Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 138: Chó mèo đại chiến




Mèo yêu đứng trước mặt Tống Triết như gặp đại địch, đuôi cũng dựng đứng. Đám đàn em say lưng nó chưa khai linh trí nên không biết được điểm đặc biệt của Tống Triết, chỉ thấy lão đại tự dưng nơm nớp lo sợ nên chúng cũng lộ ra dáng vẻ sẵn sàng công kích, vây quanh nhóm bốn người Tống Triết.
Tống Triết liếc nhìn đám mèo hoang, tiếng kêu meo meo thê lương của chúng ở giữa đêm tối an tĩnh thế này đặc biệt dọa người.
Nghiêm Minh Nhân sờ cánh tay, cảm thấy da dà da cóc gì đó đều nổi lên hết, Ninh Ưu theo bản năng nhích tới gần Nghiêm Minh Nhân, túm lấy tay cậu, dáng vẻ sợ hãi.
Tiêu Thiên lạnh nhạt nhìn đám mèo hoang, mí mắt còn không thèm chớp, hoàn toàn không thèm để ý.
Tống Triết mỉm cười, gương mặt tinh xảo lộ ra nụ cười ôn hòa: "Mi không cần phải sợ, ta không đánh nhau với mi. Nghiêm Minh Nhân là bằng hữu của ta, cậu ta xảy ra chuyện dĩ nhiên ta phải tới xem một chút. Nghe nói, mi nghĩ rằng vị Ninh tiểu thư này hại chết đồng loại của mi?"
Mèo yêu căng cứng thân mình, thấy dáng vẻ ôn hòa của Tống Triết thì khẽ giật giật cái đuôi: "Ta đã điều tra xong rồi, không phải nhân loại nữ tính này làm."
Tống Triết cong cong môi, ánh trăng tinh khiết vẩy lên mặt cậu hệt như một tầng kính mông lung mờ ảo làm diện mạo cậu lại càng yêu kiều động lòng người hơn, cũng càng làm người ta cảm thấy thân thiết hơn, mất đi hẳn suy nghĩ muốn công kích.
Thực là động vật nhỏ đơn thuần! Nhân loại chỉ nói vài câu nó đã cho là thật. Nếu như gặp phải kẻ tâm tư độc ác, đám mèo hoang này, cả con mèo yêu này sẽ không có kết quả tốt. Yêu quái chính là thứ mà nhân loại rất sợ hãi a. Nếu bị nhân loại phát hiện, với đạo hạnh yếu kém của mèo yêu, chỉ cần người đông thế mạnh là có thể dễ dàng bắt lấy nó, không biết bao nhiêu người vì tiền tài mà tới.
"Như vậy thì ta dẫn bọn họ về đây. Còn nữa, mi là mèo yêu, chỉ sợ không thể sinh sống lâu dài trong xã hội loài người được."
Trái tim vừa mới buông lỏng của mèo yêu lập tức căng thẳng, nó nhe răng, mặt mèo dữ tợn: "Mi có ý gì? Mi muốn đánh nhau với ta à?"
Đúng là con mèo tính tình nóng nảy, còn không bằng Tam Hoàng đáng yêu lại dính người nhà cậu!
Tống Triết thầm cảm khái, ngoài mặt vẫn ôn hòa như cũ: "Dĩ nhiên không phải ý này. Mi ngẫm lại đi, mi là mèo yêu, một khi bị nhân loại phát hiện thì mi phải chịu hậu quả gì? Xã hội loài người đã rất lâu rồi không có yêu quái xuất hiện, mi xuất hiện sẽ làm nhân loại khủng hoảng muốn bắt giết mi, không thì trở thành đối tượng giải phẫu nghiên cứu. Mi cảm thấy mình muốn kết quả nào?"
Biểu tình mèo yêu vặn vẹo, nó chỉ mới ngây người trong xã hội loài người mấy tháng, cũng chưa hiểu biết nhiều, có thể bình an không bị phát hiện cũng vì nó vẫn luôn biến thành mèo hoang lăn lộn với đám đàn em. Nếu thật sự bị nhân loại phát hiện, nhớ tới mấy món vũ khí có lực sát thương cực lớn mà nó thấy trong TV, mèo yêu nhịn không được run run.
Tuy nói là yêu nhưng nó chỉ là một con yêu siêu cấp gà siêu cấp yếu. Mà xã hội loài người thì... mèo yêu dè dặt liếc nhìn Tống triết, người trước mắt làm nó cảm thấy rất áp lực, thậm chí còn có cảm giác chỉ cần nó động thủ thì sẽ không có đường sống. Nếu nó gặp những người khác nhưng không dễ nói chuyện như Tống Triết thì phải làm sao?
Mèo yêu kỳ thực cũng rất sợ, nó khó khăn vất vả tu luyện thành hình người, kết quả phát hiện mình không hề có con yêu quái đồng loại nào. Nó mơ mơ mơ hồ hồ hóa hình thành công, dĩ nhiên không biết suốt mấy trăm năm nay không hề có yêu quái nào ra đời.
"Vậy... vậy mi muốn đuổi ta về núi sao?" Mèo yêu ồm ồm hỏi.
Ninh Ưu không biết Tống Triết là ai nhưng cô biết Tiêu Thiên, Tiêu gia vẫn luôn là đối tượng được chú ý. Mà chuyện bên cạnh anh có một vị đại sư vì trẻ tuổi lại có bản lĩnh cũng đã lan truyền khắp giới.
Vì thế Ninh Ưu lập tức hiểu ra thân phận Tống Triết, khó trách mèo yêu lại sợ cậu như vậy. Đại sư mà, năng lực hiển nhiên rất cường hãn!
Vì thế tốt nhất là để con mèo yêu này chạy về núi đi, bằng không cô làm sao sống yên đây?
Ninh Ưu ở bên này âm thầm cầu nguyện, Nghiêm Minh Nhân cũng nghĩ vậy, trước không nói tới chuyện nó dọa cậu sợ, chỉ thân phận yêu quái đã không thích hợp sinh sống ở đây rồi. Đám bọn họ không có tâm tư sấu, sau khi hoảng sợ một phen thì quay về nhà tắm rửa nghỉ ngơi, tranh thủ quên đi đoạn kí ức này, hôm sau lại tiếp tục sinh long hoạt hổ. Thế nhưng để người khác phát hiện năng lực thật sự của mèo yêu, ngay cả người bình thường cũng chỉ cần ồ ạt xông lên là có thể bắt được thì mèo yêu sẽ bi kịch.
Phòng giải phẫu đang chờ đón nó, cám ơn!
Đi theo Tống Triết, Nghiêm Minh Nhân cảm thấy năng lực tiếp nhận của mình gia tăng không ít.
"Không, không thể nói là đuổi, là mời." Tống Triết đưa một ngón tay tới trước mặt mèo yêu, lắc lắc, ngón tay thon dài trắng ngõn như ngọc, nhìn một chút, mèo yêu vô thức lung lay thần trí.
Nó hồi phục tinh thần, tự phỉ nhổ bản thân rồi thẹn quá thành giận nói: "Này còn không phải là một ý sao? Rõ ràng là mi không muốn ta sống ở đây!"
Mèo yêu vừa giận, đám mèo hoang vây quanh nhóm Tống Triết cũng giận, chúng phát ra tiếng gầm gừ uy hiếp trong cổ họng.
Da gà Ninh Ưu lại nổi lên, chỉ hận không thể gọi một chiếc trực thăng tới cẩu mình đi.
"Không không không, đương nhiên không giống. Đuổi là dùng vũ lực xua đuổi, mời là hòa nhã nói phải trái." Tống Triết nói tiếp: "Mi không giống với tụi ta, trên thế giới này còn rất nhiều người giống như ta, nhưng bọn họ chưa chắc dễ nói chuyện như ta. Gặp phải bọn họ, kết quả của mi có lẽ là bị lột da rút gân moi nội đan. Mi còn quá nhỏ yếu, không có năng lực tự vệ, ta khuyên mi nên quay về núi đi."
Mèo yêu bị tình cảnh Tống Triết miêu tả dọa hoảng, dáng vẻ đám đàn em bị lột da vẫn còn hiện hữu sờ sờ trước mắt nó, nó thực sự cũng rất sợ, khó khăn lắm mới tu luyện thành hình người, không thể bị giết như vậy được a!
Nhưng cứ vậy về núi, nó lại không cam lòng!
Mèo yêu liếc nhìn đám đàn em của mình: "Ta vẫn chưa báo thù thay chúng, làm lão đại, ta không thể bỏ mặc không quản được."
Tống Triết nhìn đám mèo mấy lần: "Mi hóa thành hình mèo đi theo bên cạnh ta, ta sẽ giúp mi tìm ra hung thủ, sau khi tìm được thì mi quay về núi. Hảo hảo tu luyện, không nên tùy ý xuống xuống. Hiểu không?"
Mèo yêu cảm thấy như vậy cũng không lỗ lã gì, dù sao với bản lĩnh của nó cũng không biết làm sao truy ra hung thủ báo thù cho đàn em, nếu có người làm thay thì hiển nhiên nó rất cao hứng.
"Được, cứ vậy đi!"
Nói xong, mọi người đều thở phào, mèo yêu biến thành hình mèo, liếc nhìn đám đàn em kêu vài tiếng, không bao lâu sau, đám mèo hoang tiến tới cọ cọ mèo yêu rồi từng con từng con rời đi.
Nghiêm Minh Nhân thấy vậy thì vui vẻ, vỗ vỗ vai Tống Triết: "Tôi biết Tống Triết lợi hại nhất mà!" Liếc nhìn quần áo ngủ trên người Tống Triết, thực cảm động nói: "Vì tôi mà cậu không kịp thay quần áo gấp rút chạy tới, tôi thực sự cảm động! Tới, ôm cái nào!"
Nghiêm Minh Nhân giang tay, còn chưa ôm được thì Tống Triết đã bị Tiêu Thiên ở bên cạnh kéo đi: "Đi thôi, còn định ở lại đây cho muỗi cắn à?"
Nghiêm Minh Nhân tức giận hừ một tiếng, Tiêu Thiên cứ luôn quấy rối không cho cậu thân thiết với Tống Triết!
Ninh Ưu đi theo phía sau bọn họ, càng nhìn càng cảm thấy hai người này không đúng, cô dùng khuỷu tay huých Nghiêm Minh Nhân, khẽ thì thầm: "Này, đại sư có quan hệ thế nào với Tiêu Thiên vậy, ngay cả áo ngủ cũng cùng một kiểu?"
Nghiêm Minh Nhân nhìn Ninh Ưu, cho cô một ánh mắt coi thường, nhân loại ngu xuẩn, bọn họ không mặc đồ ngủ đôi với nhau chẳng lẽ phải mặc với bà? Theo lời Tống Triết thì đây là Tiêu Thiên đặc biệt bảo cửa hàng quần áo riêng của Tiêu gia may. Chỉ có một cặp này thôi, không còn bộ nào khác.
"Đồ ngủ nam không phải đều vậy à? Đơn giản, còn con gái mấy bà đúng là rắc rối, chỉ đồ ngủ thôi cũng bày ra đủ kiểu." Gì mà hoa hòe rồi ren rồi nhung búa xua, nhìn hoa cả mắt.
Ninh Ưu nghĩ một chút thì thấy cũng phải, đồ ngủ nam không phải toàn vậy sao? Chỉ là Ninh Ưu đã quên mất, đồ ngủ của nhóm lão đại có thể bình thường như người bình thường sao?
Trên đường về nhà, Tống Triết nói chuyện với Ninh Ưu, đầu tiên là hỏi chuyện vụ đe dọa, sau đó yêu cầu cô phải đảm bảo không để lộ chuyện mèo yêu.
Ninh Ưu dĩ nhiên gật đầu không ngừng, biểu thị mình sẽ kín như bưng.
Tống Triết chưa từng tiếp xúc với Ninh Ưu nên không chắc lời hứa của cô có đáng tin hay không, thế nhưng không sao, gần nhất cậu vừa luyện một phép nho nhỏ, chỉ cần Ninh Ưu muốn nói chuyện mèo yêu với người khác thì sẽ bị mất tiếng, có làm thế nào cũng không nói được.
Thế mới nói, bách khoa toàn thư là đồ tốt a!
Thấy mèo yêu ngồi ngoan ngoàn, Tống Triết không khỏi nghĩ, không biết trong bách khoa toàn thư có nói về yêu quái hay không, nếu có thì thực sự quá tốt.
Sau khi đưa Nghiêm Minh Nhân cùng Ninh Ưu về nhà, Tiêu Thiên cùng Tống Triết lái xe quay về tiểu khu của Tống Triết.
Vừa mở cửa ra, Tam Hoàng liền vui vẻ chạy tới, thế nhưng nó không quấn lấy Tống Triết như bình thường mà đột nhiên sủa không ngừng.
Xưa tới nay chó mèo vẫn luôn xung khắc, vì thế khi nhìn thấy mèo yêu đi theo phía sau Tống Triết, Tam Hoàng liền sủa gâu gâu gâu không ngừng.
Tống Triết đóng cửa, bảo Tam Hoàng an tĩnh, hơn nửa đêm nửa hôm rồi không nên ồn ào hàng xóm, tránh bị khiếu nại.
Tam Hoàng nghẹn ngào cắn ống quần Tống Triết, tựa hồ đang oán trách bọn họ mang một con mèo về nhà, nó có còn là chó con bọn họ thích nhất nữa không?
Mèo yêu lạnh lùng liếc nhìn Tam Hoàng chưa mở linh trí, ha hả, chỉ là một con chó thôi mà cư nhiên dám lớn lối trước mặt nó.
Mèo yêu ưỡn ngực, hùng dũng oai vệ bừng bừng khí thế tiến tới, chuẩn bị cho đàn em tương lai một bài học, kết quả còn chưa tới gần Tam Hoàng đã bị người ta xách bổng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.