Trần Khả Hân mất tích, làm thế nào cũng không tìm được người. Đã báo án nhưng cảnh sát không điều tra được gì hữu dụng, thậm chí còn từng xem Cao Phàm Nghĩa là nghi phạm.
Khi đó Cao Khiết thật sự hoảng sợ, cô không am hiểu tiếp xúc với người khác, càng miễn bàn là có tật giật mình, cô sợ chuyện của mình liên lụy Cao Phàm Nghĩa nên cả đêm không ngủ được, cứ khóc mãi.
Người kia thật sự chịu không nổi dáng vẻ nhút nhát của Cao Khiết, trách cứ nói: "Cô câm miệng lại đi, đừng có khóc nữa! Anh trai cô căn bản không thể nào bị định tội giết người được, anh ta có bằng chứng vắng mặt. Kế hoạch của chúng ta hoàn mỹ như vậy, tìm không được thi thể, cảnh sát căn bản không có cách nào phá giải."
Cao Khiết lo lắng, mặc dù người kia không ngừng thì thầm bên tai là không có việc gì nhưng cô vẫn rất lo.
Không tới vài ngày, Cao Khiết liền trở nên tiều tụy, thế nhưng Cao phụ, Cao mẫu, thậm chí là cả Cao Phàm Nghĩa đều thế, tình huống của Cao Khiết hiển nhiên cũng không bị người ta chú ý.
Dù sao cũng là chị dâu mình mất tích, Cao Khiết lo lắng cũng là chuyện đương nhiên.
Nhìn thấy dáng vẻ Cao Khiết như vậy, trong lòng Cao mẫu cảm thấy rất vui, bà vẫn luôn cho rằng Cao Khiết không thích Trần Khả Hân, sợ rằng sau này hai người hai người ở chung không hợp, tuy có khả năng sau khi kết hôn Cao Phàm Nghĩa sẽ dọn ra ngoài ở nhưng dù sao cũng là người một nhà, nếu như quan hệ không tốt, con trai bị kẹp ở giữa cũng rất khó xử.
Bây giờ xem ra, con gái bà cũng rất hiểu chuyện, cũng rất thích người chị dâu Trần Khả Hân này, chỉ là ngoài mặt không biểu lộ mà thôi.
Sự tình quả nhiên giống như người kia nói, cảnh sát không tìm được bất kỳ chứng cứ nào, mà Cao Phàm Nghĩa quả thực có chứng cứ vắng mặt hoàn mỹ, sau khi đưa Trần Khả Hân về thì vẫn luôn bận bịu chuyện hôn sự, có rất nhiều người làm chứng, hoàn toàn có thể loại bỏ hiềm nghi.
Cuộc sống ngày ngày trôi qua vẫn không hề có tin tức của Trần Khả Hân, vụ án này dần dần cũng trở thành vụ án chưa giải quyết.
Cao Khiết cảm thấy rất vui vẻ, chỉ thầm muốn nhảy cẩng lên hoan hô.
Tuy Cao Phàm Nghĩa thương tâm khổ sở làm Cao Khiết cũng rất đau lòng, thế nhưng Trần Khải Hân rời đi làm Cao Khiết càng vui mừng hơn.
Nhưng rồi nửa năm sau, Cao Phàm Nghĩa mua nhà rồi dọn ra ngoài ở. Sau khi biết tin, Cao Khiết trốn ở trong phòng khóc cả đêm.
Người kia thì bị sự nhút nhát yếu đuối của Cao Khiết chọc cho giận điên lên, sớm biết đứa con gái này vô dụng như vậy thì trước đây cô không nên----
Người kia càng nghĩ lại càng giận, có đôi khi muốn giật dây Cao Khiết làm gì đó, Cao Khiết lại nhút nhát cự tuyệt, chọc cô tức tới nghiến răng.
Sau đó, Cao mẫu chịu không nổi dáng vẻ chán nản suy sụp của con trai nên lại kéo Cao Phàm Nghĩa đi xem mắt.
Mới đầu Cao Phàm Nghĩa không muốn đi, Cao mẫu vừa khóc lại vừa gào, Cao Phàm Nghĩa không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là phải đi.
Sau đó lại một lần nữa rơi vào bể tình.
Sau khi biết tin này, Cao Khiết trở về phòng khóc thật lâu.
Người kia cười lạnh nói: "Đàn ông thấy một người yêu một người là chuyện rất bình thường, chẳng lẽ cô thật sự tin rằng trên đời này có loại tình cảm tới chết cũng không đổi sao?"
Cao Khiết khóc rống nói: "Tôi thà rằng trong lòng anh trai vĩnh viễn có Trần Khả Hân tồn tại, không đi yêu người khác nữa, cũng không cần thích người khác."
Thật là chẳng có chút tác dụng gì! Người kia khinh thường nghĩ, nếu không muốn Cao Phàm Nghĩa thích người khác thì cứ tự mình tới đi... làm cho anh ta phải thích mình! Thế nhưng cô ta lại không có lá gan đó, sợ nói ra rồi thì ngay cả anh em cũng không làm được nữa. Thật sự là làm người ta coi thường!
"Tôi phải làm gì bây giờ? Tôi phải làm gì bây giờ a?"
Cao Khiết luống cuống tay chân, chỉ biết khóc.
Người kia nhếch khóe môi, cảm thấy cơ hội rốt cuộc, âm thanh của cô ta trầm thấp mà dịu dàng, mang theo hương vị mê hoặc lòng người: "Vậy thì làm một lần nữa! Không phải chúng ta đã có kinh nghiệm rồi sao?"
Cao Khiết ngẩng đầu, ánh mắt vẫn còn đong đầy nước mắt, dáng vẻ của cô ở trong gương vừa mềm yếu chảy nước mắt vừa yêu mị động lòng người.
"Giết--- giết cô ta sao?" Lần này khi nói tới giết người, trong lòng Cao Khiết tuy vẫn còn sợ như trước nhưng càng nhiều hơn chính là kích động.
Người kia nhận ra biến đổi, cười cười ẩn ý: "Không sai, có một.... thì có hai, dù sao cũng không ai tra xét được, không phải à?"
Cao Khiết siết chặt nắm tay, nghĩ tới dáng vẻ của cô gái kia ở trước mặt mình, cô kiên định gật đầu: "Được, lúc nào ra tay?"
Người kia nhướng mày: "Đương nhiên là lúc bọn họ muốn kết hôn, dùng phương pháp tương tự lừa cô ta ra ngoài, để cô ta mặc giá y, thần không biết quỷ không hay biến mất khỏi thế giới này."
Ánh mắt Cao Khiết lóe sáng: "Anh trai sẽ phát hiện bất cứ cô gái nào muốn kết hôn với mình đều không có kết cục tốt, tất cả đều sẽ biến mất, như vậy có lẽ anh trai sẽ không muốn kết hôn nữa."
Người kia nhìn Cao Khiết, sóng mắt lưu chuyển, chậc, ngay cả con thỏ cũng biến thành lòng dạ độc ác rồi!
"Nói rất có lý!"
Đã biết nên làm sao giải quyết cô gái kia, tâm tình Cao Khiết cũng vui vẻ hơn. Mỗi lần Cao Phàm Nghĩa dẫn bạn gái về nhà, Cao Khiếp cũng không lộ ra dáng vẻ không hoan nghênh nữa, dù sao thì trong mắt Cao Khiết, cô ta chính là người chết.
Vì thế Cao Khiết cũng không nổi máu ghen, không khổ sở, bởi vì tính toán với một người sắp chết thực sự quá lãng phí tình cảm.
Cứ vậy, bạn gái Cao Phàm Nghĩa cứ tưởng là Cao Khiết tiếp nhận mình, còn đặc biệt nói chuyện này với Cao Phàm Nghĩa.
Cao Phàm Nghĩa cười nói: "Em gái anh chính là tình cảm có hơi chậm một chút, thời gian lâu dài, thân thiết hơn thì sẽ tốt hơn thôi."
Bạn gái mỉm cười vui vẻ, trong lòng cũng thực cao hứng.
Vì thế, khi cô cùng Cao Phàm Nghĩa quyết định kết hôn, cùng anh đi xem áo cưới xong, lúc nhận được điện thoại của Cao Khiết, cô vui vẻ đồng ý, hoàn toàn quên mất chuyện Cao Khiết dùng số lạ gọi tới.
Mà Cao Khiết thì lấy lý do muốn cho cô một bất ngờ nên hi vọng cô không nói với người nào khác, cô vui vẻ đáp ứng, lúc ra ngoài chỉ nói với mẹ là có bạn tới tìm.
Lần này, Cao Khiết lái xe tới.
Cô đã thi bằng lái xe, là người kia yêu cầu, tự mình lái xe thì có một số việc sẽ dễ làm hơn.
Dưới sự chỉ đạo của người kia, Cao Khiết thành công né tránh camera giám sát, sau đó chở bạn gái Cao Phàm Nghĩa rời đi.
Chở cơ ta về tới căn hộ ở tiểu khu mà Cao mẫu mua cho mình, Cao Khiết lấy chiếc giá y đưa cho đối phương, ánh mắt của cô ta cũng lóe ra quang mang chói mắt hệt như Trần Khả Hân.
Thế nhưng đáng tiếc, quang mang đó chỉ trong nháy mắt đã biến mất không còn bóng dáng, thậm chí ngay cả chút máu thịt cũng không sót lại.
Giá y hấp thu máu thịt xong thì màu sắc ảm đạm trở nên chói lọi, tựa hồ mỗi lần hấp thu như vậy nó sẽ trở nên đặc biệt mỹ lệ.
Một lần nữa nhìn thấy tình cảnh này, Cao Khiết vẫn có chút không khỏe, thế nhưng so với lần trước thì đã tốt hơn nhiều, cô cũng có thể mặt không biến sắc treo giá y vào tủ quần áo. Sau đó dựa theo chỉ thị của người kia, tiêu hủy mọi thứ sạch sẽ, đảm bảo sẽ không có ai tìm được bất cứ chứng cớ nào.
Làm xong tất cả, Cao Khiết quay trở về nhà.
Vừa vặn gặp Cao mẫu, bà liền hỏi cô ra ngoài làm gì?
Cao Khiết thuận miệng nói là có bạn tìm mình.
Mấy năm nay Cao Khiết đã chậm rãi cởi mở hơn, cũng bắt đầu kết giao bằng hữu, vì thế Cao mẫu cũng không nghi ngờ. Đây là chuyện người kia yêu cầu cô làm, dù sao thì một người quanh năm suốt tháng không ra khỏi cửa đột nhiên lại ra ngoài, nhất định sẽ làm người khác chú ý.
Đối tượng bạn đời một lần nữa mất tích, Cao Phàm Nghĩa thật sự cảm thấy như trời muốn sụp xuống.
Tại sao? Tại sao lại như vậy chứ?
Anh một lần nữa báo cảnh sát, lúc nhìn thấy anh, cảnh sát có chút sửng sốt, hiển nhiên là nhớ tới vụ án mấy năm trước, mà bây giờ chuyện tương tự như vậy lại xảy ra.
Không phải cảnh sát nghĩ quá nhiều mà là quá trùng hợp, hung thủ không phải Cao Phàm Nghĩa thì chính là một người trăm phương ngàn kế muốn hại anh, không thì phải là một người phụ nữ tỏ tình bất thành nên sinh ra lòng thù hận.
Thế nhưng cảnh sát điều tra một vòng vẫn không có bất kỳ đầu mối nào, chỉ biết là bạn gái Cao Phàm Nghĩa sau khi được đưa về nhà thì lại ra ngoài, lên một chiếc xe, sau đó thì không còn tung tích.
Hai người bạn gái cứ vậy đột nhiên biến mất tạo thành bóng ma rất lớn trong lòng Cao Phàm Nghĩa.
Nhất là nhóm hàng xóm gần đó sau khi biết chuyện còn bát quái nói rằng có khi nào Cao Phàm Nghĩa có số khắc vợ hay không, vì thế cả hai người vợ sắp cưới đều biến mất đột ngột như vậy.
Cao Phàm Nghĩa nghe thấy tin này thì lại càng khó chịu hơn, anh cũng nghĩ rằng, có khi nào là mệnh cách của anh có vấn đề hay không? Có phải anh nên cô độc cả quãng đời còn lại chứ không phải cứ lặp đi lặp lại nhiều lần đi xem mắt, yêu đương rồi kết hôn.
Sau khi được giải trừ hiềm nghi nhưng Cao Phàm Nghĩa vẫn buồn khổ thật lâu, lúc về nhà Cao mẫu thì vẫn luôn mặt ủ mày chau, ưu ưu sầu sầu.
Cao mẫu cũng thường xuyên rơi lệ, không hiểu vì sao con trai mình lại phải đối mặt với những chuyện khổ sở này? Bà ngày ngày thắp nhang lạy Phật, chỉ hi vọng Bồ Tát phù hộ con mình thuận lợi, bình an.
Cao Khiết nhìn thấy hết tất cả, trong lòng vừa khổ sở lại ẩn ẩn vui sướng.
Như vậy chắc chắn anh trai sẽ không nguyện ý đi xem mắt nữa.
Như vậy anh trai chính là của một mình cô rồi.
Cuộc sống như vậy quả thực rất tuyệt vời, mỗi ngày Cao Khiết đều cười híp mắt thức dậy rồi lại cười híp mắt đi ngủ, cố gắng an ủi Cao mẫu, làm ra dáng vẻ người con gái tốt biết săn sóc.
Người kia mắt lạnh nhìn hết thảy, cảm thấy Cao Khiết thật ngu xuẩn, nếu thật sự thích Cao Phàm Nghĩa thì nên nhân cơ hội này chủ động xuất kích. Đừng nói gì mà Cao Phàm Nghĩa chỉ có tình anh em, đàn ông ấy, chỉ cần đổi kiểu tóc, đổi quần áo, vẽ mặt trang điểm, đảm bảo có thể làm anh ta mê mẫn tâm hồn.
Nếu là cô ra tay thì chỉ là chuyện nửa phút mà thôi. Đổi lại là Cao Khiết, người kia lắc đầu, thật đáng thầm mến cả đời.
Thấy Cao Phàm Nghĩa trầm mặc không còn ý tưởng đi xem mắt có bạn gái nữa, Cao Khiết cảm thấy rất vui sướng, hoàn toàn bỏ lời của người kia ra ngoài tai.
Người kia thờ ơ lạnh nhạt, cũng không tức giận như lần đầu tiên. Bởi vì cô đã biết Cao Khiết là dạng người gì, dạng đức hạnh gì, cô chờ đến khi Cao Khiết quay lại cầu xin mình, đến khi đó, Cao Khiết phải trả cái giá thật lớn.
Người kia nhẫn nhịn chờ đợi mấy năm, quả nhiên, Cao mẫu lại ra tay.
Mấy năm nay bà vẫn luôn thắp nhang lạy Phật, đi đâu cũng niệm Phật, ngày ngày ở trước mặt Bồ Tát cầu xin cho Cao Phàm Nghĩa có một người vợ tốt. Sau đó cuối cùng có một ngày, bà cảm thấy không sai biệt lắm, con trai cũng đã lớn tuổi rồi, là lúc nên tìm một đối tượng mới.
Mà Cao Phàm Nghĩa mới đầu không muốn, sau đó ngẫm lại tuổi của mình quả thực đã lớn, hơn nữa nhiều năm như vậy, vận xui có lẽ không còn theo nữa.
Vì vậy, Cao Phàm Nghĩa đồng ý.
Bất quá, e ngại chuyện xảy ra mấy năm trước quá ầm ĩ, Cao mẫu ngỏ lời muốn con trai xem mắt, thế nhưng không có người môi giới nào tới cửa, đều nói là không có cô gái nào muốn kết hôn.
Cao mẫu không thể làm gì khác hơn là mặt dày đi tìm, tuy đại đa số mọi người đều tránh xa, thế nhưng cũng có người không biết chuyện nguyện ý gặp Cao Phàm Nghĩa.
Cao Khiết nghe thấy tin này, mới đầu cũng không vội, bởi vì cô biết chuyện hai người bạn gái trước sẽ làm đám phụ nữ tránh xa Cao Phàm Nghĩa.
Thế nhưng chuyện ngoài ý muồn xảy ra, Cao Phàm Nghĩa lại tìm được một người tình đầu ý hợp.
Cao Khiết tức giận đập đồ đạc trong phòng, xé rách cả tai con gấu bông, cô không hiểu, rõ ràng trước đó anh trai còn thương tâm như vậy, sao nhanh như vậy đã tìm được người thích chứ? Nếu là cô, cô căn bản không làm được.
Người kia cười lạnh: "Đã nói với cô rồi, đàn ông đều là móng heo bự, thấy một người liền yêu một người. Bây giờ cô đau khổ như vậy, nếu trước kia cô chịu nghe lời tôi thì có lẽ anh trai đã là của cô rồi!"
Cao Khiết cắn rách cả môi: "Như cũ, lúc bọn họ đi xem áo cưới, tôi sẽ dụ ra rồi giết chết cô ta."
Người kia nhìn ánh mắt âm u của Cao Khiết, có chút kinh ngạc cười cười, thật sự--- thú vị a!
Để tránh bi kịch hai lần trước phát sinh, trước khi xác định quan hệ Cao Phàm Nghĩa đã nói rõ chuyện hai người bạn gái mất tích với Phùng Thu Phân.
"Anh cũng không biết tại sao lại như vậy. Cảnh sát không tìm được người hiềm nghi, cũng không có chút tin tức nào. Hai cô ấy giống như bốc hơi khỏi thế gian này vậy. Anh cũng rất khó chịu. Kỳ thực lúc đi coi mắt anh cũng rất lo lắng. Sợ em sẽ trở thành người tiếp theo. Nếu như em sợ thì cứ nói thẳng, chúng ta sớm tụ sớm tan, anh sẽ không trách em."
Cao Phàm Nghĩa nói rất thành khẩn, Phùng Thu Phân không hề cảm thấy sợ hãi. Cô gái bị tình yêu mê muội đầu óc chỉ cảm thấy những chuyện này không phải vấn đề, cô yêu Cao Phàm Nghĩa, những chuyện đó không thể trở ngại bọn họ ở chung với nhau.
Cao Phàm Nghĩa cũng rất vui khi Phùng Thu Phân thông cảm, tình cảm của hai người lại càng sâu sắc hơn, mà Cao Khiết cũng ngày càng trầm mặc ít nói hơn.
Cao mẫu chú ý tới Cao Khiết, còn đặc biệt tâm sự với con gái.
Lại nói tiếp, Cao mẫu thật sự rất thương Cao Khiết, coi như con gái ruột của mình, mua nhà mua xe, cơ bản thì thứ gì Cao Phàm Nghĩa có, Cao Khiết cũng có.
Cao mẫu hỏi Cao Khiết sao lại không vui.
Cao Khiết chỉ nói, cảm thấy anh trai có bạn gái rồi không còn thương em gái nữa.
Cao mẫu dở khóc dở cười, vợ cùng em gái không giống nhau, anh trai sẽ không vì vợ mà vứt bỏ em gái. Bà bảo Cao Khiết đừng suy nghĩ quá nhiều, lại hỏi lúc nào cô mới chịu kết giao bạn trai, tuổi cũng không còn nhỏ nữa.
Cao Khiết rất phiền lòng, cô không muốn xem mắt, không muốn quen bạn trai, cô chỉ muốn anh trai thôi. Cô ậm ờ vài câu rồi đuổi Cao mẫu đi.
Cao mẫu thầm lắc đầu, con gái tính tình quái gở như vậy sao có thể tìm được bạn trai đây. Lo cho đứa rồi rồi còn phải lo cho đứa nhỏ, đúng là nợ con cái mà!
Tình cảm của Cao Phàm Nghĩa cùng Phùng Thu Phân vẫn rất ổn định, một năm sau hai người quyết định kết hôn.
Để phòng ngừa vạn nhất, Cao Phàm Nghĩa nhiều lần nhắc nhở Phùng Thu Phân tuyệt đối không được nghe số máy lạ, không được đi cùng người lạ. Có tình huống gì, nhất định phải gọi điện cho anh.
Thậm chí sau khi thử áo cưới xong, Cao Phàm Nghĩa quá lo lắng nên dẫn Phùng Thu Phân về nhà mình, chuẩn bị đêm nay sẽ nhìn cô chằm chằm.
Kết quả Cao Khiết lại gọi điện tới, gọi anh về nhà có việc.
Cao Phàm Nghĩa vốn muốn cự tuyệt, thế nhưng Cao Khiết cứ quấn lấy mãi, Cao Phàm Nghĩa chỉ có thể đáp ứng, trước khi đi còn nhiều lần lặp lại dặn dò.
Phùng Thu Phân bị anh làm cho phát hoảng, thế nhưng nghĩ lại thì chỉ cần cô không nghe điện thoại, không đi ra ngoài thì không sao cả. Không nên tự dọa mình.
Cao Phàm Nghĩa lái xe rời đi không lâu thì điện thoại của Phùng Thu Phân đổ chuông.
Là số điện thoại lạ.
Phùng Thu Phân quả thật có chút kinh ngạc, không ngờ chuyện này thật sự xảy ra. Cô tùy ý để điện thoại đổ chuông, không nghe máy.
Rất nhanh chuông ngừng lại, ngay sau đó lại gọi tiếp vài lần nữa, Phùng Thu Phân không bắt máy.
Sau đó, số máy này gửi qua một tin nhắn, nói là có chuyện gấp, hỏi cô vì sao vẫn không chịu nghe điện thoại.
Giọng điệu nghe có vẻ là người quen, Phùng Thu Phân bán tín bán nghi, lúc số điện thoại đó gọi tới lần nữa, cô nghe máy.
"Alo, chị dâu tương lai, sao chị không chịu nghe máy vậy?" Bên kia đầu dây, Cao Khiết có chút oán giận nói.
Phùng Thu Phân vừa nghe thấy âm thanh của Cao Khiết liền cảm thấy áy náy: "Xin lỗi xin lỗi, chị tưởng là số điện thoại của người lạ. Anh em nói, thấy số máy lạ thì không được nghe máy."
Cao Khiết ngồi trong xe, ánh mắt u ám: "Vậy à? Anh trai thật là! Sao lại làm lớn chuyện như vậy chứ?"
Phùng Thu Phân cười cười, cảm thấy có chút không đúng: "Tiểu Khiết, không phải vừa nãy em mới vừa gọi anh em về nhà à? Sao giờ lại gọi cho chị? Số di động của em đổi rồi à?"
Cao Khiết nói: "Vâng, anh ấy chậm quá, tới bây giờ vẫn chưa tới nên em tự chạy đi, điện thoại này em mượn của bạn. Chị dâu tương lai, em có chuẩn bị một kinh hỉ cho chị, chị ra ngoài một chút đi."
"Kinh hỉ? Kinh hỉ gì?" Bởi vì Cao Khiết là em gái của Cao Phàm Nghĩa, tuy hai người không tiếp xúc nhiều, hơn nữa Cao Khiết thoạt nhìn cũng không quá thích cô, thế nhưng Phùng Thu Phân không thể nào ngờ tới việc Cao Khiết muốn hại mình.
Phải nói là người bình thường không ai có thể ngờ được, em gái của bạn trai lại muốn hại chết chị dâu tương lai của mình.
Quan trọng nhất là, tuy mỗi lần tới nhà Cao mẫu, Cao Khiết vẫn luôn tỏ ra lạnh như băng, không có sắc mặt tốt với Cao Phàm Nghĩa, thế nhưng cũng không giống mấy cô nàng trà xanh làm ra mấy chuyện hãm hại Phùng Thu Phân. Cũng không cố ý tỏ ra thân thiết với Cao Phàm Nghĩa trước mặt Phùng Thu Phân, vì thế Phùng Thu Phân căn bản không phát hiện Cao Khiết có tình cảm đặc biệt với Cao Phàm Nghĩa.
Ngay cả Cao mẫu cũng không phát hiện, bà chỉ cho là vì Trần Khả Hân nên Cao Khiết mới không thích chị dâu mới. Dù sao thì lúc lần đầu tiên Cao Phàm Nghĩa chuẩn bị kết hôn, Cao mẫu phát hiện Cao Khiết khá có hảo cảm với Trần Khả Hân. Cô gái sau đó cùng Phùng Thu Phân chưa từng làm Cao Khiết thích như vậy.
Cao mẫu cảm thấy Cao Khiết vẫn chỉ là một đứa con nít, Cao Khiết không thích Phùng Thu Phân rất có thể bởi vì trong lòng vẫn còn Trần Khả Hân, không thích có cô gái khác chiếm cứ vị trí bên cạnh anh trai mình.
Không thể không nói, trí nhớ của Cao mẫu rất lợi hại.
Phùng Thu Phân chuẩn bị ra cửa thì nhớ tới lời Cao Phàm Nghĩa nói trước đó, vì thế cô định gọi điện báo cho anh biết. Thế nhưng điện thoại của Cao Phàm Nghĩa vẫn luôn biểu hiện là máy bận, không gọi được, Phùng Thu Phân liền từ bỏ, cảm thấy chắc là không sao đâu, Cao Khiết chính là em gái Cao Phàm Nghĩa, có thể xảy ra chuyện gì chứ?+
Vì vậy Phùng Thu Phân an tâm thoài mái ra cửa.
[end 252]