Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 51: Kịch chiến




Chín giờ tối, trăng sáng sao thưa, bầu trời đen tuyền.
Lệ Vạn Tài làm tài xế chở Tống Triết cùng Tiêu Thiên tới chỗ ở của Trần Tự Phương, chỗ gã ở là một khu biệt thự đặc biệt dành cho đám người có tiền.
Vào ban đêm nơi này đặc biệt an tĩnh, chỉ có ánh đèn sáng ngời. Lúc Lệ Vạn Tài lái xe tới, Tống Triết thấy một căn biệt thự đèn đuốc sáng choang, tiếng nhạc xập xình vang dội, tựa hồ đang mở party, những căn biệt thự khác thì yên lặng như khu không người.
Như vậy rất tốt, có động tĩnh cũng không bị chú ý.
Lúc ban đầu Lệ Vạn Tài không hề điều tra Tống Triết, anh tín nhiệm Trần Hữu Phúc trăm phần trăm, hơn nữa khi đó Lệ Vạn Tài đã quá rối trí, căn bản không có tinh lực điều tra vị đại sư mà Trần Hữu Phúc nói. Vì thế khi Tiêu Thiên xuất hiện cùng Tống Triết, Lệ Vạn Tài thực sự sợ hết hồn, anh cũng làm công ty, Tiêu Thiên là ai, anh làm sao không rõ?
Tập đoàn Tiêu Thị chuyên cả lĩnh vực sản phẩm mà anh kinh doanh, có thể nói là long đầu lão đại. Trước mặt Tiêu thị, anh cùng Cao Hạo Nhiên chẳng là gì.
Một đường lái xe, Tiêu Thiên cùng Tống Triết vừa nói vừa cười, tình cảm hai người tựa hồ rất tốt, cử chỉ cũng thân mật, rõ ràng quan hệ rất tốt.
Lệ Vạn Tài lau mồ hôi trán, đại sư cư nhiên thân thiết với Tiêu Thiên, nếu không nhờ quan hệ với Trần Hữu Phúc, có lẽ đời này anh không thể nào mời được! Anh biết sau lưng Tiêu thị có một vị Hoàng đại sư, hơn nữa cũng nhờ Hoàng đại sư chỉ điểm nên mới phát triển lớn mạnh như vậy. Vị Hoàng đại sư này rất khó tiếp xúc, cho dù có tiền cũng chưa chắc mời được.
Mà trong lòng Lệ Vạn Tài, Tống Triết có cùng cấp bậc với Hoàng đại sư. Anh biết Tống Triết lợi hại nhưng không ngờ lại lợi hại đến mức này. Lệ Vạn Tài lén tính toán một chút, cảm thấy khoản tiền mình chuyển cho Tống Triết trước đó phỏng chừng không bằng số lẻ mà Tiêu thị chi ra, thế mà Tống Triết không nói hai lời nguyện ý tới giúp anh giải quyết Trần Tự Phương, cũng không ra giá cao gì cả, thực sự làm Lệ Vạn Tài cảm động không thôi.
Lúc ở dưới quê anh đã cảm thấy tác phong làm việc của Tống Triết có chút đặc biệt, rất thích giúp đỡ, cũng không tính toán moi tiền người khác, hết thảy đều tùy tâm.
Anh có thể gặp được Tống Triết đúng là quá may mắn.
Lúc này Tống Triết đang ngồi ở ghế sau lau kiếm, đó là một thanh kiếm rất đẹp, thân kiếm có hoa văn phức tạp, ánh trăng chiếu rọi làm thân kiếm lại càng thanh lãnh sắc bén hơn.
Đây là kiếm của nguyên thân được sư phụ truyền lại, nguyên thân có thể lang thang phiêu bạt mấu chốt cũng nhờ vào thanh kiếm này. Thế nhưng Tống Triết chưa từng dùng tới, thứ nhất, mỗi khi gặp quỷ đều dựa vào linh khí và bùa chú giải quyết, thứ hai, vì không thường dùng nên quên mất, thứ ba chính là cậu cảm thấy thanh kiếm này quá lớn, quá dài, quá chiếm chỗ, mang theo hơi choáng chỗ nên không dùng.
Bất quá hôm nay trong lúc chuẩn bị dụng cụ, vô tình lôi nó ra, kỳ thực cậu đã định bỏ qua rồi nhưng thanh kiếm lại tự mình lóe sáng, tựa hồ hi vọng cậu mang nó theo.
Tống Triết suy nghĩ một chút, cầm thanh kiếm này ra ngoài lấy le cũng được, vì thế liền mang theo.
Lúc nhìn thấy thanh kiếm này, ánh mắt Tiêu Thiên sáng rực, nam nhân trời sinh có tình cảm cuồng nhiệt với các loại vũ khí: "Tống Tống, thanh kiếm này của em đẹp quá, lần đầu tiên thấy em mang ra dùng a!"
Tống Triết cười híp mắt, sờ sờ thân kiếm: "Tôi cũng cảm thấy nó dễ nhìn, trước kia vẫn luôn để nó trong phòng, thực quá lãng phí. Anh muốn sờ một chút không?"
"Dĩ nhiên!"
Tiêu Thiên nhận lấy kiếm, rất nặng, anh khen ngợi đảo ánh mắt dọc theo thân kiếm, thân kiếm một mặt khắc trăng sao một mặt khắc núi rừng; chuôi kiếm thì một mặt làm nông nuôi thú, một mặt bốn biển thống nhất: "Đây là kiếm gì? Thoạt nhìn có vẻ ẩn chứa vô số năng lượng."
Tống Triết suy nghĩ một chút: "Hình như gọi là Hiên Viên Hạ Vũ kiếm, nghe nói là chúng thần trảm núi làm đồng bằng, chư thần thiên giới đã ban cho Hiên Viên hoàng đế thần kiếm có một không hai để đánh bại Xi Vưu, bên trong kiếm ẩn chưa sức mạnh vô hạn, là thần kiếm trảm yêu trừ ma." Đây là lời sư phụ nguyên thân đã nói, thế nhưng nguyên thân rất hoài nghi, nếu thật sự lợi hại như vậy thì vì sao sư phụ phải ở trong đạo quan làm một đạo sĩ quèn chứ, phải sớm vượt ra khỏi Hoa quốc, vươn ra quốc tế rồi.
Nguyên thân hoài nghi thì hoài nghi nhưng không nghi ngờ sự lợi hại của thanh kiếm này, có vài lần nguyên thân gặp phải quỷ quái đạo hạnh cao thâm, cũng nhờ thanh kiếm này đại khai sát giới chuyển nguy thành an. Năng lực của nguyên thân không bằng Tống Triết bây giờ, trải qua nhiều lần hung hiểm, chuyển hóa hắc khí sát khí thành linh khí, Tống Triết không chỉ phát triển kinh mạch mà còn vô thức gia tăng năng lực, những phương pháp trong quyển bách khoa toàn thư kia, cậu chỉ cần làm thử một hai lần là có thể thành công, tỷ lệ thành công rất cao.
Tiêu Thiên cũng chưa từng nghe tới cái tên này, thế nhưng vừa nghe đã cảm thấy rất lợi hại, anh trả kiếm lại cho Tống Triết: "Có nó, phần thắng của em lại lớn hơn!"
Tống Triết cong môi, Tiêu Thiên phát hiện bên khóe miệng cậu có lúm đồng điếu nhàn nhạt đáng yêu: "Dĩ nhiên, bảo kiếm vừa ra tay là biết ai hơn ai ngay!" Vừa dứt lời, thân kiếm lóe lóe sáng, tựa hồ đang phụ họa lời Tống Triết.
Xe bọn họ dừng cách biệt thự Trần Tự Phương không xa, thấy Tiêu Thiên cùng Tống Triết nói chuyện xong, Lệ Vạn Tài mới mở miệng: "Trước đó tôi đã thử thăm dò, thường ngày sau chín giờ tối Trần Tự Phương sẽ không ra khỏi cửa, đến sáu giờ sáng hôm sau mới ra ngoài. Thế nhưng gần nhất có chút kỳ quái, mỗi ngày Cao Hạo Nhiên mỗi ngày đều dẫn một người nam tới, lúc rời đi thì người kia lại không ra theo."
Tống Triết nhìn ra cửa sổ, một mảnh đen thùi, nơi này an tĩnh biệt lập hẳn với biệt thử mở party náo nhiệt bên kia: "Chuyện này kéo dài bao lâu rồi?"
Lệ Vạn Tài suy nghĩ một chút: "Cỡ hai ngày, người theo dõi nói hai người đã tiến vào kia vẫn chưa đi ra, cơm nước cũng do người đưa hàng bên ngoài mang tới. Có khi để ở ngoài cửa, người theo dõi có lén mở ra xem thử, lượng cơm dành cho một người. Mỗi ngày tám giờ Cao Hạo Nhiên sẽ dẫn người tới, hôm nay cũng vậy."
Tay Tống Triết siết chặt tay, thân kiến phản xạ ánh sáng lạnh lẽo chiếu lên gương mặt cậu, lộ ra biểu tình sắc lạnh: "Trần Tự Phương đúng là điếc không sợ súng, cư nhiên dám luyện bách quỷ phiên, xem ra gã chê mạng mình quá dài. Lệ Vạn Tài, chờ chúng tôi tiến vào trong khoảng mười phút thì anh gọi điện báo cảnh sát, nói trong biệt thự có án mạng."
Lệ Vạn Tài vội vàng gật đầu: "Được được được, hai người phải cẩn thận." Anh không biết bách quỷ phiên là thứ gì nhưng không phải chưa từng đọc tiểu thuyết tu tiên, vừa nghe liền biết không phải thứ tốt.
Tống Triết cùng Tiêu Thiên xuống xe rời đi, Lệ Vạn Tài ngây ngô trong xe, bắt đầu không ngừng xem giờ.
Tống Triết thực dễ dàng mở khóa cửa, cùng Tiêu Thiên lẻn vào nhà, người kia được đưa tới lúc tám giờ, giờ chỉ hơn chín giờ, hẳn là vẫn còn sống.
Biệt thự yên tĩnh, căn bản không có người, năng lực nhìn ban đêm của Tống Triết rất lợi hại, cậu sợ Tiêu Thiên không thấy đường nên nắm lấy tay anh, để anh đi theo mình.
Hai người tay nắm tay hệt như đám bạn nhỏ trong vườn trẻ, Tiêu Thiên nhìn bàn tay nắm chặt của hai người cùng biểu tình căng thẳng của Tống Triết, không nói mình cũng nhìn đêm rất tốt.
Trong biệt thự có sát khí nhàn nhạt, nó xuất phát từ một nơi bồng bềnh trôi ra, Tống Triết lần theo sát khí đi tới tầng hầm.
Nhìn cánh cửa tầng hầm, cậu và Tiêu Thiên nghe thấy giọng nam kêu la hoảng sợ, rất nhỏ, có vẻ tầng hầm cách âm khá tốt.
Tống Triết đẩy Tiêu Thiên một cái, ý bảo anh đứng xa một chút, chính mình thì bày một trận pháp đơn giản ở cửa. Sau khi làm xong, cậu rút Hiên Viên Hạ Vũ kiếm, không nói hai lời chém cửa, xông vào.
Cửa mở toang, dị động làm Trần Tự Phương lập tức xoay người lại, sau lưng gã là một người nam bị trói giang rộng tay chân thành hình chữ đại nằm trên giường, tay chân đều bị Trần Tự Phương rạch bị thương đang tí tách nhỏ máu, thậm chí tay trái đã bị chém đứt, đang ngâm trong máu tươi.
Thấy nhóm Tống Triết xuất hiện, gương mặt tái nhợt của người nam kia lộ ra chút vui mừng, điên cuồng hô cứu mạng: "Mau cứu tôi với, tên này bị điên rồi, gã chém đứt tay tôi."
Mà người nam trước mặt Tống Triết chính là gã đạo sĩ từng bị cậu hủy bách quỷ phiên.
Trần Tự Phương thấy Tống Triết, sắc mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi: "Lại là mày?"
Tống Triết cười nhạt: "Không phải tôi thì là ai? Không ngờ đến bây giờ mà ông vẫn chưa chết tâm, gấp gáp muốn đi đầu thai à?"
Trần Tự Phương hừ lạnh một tiếng, lập tức lấy ra pháp khí hộ thân, cảnh giác nhìn cậu: "Tao với mày không thù không oán, vì sao mày lại bám theo tao không buông?"
"Vì cái gì nhỉ?" Tống Triết tỏ ra khổ não vỗ vỗ đầu: "Đại khái là vì dáng bẻ ông quá ngứa mắt, cứ muốn mang ông đi nấu lại a."
Trần Tự Phương phẫn nộ: "Nhóc con, mày đừng quá ngông cuồng, phải biết lúc tao ra đời lăn lộn thì mày vẫn còn nằm trong lòng mẹ mày bú sữa đấy."
Tống Triết cười híp mắt: "Vậy thì sao chứ? Có vài người trời sinh kỳ tài, cho dù ông luyện bốn mươi năm mươi năm cũng không bằng một năm của người ta."
"Mày..." Trần Tự Phương tức tới hộc máu, cầm pháp khí lên bắt đầu triệu hồi ác quỷ.
Tống Triết nhếch môi dùng bùa chú vây quanh Trần Tự Phương, cậu thu phát linh khí, bùa tự bùng cháy phát ra tiếng nổ, đám ác quỷ bị triệu tới hoảng sợ chạy mất dạng, vừa ra tới cửa liền bị trận pháp vây khốn.
Tiếp theo chính là chuyện của Tiêu Thiên. Mi tâm anh sớm đã được Tống Triết bôi máu, có thể nhìn thấy quỷ.
Đám ác quỷ theo Trần Tự Phương làm nhiều chuyện ác vừa thấy Tiêu Thiên liền co rúm, vài con đã mất lý trí liều mạng nhào tới. Tiêu Thiên đơn giản giơ tay lên đụng một cái, ác quỷ liền la thảm một tiếng rồi tan thành mây khói, cứ hệt như cắt rau hẹ vậy, một nhát lại một nhát, vô cùng dễ dàng.
Mà bên Trần Tự Phương, bùa nổ gã bầm mình, thậm chí còn có mùi cháy khét, gã kích động tới đỏ mắt lôi ra bảo bối cuối cùng của mình, đó là một anh linh có oán khí rất nặng, cả người tím bầm, ánh mắt đen ngòm, cái miệng há to lộ ra đầy răng nanh, cứ hệt như quái vật.
"Hôm nay tao muốn mày có đi mà không có về." Trần Tự Phương cười đắc ý, đây là anh linh gã nuôi dưỡng hơn hai mươi năm, gã không tin Tống Triết có thể chạy thoát.
Tống Triết cười khinh thường, trầm mặc đọc chú ngữ triệu hồi Hiên Viên Hạ Vũ kiếm, kiếm vừa tới tay liền phát ra kim quang chói mắt, kèm theo đó là tiếng vang trầm thấp.
Kim quang chiếu lên người anh linh châm chích nó đau đớn đến kêu lên, tiếng kêu của nó cũng đặc biệt kinh khủng, sau đó bổ nhào về phía Tống Triết.
Tống Triết vung kiếm chỉa thẳng về phía anh linh, kim quang trên thân kiếm mang tới đau đớn làm anh linh không dám tới gần, không ngừng lùi về sau, còn phát ra tiếng kêu chói tai.
Động tác của anh linh rất nhanh, lúc né tránh vẫn kịp để lại không ít vết thương tỏa ra hắc khí trên người Tống Triết.
Trần Tự Phương dương dương đắc ý, vừa nãy nhìn thấy Tống Triết rút kiếm, trong lòng cũng khá chấn động, chỉ cần dùng mắt thường gã cũng nhìn ra đây là thanh kiếm tốt, chẳng qua nhìn dáng vẻ chật vật của Tống Triết bây giờ gã lại nghĩ có hảo kiếm thì có tác dụng gì đâu chứ, cậu vốn không có năng lực dùng nó. Nói không chừng cuối cùng gã sẽ nhặt được tiện nghi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.