Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 287:




[cáo] có 1 bug là Lý Hiểu Nghệ chết vì cắt cổ tay tự tử ở chap 260 nhưng các chap sau tác giả lại nhầm là nhảy lầu1
****
Cấp dưới Giáp cùng Ất của Lưu Nhất Minh, trên đường trở về vẫn không ngừng mắng chửi tên cặn bã Vương Hưng Trung. (thứ lỗi cho tác giả, tác giả thật sự luôn muốn đặt tên là người qua đường Bính)
Nguyên do là chuyện này làm bọn họ nhớ tới trước đó Lý Hiểu Nghệ cũng vì bị Vũ Phong bức bách mà chọn nhảy lầu tự sát, Lý Hiểu Nghệ là nữ thần của bọn họ a, lúc biết nữ thần vì tên bạn trai cũ cặn bã uy hiếp tự sát, hai người suýt chút nữa đã lật ngược bàn làm việc, thật sự tức giận!
Làm một cảnh sát tinh thần trọng nghĩa cao vùn vụt, không ai có thể tiếp nhận nổi sự thật ghê tởm như vậy.
"Tuy làm cảnh sát thì không nên nói như vậy nhưng tôi vẫn muốn nói, tên Vương Hưng Trung đó thật sự đáng kiếp, là trừng phạt đúng tội." Cấp dưới Giáp hừ một tiếng.
Cấp dưới Ất nói: "Chứ còn gì nữa, tôi vào cục cảnh sát nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên có một tên tội phạm làm tôi muốn tẩn hắn một trận nhừ tử như vậy."
Lưu Nhất Minh liếc nhìn hai người: "Nghe xong nhiều chuyện như vậy, hai cậu chỉ nghĩ được như thế?"
Cấp dưới Giáp Ất quay mặt nhìn nhau, cẩn thận dò hỏi: "Lão đại, có vấn đề gì sao?"
Lưu Nhất Minh hạ cửa sổ xe xuống, châm thuốc: "Hoàng Dao Tư nói Vương Hưng Trung rất thích quay video như vậy, bình thường quay xong sẽ gửi cho cô ta một phần. Hơn nữa cô ta còn nói, Trịnh Tư Duyệt cũng có video của mình cùng Vương Hưng Trung, là Vương Hưng Trung gửi tới. Tuy bình thường Trịnh Tư Duyệt vẫn luôn xóa bỏ nhưng ai biết được cô ta có giữ lại hay không."
Cấp dưới Giáp khó hiểu hỏi: "Lão đại, có ý gì?"
Lưu Nhất Minh hút một ngụm thuốc, nói tiếp: "Vương Hưng Trung tuy rất thích quay loại video này nhưng hắn không phải kẻ ngu, hắn biết rõ thứ này không thể lưu truyền ra ngoài nên bình thường chỉ gửi cho người quay chung video với mình. Nghĩa là nếu quay video với Hoàng Dao Tư, hắn sẽ gửi cho Hoàng Dao Tư, nếu quay với Trịnh Tư Duyệt, hắn sẽ gửi cho Trịnh Tư Duyệt. Vậy hai cậu nói coi video Trịnh Tư Duyệt bị đánh gạch men từ đâu chảy ra?"
Cấp dưới Ất vội vàng nói: "Không phải từ chỗ Vương Hưng Trung thì chính là từ chỗ Vương Tư Duyệt.
Lưu Nhất Minh gật đầu nói: "Đúng vậy, Vương Hưng Trung tuyệt đối không có khả năng làm vậy, hắn không phải kẻ trí chướng mà tự thả video ra để tự hủy chính mình."
Cấp dưới Giáp bừng tỉnh: "Cho nên rất có khả năng là video chảy ra từ trong tay Trịnh Tư Duyệt! Hoàng Dao Tư đang nói dối."
Lưu Nhất Minh híp mắt, khói lượn lờ trước mặt anh, đốm sáng màu vỏ quýt lóe lên trong đêm tối: "Không sai, cô gái này còn che giấu chúng ta chuyện gì đó. Vương Hưng Trung cưỡng hiếp Trịnh Tư Duyệt quay video là thật, thế nhưng những thứ khác thì không nhất định là thật."
Cấp dưới Giáp nói: "Thế nhưng lúc bọn em điều tra Vương Hưng Trung thì điện thoại cùng máy tính đều không phát hiện bất cứ video nào cả, có khi nào bị người ta xóa rồi không? Hay là hắn giấu ở đâu đó mà chúng ta vẫn chưa phát hiện?"
Lưu Nhất Minh ném đầu thuốc lá ra ngoài, đưa tay vươn người nói: "Cho nên ngày mai tiếp tục điều tra, trọng điểm chính là hai cô gái này. Hôm nay về nghỉ trước, cũng mệt mỏi rồi."
"Vâng, lão đại!"
*
Trong phòng bệnh....
Lâm Y Nhiên trùm kín mình trong chăn, vẻ mặt hoảng sợ, cả người lạnh run, không ngừng lẩm bẩm là đừng tới, đừng tới đây.
Lý Hiểu Nghệ nhìn dáng vẻ của Lâm Y Nhiên, mặt không biến sắc, đã không sai biệt lắm rồi, cô không còn hứng thú muốn hành hạ cô ta nữa, Vũ Phong đã chết, người đại diện cũng chết, cô cũng đã để Lâm Y Nhiên sống quá lâu rồi.
Bất quá trước khi Lâm Y Nhiên chết, Lý Hiểu Nghệ vẫn muốn để người ta biết rõ chân tướng.
Cô bay tới trước mặt Lâm Y Nhiên, làn váy đỏ sậm nhẹ nhàng lay động, đường hoàng một cách yêu dị.
Lâm Y Nhiên đã thành kẻ mù, mắt còn đang bịt vải thưa, nhưng càng như vậy thì những cảm quan khác lại càng nhạy bén hơn. Nhiệt độ trong phòng đột nhiên trở nên âm lãnh.
Tim Lâm Y Nhiên giật thót, từ sau khi mù mắt, mỗi ngày mỗi đêm cô ta đều giả dạng điên điên khùng khùng, lần đó cô ta thật sự nhìn thấy quỷ, là thật. Cô ta không biết quỷ có hứng thú với kẻ ngu si hay không, thế nhưng cô không có cách nào, không có sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể tiếp tục giả ngu như vậy.
Mà sự thật chứng minh, cô đã đúng.
Từ ngày đó, quỷ hồn người đại diện không còn xuất hiện nữa. Lâm Y Nhiên không biết là vì sao, thế nhưng nó không trở ngại việc cô giả ngu.
Mù mắt không sao, hiện giờ khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, khẳng định có thể trị. Thế nhưng mất mạng thì cái gì cũng mất hết.
Tâm tình của Lâm Y Nhiên rất tốt, hoặc có thể nói là lòng cầu sinh của cô rất mạnh.
Chỉ là Lý Hiểu Nghệ không cho cô ta có cơ hội này.
Cô kéo dài lâu như vậy, không để Lâm Y Nhiên có một cái chết sảng khoái chính vì muốn xem cô ta diễn trò, nhìn cô ta ngày ngày khủng hoảng, liều mạng muốn sống mà diễn trò như một tên hề.
"Y Nhiên, Y Nhiên...." Giọng nữ mờ ảo dịu dàng vang lên bên tai Lâm Y Nhiên, giọng nói quen thuộc làm da gà Lâm Y Nhiên nổi lên.
Lý Hiểu Nghệ?! Là giọng của Lý Hiểu Nghệ?! Làm sao có thể? Làm sao có thể chứ?
Lâm Y Nhiên cực kỳ hốt hoảng túm chặt chăn, móng tay bấu sâu vào trong thịt nhưng không dám lên tiếng, cô sợ, sợ Lý Hiểu Nghệ tới tìm mình báo thù.
Chính là, chính là Lý Hiểu Nghệ đã chết lâu như vậy rồi, vì sao? Vì sao đột nhiên lại xuất hiện?
"Y Nhiên, sao cô lại không để ý tới tôi?"
Ực một tiếng, tiếng nuốt nước miếng khẩn trương trong ban đêm an tĩnh đặc biệt rõ rệt, Lâm Y Nhiên có thể cảm giác được có người kéo chăn của mình, từng chút từng chút không cho phép cô cự tuyệt mà kéo tấm chăn đi.
Lâm Y Nhiên hoảng sợ cùng cực, cả người đều run rẩy, đại não không ngừng phóng ra tín hiệu báo cho cô biết nên làm thế nào, thế nhưng tay chân cô lại cứng ngắc, miệng co quắp, căn bản không có cách nào làm theo tín hiệu truyền tới.
Bàn tay lạnh như băng dán trên mặt, Lâm Y Nhiên vô thức rùng mình, phần miệng cứng ngắc tới mức không thể nào nhúc nhích rốt cuộc cũng khôi phục công năng, cô đột nhiên nổi điên, giống như người điên vung tay đánh bốn phía, miệng quát lớn: "Đừng có tới đây, đừng có tới, đừng có tới...."
Trong góc phòng bệnh, hộ lý đã ngủ bị âm thanh của Lâm Y Nhiên đánh thức, cô tức giận mở mắt ra, thấy Lâm Y Nhiên lại bắt đầu nổi điên thì nhịn không được mắng một tiếng: "La la la, la cái quỷ gì mà la! Có để cho người ta ngủ không vậy hả?"
Hộ lý này là công ty tìm tới, Lâm Y Nhiên mặc dù đã thành dáng vẻ này nhưng vì danh tiếng của công ty, bọn họ vẫn tìm người tới chăm sóc. Về phần người nhà thì bệnh viện vẫn không liên lạc được.
Bởi vì ban ngày lẫn ban đêm Lâm Y Nhiên đều phát điên mấy lần, hộ lý cũng rất quen thuộc nên cô thuần thục lấy tai nghe ra nhét vào tai, sau đó xoay người đưa lưng về phía tường, tiếp tục khò khò ngủ say.
Lâm Y Nhiên ở bên kia gào la cứu mạng, gào tên hộ lý, thế nhưng hộ lý tai đeo tai nghe, kéo chăn trùm kín người, hoàn toàn không để ý tới, rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.
Hộ lý rất dễ ngủ, bình thường cứ nằm xuống là ngủ, trừ phi Lâm Y Nhiên nháo quá ầm ĩ, bằng không... sẽ không đánh thức cô nổi.
Có lần nửa đêm Lâm Y Nhiên tỉnh lại muốn đi vệ sinh, hộ lý ngủ quá say không thể nào đánh thức, Lâm Y Nhiên không có cách nào chỉ đành tự mình mò mẫm đi vào phòng tắm.
Cô chống gậy nhưng cũng ngã vài lần mới thành công vào được phòng tắm.
"Ồ, hộ lý không nghe thấy rồi!" Giọng nữ tựa hồ kinh ngạc nói, ngón tay lạnh băng xẹt qua gò má Lâm Y Nhiên, Lâm Y Nhiên cảm thấy đau đớn, trong lòng cực kỳ hoảng hốt, lúc này lại nghe Lý Hiểu Nghệ thực áy náy nói: "Thật ngại quá, không cẩn thận cào rách mặt cô rồi."
Lâm Y Nhiên vội vàng đưa tay sờ mặt, quả nhiên sờ lấy một mảng ươn ướt, là máu!
Hai chữ hủy dung tiến nhập vào đại não Lâm Y Nhiên, làm nữ minh tinh, chuyện cô không thể chịu nổi chính là bị hủy đi dung mạo.
"Hiểu Nghệ, Hiểu Nghệ, là cô à? Là cô đúng không? Cô đã trở lại! Cô thật sự trở lại sao? Tôi nhớ cô lắm, rất nhớ cô a!"
Nước mắt Lâm Y Nhiên lã chã rơi, tựa hồ thật sự rất nhớ người bạn cũ của mình, nước mắt chảy vào vết thương mang tới cảm giác đau đớn.
Lâm Y Nhiên hoàn toàn không để ý tới, chỉ tiếp tục bán thảm: "Tôi cho rằng mình không thể nhìn thấy cô được nữa!" Nói xong, giống như mỉm cười trào phúng: "Suýt chút nữa tôi đã quên rồi, tôi mù rồi, làm sao thấy được cô chứ?"
Lý Hiểu Nghệ đứng trước mặt Lâm Y Nhiên, nhìn dáng vẻ làm bộ làm tịch của đối phương mà trong lòng bội phục không thôi, cô chết trong tay cô ta thật sự không oan mà! Nếu không chết, cô làm sao biết được thì ra khuê mật tốt của mình lại có thiên phú diễn kịch giỏi như vậy, cũng vì vậy mới xoay cô như chong chóng!
"Hiểu Nghệ, cô biết không? Mỗi ngày tôi đều nhớ cô, nhớ tới quá khứ của chúng ta! Sao đột nhiên chúng ta lại biến thành như vậy chứ? Cô bị Vũ Phong uy hiếp nhảy lầu tự sát, sau đó tôi lại đột nhiên nổi điên mà giết chết người đại diện của mình, người đại diện biến thành quỷ móc đi đôi mắt của tôi, hết thảy cứ như đang nằm mơ vậy, giống như có kẻ đứng sau ám hại vậy."
Sau khi mù mắt, Lâm Y Nhiên không ít lần nghĩ xem rốt cuộc là chuyện gì? Vì sao sự tình lại biến thành như vậy? Lý Hiểu Nghệ mà cô nhìn thấy ở phim trường có phải là thật hay không? Cô giống như phát điên giết chết người đại diện, khi đó rốt cuộc là bị thứ gì che mắt?
Hết thảy giống như có liên quan tới Lý Hiểu Nghệ, chính là cô nằm viện lâu như vậy, Lý Hiểu Nghệ chưa từng xuất hiện, giống như đó chỉ là phán đoán của cô mà thôi.
Mà bây giờ, phán đoán này đã thành sự thật.
"Kẻ đứng sau màn!" Lý Hiểu Nghệ cười khẽ, âm thanh trở nên yêu dị quỷ mị: "Phải không? Cái chết của tôi, không phải cô chính là kẻ đứng sau màn à?"
Vẻ mặt bi thương của Lâm Y Nhiên cứng đờ, sau đó lại nức nở: "Hiểu Nghệ, cô đang nói gì vậy? Sao lại là tôi làm? Tôi đã thế này rồi, còn có thể làm gì?"
Lý Hiểu Nghệ tấm tắc khen ngợi: "Lâm Y Nhiên, cô biết không? Cô là nữ diễn viên có kỹ thuật diễn tốt nhất mà tôi từng gặp đấy, đã đến lúc này rồi mà cô vẫn còn diễn."
Lâm Y Nhiên ngẩng đầu, con mắt bị quấn vải thưa nhìn xung quanh, cuối cùng vô thần dừng lại ở một nơi, tâm tình trở nên kích động, giống như phải chịu khuất nhục rất lớn: "Hiểu Nghệ, sao cô có thể nói tôi như vậy? Tôi là người thế nào, chẳng lẽ cô còn không rõ sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.