Tiên Phong Đạo Thê

Chương 55:




Phía dưới chạy loạn lên, đế vương trung niên kia làm như không vui, thế nhưng bãi giá rời đi. Một đám oanh oanh yến yến bên cạnh cũng đi theo, duy chỉ có mấy cung nữ ở nơi đó cứu người.
Chẳng qua các nàng ôm cột cũng không có để tâm gì, ngoại trừ tiểu cung nữ kia đừng ở bên ao nhìn mà khóc lóc, những người còn lại đều có vẻ đạm mạc, nhìn thấy vậy ta rất căm tức, liền bấm tay niệm thần chú thi pháp, làm cho nước sâu trong ao hạ dần. Những người xung quanh trợn mắt há hốc mồm, Thục Hoa nương nương đạp nước trong ao thì tự mình đứng lên, toàn thân nàng ta ướt đẫm, chậm rãi trèo lên bờ, tuy rằng bước chân lảo đảo lại đứng thẳng lưng, tiểu cung nữ lúc trước khóc thúc thít thì đưa tay giúp đỡ nàng ta, lại bị nàng ta lấy tay phất ra, sắc mặt của nàng ta tái nhợt, trên môi không có một tia huyết sắc, làn tóc bị nước trong ao thấm ướt, còn kết thành từng lọn từng lọn ẩm ướt, giọt nước từ trên mặt, trên người nàng ta nhỏ giọt xuống, bước trên con đường lát ngọc thạch uốn lượn mềm mại giống như con giun mà bỏ đi.
"Thê tử của hoàng đế thảm như vậy?" Ta nghi hoặc nói.
"Là phi tử thất sủng mà thôi." Sư phụ thản nhiên nói.
"Vì sao lại thê lương như vậy?"
"Có nhân mới có quả, nàng đi hỏi Tư Mệnh tinh quân là được." Sắc mặt sư phụ không tốt, không muốn thảo luận vấn đề này với ta, phất phất tay, ngăn cản ta hỏi nữa.
Dạo một vòng trong hoàng thành, ta cảm thấy thật là nhàm chán, còn không cẩn thận thấy một ít chuyện không sạch sẽ của nhân gian, ta không muốn ở đây nữa liền van xin sư phụ đi dạo nơi khác, lại không biết ta lạm dụng pháp thuật, thiếu chút nữa gây nên đại họa.
Chạng vạng hôm đó, trên không hoàng thành oán khí tận trời, sư phụ người bấm ngón tay tính toán, liền biết lí do là vì ta, Thục Hoa nương nương bị chỉ là yêu nghiệt, bị hoàng đế hạ chỉ thiêu chết ở trong tẩm cung.
Oán khí kia hướng thẳng lên tận trời, bởi vì thiên mệnh của hoàng đế đã định, được thần che chở, sẽ không bị yêu ma quỷ quái xâm nhập, đây là oán khí của Thục Hoa nương nương không tan, dẫn tới trời cao oán giận.
Mưa to suốt cả đêm hôm đó.
Ta đã làm ra chuyện sai đương nhiên muốn tận lực bù lại, lúc tìm được oan hồn của Thục Hoa nương nương ở trong hoàng cung, nàng ta đang ngồi trên căn phòng bị đốt cháy, thay đổi hoàn toàn, dùng nửa cây lược gỗ chải mái tóc dài. Nàng ta vừa chải đầu vừa cất tiếng ca, tiếng ca kia đứt quãng, làm cho lòng người nguội lạnh.
Sư phụ nói bây giờ nàng ta thành lệ quỷ, cảm xúc kích động, chúng ta không thể tiếp cận quá gần, bằng không tiên khí trên người sẽ làm cho nàng ta phát cuồng.
Ta hỏi người, "Không thể thu tiên khí lại rồi đi qua đó sao?"
"Nàng là lệ quỷ, mặc dù thu tiên khí lại, cũng sẽ bị nàng ta cảm ứng được." Sư phụ giải thích.
Ta nhìn quỷ hồn của Thục Hoa nương nương, khó chịu vô cùng, liền tự trách bản thân lại tự ý làm chủ.
"Nếu như hôm nay nàng không cứu nàng ta, nàng ta cũng sẽ chết đuối ở trong nước." Sư phụ nói.
"Nhưng mà..."
"Ta nên làm như thế nào để giúp nàng ta?" Ta lên tiếng hỏi, đúng lúc này, ngoài phòng thổi lên một trận gió lớn, một bóng đen nhảy nhanh qua, đúng là hướng tới quỷ hồn của Thục Hoa nương nương.
"Yêu khí!" Trong tay sư phụ tỏa ra ánh lửa, lập tức bắn về phía kia luồng khí đen kia, làn khí đen kia vẫn không ngừng lại, bao lấy quỷ hồn của Thục Hoa nương nương liền nhảy lên trời cao.
Sư phụ đằng vân mà lên, đuổi theo.
Yêu quái bị bao phủ trong chân hỏa của sư phụ mà còn có thể toàn thân rút lui, ta kinh hãi, kinh ngạc ra tiếng.
Kết quả chính vì một tiếng thét kinh hãi này, dẫn tới luồng khí đen kia đột nhiên tăng vọt, sau đó nhưng lại lướt qua sư phụ công kích về phía ta, trong bóng đen có một bàn tay to vươn ra, đúng là muốn bóp cổ ta.
Ta nhanh chóng lui ra sau hai bước, tạo nên một bức màn nước trước mặt, bàn tay kia chỉ dừng lại đôi chút, liền xuyên qua tấm chắn tấn công về phía ta.
"Đi!"
Lúc chỉ mành treo chuông, sư phụ gầm lên một tiếng, chiếc quạt giấy người cầm trong tay lúc trước hóa thành một mũi tên lông vũ, bắn xuyên qua làn sương đen, khi làm sương đen kia tản đi, lại nhẹ nhàng lùi ra ngoài ba thược, sau khi rơi xuống đất, ta liền thấy rõ dáng vẻ yêu ma.
"Vốn định bắt oan hồn kia thắp đèn, không ngờ lại gặp được ngươi." Yêu ma cười lạnh một tiếng, hắn lấy bình Tử Sa ra, tay nhẹ nhàng vuốt ve, tay hắn bị thương, máu nhỏ trên bình Tử Sa, khiến cho bình Tử Sa lay động.
"A La, nàng được cứu rồi." Biểu hiện của yêu ma rất u ám, nhưng mà khóe miệng cũng là hơi hơi gợi lên, như là đang cười, hắn không coi ai ra gì đem bình Tử Sa áp lên má, "A La, nàng được cứu rồi."
Lúc này sư phụ đã hạ xuống trước ta, người chắn ta ở phía sau người, giọng nói lạnh lẽo, "Ma quân Âm Ly?"
Trên gương mặt yêu ma kia lộ ra một nụ cười châm chọc, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Thượng thần Viêm Hoàng? Chẳng qua cũng chỉ như vậy thôi." Hắn cúi đầu hạ tầm mắt, lại nhẹ nhàng mà vuốt ve bình Tử Sa, "Không sánh bằng một phần vạn của A La."
Ta đứng ở phía sau sư phụ mà hai chân như nhũn ra, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, "Thiên địa Hiên Viên kính nói với ta, hồn phách Thủy Dạng thượng thần ở trong bình Tử Sa kia, là A La mà yêu ma đó gọi."
Đó là sự thật, đó nhất định là sự thật...
Yêu ma Âm Ly kia đem bình Tử Sa kia đặt kế bờ môi, "A La, nhìn thấy bằng hữu cũ mà lại không chịu chào hỏi một tiếng chứ?"
Bình Tử Sa không nhúc nhích tý nào. Ta đứng ở phía sau sư phụ, nhìn thấy tay người nắm chặt, hơn nữa hơi có chút run run.
Trong bức thư khi ta rời khỉ thiên cung cũng đã nói rõ ràng về hồn phách của Thủy Dạng thượng thần, bây giờ sư phụ, người, có lẽ đã tin rồi chứ? Nếu như là thật, sư phụ có phải sẽ không bao giờ để ý đến ta nữa? Trong lòng ta hoảng loạn, vài lần nâng tay muốn nắm chặt vạt áo của sư phụ, đầu ngón tay còn chưa chạm vào liền vội vàng dừng lại, cuối cùng vẫn rút trở về lén lút lau đi dòng lệ nơi khóe mặt. Ta hít sâu, cố nâng cao tinh thần, nếu như khi đánh nhau với yêu ma kia, ta nhất định phải cố gắng tận lực cứu hồn phách của Thủy Dạng thượng thần ra.
"A La, nghe nói nàng có mối quan hệ với thần tiên hồng y có vẻ ngoài tao nhã trước mặt này cũng không tệ, như thế nào lại không chịu chào hỏi?" Âm Ly dùng ngón tay búng bình Tử Sa, phát ra tiếng vang thanh thúy. Bởi vì ta ở phía sau sư phụ nên không nhìn thấy vẻ mặt của người, nhưng cũng phát hiện toàn bộ thân thể người căn cứng, như là cây cung bị kéo căng.
"A La..." Yêu ma Âm Ly than nhẹ một tiếng, hắn mạnh ngẩng đầu, trong ánh mắt lóe ra ánh sáng vàng, sau đó nâng tay chỉ, lớn tiếng quát: "Vật ngươi chiếm giữ, đến lúc này còn chưa trả lại!"
Trong lòng ta run lên, chẳng lẽ hắn đang nói với ta?
Đúng lúc này, mấy đoạn dây xích sắt từ bốn phương tám hướng vung ra, bao vây chúng ta lại, ta ngưng tụ bắn ra thủy kiếm về hướng dây xích sắt ở phía sau, lúc không chống đỡ nổi nữa thì quay đầu nhìn thoáng qua sư phụ, chiếc quạt giấy trong tay của sư phụ biến thành trường kiếm, người đẩy từng sợi dây xích sắc trước mặt bắn ra sau hết, đưa tay nắm lấy cổ tay ta, sau đó nâng ta bay lên trời cao, chỉ còn lại tiếng dây xích sắt vỡ tan, phát ra tiếng vang ‘bang bang’.
Mục tiêu của Âm Ly là ta, hắn nhiều lần ra tay tấn công về phía ta, đều bị sư phụ ngăn cản. Ta phát hiện tu vi của Âm Ly rất cao, với pháp thuật áp đảo dữ dội này, nếu như chỉ có một mình ta đối mặt, chỉ sợ ngay lập tức sẽ bị thua thảm hại. Mà sư phụ cao hơn một chút, chỉ là người không thể đánh bại hắn trong nhất thời được, hơn nữa ta phát hiện, sư phụ có chút không yên lòng.
Có lẽ ta đã hiểu rõ vài phần, chỉ cảm thấy trong lòng hơi hơi đau đớn.
"Miêu Miêu, tránh ra!"
Ta vội ngẩng đầu, liền nhìn thấy một đoạn xiềng xích màu đen đánh thẳng vầ phía ta, thì ra vừa rồi yêu ma kia đã dùng kế giương đông kích tây, dùng thuật phân thân vừa quấn lấy, đấu với sư phụ, cố ý bị sư phụ đả thương, sau đó lợi dụng khe hở tới lấy tánh mạng của ta.
Ta chỉ còn kịp ngưng tụ một bức màn nước để che chắn, xích sắc kia xuyên qua bức màn nước, đầu nhọn tiến sát chóp mũi của ta. Xích sắt bất động ?
Sư phụ không kịp chạy tới, chỉ có thể một tay nắm lấy dây xích sắt, ta vội vã nghiêng người tránh ra, dư quang khóe mắt nhìn thấy tay của sư phụ nắm dây xích sắt chảy máu, nhìn thấy dòng máu chảy trên dây xích sắt màu đen mà đau lòng.
"Viêm Hoàng, ta thừa nhận ngươi lợi hại hơn ta, nhưng hôm nay ta liều chết cũng muốn bắt nàng ta!" Ánh mắt Âm Ly lạnh lùng, khiến ta cảm thấy bản thân bị một con rắn độc nhìn thẳng vào, lạnh cả người. Mà quanh thân hắn càng phát ra khí âm hàn, lại có ngọn lửa màu xanh tỏa ra từ đầu hắn, đó là lửa lân tinh!
Sư phụ cũng lợi hại vô cùng, tỏa ra chân hỏa bản thân, ánh lửa bừng bừng quanh thân người, sau thân người lại càng có ảo giác phượng hoàng tắm lửa.
Âm Ly ‘hừ’ lạnh một tiếng, tay phải nâng lên ngón tay phát ra ánh sáng màu xanh dữ dội.
"Âm Ly, đừng!" Đúng lúc này, trong bình Tử Sa truyền ra tiếng thét kinh hãi.
Khi âm thanh này vang lên, tay của Âm Ly dừng lại giữa không trung, vẻ mặt biến ảo bất định, mà sư phụ của ta, vẫn còn sững sờ tại chỗ.
Người thì thầm nói: "Thủy Dạng..."
Ngón tay của ta bấm chặt vào lòng bàn tay, nước mắt rơi như mưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.