Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 147: Thôn làng kỳ quái 2




Người giết quá nhiều, thịt không có chỗ cất giữ nên dần dần người trong thôn bắt đầu có thói quen ướp thịt người để ăn dần. Thôn bọn họ tự cấp tự túc, lúc gà vịt heo chưa tới lúc giết thì thịt người được dùng làm vật thay thế.
Trong mắt bọn họ, trừ bỏ người trong thôn thì những người khác chẳng khác gì heo bò dê.
Tiễn Văn Thành ngây người trong thôn lâu như vậy, trừ bỏ không đụng tới thịt người thì cơ bản đã tiếp thu toàn bộ thói quen của thôn. Dù sao hắn cũng sinh sống mười mấy năm ở bên ngoài nên không giống người đã lớn lên từ nhỏ ở trong thôn, vẫn chưa mất hết tính người nên không thể tiếp nhận được chuyện ăn thịt người.
Suốt mười mấy năm, Tiễn Quân vẫn luôn tìm kiếm người có tâm đầu huyết thích hợp cho thuấn di thuật của Tiễn Văn Thành. Trừ bỏ máu, mỗi khi luyện lên một cấp độ, Tiễn Văn Thành cần phải tự nhỏ máu mình để dung hợp rồi mới tiếp tục tiến hành cấp kế tiếp.
Mỗi thuấn di thuật luyện thành đi đôi với thời gian rất dài cùng vô số lần thất bại.
Thế nhưng may mắn là Tiễn Văn Thành có thiên phú về phương diện này, Tiễn Quân tốn ba mươi năm mới luyện thành thiên di thuật, Tiễn Văn Thành chỉ cần mười mấy năm đã thành công.
Thế nhưng thiên di thuật không phải có thể tùy tiện sử dụng bất kỳ chỗ nào, nó cần trả cái giá rất lớn. Mỗi lần sử dụng người dùng phải tốn rất nhiều tinh khí, sau mỗi lần phải nằm liệt giường nghỉ ngơi mấy ngày, nó cũng có ảnh hưởng rất lớn với tuổi thọ con người. Vì thế người trong thôn không trường thọ nỗi, thế nhưng bọn họ vẫn luôn kéo dài truyền thống xa xưa này.
Sau khi Tiễn Văn Thành thành công, hắn muốn từ giã Tiễn Quân, rời khỏi nơi này, đi tìm Ninh Nhiên của hắn.
Người trong thôn kì thực không thích người ngoài, cũng không có ai tìm người ngoài kết hôn sinh con. Tiễn Quân là ngoài ý muốn, vì thế lúc Tiễn văn Thành mới tới thôn đã nhận được ánh mắt không hoan nghênh của mọi người, thậm chí là chán ghét, chê bai.
Đến khi Tiễn Văn Thành luyện thành thiên di thuật thì người trong thôn chậm rãi tiếp nhận.
Tiễn Văn Thành muốn rời đi, người trong thôn hiển nhiên không đồng ý. Trong thôn có rất ít người đi ra ngoài, đều là người phạm tội cấm kỵ mới đuổi đi.
Tiễn Quân tự nhiên cũng không đồng ý, Tiễn Văn Thành không quản bọn họ có đồng ý hay không, thu dọn đồ đạc, lặng lẽ rời đi.
Trở lại đế đô, Tiễn Văn Thành cảm thấy cảnh còn người mất, nơi này nhà chọc trời san sát, xe cộ lao vun vút, hoàn toàn khác biệt với lúc hắn rời đi.
Hắn thậm chí không biết làm sao tìm lại công chúa bé của mình.
Thế nhưng thật may mắn, trong một lần tìm kiếm, Tiễn Văn Thành đã gặp lại Ninh Nhiên gần một trường đại học.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Ninh Nhiên, Tiễn Văn Thành đã cảm thấy đây là dáng vẻ sau khi lớn lên của công chúa bé.
Mà Ninh Nhiên lần đầu tiên thấy Tiễn Văn Thành liền khó hiểu cảm thấy đối phương có chút quen mắt.
Tìm lại được công chúa bé, Tiễn Văn Thành cảm thấy mình tựa hồ có được cả thế giới, vì công chúa bé, hắn bắt đầu cố gắng làm việc, với thiên di thuật của mình, hắn có thể giúp đám người giàu lấy được những món đồ không có khả năng lấy được. Tài sản của hắn ngày càng nhiều, cuộc sống cũng ngày càng tốt hơn.
Thế nhưng Tiễn Văn Thành phát hiện công chúa bé không vui, những lúc ra gặp hắn, mắt cô vẫn luôn đỏ ửng.
Lúc này Tiễn Văn Thành mới biết công chúa bé không phải công chúa mà chỉ là cô bé lọ lem bị người ta khi dễ.
Cô có một người chị, người này là đại tiểu thư chân chính của Ninh gia, là công chúa chân chân chính chính.
Như vậy thì sao chứ, Ninh Nhiên là cô gái hắn yêu mến, ai khi dễ Ninh Nhiên chính là khi dễ hắn.
Tiễn Văn Thành nói với Ninh Nhiên, hắn sẽ giúp cô giải quyết hết thảy chuyện buồn phiền, Ninh Nhiên rất hiền, cô bảo hắn đừng làm như vậy, cô sợ hắn vì cô mà phải ngồi tù.
Tiễn Văn Thành nói không sao cả, hắn có siêu năng lực.
Tiễn Văn Thành không nói chuyện thiên di thuật cho Ninh Nhiên biết, kỳ thực là hắn không dám, hắn đã làm bao nhiêu chuyện đáng sợ, bản thân hắn rõ nhất. Ninh Nhiên thuần khiết như vậy, thiện lương như vậy, sao cô có thể tiếp nhận những thứ này chứ? Vì thế hắn phải giấu.
Ninh Nhiên vẫn lo lắng, khi đó bạn thân Lâm Hiểu của Ninh Ưu tới Ninh gia đã khi dễ Ninh Nhiên, vì thế Tiễn Văn Thành quyết định dùng Lâm Hiểu thử dao cho Ninh Nhiên thấy.
Tiễn Văn Thành điều tra được Lâm Hiểu là người rất thích du lịch, trùng hợp địa điểm tiếp theo cô muốn tới chính là quê nhà của hắn.
Lúc Lâm Hiểu cùng bạn trai tới trấn trên, Tiễn Văn Thành đã bắt Lâm Hiểu đi.
Khoảng cách càng xa, Tiễn Văn Thành phải trả cái giá càng lớn.
Sau khi bắt Lâm Hiểu, Tiễn Văn Thành nhốt cô trong phòng rồi gửi tin cho Ninh Nhiên, sau khi trò chuyện một phen thì nhịn không được ngã xuống giường ngủ mê man.
Chờ đến khi hắn ngủ đủ thức dậy thì đã là sáng hôm sau.
Lâm Hiểu bị tròi trong căn phòng tối tăm, xuyên thấu qua ánh đèn yếu đớt cô nhìn thấy vô số đầu người bị đặt trong hũ, tái mét, âm lãnh, nhìn cô trừng trừng rồi cười gằn, gào thét.
Hồn phách Lâm Hiểu muốn tan vỡ, lông măng dựng đứng, sợ muốn chết.
Lúc Tiễn Văn Thành tiến vào, Lâm Hiểu đã bị dọa tới sức mặt nhợt nhạt, hô hấp yếu ớt.
Tiễn Văn Thành lạnh lùng nhìn Lâm Hiểu, nhớ tới Ninh Nhiên khóc lóc kể lể trước mặt mình, hắn không chút lưu tình kéo Lâm Hiểu vào phòng bếp, lấy cưa ra, kéo ken két ken két...
Lâm Hiểu tay chân vô lực, tóc bị mồ hôi lạnh thấm ướt, cô khóc lóc cầu xin tha thứ nhưng không có tác dụng, một cưa cứa xuống, máu tươi phun lên người Tiễn Văn Thành.
Ánh mắt Tiễn Văn Thành lại càng âm u đáng sợ hơn, từng chút từng chút một cưa đầu Lâm Hiểu.
Đâu người rơi xuống mảnh nylon trải dưới đất, biểu tình tuyệt vọng kinh hoàng vẫn còn sót lại. Ánh mắt cô u ám sung huyết, cứ vậy chết không nhắm mắt nhìn Tiễn Văn Thành cầm cưa từng chút cưa thân thể mình rồi bỏ vào nồi hầm nhừ.
Sau đó lấy ra đặt lên thớt, dùng dao mổ heo bắt đầu băm nhỏ, lúc thì thể hiện kỹ thuật dùng dao cắt từng miếng từng miếng như tác phẩm nghệ thuật.
Cuối cùng thịt trên người cô bị bỏ vào một cái hũ lớn, bên trong có sẵn các loại gia vị tỏa ra mùi thơm lừng.
Mà đầu cô thì bị bỏ vào một cái hũ mới.
Lâm Hiểu nhúc nhích ánh mắt nhìn những cái đầu người cũng bị bỏ trong hủ như mình, cô lộ ra biểu tình vặn vẹo dữ tợn, phát ra tiếng gào thét thê lương. Thế nhưng không ai nghe thấy, tiếng của quỷ thì chỉ có quỷ nghe thấy mà thôi.
Tiễn Văn Thành khai nhận hết thảy, thế nhưng có vài điều hắn không nói, hắn không phải kẻ ngu, dĩ nhiên không tiết lộ chuyện trong thôn.
Ngoại trừ Lâm Hiểu cùng những người mới giết gần đây, hắn đã quên mất mình đã giết những người kia như thế nào. Hắn giết quá nhiều người, tay dính máu quá nhiều, làm sao nhớ được mấy chuyện nhỏ nhặt không đáng kể đó?
"Chuyện nhỏ nhặt không đáng để? Đây là chuyện mà mày nói là nhỏ nhặt không đáng kể à?!" Nghe xong hết thảy, Dương Lâm Tây tức giận tới phì cười, chỉ có thể nói Tiễn Văn Thành này là kẻ máu lạnh nhất, không xem pháp luật ra gì nhất mà anh từng gặp.
Tiễn Văn Thành nhếch môi đầy lệ khí: "Đối với tao, chính là vậy."
Dương Lâm Tây truy hỏi Tiễn Văn Thành làm sao né được camera, Tiễn Văn Thành chỉ nói là may mắn, không nói thêm gì nữa.
Dương Lâm Tây tự nhiên không tin, thế nhưng sau đó cho dù hỏi thế nào, cho dù dùng Ninh Nhiên làm cớ cũng không cạy miệng Tiễn Văn Thành được.
Lưu Nhất Minh thấy vậy thì cảm thấy hôm nay có thể ngừng ở đây. Anh nhìn ra được, Tiễn Văn Thành sẽ không mở miệng nữa.
Dương Lâm Tây ôm một bụng lửa giận, vừa ra ngoài liền đạp băng ghế: "Tên súc sinh này! Thế giới này sao lại có người như vậy chứ?"
Lưu Nhất Minh lạnh lẽo nói: "Trên đời này có rất nhiều kẻ bị bệnh thần kinh, chỉ là bọn chúng chưa lộ ra mà thôi."
...*... 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.