Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 39: Say Rượu




Chuyện Tống Triết nhờ Tiêu Thiên đặc biệt để tâm, sau khi trở về liền bảo người điều tra, thậm chí còn dựa vào quan hệ liên lạc với vị cảnh sát phụ trách vụ án này.
Chẳng qua kết quả không tốt cho lắm, người đại diện cùng trợ lý Dương Như Ngọc không biết chuyện cô ta nuôi tiểu quỷ, hơn nữa di động cũng bị chính Dương Như Ngọc đập bể, sau khi nhân viên kỹ thuật hồi phục cũng không tìm được tin tức hữu dụng, cũng không phát hiện thời điểm nào Dương Như Ngọc bắt đầu nuôi tiểu quỷ, có tiếp xúc với người xa lạ hay không, hết thảy đều bình thường.
Tiêu Thiên mím môi, khó lắm mới có một lần Tống Triết nhờ vả thế mà anh lại không tìm được gì, thực quá mất mặt. Anh dùng một số tiền lớn thuê hacker, rốt cuộc cũng tìm được lịch sử trò chuyện bị xóa bỏ trong điện thoại Dương Như Ngọc.
Chẳng qua haker không có cách nào tìm được địa chỉ IP vị đại sư kia, điều tra thế nào cũng không hiệu quả, haker nói rất có thể là đã đụng trúng cao thủ.
Thế nhưng lăn lộn theo Tống triết lâu như vậy Tiêu Thiên có một cái nhìn khác, có lẽ không phải cao thủ, chẳng qua là dùng chút biện pháp che mắt mà thôi. Người làm ra chuyện như vậy nhất định không muốn lộ địa chỉ cùng thân phận của mình.
Cuối cùng cũng có thể cho Tống Triết một câu trả lời thỏa đáng, Tiêu Thiên thở phào, cầm lấy ghi chép chuộc nói chuyện kia kích động tìm Tống Triết, kết quả phát hiện tên Nghiêm Minh Nhân kia lại hẹn Tống Triết ra ngoài, mỹ danh là cám ơn Tống Triết đã cứu mạng anh trai mình.
Tiêu Thiên ha hả, chỉ hỏi Tống Triết đang ở đâu rồi không nói hai lời liền chạy tới.
Tống Triết cùng Nghiêm Minh Nhân ngồi ở Đại Bài Đương Lý, trước mặt là một phần tôm càng xanh, còn có những món xào khác, Nghiêm Minh Nhân vừa nghe Tiêu Thiên muốn tới liền dẩu cái mỏ: "Tiêu đại tổng tài bận rộn như vậy sao cứ tìm cậu chơi vậy?"
Cũng giống như Tiêu Thiên ngứa mắt Nghiêm Minh Nhân, Nghiêm Minh Nhân cũng có chút ngứa mắt Tiêu Thiên, mỗi lần cậu tìm Tống Triết chơi, Tiêu Thiên không ở bên cạnh thì cũng sẽ gọi điện biểu thị cảm giác tồn tại của mình, thế là Nghiêm Minh Nhân vốn không có ý kiến gì về Tiêu Thiên bắt đầu âm thành chê anh là con kỳ đà cản mũi quá bự.
Cậu phải cùng Tống Triết xây dựng tình cảm huynh đệ thắm thiết, chứ một chốc lại dính vào người kia như vậy thì địa vị của cậu trong lòng Tống Triết không phải sẽ không còn cao nữa sao, như vậy là không được!
"Ảnh tới đưa chút tài liệu về vụ Dương Như Ngọc." Tống Triết vừa nói vậy, Nghiêm Minh Nhân lập tức trợn to mắt: "Tài liệu gì? Không phải cô ta chết rồi à?"
"Chết rồi, bất quá tiểu quỷ mà cô ta nuôi có chút vấn đề nên tôi nhờ Tiêu Thiên điều tra giúp."
Nghiêm Minh Nhân bỉu môi: "Cậu cũng có thể tìm tôi mà, Dương Như Ngọc có liên quan với anh cả tôi, cậu phải tìm tôi mới đúng a!"
Tống Triết nghẹn, có vẻ rất có đạo lý, thế nhưng cậu đã theo bản năng tìm Tiêu Thiên. Bất quá không sao, mọi người đều là bạn, tìm ai cũng vậy.
Tống Triết cười híp mắt chuyển đề tài, đột nhiên cảm thấy một người nam mặc áo sọc ca rô bên ngoài đang chờ mua hàng có chút quen mắt, cậu tiến tới vỗ vai đối phương: "Thật sự là anh à, tôi còn tưởng mình nhìn nhầm."
Người nam quay đầu lại lộ ra gương mặt xanh trắng tiều tùy, thấy Tống Triết thì ánh mắt sáng lên, cười híp mắt: "Tống đại sư, thực trùng hợp." Người nam này chính là chồng Dương Bình San, người si tình vì yêu mà cam nguyện sống chết có nhau.
Nhìn sắc mặt đối phương, sắc mặt Tống Triết có chút biến đổi, chỉ sợ thời gian không còn nhiều nữa.
Người nam cũng biết, gần đây anh càng lúc càng yếu, đi đường mấy bước đã thở hổn hển, buổi tối khi ngủ còn đặc biệt sợ lạnh, vợ anh bảo đi khám bệnh, anh chỉ cười cười nói chẳng qua là gần nhất quá mệt mỏi thôi.
Anh sắp chết, thời gian của vợ anh cũng sắp đến rồi, bản thân vợ anh không biết nhưng anh thì biết rất rõ, bóng dáng của vợ anh càng lúc càng mờ đi. Lần này Dương Bình San nói muốn ăn tôm càng xanh nên anh mới lái xe tới đây mua, đây là cửa tiệm trước kia hai vợ chồng thường tới, mùi vị rất chính tông.
Có lẽ đây là lần cuối cùng anh tới mua tôm.
"Tống đại sư, cậu không cần cảm thấy khổ sở, là tôi cam tâm tình nguyện. Tôi sớm đã có chuẩn bị rồi nên không sợ gì cả. Hậu sự tôi đã an bài xong, sau khi chết hai vợ chồng sẽ được an táng vào chung phần mộ, sống sống chết chết ở cùng một chỗ." Cho dù trở thành dáng vẻ như vậy nhưng người nam vẫn vui cười hạnh phúc.
Nội tâm Tống Triết dâng lên một trận chua xót: "Anh cảm thấy vui vẻ thì tốt rồi."
Người nam cười một tiếng, thấy cách đó không xa có lông lam cứ trợn mắt nhìn mình liền cười nói: "Tống đại sư, cậu trở về bàn đi, bạn cậu chờ lâu rồi kìa, tôm của tôi xong rồi."
"Được rồi, vậy anh---- trân trọng!" Tống Triết nhìn đối phương thật sâu, sau đó khẽ mở miệng.
"À, vâng." Người nam bật cười, cầm phần tôm của mình, phất phất tay với Tống Triết rồi bước đôi chân yếu ớt, chậm rãi rời đi.
Tâm tình Tống Triết có chút nặng nề, sau khi trở về bàn, Nghiêm Minh Nhân liền hỏi người kia là ai, thoạt nhìn giống như mạng không còn lâu nữa. Mặc dù Nghiêm Minh Nhân chỉ nói càn mà thôi, thế nhưng dáng vẻ đầy tử khí của đối phương quả thực không sống được bao lâu nữa.
Tống Triết thở dài: "Là khách hàng trước kia của tôi, thời gian không còn nhiều nữa."
Cái miệng quang quác của Nghiêm Minh Nhân lập tức ngậm lại, cậu chỉ nói đùa thôi mà, thật không ngờ lại như vậy, có cần linh nghiệm đến vậy không a!
Ngay lúc này, Tiêu Thiên mặc âu phục giày da xuất hiện ngoài cửa, thấy Tống Triết, ánh mắt liền sáng ngời: "Tống Triết."
Tống Triết thoát ra khỏi suy tư xoay người lại, mỉm cười vẫy tay với Tiêu Thiên gọi anh tới, lại lấy một đôi đũa cho anh. Nghiêm Minh Nhân lầm bầm, tên kia có phải không biết lấy đũa đâu, cần phải phục vụ chu đáo vậy không a?
Sau khi ngồi xuống, Tiêu Thiên khẽ gật đầu với Nghiêm Minh Nhân coi như chào hỏi, Nghiêm Minh Nhân ngoài cười nhưng tâm không cười đáp một tiếng.
Tống Triết không phát hiện hai người có gì không đúng, vội vàng nói: "Lấy được đồ chưa? Cho tôi xem."
"Ừm, ở trong này, thế nhưng vẫn không tìm được địa chỉ của đại sư kia."
Nghiêm Minh Nhân ổ bên cạnh xì một tiếng, sau đó bị Tiêu Thiên lạnh lùng trừng mắt.
Tống Triết lấy tài liệu nhanh chóng lật xem, ghi chép nói chuyện của vị đại sư kia với Dương Như Ngọc không có gì dị thường, chẳng qua trong câu chữ luôn dẫn dụ Dương Như Ngọc dùng phương pháp nguy hiểm nhất để nuôi tiểu quỷ. Tiểu quỷ âm ngoan như vậy một khi dùng máu nuôi dưỡng thì phản phệ sẽ rất nhanh, cũng cực kỳ độc ác.
Tiểu quỷ giống như cổ mạn đồng, lúc cung phụng chỉ cần một ly nước, đốt nén nhang cùng chút quà vặt đồ chơi là được, chỉ có oai môn tà đạo mới bảo người ta dùng máu cung phụng. Tiểu quỷ dính máu người làm sao giữ được lý trí.
Từ cuộc nói chuyện, Tống Triết có thể nhìn ra vị đại sư kia đã chuyển phát nhanh đưa hàng tới, chẳng qua người kia cẩn thận như vậy, ngay cả địa chỉ mạng cũng che dấu, làm sao có thể để địa chỉ thật cho người ta biết. Hơn nữa đại sư không nói cho Dương Như Ngọc biết mình dùng công ty chuyển phát nào, số đơn hàng bao nhiêu, chỉ nói vài ngày nữa hàng sẽ tới mà thôi.
Quả nhiên, Tống Triết hỏi Tiêu Thiên, Tiêu Thiên liền nói: "Anh dựa theo thời gian thăm dò các công ty chuyển phát gần đó thì không có ai đưa hàng tới nhà Dương Như Ngọc, có thể người kia không dùng công ty chuyển phát chính quy. Với lại tài khoản Dương Như Ngọc chuyển tiền qua cũng đã tra xét, địa chỉ IP ở nước ngoài, là tài khoảng của một người đàn ông bình thường, hiển nhiên đã bị xử lý.
Tống Triết nheo mắt: "Gã càng làm như vậy thì càng chứng minh mình đã làm chuyện xấu không ít. Sau này khẳng định còn gặp lại."
Nghiêm Minh Nhân chen miệng: "Khẳng định rồi, loại người ham mê tài lộc này nhất định còn gây ra sóng gió. Tống Triết không phải lo không có cơ hội bắt."
Tống Triết ừ một tiếng, nhét tư liệu vào bao hồ sơ rồi nói với Tiêu Thiên: "Nếu đã tới rồi thì đừng lãng phí thức ăn ngon, ăn chung đi!"
Tiêu Thiên liếc nhìn Tống Triết, thấy tâm tình cậu khá tốt thì tâm tình cũng thả lỏng, ánh mắt lộ ra ý cười nhàn nhạt: "Ừm, cùng ăn." Anh cũng nếm thử xem tiệm ăn dụ dỗ được Tống Triết ăn ngon cỡ nào.
Ba người quất chục chai bia, một khay tôm lớn cùng các món xào khác, ăn tới bụng tròn quay.
Tửu lượng của Tống triết không tệ, uống ba chai mà đầu vẫn không choáng, chẳng qua men rượu phả ra làm sắc mặt đặc biệt đỏ ửng mê người.
Tiêu Thiên cũng là người có tửu lượng cao, uống bia cứ hệt như uống nước, hoàn toàn không có cảm giác say, Nghiêm Minh Nhân ở nhà toàn uống rượu đỏ có năm tuổi, lúc tụ tập cùng đám đàn em đều là một đối một đám, tửu lượng cũng không thể khinh thường.
Nhìn lại thì Tống Triết là người có tửu lượng yếu nhất.
Tống Triết ợ một cái phà ra hơi men, tay chống cằm, đôi mắt đong đầy nước lơ đãng liếc nhìn Tiêu Thiên đang uống bia ở đối diện, gương mặt tuấn tú lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Tiêu Thiên khựng lại một chút, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng rơi vào con ngươi đong đầy nước của Tống Triết, tựa hồ đắm chìm trong hồ nước kia, chậm rãi không dời đi được.
"Tới tới, uống tiếp." Nghiêm Minh Nhân lại khui thêm một chai rót đầy ly cho Tống Triết, tâm tình đang rất khoái chí, không nói hai lời nốc cạn nửa chai.
Tống Triết khoát tay: "Không uống nổi nữa, căng bụng rồi."
Hàng mi thật dài của Tiêu Thiên run lên, đưa tay cầm lấy cái ly trước mặt Tống Triết, nhìn Nghiêm Minh Nhân nói: "Tới, tôi uống với cậu."
Nghiêm Minh Nhân bị ánh mắt Tiêu Thiên chiếu tới, cổ lạnh ngắt, khó hiểu cảm thấy ánh mắt này thực hung tàn, thế là đầu óc cũng nóng lên, vỗ bàn: "Tới, uống thử xem hôm nay ai ngã xuống trước."
Tiêu Thiên thong thả cởi nút áo cổ tay: "Bắt đầu đi!"
Tống Triết chống cằm nhìn hai người uống một chai rồi lại một chai hệt như trâu uống nước, vỏ chai ở dưới chân ngày càng nhiều hơn, Tống Triết thấy đã uống hết bia liền nhịn không được nói: "Được rồi, uống nhiều vậy là đủ rồi, hai người có còn cần dạ dày không vậy?"
Nghiêm Minh Nhân đã có chút mơ mơ màng màng, quang quác nói: "Nữa--- uống nữa, tôi mới không bại trận trước con kỳ đà cản mũi này."
Tiêu Thiên từ đầu đến cuối vẫn là dáng vẻ lãnh đạm, động tác ưu nhã, hoàn toàn không nhìn ra có say hay không.
Tống Triết đoạt lấy cốc bia của Nghiêm Minh Nhân: "Đủ rồi, cậu say rồi, để tôi gọi người đưa cậu về."
Nghiêm Minh Nhân lắc lắc đầu: "Không chịu, tôi phải ở chung một chỗ với cậu."
Tiêu Thiên đặt cốc xuống, đi tới đỡ Nghiêm Minh Nhân dậy đồng thời nói với Tống Triết: "Tài xế của anh đang ở gần đây, để anh gọi ông ấy đưa Nghiêm Minh Nhân về."
Tống Triết gật đầu: "Vậy thì tốt quá, anh qua nhà tôi ngồi chút cho tỉnh, chờ tài xế quay lại rồi về."
Tiêu Thiên cười: "Ừm!"
...*...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.