Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 42: Mê huyễn hoa




Hết thảy dị thường bắt đầu từ ngày hôm đó.
Đêm khuya tĩnh mịch, Liễu Nguyệt Nguyệt tỉnh lại trong âm thanh ồn ào huyên náo, cô vẫn còn mớ ngủ, lúc mở mắt ra thì trước mặt là một mảnh tối đen, cô ngáp một cái, trở mình, chuẩn bị ngủ tiếp.
Nào ngờ âm thanh kia lại vang lên, ồn đến mức làm Liễu Nguyệt Nguyệt không ngủ được, cô buồn bực ngồi dậy mở đèn, khi ánh đèn bật sáng thì âm thanh kia biến mất. Liễu Nguyệt Nguyệt không để ý lắm, chỉ cho là trong nhà có chuột.
Mặc dù nhà trọ rất sạch sẽ, cũng thường xuyên thuê người tới quét dọn, bất quá có thể là chuột từ bên hàng xóm chạy qua. Vì thế Liễu Nguyệt không để tâm lắm, chỉ tắt đèn ngủ tiếp, thầm nghĩ ngày mai phải tìm người tới quét dọn.
Chẳng qua tối đó âm thanh ồn ào cứ không chịu dứt, Liễu Nguyệt Nguyệt mở đèn rồi tắt đèn, tức giận tới mức cả đêm không ngủ, vành mắt cũng đen xì xì. Trời vừa sáng, cô lập tức tìm người tới quét dọn.
Dì dọn dẹp tỉ mỉ quét dọn phòng cho Liễu Nguyệt Nguyệt, không hề phát hiện bóng chuột, cũng không thấy phân chuột. Nếu có chuột thì ít nhiều gì cũng có dấu vết, không có khả năng sạch sẽ đến vậy.
Dì dọn dẹp nói chuyện này với Liễu Nguyệt Nguyệt, còn đặc biệt nhấn mạnh là trong phòng không có chuột, rất sạch sẽ.
Mặc dù cảm thấy kỳ quái nhưng Liễu Nguyệt Nguyệt vẫn tin tưởng lời dì dọn dẹp, dù sao thì trước nay trong nhà quả thực không hề có chuột xuất hiện.
Cô cũng quên đi chuyện này, không ngờ ngày hôm sau, hôm sau nữa lại bắt đầu, ban đầu là sàn sạt sàn sạt, sau đó ngày càng lớn hơn, Liễu Nguyệt Nguyệt thậm chí cảm thấy có người lục tung ngoài phòng khách.
Cô hoảng sợ gọi điện báo cảnh sát, kết quả lúc cảnh sát tới thì căn bản không thấy tên trộm nào cả.
Liễu Nguyệt Nguyệt từ trong phòng ngủ đi ra, bị cảnh sát la rầy một phen. Cô phiền muốn chết, đã nhiều ngày không ngủ ngon, cộng thêm chuyện này, kết quả lại thêm một đêm mất ngủ.
Đến ngày thứ tư, Liễu Nguyệt Nguyệt thực muốn khóc, cô gọi điện cho bạn trai Trịnh Minh Nghĩa, muốn đối phương tới bồi mình.
Không khéo Trịnh Minh Nghĩa vừa đi công tác, không có cách nào chạy về, không thể làm gì khác hơn là an ủi qua điện thoại, bảo Liễu Nguyệt Nguyệt tới nhà bạn ở tạm, chờ mình về sẽ bồi cô. Còn nói công việc của mình cũng không dễ dàng, nếu nửa đường bỏ về sẽ bị cấp trên mắng chết.
Liễu Nguyệt Nguyệt không còn cách nào, chỉ đành tìm tới cô bạn thân Ngô Tuyết Lệ, nói đối phương tới tìm mình.
Ngô Tuyết lệ nhận được điện thoại, không nói hai lời lập tức chạy tới, thấy dáng vẻ tiều tụy của Liễu Nguyệt Nguyệt thì vội hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Liễu Nguyệt Nguyệt ủy khuất kể lại chuyện ba hôm nay, Ngô Tuyết Lệ lại hỏi vì sao Trịnh Minh Nghĩa không tới.
Liễu Nguyệt Nguyệt nói đối phương đi công tác rồi.
Ngô Tuyết Lệ bĩu môi: "Bạn gái gặp chuyện mà còn đi công tác, như vậy chẳng phải anh ta không để bồ trong lòng à?"
Liễu Nguyệt Nguyệt biết trước nay Ngô Tuyết Lệ không hợp với bạn trai mình, bất đắc dĩ nói: "Ảnh cũng có việc phải làm, sao mình có thể yêu cầu ảnh bỏ hết công việc chạy về được."
Ngô Tuyết Lệ ha hả hai tiếng: "Dù sao thì anh ta cũng chẳng có yêu thương gì bồ đâu, chia tay đi!"
Khuê mật người khác đều khuyên hợp không khuyên chia, cố tình Ngô Tuyết Lệ vẫn luôn bảo cô chia tay với Trịnh Minh Nghĩa, cũng không biết hai người này sao lại không vừa mắt nhau đến vậy.
Liễu Nguyệt Nguyệt thở dài, không muốn nói vấn đề này nữa: "Tối nay bồ ở lại với mình đi, ở một mình mình sợ lắm!"
Ngô Tuyết Lệ lập tức đáp ứng: "Yên tâm, có mình ở đây rồi không cần sợ đám chuột đâu. Đúng rồi, hoa mình đưa cho bồ dưỡng sao rồi?"
Liễu Nguyệt Nguyệt cười: "Tốt lắm, hoa nở rất đẹp. Tới đây, dẫn bồ ra xem này."
Ngô Tuyết Lệ gật đầu: "Ừm, bồ phải dưỡng nó thật tốt đó nha, mình tốn nhiều tiền lắm mới mua được ấy."
"Đương nhiên rồi!"
Chậu hoa mà Ngô Tuyết Lệ tặng cho Liễu Nguyệt Nguyệt quả thật rất đẹp, đóa hoa tầng tầng lớp lớp có màu đỏ sặc sỡ, dưới ánh mặt trời nó lóng lánh cứ như được mạ một lớp vàng.
Cánh hoa màu đỏ nhụy hoa có lớp phấn màu vàng, gió thổi một cái khẽ lượn lờ bị người ta hít vào mũi.
Ngô Tuyết Lệ nín thở đứng một hồi, thấy Liễu Nguyệt Nguyệt ở nơi đó nâng nhiu cánh hoa đã hít vào không ít phấn hoa liền nói: "Đi thôi, tụi mình đi dạo phố đi, cứ ở nhà hoài chán lắm."
"Ừm, đi thôi!"
Tối hôm đó Liễu Nguyệt Nguyệt cùng Ngô Tuyết Lệ ngủ chung trên giường, đến nửa đêm thì cả hai đều ngủ rồi.
Liễu Nguyệt Nguyệt lại đột nhiên bị tiếng ồn ngoài phòng khách đánh thức, cô mở choàng mắt, bên tai truyền tới một âm thanh thực quỷ dị: "Xin chào, xin chào a!"
Liễu Nguyệt Nguyệt bị dọa tới thét lớn, Ngô Tuyết Lệ bị đánh thức, dụi dụi mắt buồn ngủ hỏi: "Sao vậy Nguyệt Nguyệt?"
Liễu Nguyệt Nguyệt ôm chầm lấy Ngô Tuyết Lệ khóc thảm: "Mình lại nghe thấy rồi, vừa nãy còn có nguồi thì thầm bên tai mình nữa, làm mình sợ muốn chết!"
Ngô Tuyết Lệ cẩn thận lắng nghe, sau đó nghi hoặc nói: "Đâu có tiếng gì đâu, bồ có nghe nhầm không. Ai nha, bồ đừng nghĩ nhiều, nhất định là bồ nằm mơ thấy ác mộng rồi nghĩ là mình nghe thấy ấy. Tới phòng tắm rửa mặt đi, tỉnh táo lại là không sao nữa đâu."
Nước mắt Liễu Nguyệt Nguyệt rơi lã chã, cô cắn môi: "Thật không?"
Nhìn dáng vẻ tiều tụy nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp của Liễu Nguyệt Nguyệt, đáy mắt Ngô Tuyết Lệ lóe lên một tia u ám, mỉm cười vỗ vai Liễu Nguyệt Nguyệt, khẳng định nói: "Đương nhiên là thật rồi! Bồ đi rửa mặt đi."
"Ừm!" Liễu Nguyệt Nguyệt xuống giường, Ngô Tuyết Lệ đi theo phía sau, thấy Liễu Nguyệt Nguyệt mở vòi nước rửa mặt rồi đột nhiên trợn to mắt thét lớn, cứ hệt như bị thứ gì đó hù dọa.
"Máu máu máu, thật là nhiều máu a!" Liễu Nguyệt Nguyệt khóc thảm, mặt trắng như tờ giấy, Ngô Tuyết Lệ vội vàng tiến tới ôm lấy cô: "Đâu có máu gì đâu?"
Liễu Nguyệt Nguyệt ôm chặt Ngô Tuyết Lệ cứ như túm lấy cọng rơm cứu mạng: "Vòi nước chảy ra toàn là máu a!"
Ngô Tuyết Lệ liếc nhìn vòi nước rồi vỗ vỗ tay Liễu Nguyệt Nguyệt: "Đâu có máu gì đâu! Bồ xem, nước này không phải rất bình thường sao?"
Liễu Nguyệt Nguyệt nhắm chặt mắt, nhất quyết không chịu nhìn, Ngô Tuyết Lệ phải cưỡng ép Liễu Nguyệt Nguyệt mới chịu miễn cưỡng nhìn một cái, phát hiện quả thực là nước bình thường.
Cô không dám tin buông lỏng tay Ngô Tuyết Lệ: "Không, không thể nào, mới vừa---- mới vừa nãy rõ ràng là máu a!"
Ngô Tuyết Lệ liếc nhìn dáng vẻ hoài nghi nhân sinh của Liễu Nguyệt Nguyệt, lén lút nhếch môi: "Được rồi, ngủ thôi! Nhìn dáng vẻ bồ kìa, cứ như xem phim kinh dị ấy. Gì mà máu chảy ra từ vòi nước nước rồi nhìn thấy bóng quỷ trong gương, nghe thấy âm thanh kỳ quái trong phòng, phim võ thuật sao bồ không xem mà lại đi xem phim kinh dị làm gì."
Nghe Ngô Tuyết Nguyệt nói vậy, Liễu Nguyệt Nguyệt cảm thấy rất có lý: "Nhưng mà mình nhát lắm, căn bản không dám xem phim kinh dị."
Cô theo bản năng liếc nhìn tấm kính, trong kính lại xuất hiện một nữ quỷ tóc dài, nữ quỷ lộ ra nụ cười vô cùng đáng sợ, ánh mắt chảy ra huyết lệ, mái tóc phấp phới tấn công về phía cô, Liễu Nguyệt Nguyệt sợ tới nhũn chân, gào khóc thảm thiết.
Tối nay lại là một đêm không ngủ, Liễu Nguyệt Nguyệt hoàn toàn suy sụp trong tiếng la hét chói tai của nữ quỷ, Ngô Tuyết Lệ vẫn luôn bồi bên cạnh nhưng không hề nghe thấy gì cả, chỉ có thể an ủi Liễu Nguyệt Nguyệt đã suy nghĩ quá nhiều.
"Đại sư, tôi thực sự không còn cách nào, cho dù tôi dọn tới nhà khuê mật thì đến buổi tối vẫn có quỷ tới tìm tôi. Tôi không biết vì sao cô ta lại quấn lấy tôi, tôi căn bản không hề biết nữ quỷ này."
Liễu Nguyệt Nguyệt chịu không nổi bật khóc, đã rất lâu rồi cô không được ngủ ngon giấc, cả người cứ như sắp chết tới nơi.
Liễu Nguyệt Nguyệt là con gái của thế giao Tiêu gia, có quan hệ không tệ với Tiêu Văn Đình nên Tiêu Văn Đình không nỡ nhìn Liễu Nguyệt Nguyệt chịu khổ: "Tống Triết, em xem thử xem có thể giúp được không."
"Dĩ nhiên là được, bất quá tôi cần tới nhà cô ấy xem thử." Tống Triết thực sự tò mò, một người rõ ràng không có dấu hiệu bị quỷ quấn thân làm sao lại gặp được quỷ.
"Được được được, chúng ta đi ngay đi!" Liễu Nguyệt Nguyệt vội vàng lau nước mắt rồi dẫn nhóm Tống Triết tới nhà mình.
Vừa vào cửa, Tống Triết liền xem sơ qua phong thủy, trưng bày rất bình thường, hơn nữa trong phòng cũng không ẩn giấu vật bẩn.
Liễu Nguyệt Nguyệt dè dặt kéo tay Tiêu Văn Đình nhìn Tống Triết đi qua đi lại khắp nơi: "Đại sư, cậu có nhìn ra điểm nào không ổn không?"
Tống Triết đi tới phòng khách, nhìn đóa hoa diễm lệ đang nở rộ, cậu đưa tay chạm một chút, đầu ngón tay dính không ít phấn hoa màu vàng: "Đây là hoa gì?"
Liễu Nguyệt Nguyệt đáp: "Là khuê mật của tôi tặng, tôi cũng không biết là hoa gì. Thế nhưng hoa nở rất đẹp, thời kỳ nở hoa cũng rất dài."
Tống Triết cười khẽ, rút một tờ khăn giấy lau tay, Tiêu Thiên tiến tới, thấy dáng vẻ Tống Triết liền biết là hoa này có vấn đề.
"Em nhìn ra cái gì?" Tiêu Thiên nhìn chằm chằm cây hoa vài giây, không nhìn ra điểm nào kỳ quái.
Tống Triết nói: "Trên thế giới này có một loại hoa gọi là mê huyễn hoa, đóa hoa rất xinh đẹp, lúc nở cực kỳ mỹ lệ, nhụy hoa có màu vàng. Thế nhưng trước nay vẫn thứ đẹp mắt vẫn luôn rất nguy hiểm. Chỉ cần vô tình hít phấn hoa sẽ sinh ra ảo giác, sợ cái gì sẽ nhìn thấy cái đó."
Ba người ở đây đều không phải người ngu, Tống Triết đã nói như vậy, mọi người đều hiểu cậu có ý gì.
Liễu Nguyệt Nguyệt la lên chói tai: "Cậu nói là, tôi nhìn thấy quỷ cũng vì chậu hoa này làm hại?"
Tống Triết hỏi ngược lại: "Có phải từ sau khi hoa này nở cô mới phát hiện nhà có điểm không đúng không?"
Liễu Nguyệt Nguyệt cẩn thận suy nghĩ, hoa này do Ngô Tuyết Lệ mang tới, nói dưỡi hai ngày sẽ nở hoa, ở hội hoa xuân nó nở rất đẹp. Liễu Nguyệt Nguyệt đơn giản tưới nước một hai ngày hoa liền nở, đặc biệt dễ nhìn, mấy ngày đó mỗi ngày cô đều tưới nước, rỗi rảnh còn ra ngắm một chút, mỗi khi có gió liền không biết đã hít vào biết bao nhiêu phấn hoa.
Sắc mặt Liễu Nguyệt Nguyệt tái nhợt: "Thế nhưng không có lý do a, Tuyết Lệ sao lại hại tôi chứ? Có khi nào cô ấy cũng không biết thứ hoa này có hại, chỉ cho là dễ nhìn nên mới tặng cho tôi không?"
Tống Triết nhìn cô: "Hoa này không thể tùy tiện treo bán bên ngoài, nó được một số người đặc biệt nuôi trồng. Nếu không quen biết thì không có khả năng mua được."
Lòng Liễu Nguyệt Nguyệt nguội lạnh, lời nói của Tống Triết đã hoàn toàn đánh nát tia hi vọng cuối cùng của cô.
...*...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.