nam sinh thông báo lại là không tập nữa. Năm tụi tôi mới đi về, khi ấy cũng một hai giờ trưa rồi, tụi tôi đói muốn chết. Tôi với bạn cùng phòng đi ăn cơm, mới vừa ngồi xuống thì huấn luyện viên đã gọi điện tới gọi tụi tôi quay lại, nói nam sinh kia thông báo sai."
"Tôi với cô bạn không muốn quay lại, trưa trời trưa trật rồi, hai đứa đã sắp chết đói. Hơn nữa thể nào cũng bị mắng, vì thế tôi mới nói với huấn luyện viên là có chuyện gấp, không tới được. Huấn luyện viên không chịu, bắt buộc tụi tôi phải tới. Kết quả lúc năm tụi tôi trở lại sân tập thì bị ông ta mắng chửi như con không đẻ. Vậy cũng thôi đi, nếu nam sinh truyền lời sai, ông ta tức giận cũng bình thường, tụi tôi cũng ráng nhịn, thế nhưng cậu biết điều tồi tệ nhất là gì không? Ông ta hỏi tôi với bạn cùng phòng bận chuyện gấp gì, nhà có người chết à?"
"Trời ạ, cậu không biết lúc nghe ông ta nói vậy tôi giận cỡ nào đâu, càn miễn bàn tới con bạn tôi. Nó liền cãi nhau với ổng, kết quả ổng không biết xấu hổ nói là đang dạy phép tắc cho tụi tôi, việc gấp không phải dùng như vậy. Tôi thật sự chán ghét ông ta, loại người này cư nhiên lại là huấn luyện viên. Hỏng bét nhất là qua ngày hôm sau, bạn cùng phòng của tôi nhận được điện thoại của người nhà, báo là bà nội nó qua đời."
Nói tới đây, Phùng Lệ An nghiến răng: "Mặc dù biết chuyện này không liên quan gì với huấn luyện viên, sinh lão bệnh tử là điều không thể tránh, thế nhưng ông ta vừa mới nói vậy thì bà cụ liền qua đời. Cậu không biết bây giờ bạn cùng phòng của tôi hận ông ta cỡ nào đâu."
Tống Triết nghe vậy liền biết hắc khí trên người Lý Yến Cương vì đâu mà có, miệng mồm quá độc ác, khó trách bị người khác oán hận.
Tống Triết an ủi nữ sinh: "Người ta thường nói ác giả ác báo, chỉ là chưa tới lúc thôi. Ông ta gây ra khẩu nghiệp như vậy, sớm muộn gì cũng gặp quả bảo."
Phùng Lệ An xúc động nhìn Tống Triết: "Không ngờ cậu lại tin tưởng mấy chuyện này. Mặc dù không biết có thật hay không nhưng tôi vẫn tin tưởng. Cám ơn cậu, nghe cậu nói vậy tôi cũng thoải mái hơn hẳn.
"Không có gì, cứ đè nén tâm sự trong lòng mãi cũng không tốt, nói ra thì tốt rồi."
"Ừm!" Phùng Lệ An mỉm cười, cảm thấy mình thật may mắn gặp được một soái ca ôn nhu như Tống Triết. Đột nhiên di động reo vang, Phùng Lệ An nghe máy, không biết bên kia đầu dây nói gì, sắc mặt cô gái đột nhiên biến đổi rồi co cẳng lao ra ngoài.
Tống Triết nhíu mày, đang định chạy theo thì bị Chu Thường Hà gọi tới tập. Chỉ một thoáng này, Phùng Lệ An đã chạy đi xa.
Phùng Lệ An vội vàng bắt taxi quay về trường, trường cách nơi này rất gần, chỉ mười phút đã đến nơi. Cô xuống xe, biểu tình hoảng hốt chạy tới lầu dạy học. Dưới sân đã bu đầy người, cô thấy nhóm bạn cùng phòng của mình đứng trong đám người, sắc mặt tái nhợt, nước mắt không ngừng trào ra.
Phùng Lệ An run lẩy bẩy chen vào đám người thì thấy thi thể nằm dưới đất, là Văn Xảo Xảo. Một vũng máu tới đập vào trong mắt, chân Phùng Lệ An mềm nhũn, nước mắt trào ra.
Trương Y Nhã thấy Phùng Lệ An thì vội vàng đi tới nắm chặt bàn tay cô, tay chân Phùng Lệ An lạnh ngắt, run run hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Trương Y Nhã đỏ hốc mắt: "Mấy hôm nay bồ bận đi học lái xe, vẫn luôn đi sớm về muộn nên không biết chuyện Xảo Xảo với mình vô tình bắt gặp bạn trai Xảo Xảo ở chung một chỗ với Trần Đan Đan trong phòng học. Sau lần đó, Xảo Xảo vẫn luôn buồn bực, vốn chuyện bà nội mất đã làm bồ ấy khó chịu lắm rồi, giờ lại thấy bạn trai mình ngoại tình... chán ghét nhất là Trần Đan Đan, rõ ràng là ngoại tình với bạn trai Xảo Xảo thế mà còn không biết xấu hổ cười cười nói nói với tụi mình trong phòng ngủ, dáng vẻ như chị em thân thiết ấy."
Phùng Lệ An kinh ngạc, mấy hôm nay cô học lái xe rất mệt, về tới phòng tắm xong là ngủ, không phát hiện có gì không đúng.
"Nhưng không phải Trần Đan Đan có bạn trai rồi à?" Trần Đan Đan chính là người hố bọn họ học lái xe với Lý Yến Cương, bởi vì chuyện này mà Phùng Lệ An có chút không hài lòng về cô bạn này. Sau đó Trần Đan Đan thầm nghĩ có lẽ Trần Đan Đan cũng mới học hoặc vì cô ta là người đại diện nên Lý Yến Cương đối xử khác nên mới không nhận ra vấn đề. Dù sao cũng là bạn học hai năm, Phùng Lệ An không muốn nghĩ xấu đối phương.
Thế nhưng chuyện Trần Đan Đan ngoại tình với bạn trai Văn Xảo Xảo thực sự làm Phùng Lệ An kinh hại, có bạn trai rồi lại còn dụ dỗ bạn trai người khác, rốt cuộc là chuyện gì a? Hơn nữa người đó còn là bạn trai của bạn cùng phòng, cô ta không có chút đạo đức nào sao?
Phùng Lệ An lần đầu tiên chán ghét một người đến vậy.
Phùng Lệ An nhìn qua Trần Đan Đan, sắc mặt Trần Đan Đan trắng bệch, cứng ngắc đứng bên kia, mà người nam đang kinh hoảng đứng bên cạnh cô ta chính là bạn trai Văn Xảo Xảo.
"Chuyện cũng mới vừa nãy thôi, Xảo Xảo đã suy nghĩ thật kỹ, quyết định rủ mình đi tìm hai người này lật bài ngửa. Mấy hôm nay hai tụi mình cũng ngấm ngầm theo dõi hai người này, lúc này liền bắt tại trận Trần Đan Đan đang cùng bạn trai Xảo Xảo hôn hít ở ban công lầu bốn."
Nói tới đây, sắc mặt Trương Y Nhã lộ rõ chán ghét: "Đây là đầu tiên mình gặp người không biết xấu hổ như vậy. Trước kia đúng là mắt mù rồi mới cảm thấy tính cách Trần Đan Đan sáng sủa hoạt bát, cho dù cô ta có chút bệnh vặt cũng ráng nhịn."
Năm thứ nhất đại học tới ký túc xá, Trần Đan Đan sinh hoạt rất tốt với nhóm bạn cùng phòng. Thế nhưng dần dần thì bắt đầu có mâu thuẫn, tỷ như cô ta thích chat chit vào đêm hôm, âm thanh gõ phím vừa lớn lại vừa vang. Trương Y Nhã là người khó ngủ, buổi tối nghe thấy chút động tĩnh là không ngủ được. Vì thế mỗi lần Trần Đan Đan ngồi máy là cả đám phải chờ đến khi cô ta tắt máy mới ngủ được."
Một lần hai lần thì được, thế nhưng quá nhiều lần thì Trương Y Nhã không thể chịu nổi, có lần nói thẳng mặt yêu cầu Trần Đan Đan đừng gõ phím quá lớn vào lúc đêm hôm nữa. Trần Đan Đan ngoài miệng nói xin lỗi, tỏ vẻ rất thành khẩn nhưng ngay hôm sau lại y như cũ.
Nói vài lần cô ta mới chịu sửa.
Trừ bỏ chuyện này, Trần Đan Đan còn rất thích dùng dầu gội đầu sữa tắm của người khác. Mọi người dùng chung một phòng tắm nên đồ dùng đều đặt sẵn ngoài ban công, lúc nào cần dùng thì lấy.
Kết quả mỗi lần Trần Đan Đan tắm xong, Trương Y Nhã vào nhà tắm thì phát hiện Trần Đan Đan sài dầu gội của mình. Lấy sài cũng thôi đi, cố tình lại không thèm trả về chỗ cũ. Trương Y Nhã không phải người hẹp hòi so đo mấy chuyện này, thế nhưng vấn đề là Trần Đan Đan không hỏi han gì đã lấy đồ người ta dùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.