Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 70: Tôi chỉ là một thanh niên đáng thương bị cảnh sát cho là kẻ tuyên truyền mê tín, thứ cho tôi không thể hỗ trợ




Dùng thời gian đánh răng rửa mặt để tự ám thị với chính mình, Tống Triết nhắm mắt, nhìn về phía mặt hồ lăn tăn gợn sóng đẹp tới không tả xiết ở trước mặt, hít sâu một hơi rồi lộ ra nụ cười giống như thường ngày, đi về phía Tiêu Thiên.
"Lão Tiêu, sáng nay tôi muốn ăn rau củ, anh nướng nhiều chút."
Tiêu Thiên đáp một tiếng, trên vĩ sớm đã có những món rau củ Tống Triết thích ăn. Tống Triết thấy vậy liền cười vui sướng, cười xong lại cảm thấy mình chướng trí, thực suy sụp quay về lều.
Tiêu Thiên vẫn nhàn nhã nướng thức ăn, biết rõ tất cả biến hóa của Tống Triết, một thợ săn lợi hại cần phải có đủ kiên nhẫn, anh chờ nổi.
Lúc Nghiêm Minh Nhân thay quần áo tử tế chạy ra liền ngửi thấy mùi thơm của thức ăn. Cậu vội vàng chạy tới, thấy dĩa thức ăn không nói hai lời đưa tay muốn lấy. Kết quả bị Tiêu Thiên vỗ một cái: "Muốn ăn thì tự nướng, cái này là của Tống Tống."
Nghiêm Minh Nhân hiện giờ đã bị Tiêu Thiên chọc tức quen rồi, lầm bầm lầu bầu vài câu rồi lấy lạp xưởng tự nướng.
Ai, cuộc sống thực sự quá gian nan mà! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Ba người ăn ăn uống uống tầm bốn mươi phút, ăn tới bụng căn tròn mới chuẩn bị quay về.
Đồ đạc thu thập xong, Nghiêm Minh Nhân lái xe, dựa theo chỉ dẫn theo đường cũ quay về.
Dọc theo đường đi, ba người cười cười nói nói cãi nhau ầm ĩ, lái khoảng nửa tiếng thì phát hiện đường bị giăng dây phong tỏa, còn đậu không ít xe cảnh sát.
Cảnh sát thấy xe bọn họ thì ra hiệu dừng lại.
Nghiêm Minh Nhân mở cửa sổ, thò đầu hỏi: "Phía trước xảy ra chuyện gì vậy? Không thể đi qua sao?" Tống Triết cũng tò mò mở cửa sổ thò đầu ra nhìn.
Nữ cảnh sát thấy trong xe có ba anh chàng đẹp trai thì nhịn không được nhìn thêm vài lần, thái độ cũng đặc biệt tốt: "Đúng vậy, phía trước xảy ra án mạng, các cậu đổi đường khác đi."
"Án mạng?" Nghiêm Minh Nhân kinh hoảng: "Không phải chứ? Sao lại đáng sợ như vậy! Tối hôm qua tụi tôi còn ở gần đây cắm trại nữa chứ, nguy hiểm quá!"
Nữ cảnh sát nói: "Vậy vận may của các cậu đúng là tốt thật, hai nam hai nữ trên xe đều chết hết, thủ pháp của hung thủ cực kỳ ác độc."
Nghiêm Minh Nhân giật mình: "Hai nam hai nữ?"
"Đúng vậy."
Nghiêm Minh Nhân có chút nóng nảy: "Trong hai người nam đó có phải có một người đặc biệt gầy không?"
Nữ cảnh sát nghi ngờ nhìn Nghiêm Minh Nhân: "Có gầy hay không hiện giờ thật sự không thể nhìn ra, cậu biết bọn họ à?"
Thấy dáng vẻ Nghiêm Minh Nhân, Tống Triết cũng cảm thấy có chút không đúng, cậu liếc nhìn cách đó không xa, oán khí tràn ngập, hắc khí lan tràn, hiển nhiên có thứ đang tác quái: "Sao lại nói là không thể nhìn ra?"
Mặc dù Tống Triết thực sự rất dễ nhìn nhưng nữ cảnh sát vẫn có đạo đức nghề nghiệp, không nói chuyện này cho bọn họ biết, chỉ hỏi: "Các cậu quen biết người chết sao?"
Nghiêm Minh Nhân lo lắng nói: "Tôi không xác định đó có phải bạn của tôi hay không. Hôm qua nhóm bảy người tụi tôi lên kế hoạch cắm trại ngắm mặt trời mọc, nếu may mắn thì có thể ngắm mưa sao băng. Thế nhưng chiều hôm qua, tụi tôi cãi cọ một trận, bốn người kia đã lái xe về trước, chỉ có ba tụi tôi tiếp tục cắm trại."
Nữ cảnh sát lập tức nói: "Các cậu ở yên đây đừng động, tôi sẽ đi lấy chứng minh thư của bọn họ."
Nữ cảnh sát đi tìm Lưu Nhất Minh, người phụ trách vụ án này: "Lưu cảnh sát, ở bên ngoài có ba người nói là bạn của người chết, tôi định để bọn họ xem qua chứng minh thư."
Lưu Nhất Minh ừ một tiếng: "Tôi qua đó xem thử."
Lưu Nhất Minh sờ sờ túi muốn hút thuốc, thế nhưng nghĩ tới đây là hiện trường vụ án nên chỉ đành cố đè nén cơn nghiện thuốc lá. Buổi sáng lúc nhận tin báo, anh lờ mờ nghe một chút, cảm thấy là vụ án khó giải quyết.
Lúc đến hiện trường, nhìn bốn thi thể kia, anh thật sự không biết nói gì.
Hai người nữ chết gần xe, máu chảy như suối thấm vào đất, màu sắc đen sẫm, đáng sợ nhất là cả hai thi thể chỉ có mỗi phần đầu là hoàn chỉnh, nội tạng bên trong đều bị móc sạch, chỉ có lớp da mỏng manh phủ lên trên khung xương. Trừ bỏ nội tạng, toàn bộ bắp thịt và mỡ đều không thấy đâu, cứ như đã bị thứ gì ăn sạch sẽ vậy, đám nhân viên phá án bọn họ nhìn mà nổi hết da gà.
Lưu Nhất Minh nghĩ rằng chỉ chết hai người, lúc bảo cấp dưới kiểm tra tìm kiếm đầu mối ở xung quanh thì phát hiện ở sườn núi cách đó không xa lại có thêm một thi thể nam. Thi thể này ngược lại rất bình thường, không có dấu vết gặm cắn, dựa theo nhân viên pháp y thì rất có thể vì trượt chân ngã từ trên xuống, đập trúng đầu, mất máu quá nhiều mà chết.
Lưu Nhất Minh suy nghĩ một chút, sau đó bảo cấp dưới mở rộng phạm vi, nói không chừng lại tìm thêm người. Vừa nãy anh có liếc nhìn chiếc xe một chút, rất quý giá, hiển nhiên là phú nhị đại dẫn bạn gái ra ngoài dạo chơi, dựa theo suy đoán của Lưu Nhất Minh thì hai nữ một nam, ít nhất phải còn một người tài xế. Hoặc là hai cặp nam nữ.
Đúng như dự đoán, cách đó không tới hai mươi mét, bọn họ lại phát hiện một thi thể nam. Tử trạng giống hệt hai người nữ, chỉ còn lại phần đầu hoàn chỉnh, lớp da mỏng manh phủ trên bộ xương, bên trong đều bị móc sạch. May mắn là qua lâu như vậy không có động vật ngửi thấy mùi máu chạy tới gặm nhấm, làm độ khó công việc giảm bớt một phen.
Bất quá cũng không khác là mấy.
Lưu Nhất Minh nghĩ không ra, rốt cuộc là loại người gì có đao pháp lợi hại đến vậy, có thể hoàn mỹ tách bỏ da và xương người, móc sạch hết thảy bên trong. Ngay cả nhân viên pháp y cũng cảm thấy khó tưởng tượng, cho dù là anh cũng không thể làm hoàn hảo như vậy.
Nhóm cấp dưới nhìn bốn thi thể mà dựng tóc gáy, cứ cảm thấy không phải do người gây ra. Bọn họ từng gặp rất nhiều vụ án, phanh thây cụt tay cụt chân cũng khá đẫm máu, thế nhưng hiện giờ lại gặp một vụ càng khủng khiếp hơn, cứ như không phải do con người gây ra, bảo bọn họ không nổi da gà sao được? Không ít nhân viên già dặn kinh nghiệm phá án cũng phải nôn mửa nhiều lần.
Tống Triết bấm pháp quyết, thầm đọc chú ngữ quét sạch oán khí hắc khí trong khu rừng, tránh tổn thương người vô tội.
Nghiêm Minh Nhân có chút sốt ruột, mặc dù mới cãi nhau với Mạc Nhất Kỳ cùng Vương Khang một trận, cũng thực thất vọng về bọn họ, thế nhưng tốt xấu gì cũng là bạn bè mười mấy năm, cho dù tình cảm không còn tốt như trước nhưng cậu vẫn không muốn nghe tin đối phương chết!
Nghiêm Minh Nhân có chút hoảng hốt nhìn về phía Tống Triết: "Tống Triết, có phải là bọn họ không? bọn họ có phải đã..."
Tống Triết nhẹ giọng trấn an: "Cậu đừng vội, chờ cảnh sát tới rồi nói."
Nghiêm Minh Nhân cắn răng, cũng chỉ có thể chờ đợi.
Tiêu Thiên hiếm khi an ủi: "Yên tâm đi, có Tống Tống ở, không có việc gì đâu."
Lưu Nhất Minh mang theo thẻ chứng minh thư của bốn người đi tới, ánh mắt đảo qua ba người, lúc nhìn tới Tiêu Thiên thì hơi khựng lại một chút, nếu anh nhớ không nhầm thì người này chính là nhân vật lớn a!
"Xin chào, tôi là Lưu Nhất Minh, cảnh sát phụ trách vụ án này, đây là thẻ chứng minh thư tìm được trên người bọn họ, các cậu xem thử xem có phải bạn của mình không?"
Nghiêm Minh Nhân vội vàng nhận lấy mấy tấm thẻ, hai người nữ không chú ý lắm, cậu vội vàng lật tìm danh tính hai người nam, thấy chính xác là Mạc Nhất Kỳ cùng Vương Khang thì lập tức run tay nói: "Đúng, đúng là bọn họ!"
Nghiêm Minh Nhân cực kỳ áy náy, hốc mắt cũng đỏ ửng: "Là lỗi của tôi, sớm biết vậy cho dù có tranh cãi cũng sống chết không cho bọn họ rời đi. Lưu cảnh sát, là ai giết bọn họ?"
"Xin cậu nén bi thương, cậu có thể kể lại cho chúng tôi biết khi ấy cậu và người chết đã xảy ra mâu thuẫn gì không?"
Nghiêm Minh Nhân kể lại chuyện một lần, còn nguyên nhân dẫn tới mâu thuẫn thì cậu giấu đi: "...đại khái thì tầm ba giờ chiều bọn họ lái xe đi, dọc theo đường đi cũng không gọi điện gì cho tôi. Tôi cũng đang tức giận nên không gọi cho bọn họ. Căn bản không biết lại phát sinh chuyện như vậy."
Nghiêm Minh Nhân siết chặt mấy tấm thẻ chứng minh thư, nội tâm khó chịu hệt như bị kiến gặm cắn.
Lưu Nhất Minh gật đầu, thế nhưng lúc này Tống Triết ngồi ở ghế sau mở miệng: "Lưu cảnh sát, tôi có thể xem qua người chết không?"
Nghiêm Minh Nhân không rõ vì sao Tống Triết lại nói vậy, thế nhưng trong mắt cậu, Tống Triết là người lợi hại nhất, cậu liền nói: "Đúng vậy, để cậu ấy xem một chút đi, nói không chừng có thể nhìn ra đã xảy ra chuyện gì."
Lưu Nhất Minh nhìn Tiêu Thiên một chút, sau khi suy tư một phen: "Được, nhưng phải cẩn thận không thể phá hư hiện trường."
"Vâng, chúng tôi sẽ chú ý."
Lưu Nhất Minh dẫn bọn họ tới xem thi thể Vương Khang đầu tiên, Nghiêm Minh Nhân nhìn một cái liền mắc ói, vừa nói vừa khóc, cứ hệt như kẻ ngu ngốc. Nhóm cảnh sát ở xung quanh thật đồng tình nhìn cậu.
Ngược lại Tiêu Thiên cùng Tống Triết lại rất bình tĩnh, Tiêu Thiên chỉ hơi nhíu mày, Tống Triết ngược lại có chút xâu xa nhìn mi tâm người chết, vài giây sau liền hướng Lưu Nhất Minh gật đầu, biểu thị đã coi xong.
Lưu Nhất Minh nhíu mày, Nghiêm Minh Nhân có thể xem là người bình thường nhất, cũng có phản ứng bình thường, ngược lại Tiêu Thiên cùng Tống Triết thì làm người ta có chút suy nghĩ xâu xa.
Liên tiếp nhìn bốn thi thể, sắc mặt Nghiêm Minh Nhân ngày càng tái, toàn bộ số thức ăn đã ăn sáng nay đều bị ói ra.
Tống Triết đưa nước suối qua: "Uống chút đi." Tiêu Thiên ngồi bên cạnh Tống Triết, tư thế thẳng tắp, hoàn toàn không để tâm tới ánh mắt dò xét của Lưu Nhất Minh.
Nghiêm Minh Nhân nhận nước, môi cũng đã trắng bệch: "Tống Triết, cậu có biết đã xảy ra chuyện gì không?"
Tống Triết trấn an: "Tôi biết, tôi sẽ nói cho cậu nghe, đừng khổ sở."
Nghiêm Minh Nhân lau nước mắt, gật đầu. Lưu Nhất Minh cười gượng, cậu ta nói gì vậy? Đến bây giờ anh vẫn chưa có chút đầu mối nào, thanh niên này cư nhiên đã biết hết rồi?
Tống Triết cân nhắc một chút rồi nói: "Hai người bạn của cậu, nhất là cái cậu Vương Khang kia, cậu ta có sở thích ăn anh nhi, cậu có biết không?"
Nghe thấy ba chữ ăn anh nhi, dạ dày Nghiêm Minh Nhân lại bắt đầu co rút, ghê tởm cùng cực, ánh mắt cả kinh tới sắp lòi ra tới nơi: "Gầy Khang chưa từng nói chuyện này với tôi, sao có thể chứ?"
Nghe thấy câu này chân mày Lưu Nhất Minh nhíu chặt, nhịn không được lập tức rút một điếu thuốc.
"Tôi không lừa cậu, cậu ta gầy yếu như vậy cũng vì ăn nhiều anh nhi nên bị phản phệ, càng lúc càng yếu ớt. Số anh nhi kia biến thành anh linh tìm tới trả thù, ăn sạch thân thể cậu ta, cũng giống như cách mà cậu ta từng đối đãi với chúng."
Tống Triết thở dài nhìn Lưu Nhất Minh đang lẩm bẩm cái quái gì ở bên cạnh: "Lưu cảnh sát, tôi đề nghị anh nên điều tra những nhà hàng buôn bán phi pháp này, nếu không ngoài suy đoán của tôi thì gần nhất sẽ ngày càng nhiều người chết, tử trạng tương tự như vậy."
Lưu Nhất Minh run tay, tàn thuốc lá rơi xuống đất.
"Tống tiên sinh, nhìn dáng vẻ thì hẳn cậu cũng được học hành đầy đủ, sao lại mê tín như vậy?" Lưu Nhất Minh hít sâu vài hơi, vứt bỏ tàn thuốc xuống đất, dùng chân dập tắt, lúc này đang đứng bên ngoài dây phong tỏa, nhìn bốn thi thể được phủ vải trắng, chỉ có bản thân anh biết mình sợ hãi cỡ nào.
Tống Triết thì nhiệt huyết sôi trào, tới rồi sao? Tới rồi sao? Làm đại sư lâu như vậy rốt cuộc cũng có cảnh sát chỉ trích cậu tuyên truyền mê tín sao? Cậu sống ở thế giới này quá lâu rồi, suýt chút nũa đã quên mất cảnh sát rất chán ghét mê tín dị đoan.
Rốt cuộc cũng có ngày cậu phải đối mặt với đãi ngộ này sao?
Tiêu Thiên không biết Tống Triết đang bổ não cái gì, chỉ thấy người cậu khẽ run, môi nhếch lên, dáng vẻ rất kích động, còn tưởng vì Lưu Nhất Minh không tin tưởng nên ủy khuất, khổ sở. Anh đang định mở miệng thì Nghiêm Minh Nhân đã nhanh hơn một bước, hổn ha hổn hển nói: "Lưu cảnh sát, anh chẳng hiểu cái gì cả, nói cái bép gì vậy? Tống Triết nhà chúng tôi chính là đại sư đó, đại sư đó anh có hiểu không hả?"
Nghiêm Minh Nhân giơ ngón tay cái: "Chính là đại sư có thể nhìn thấu suốt tất cả yêu ma quỷ quái đó a!" Nghiêm Minh Nhân không chút chùn bước đứng về phía Tống Triết, đối với cái chết thảm của nhóm Vương Khang cũng từ từ đón nhận, nhịn không được mở miệng: "Tôi thật không nghĩ ra được, bọn gầy Khang sao lại trở nên đáng sợ như vậy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.