Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 160: Kết thúc 2




Đây là chuyện chưa từng phát sinh, trưởng thôn cũng kinh hãi trơ mắt nhìn Vương Tinh dẫn một đám cảnh sát tiến vào rừng.
Cùng lúc đó, cục trưởng đế đô vẫn luôn lo lắng cho Dương Lâm Tây, sau khi anh rời đi lập tức phái một cảnh đội đi theo, nếu phát sinh chuyện bất ngờ thì không cần báo cáo, trực tiếp bắt lấy kẻ hiềm nghi.
Nhóm cảnh đội vận luôn chờ đợi, đến khi thấy Vương Tinh dẫn một nhóm đông cảnh sát địa phương tới Tùng Vận Thôn thì phát hiện không đúng nên lập tức theo sát, bao vây Tùng Vận Thôn không cho kẻ nào chạy trốn.
Lúc này cho dù bọn họ có chắp cánh cũng khó thoát.
"Tiêu tổng, ngài không sai chứ? Tiêu tổng!" Vương Tinh thấy ba người Tiêu Thiên thì tựa hồ trút được gánh nặng, chỉ cần người vẫn còn thì hết thảy đều dễ nói.
Tiêu Thiên gật đầu với ông, lại chỉ Tiễn Quân trong tay Dương Lâm Tây, nói với nhóm cảnh sát đi phía sau Vương Tinh: "Tên này mưu đồ giết hại ba chúng ta, đây là cảnh sát đế đô đặc biệt tới điều tra Tùng Vận Thôn."
Nhóm người hiểu biết đôi bên xong liền dẫn Tiễn Quân ra ngoài.
Trưởng thôn dẫn thôn dân tới chờ ở lối vào rừng, bên cạnh bọn họ là cảnh sát được trang bị súng ống đầy đủ, muốn chạy cũng không có cơ hội.
Lúc thôn dân nhìn thấy Tiễn Quân bị áp giải ra ngoài thì giống như mất đi cọng rơm cứu mạng cuối cùng, trong lòng chỉ có hai chữ xong rồi.
Đến đây, chuyện Tùng Vận Thôn coi như triệt để kết thúc.
Thật ra lúc thấy toàn thôn đều tập trung ở đây, bọn họ còn có chút kỳ quái, cậu vốn tưởng sẽ có người lén lút sử dụng thiên di thuật rời đi--- đúng, không sai, thiên di thuật, từ miệng trưởng thôn bọn họ đã biết pháp thuật dịch chuyển kia gọi là thiên di thuật.
Sau khi thôn dân bị giải đi, Tống Triết vào nhà trưởng thôn cẩn thận tra xét một phen thì phát hiện trận pháp dùng để tiến hành thiên di thuật của bọn họ xảy ra vấn đề, chậu máu mà thiên di thuật cần dùng không có sát khí, âm hồn cũng không có, vì thế không có cách nào sử dụng thiên di thuật.
Sát khí sao lại không thấy?
Tống Triết đột nhiên nghĩ tới một màn không chút kiêng nể hấp thu sát khí hắc khí của cậu lúc mới vào thôn, cười khẽ một tiếng, không ngờ lại có liên hệ như vậy.
Nói ra thì chuyện này thật sự thần kỳ!
Vụ án ở Tùng Vận Thôn bị lộ ra ánh sáng, toàn xã hội kinh hãi.
Không ai ngờ tới trong xã hội văn minh phát triển này lại có một thôn làng mê tín đến đáng sợ như vậy. Những người này vì mê tín mà sát hại nhiều người như vậy để luyện thứ gọi là thiên di thuật. Mà thiên di thuật đó căn bản không tồn tại, chỉ là gạt người. Bởi vì cảnh sát đã cho bọn họ thử nghiệm, căn bản không có ai thành công. Tất cả người trong thôn đều bị thế hệ trước tẩy não nên cho rằng thuật pháp này thật sự tồn tại.
Có thật hay không thì chỉ có nhóm Tống Triết biết, để mọi người nghĩ rằng nó không tồn tại cũng tốt, tránh có người bắt chước.
Chuyện này không phải đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là cảnh sát tìm thấy đầu người trong nhà một số người, theo lời thôn dân thì đó cũng là một loại thuật pháp, là cấm thuật được truyền miệng, còn sau khi thành công sẽ được cái gì thì không ai biết. Thế nhưng thôn dân vẫn luôn dành cả đời để tu tập hai loại thuật pháp này.
Thậm chí cảnh sát còn tìm thấy thịt người đã được xử lý ở trong phòng bếp, thậm chí có phần còn được dọn lên bàn cơm.
Hình ảnh vừa đăng lên lập tức thành công làm vô số người xem nôn mửa. Đó là người sao? Rõ ràng là người bệnh thần kinh đi! Sao có thể làm ra chuyện đáng sợ như vậy chứ?
Ninh Ưu xem tin tức trên TV, nhất là nghe thấy phát thanh viên nói thịt bị chế biến ngâm ướp thì nước mắt vô thức trào ra, Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu, bồ thấy không, không chỉ Tiễn Văn Thành, ngay cả đám người trong thôn cũng bị bắt rồi, sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, bồ ở trên trời có linh thì không cần khó chịu nữa.
Cô cầm di động gọi điện cho bên ngục giam, nói bọn họ nhất định phải chiêu đãi Tiễn Văn Thành cùng Ninh Nhiên thật tốt, đừng giết chết mà phải để bọn họ sống, sống mà không bằng chết.
Trưởng ngục nhận được tin thì nhíu mày, liếc nhìn tin tức, đây là cuộc gọi thứ ba trong ngày hôm nay, Tiễn Văn Thành cùng Ninh Nhiên đời này đừng nghĩ tới chuyện rời khỏi ngục.
Nói đúng hơn là có thể sống được vài năm nữa hay không cũng là một vấn đề.
Dương Lâm Tây mang tro cốt Lữ Hưng Vĩ cùng Lâm Trịnh Lập về đế đô, anh lập được công lớn nhưng tâm tình không hề vui vẻ.
Tống Triết vẫn còn ở lại Tùng Vận Thôn trợ giúp người nhà nạn nhân nhận hài cốt.
Mỗi lần đào ra một bộ thi cốt là lại có tiếng gào khóc thê lương tuyệt vọng vang lên. Sau khi con mất tích, bọn họ vẫn luôn tìm kiếm, trong lòng vẫn tồn tại chút hi vọng mong manh, nghĩ rằng đứa nhỏ đang sống ở một xó xỉnh nào đó chờ ngày cha mẹ tới giải cứu. Thế nhưng hiện giờ chỉ còn là một bộ xương trắng, lại còn không nguyên vẹn. Điều này bảo bọn họ làm sao chịu được!
Có hài cốt đã coi như may mắn rồi. Mấy năm gần đây thôn dân Tùng Vận Thôn đã quen ăn thịt người, có vài người ngay cả thi thể cũng không tìm thấy, chỉ có đầu lâu bị tùy ý vứt bỏ sau khi thuật pháp thất bại.
Tiếng khóc thê lương cùng tiếng chửi rủa vang lên không dứt, suốt cả ngày tiêu hao linh lực giúp bọn họ tìm kiếm người thân đã mất, một lần lại một lần chứng kiến cảnh tượng thê lương này, có thể nói Tống Triết phải chịu chấn động rất lớn.
Tối hôm đó đầu cậu đau như sắp nứt ra, cả người mềm nhũn không còn sức lực.
Tiêu Thiên đau lòng giúp cậu xoa xoa huyệt thái dương: "Mệt mỏi quá thì nghỉ ngơi một chút đi, cả ngày nay em không nghỉ chút nào rồi, ngay cả nước cũng không uống."
Tống Triết lầm bầm: "Sao có thời gian nghỉ ngơi a, nhiều người như vậy!" Nhìn dáng vẻ tuyệt vọng cầu khẩn của bọn họ, Tống Triết làm sao an tâm nghĩ ngơi cho được.
Linh lực tiêu hao quá độ làm cậu cảm thấy có chút không thoải mái, cậu áp tới gần Tiêu Thiên, vùi vào lòng anh. Tiêu Thiên giúp cậu xoa bóp, sát khí thì lẳng lặng tiến vào thân thể Tống Triết, làm dịu đi kinh mạch khô cạn.
Tống Triết tựa hồ cảm giác được, mở mắt ra nhìn sát khí đang tiến vào thân thể mình, cậu có chút nghi hoặc, bởi vì bình thường số sát khí kia tuyệt đối sẽ không tự động tiến vào thân thể cậu, trừ phi cậu cần sát khí của Tiêu Thiên để bày trận.
"Lão Tiêu, sao hôm nay sát khí của anh lại ngoan như vậy? Cư nhiên chủ động bổ sung dinh dưỡng cho em."
Tiêu Thiên thấp giọng nói: "Đại khái là biết anh muốn em khỏe nên chúng không dám làm trái ý nguyện chủ nhân, chủ động tiến vào thân thể em."
Tống Triết si ngốc cười một tiếng, ánh mắt cong cong như vầng trăng, phảng phất ánh sao chói lòa: "Em thật sự rất rất thích anh!"
Tiêu Thiên chậm rãi cong khóe môi, ánh mắt thâm thúy chăm chú nhìn Tống Triết, anh hơi cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi cậu, sau đó cạy mở đôi môi, cùng triền miên quấn quýt.
Ôn nhu, ngọt ngào như đắm chìm trong mật ngọt, cả người như nhũn ra, lười biếng mềm nhũn ôm Tiêu Thiên không chịu buông tay.
...
Nghiêm Minh Nhân ở nhà vừa xem TV vừa vuốt mèo yêu Miêu Miêu: "Ôi trời ạ, trên thế giới này cư nhiên tồn tại một thôn không bình thường như vậy. Đúng là mở rộng tầm mắt a!"
Nghiêm Minh Nhân lau mồ hôi trán, Tống Triết vẫn chưa quay về nên không thể nói cho cậu biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng nội dung trong bản tin đã đủ làm cậu kinh hoảng rớt cằm.
Mèo yêu rúc trong lòng Nghiêm Minh Nhân, nào còn dáng vẻ ngạo kiều nữa, thật sự cũng bị dọa tới chết khiếp, xã hội loài người quả nhiên đáng sợ! Đầu tiên là một Tống Triết làm nó không có đất diễn, tiếp đó lại là một Tùng Vận Thôn đáng sợ, mèo yêu nhớ tới đám đàn em vô tội đã chết của mình mà rùng mình, quả nhiên nó phải khiêm tốn mới đúng.
Một bàn tay duỗi tới gãi ngứa cho nó, mèo yêu thoải mái thả lỏng thân mình, có chút ngạo kiều nhìn Nghiêm Minh Nhân đang chăm chú xem TV, trong lòng thầm nghĩ để người này làm sen cho mình cũng không tệ, chỉ là không biết Tống Triết có đồng ý để nó lưu lại hay không. Một mình ở trong rừng sâu núi thẳm thật sự rất nhàm chán!
Trải qua một tuần lễ, Tống Triết rốt cuộc cũng giúp tất cả mọi người tìm về đứa nhỏ bị mất tích, có vài bộ hài cốt niên đại quá lâu nên không có người nhận, cảnh sát chỉ có thể một lần nữa mai táng.
Vốn Tống Triết cống hiến lớn như vậy cho bên cảnh sát, ký giả muốn phỏng vấn nhưng đều bị Tống Triết từ chối, cậu không có ý tưởng nổi danh.
Chuyện Tống Triết không muốn, Tiêu Thiên dĩ nhiên đứng về phía cậu. Tất cả hình ảnh về anh cùng Tống Triết chụp được đều được người trao đổi, đảm bảo rằng ngoại giới sẽ không biết chuyện hai bọn họ từng tham gia vụ án này.
Người Tiêu gia cũng từ bản tin TV mà biết chuyện, da gà da vịt cũng nổi lên. Hoàng đại sư nói, Tiêu Thiên đi theo Tống Triết là chuyện tốt, làm càng nhiều việc thiện lại càng được phù hộ thân thể khỏe lạnh, không bệnh không tai.
Vì thế mà mỗi lần Tiêu Thiên đi theo Tống Triết, người Tiêu gia vẫn luôn giơ hai tay hai chân đồng ý, thậm chí còn mong Tiêu Thiên mỗi ngày đều cùng Tống Triết ra ngoài làm việc. Còn chuyện công ty thì đã có người Tiêu gia phụ trách.
Hết thảy xong xuôi, Tống Triết cùng Tiêu Thiên cực khổ một phen quay về nhà liền ngủ như chết, ngay cả Tam Hoàng cũng quên đón về.
Tiêu Thiên khá hơn Tống Triết một chút, anh ngủ một giấc, thấy Tống Triết vẫn còn ngủ liền qua đón Tam Hoàng, sau đó làm một bàn tiệc lớn cho Tống Triết tẩm bổ.
Tam Hoàng đã lâu rồi không gặp Tống Triết cùng Tiêu Thiên, về đến nhà thì vui sướng nhào tới dùng hai chân trước ôm lấy đùi Tiêu Thiên cọ cọ không ngừng, đầu lưỡi thè ra, đuôi vẫy liên hồi, vui sướng không thôi.
Bây giờ Tam Hoàng không còn là con chó con lúc đi đường lúc lắc cái mông lộ ra bụng sữa nhỏ nhỏ đáng yêu nữa, nó đã giống như mẹ nó, bốn chân thon dài, da lông ánh vàng rực rỡ, hai con mắt to tròn đen thui sáng như quả nho vậy.
Nó hưng phấn kêu với Tiêu Thiên, Tiêu Thiên thở dài một tiếng, xoa đầu nó: "Ngoan, đừng quấy rầy, Tống Tống đang ngủ."
Tam Hoàng nức nở một tiếng, cọ người Tiêu Thiên, ngoan ngoãn không kêu không sủa.
Nó đi theo Tiêu Thiên vào phòng bếp, nhìn anh xăn tay áo nghiêm túc nấu nước, nó nằm dưới đất nhìn một hồi rồi yên lặng đi ra ngoài.
Tam Hoàng đi tới cửa phòng ngủ, nhoài lên dùng móng trước gạt tay cửa, làm vài lần thì thành công, cửa mở ra. Tam Hoàng thè lưỡi vui vẻ tiến vào, trước khi đi còn cẩn thận dùng móng vuốt đóng cửa lại.
Tống Triết vẫn còn ngủ ở trên giường, cậu ngủ rất say, hàng mi rũ xuống an tĩnh mà tường hòa.
Tam Hoàng nhỏ giọng ô ô một chút rồi nằm dưới gầm giường, an tĩnh trông nom Tống Triết.
Tiêu Thiên làm xong thức ăn dọn lên bàn, cởi tạp dề, phát hiện Tam Hoàng không thấy, vốn anh định làm cơm cho nó.
Tiêu Thiên nghĩ một chút rồi mở cửa phòng ngủ, quả nhiên ở bên mép giường lộ ra một cái đầu cẩu, Tam Hoàng thấy là Tiêu Thiên là thì biểu tình cản giác biến mất, tiếp tục nằm xuống, ngáp một cái rồi nhắm mắt lại.
Tiêu Thiên cười khẽ, lui ra ngoài rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, không quấy rầy bọn họ.
Tống Triết ngủ thẳng tới tận sáu giờ tối, lúc tỉnh dậy thì duỗi người không muốn bò dậy chút nào, thật sự là ngủ quá thoải mái. Cảm giác đã lâu lắm rồi không được ngủ đã như vậy.
"Uông uông uông...." Bên tai truyền tới tiếng chó kêu, Tống Triết ngáp được một nửa thì giương mắt nhìn thì thấy Tam Hoàng vươn hai móng vuốt khoác lên mép giường, ngẩng đầu vui vẻ kêu.
"Ai yêu bảo bối a! Lâu rồi không gặp, con có nhớ ta không?" Tống Triết xuống giường ôm Tam Hoàng dùng sức xoa xoa, Tam Hoàng lè lưỡi nhiệt tình liếm mặt Tống Triết, ngao ô không ngừng. Thân thể nó không ngừng giãy dụa, kích động đến mức Tống Triết sắp ôm không được.
"Tốt lắm, tốt lắm, ngoan!" Tống Triết ôm mặt chó hôn một cái, sau đó dúng sức xoa đầu Tam Hoàng.
Bụng kêu rột rột, Tống Triết vỗ vỗ đầu Tam Hoàng: "Đi, xem xem Tiêu ba ba nấu gì cho chúng ta nè."
Tam Hoàng ngoan ngoãn đứng dậy đi theo Tống Triết ra ngoài. Tiêu Thiên đang xử lý công vụ, nghe thấy động tĩnh thì ngẩng đầu nhìn qua, Tống Triết cùng Tam Hoàng một trước một sau đi tới.
Tiêu Thiên đặt thứ trong tay xuống nghênh đón: "Heo lười tỉnh ngủ rồi à, có thể ăn cơm rồi." Tiêu Thiên cũng vừa mới hâm nóng lại thức ăn nên bây giờ ăn là khá vừa vặn.
"Cám ơn đại bảo bối a! He he he he!" Tống Triết nhìn thấy cả một bàn thức ăn ngon thì không chút keo kiệt thưởng cho Tiêu Thiên một cái hôn thật kêu.
Tiêu Thiên ôm cổ Tống Triết hôn mấy cái để đôi môi phấn hồng kia trở nên thật diễm lệ mới chịu buông tha, Tống Triết đỏ mặt, có chút thở dốc, ánh mắt ươn ướt đầy nhu hòa.
Tam Hoàng cào cào ống quần Tống Triết, uông uông một tiếng phá hủy bầu không khí mập mờ lúc này.
Tống Triết ngượng ngùng cúi đầu, dùng chân huých cái bụng nhỏ của Tam Hoàng: "Được rồi được rồi, ăn cơm!"
Lúc ở Tùng Vận Thôn, Tống Triết bận xử lý chuyện người mất tích nên cơm cũng không ăn đàng hoàn, cũng chẳng có tâm tình để ăn, Tiêu Thiên vốn rất lo lắng, lúc này quay về nhà nên đặc biệt uy bù.
Tống Triết bị uy tới no căng, sờ sờ cái bụng phình cứng của mình nói: "No rồi, no lắm rồi!"
Tiêu Thiên cười nhẹ sờ sờ một cái, mềm mềm non non: "Chờ anh dọn dẹp một chút rồi chúng ta đi dạo tiêu cơm."
Tống Triết vui vẻ nói: "Ừm, được a!"
Tam Hoàng cao hứng vừa kêu vừa vây quanh hai người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.