Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 77: Live stream xảy ra chuyện 2




[*] thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn là câu thơ trong bài Đề Hạc Lâm của nhà thơ Lý Thiệp, ý nghĩa là giải thoát bản thân khỏi sự phiền não, hướng tới một nơi thoát tục để tu dưỡng tâm hồn.
********
Lúc Tống Triết nghĩ tới Tiêu Thiên, Tiêu Thiên ở nước ngoài cũng đang nghĩ tới Tống Triết, anh biết một khi mình rời đi, Nghiêm Minh Nhân sẽ giống như con ruồi ngửi thấy mùi thịt quắng quéo chạy tới tìm Tống Triết, cạy góc tường của anh.
Tiêu Thiên gõ gõ ngón tay, nỗi nhớ nhà dâng trào không dứt!
Mấy ngày sau anh đẩy nhanh tốc độ xử lý công việc, trực tiếp bảo trợ lý đặt vé máy bay quay về. Trợ lý mệt như cún, vốn nghĩ rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi một chút, không ngờ boss lại trâu bò như vậy, làm việc với cường độ cao như vậy lại còn phải ngồi mười mấy giờ bay quay về nước. Ông trời ơi, này rõ ràng là bức tử người ta mà!
Trợ lý khổ sở lau nước mắt theo Tiêu Thiên bước lên máy bay quay về nước.
Thời tiết tháng chín vẫn còn rất nóng bức, bất quá so với tháng bảy tháng tám đã tốt hơn rất nhiều. Tống Triết quạt chiếc quạt tay núp dưới bóng râm nghịch di động, có cảm giác như thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn* a.
"Nhóc, tôi thấy cậu ba ngày thì hai ngày chơi trò mất tích nhưng khách tìm tới rất nhiều, xem ra bản lĩnh không tệ a!" Ông bác quầy kế bên quạt hương bồ, trán ứa mồ hôi hột, thoạt nhìn đã hơn sáu mươi, tóc có chút hoa râm, nếp nhăn chồng chất trên mặt.
Tống Triết ngẩng đầu cười nói: "Tạm được, tạm được a, kiếm được chút cơm."
Ông bác không tin, ông lăn lộn ở phố đoán mệnh này cũng mười mấy năm rồi, lúc Tống Triết mới xuất hiện, ông không quá xem trọng, trẻ tuổi như vậy không chịu học hành cho giỏi, đi làm mấy thứ này làm gì. Thế nhưng sau đó ông phát hiện cậu nhóc này rất giỏi, bình thường luôn có người tìm tới, mỗi người không sang cũng quý. Hơn nữa cậu nhóc này ra bày sạp cũng rất tùy tính, muốn tới là tới muốn đi là đi, cũng may có người chống đỡ sau lưng, bằng không dựa theo tình huống này thì sớm muộn gì cũng bị người ta giành chỗ.
Ông bác không muốn để Tống Triết thấy bản lĩnh ngón nghề của mình, người bình thường đều vậy, chính là ông có chút tò mò nên trò chuyện với Tống Triết một chút.
Bất quá không được bao lâu thì có một cặp mẹ con đi tới trước quầy hàng Tống Triết, vị phu nhân này rất có khí chất, người ta đeo vàng bạc sẽ ra chất nhà giàu mới nổi, thế nhưng bà đeo lại đặc biệt nho nhã xinh đẹp.
Cậu con trai thì khoảng hai mươi, râu ria xồm xoàm, sắc mặt tiều tụy, quầng mắt đen xì xì đặc biệt nghiêm trọng, đứng trước mặt Tống Triết mới vài giây mà đã ngáp hai ba lần.
Trầm Như Tích là khuê mật của vợ Lệ Vạn Tài, lúc nhà Lệ Vạn Tài xảy ra chuyện, đứa bé mất đi, khuê mật uất ức nằm trong bệnh viện, Trầm Như Tích lo lắng không thôi, sợ khuê mật nghĩ không thông xảy ra chuyện nên ngày ngày đều tới bệnh viện bồi.
Sau đó khuê mật khỏi bệnh, nghe nói là đối thủ của Lệ Vạn Tài đã tìm một thuật sĩ hãm hại cả nhà bọn họ, Lệ Vạn Tài đã tìm một vị đại sư lợi hại giải quyết, hiện giờ mới có thể thuận lợi bình an.
Trầm Như Tích không phải người mê tín, thế nhưng chuyên nhà khuê mật thật sự quá quỷ dị, khi ấy bà chỉ nghĩ là quá trùng hợp, thật không ngờ thật sự có người giở trò. Trải qua chuyện này, Trầm Như Tích loáng thoáng có chút tin tưởng trên đời này thật sự có quỷ quái tồn tại.
"Xin chào, mời ngồi, xin hỏi là ai cần đoán mệnh?" Tống Triết buông di động, lộ ra thái độ vô cùng chuyên nghiệp với hai vị khách vừa tới.
Trầm Như Tích kéo con trai Vu Huy Dịch ngồi xuống: "Đại sư, tôi là bạn của Uyển Như, nghe cô ấy nói bản lĩnh của cậu rất lợi hại nên mới tìm tới đây. À đúng rồi, Uyển Như chính là vợ Lệ Vạn Tài, không biết đại sư có còn nhớ không?"
Trí nhớ của Tống triết trước nay rất tốt, hơn nữa cậu còn ghi chép lại các vụ án mình xử lý, Trầm Như Tích vừa nhắc tới Lệ Vạn Tài thì Tống Triết nhớ ra ngay: "Dĩ nhiên là nhớ, cả nhà bọn họ bây giờ thế nào?"
Trầm Như Tích cười nói: "Bây giờ họ sống rất tốt, Uyển Như lại có thai, lại sắp được làm mẹ rồi."
Tống Triết cũng vui mừng: "Vậy thì tốt rồi! Không biết hôm nay phu nhân tới đây có việc gì?"
Trầm Như Tích nghe vậy thì vội vàng kéo con trai mình, đầu tiên giới thiệu nhà mình, sau đó nói: "Đại sư, là con trai tôi xảy ra vấn đề, bắt đầu từ nửa tháng trước, cứ tới tối là nó không ngủ yên giấc, cho dù rất mệt, mí mắt rất nặng nhưng tinh thần cứ phấn chấn không có cách nào ngủ được. Chúng tôi đã tìm tới rất nhiều bác sĩ, uống rất nhiều thuốc nhưng vẫn không hiệu quả."
Tống Triết nhìn kĩ cậu thanh niên buồn ngủ kia, mí mắt rũ xuống, vẻ mặt uể oải, thoạt nhìn rất buồn ngủ nhưng không thể ngủ quá sâu, chỉ cần chút âm thanh nhỏ cũng có thể làm cậu ta tỉnh giấc.
Quả thực không thể nào ngủ được, có hai tiểu quỷ vẫn luôn kéo mí mắt không cho cậu ta ngủ.
"Đại sư, con trai tôi có phải đã trêu chọc trúng thứ gì không tốt không?" Trầm Như Tích lo lắng nói.
Tống Triết gật đầu: "Trước đó con trai bà đã từng đi tới mộ viên hoặc bệnh viện đúng không?"
Trầm Như Tích không rõ lắm, con trai bà thích chơi đùa, thế nhưng không liều mạng như người khác mà biết rõ giới hạn, vì thế Trầm Như Tích chưa từng hỏi mấy chuyện này.
"Con trai, mau nói cho đại sư biết đi, con có đi tới mấy chỗ như vậy không hả?"
Vu Huy Dịch vì mất ngủ cả đêm hành hạ tới sắp phát điên, buổi tối ngủ không được, ban ngày cũng không ngủ bù được, chỉ có thể vật vờ nghỉ ngơi một chốc chứ không ngủ say được, thực sự sắp điên rồi.
Nghe thấy Tống Triết hỏi, Vu Huy Dịch ngáp liên tục vài cái rồi mới mở miệng: "Nửa tháng trước tôi cùng vài người bạn cá cược livestream, mười hai giờ đêm tới mộ viên ở Kinh Giao livestream, có thể trụ ở đó hơn một tiếng thì coi như tôi thắng."
Trầm Như Tích nghe vậy thì giận phát điên: "Cái đứa nhóc chết bầm này, mộ viên là chỗ con có thể tới à? Lại còn nửa đêm nửa hôm, con sợ mình không gặp được quỷ hả?"
Khó trách Trầm Như Tích tức giận như vậy, cho dù bà không tin mê tín thì cũng biết nửa đêm nửa hôm tới mộ viên ngây ngô hơn một tiếng tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Vu Huy Dịch cũng hối hận muốn chết, cậu vốn không muốn đi nhưng bị đám bạn kích động, cộng thêm tuổi trẻ khí thịnh, muốn biểu hiện trước mặt nữ thần.
Sau khi tới nơi, Vu Huy Dịch liền hối hận, mộ viên âm trầm dọa người, hơn nửa đêm chỉ có tiếng gió gào thét, nghe cứ hệt như tiếng quỷ kêu khóc. Cậu còn phải dựa theo quy định, trong vòng một tiếng này phải đọc xong tên trên một hàng mộ bia, còn thuận tiện đánh giá một phen.
Cũng không biết có phải ảo giác hay không, càng về sau Vu Huy Dịch càng cảm thấy lạnh, những gốc cây bên cạnh mộ bia giống như người nào đó đang nhìn chằm chằm cậu.
Vu Huy Dịch cắn răng kiên trì, đến thời gian liền giống như phát điên phóng xe như bay chạy về nhà.
Cũng bắt đầu từ đêm đó, cậu không thể ngủ được. Mới đầu, Vu Huy Dịch chỉ nghĩ vì chuyện đêm qua quá kích thích nên mới trằn trọc không ngủ được. Sau đó cậu phát hiện không đúng, cứ tới đêm là không ngủ được. Cho dù mười giờ nằm lên giường, mười hai giờ vừa điểm thì tự dưng mắt lại mở ra, đầu óc nặng nề, rất muốn ngủ nhưng mí mắt không thể khép lại.
Vu Huy Dịch thật sự muốn khóc, trường kỳ thiếu ngủ chính là ác mộng a!
Tống Triết bất đắc dĩ lắc đầu: "Chẳng lẽ cậu không biết mộ viên là nơi có âm khí nặng nhất à, hơn nữa còn quỷ lãng vãng à? Cư nhiên còn lựa đúng mười hai giờ đêm, cậu a, tôi thực không biết nên nói gì mới tốt."
Ánh mắt Vu Huy Dịch đỏ bừng, tia máu cũng sắp lan khắp con ngươi, hiện giờ chỉ cầu ông bà phù hộ, chỉ cần có thể ngủ thôi, muốn cậu làm gì cũng được: "Đại sư, đại sư, cầu đại sư cứu tôi! Tôi không cố ý, tụi tôi chỉ cảm thấy vui thôi."
Livestream bây giờ đang rất hot, đủ chủ đề livestream để hút người xem, Vu Huy Dịch với đám bạn cũng cảm thấy hay hay nên tìm làm mấy chuyện mới lạ để livestream hấp dẫn người xem.
Mới đầu lũ bạn nói đi mộ viên, Vu Huy Dịch vốn không muốn đi, không quản trên đời này có quỷ hay không, nửa đêm nửa hôm chạy ra đó để chết giấc hay gì. Thế nhưng bị đám bạn khích tướng, lại còn cá cược, thậm chí ngay cả nữ thần cũng kéo vào, nếu còn không đáp ứng thì bản thân Vu Huy Dịch cũng cảm thấy mình không phải đàn ông, vì thế cậu đáp ứng.
Lần livestream đó thật sự rất hot, lượng người xem đạt tới trăm ngàn, còn có không ít người tặng quà, mong đợi lần livestream sau của cậu.
Thế nhưng Vu Huy Dịch nào dám nữa, một lần livestream đã thảm hại như vậy, thêm lần nữa không phải chết chắc rồi sao?
"Đại sư, đại sư, cầu cậu giúp con trai tôi! Nó còn nhỏ không hiểu chuyện, chỉ cần cậu chịu giúp đỡ, cậu muốn gì tôi cũng đáp ứng." Trầm Như Tích là người làm mẹ, nhìn con trai khổ sở như vậy, bà thực sự đau lòng không thôi.
Tống Triết nói: "Trầm phu nhân không cần lo lắng, chuyện này rất dễ giải quyết. Dẫn tôi tới nhà bà một chuyến là được."
Trầm Như Tích vội vàng kích động nói cám ơn: "Cám ơn đại sư, cám ơn đại sư!" Cám ơn xong, bà vỗ Vu Huy Dịch: "Còn ngây người ở đó làm gì, không mau cám ơn đại sư!"
Vu Huy Dịch vội vàng cúi đầu cám ơn, thực kích động nói: "Đại sư, đại sư, cậu chính là cha mẹ tái sinh của tôi a!"
Tống Triết bật cười, tên nhóc này, tuổi của tôi chỉ thích hợp làm huynh đệ với cậu mà thôi.
Ông bác ngồi bên cạnh thấy Tống Triết lại có việc thì sờ sờ râu, trong lòng thực khó hiểu, cứ vậy liền lừa được hai mẹ con kia à? Hay là cậu nhóc kia thật sự vừa nghe đã biết vấn đề ở đâu?
Đến nhà Trầm Như Tích, Tống Triết để Vu Huy Dịch dẫn mình lên phòng xem một chút.
Vu Huy Dịch vội vàng dẫn Tống Triết đi, trong phòng bố trí rất đơn giản, chính là hình mẫu phòng nam sinh, đồ đạc quăng tán loạn, giường chiếu lộn xộn.
Vu Huy Dịch có chút ngượng ngùng để đại sư thấy cảnh tượng này, bất quá là nam sinh thì đều cẩu thả như vậy.
Nhìn hai tiểu quỷ nghịch ngợm ở dưới đít giường, cậu làm phép kéo hai đứa ra, hai tiểu quỷ sợ tới kêu oa oa, giả vờ đáng thương nhìn Tống Triết, hi vọng cậu bỏ qua cho chúng.
Đám tiểu quỷ này là âm hồn lãng vãng ngoài mộ viên, thích nhất mấy trò nghịch ngợm quấy phá.
"Bé con, tụi em phải đi đầu thai thôi!"
Hai tiểu quỷ vò đầu bứt tai nhìn Tống Triết mặc niệm chú ngữ rồi sử dụng bùa chúa mở ra một con đường âm dương. Chúng có chút hiếu kỳ, tiểu quỷ không có linh trí, không hiểu cái gì là đầu thai, cái gì là hại người. Chẳng qua chúng cảm thấy con đường này rất hấp dẫn mình.
"Đi đi!"
Tống Triết thu phát linh lực, nhẹ nhàng đẩy hai tiểu quỷ bước lên âm dương lộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.