Tiên Phong Đạo Thê

Chương 3: Không biết xấu hổ




Tình huống bình thường, ta sẽ ngủ đến khi tự nhiên tỉnh, nhưng mà lần này, lại ra ngoài ý muốn.
Ta bị một tiếng nữ tử thét chói tai làm bừng tỉnh. Đần độn ngẩng đầu, liền nhìn thấy trước mặt một mỹ kiều nga (người đẹp) một tay che miệng, tay kia duỗi ra một ngón tay ngọc xinh đẹp chỉ thẳng phía trước, thân mình nhè nhẹ run run, kinh hoàng sau đó lại giận dữ quay đầu đi, phảng phất trước mặt gì đó cực kỳ khó coi, ta nhìn theo phương hướng ngón tay nàng xem, tựa hồ mục tiêu ở ta? Nhìn quanh bốn phía, cũng không gì làm không ổn, hay là thật là ta? Được rồi, giữa hậu hoa viên muôn hồng nghìn tía[1] trồng một bụi lúa nước quả thật thật chướng mắt, bất quá Viêm Hoàng Thần Quân đều chấp nhận , ta cũng yên tâm thoải mái, nữ tiên nga này tuy rằng bộ dáng thanh lệ, nhưng mà lại quấy nhiễu người khác nghỉ ngơi còn làm một bộ dáng chán ghét, phẩm hạnh thật sự là có chút kém. Ta âm thầm oán thầm xong lại chuẩn bị nhắm mắt ngủ lại, vừa nhắm mắt lại, bỗng nhiên nhớ tới, vừa mới nãy bên người nữ tiên nga, tựa hồ còn có một nam nhân.
Người lúc ngủ mơ hồ không để ý nhiều, giờ phút này vụng trộm hí mắt xem lại, hắc, thật là có một nam nhân. Mà nam nhân này, nhưng cũng quay đầu lại, phảng phất không muốn gặp ta. Mặc dù ta nhìn không thấy khuôn mặt hắn, nhưng cũng nhớ được cặp giày kia màu trắng viền vàng, nguyên lai Thần Quân, cũng không muốn gặp ta , trong tâm tư, hơi hơi có chút ủy khuất, nhớ năm đó, ta là lúa nước mềm mại nhất trong ruộng, này trâu này dê , thích nhất vụng trộm ngắm ta, aii.
Ta rụt lui thân mình, muốn ôm hai phiến lá cây đem mắt bịt lại, làm tư thế bịt tai trộm chuông [2], ngươi không muốn gặp ta, ta cũng không thèm ngươi, thế nhưng vừa giật giật, liền phát giác một chút không đúng, nhưng đến cùng là chỗ nào không đúng lại không thể nói rõ đến, giữa lúc do dự, lại nghe một tiếng thét kinh hãi, “Trời!”
Thanh âm này ta rất quen thuộc, là của cá chép tinh Cẩm Văn. Nàng đêm qua lôi kéo ta vừa lải nhải đến nửa đêm, vừa khóc hồi lâu, giờ phút này hai con mắt có vẻ hơi hơi có chút sưng đỏ, quần áo cũng không sửa soạn chỉnh tề, nói vậy cũng là vừa tỉnh lại, nhưng cho dù là cái dạng khó coi như vậy, theo ý ta,so với cái nữ tiên nga kia vẫn xinh đẹp hơn vài phần, dù sao bề ngoài là bề ngoài, tâm linh đẹp mới là đẹp thực sự.
Cẩm Văn lại cũng là một bộ dạng như thấy quỷ, sau một lát nàng ta chạy như bay về phía ta, trên tay động tác cũng không ngừng nghỉ, từ trên đầu nhổ xuống một cái trâm cài tóc lung linh hình lá cây xanh biếc, biến thành một tấm gấm vóc đem đầu của ta trùm xuống. Ta không rõ chân tướng muốn giãy dụa, lại bị Cẩm Văn thi pháp đè lại không thể động đậy, chỉ nghe bên ngoài nữ tiên nga kia hừ một tiếng, “Viêm Hoàng Thần Quân thật có nhã hứng, tiểu tiên nga trong Nguyên Hoàng cung nếu không phải là không thấy bóng dáng, thì chính là áo rách quần manh, hậu hoa viên này, thật đúng là phong cảnh tốt đẹp, khó trách ta mỗi lần nghĩ đến đi du lãm, Thần Quân ngươi đều từ chối lấy lệ!”
Lời này nói ra khiến ta càng thêm như lọt vào trong sương mù, Cẩm Văn đem ta bọc lại thật nhanh, suýt thở không được, ta muốn từ trong đất hấp thu chút hơi nước giải khát, bỗng nhiên phát hiện, mấy rễ phụ đáng tự hào của ta của ta, hình như không có? Thay vào đó , trắng trắng non mềm , hình như là một đôi chân của người? Chân có ích lợi gì? Có thể uống nước sao?
Ta giật giật đầu ngón chân, vẫn như cũ cảm thấy bất khả tư nghị (lạ lùng). Đang lúc mê mẩn, những ràng buộc trên người đều buông lỏng, cả người ta nhẹ hẳn, nhất thời từ trong lớp vải quấn bật ra ngoài, “Cẩm Văn, ta tu thành hình người ?”
Không lường trước là còn chưa đứng lên, liền nhìn thấy một tia ngân quang từ đầu ngón tay của Thần Quân tràn ra, ngay sau đó một cỗ đại lực từ đỉnh đầu đè xuống, trực tiếp khiến ta ngã lại trong đất, cùng đám lụa xanh quấn lại một cục.
Viêm Hoàng Thần Quân chậm rãi đi tới, giờ phút này, ta mới là chân chính thấy rõ bộ dáng hắn.
Vắt hết óc cũng nghĩ không ra nên hình dung thế nào, chỉ cảm thấy ánh mắt kia càng chói mắt, sáng như sao, sóng mắt lay động, mỉm cười mang theo một vẻ ôn nhu. Hư, chân chân chính chính sinh ra là túi da tốt a! Chỉ tiếc ta duyệt qua số người không nhiều lắm, duy nhất cảm thấy Thần Quân trước mặt này thoạt nhìn đặc biệt đáng chú ý, so Mặc Tương ước chừng tốt hơn hai phần, nhưng cũng không biết được thiên địa to lớn, vài phần tư sắc của hắn đến cùng có thể tính ở mức nào, chỉ đành cảm thán một tiếng, ” Thật có thể coi như là xinh đẹp!”
Chắc là đánh giá của ta khiến Cẩm Văn bất mãn, nàng ta hung hăng liếc ta một cái, ta lắc lắc đầu nói thầm, hay là Cẩm Văn học pháp thuật gì, sao biết được ý tưởng trong lòng ta, giữa lúc đang buồn bực lại cảm thấy thân mình bị tấm vải kia xiết chặt, “Ngươi đều nói ra, còn tưởng rằng ta nghe không được?”
“A?” Nghe được một tiếng hô thanh thúy từ trong miệng truyền ra, ta mở miệng ra nửa ngày không khép lại được. Mới có thời gian một đêm, có tay có chân còn có thể nói chuyện nữa? Người hưng phấn cựa quậy lung tung, không kìm được lực mạnh, chỉ nghe một tiếng “xuy”, gấm vóc đang bọc ta kia, rốt cuộc đứt ra.
Ta trần truồng nửa ngồi bên trong bồn hoa, vẫn còn chưa hiểu hết tình huống, liền bị Thần Quân giáng một cái trở về trong đất, chỉ dư đầu lộ ở bên ngoài, thực vô cùng uất ức.
“Ngươi, ngươi, ngươi không biết hổ thẹn!” Cẩm Văn chỉa vào ta lại cắn răng lại giậm chân, ta đánh giá bản thân quả thật không biết, liền thật biết lí lẽ hỏi nàng, “Hổ thẹn là cái gì vậy?”
Tuy rằng ta sống hơn ba trăm năm, nhưng mà từ trước sinh trưởng ở trong ruộng, nhiều nhất nghe tiểu mục đồng kể một ít chuyện xưa, đơn giản là tri ân báo đáp, thỏa mãn vui vẻ, nhân tiện sáng tỏ chút chuyện đạo lí thị phi, nhưng chưa bao giờ nghe hắn đề cập qua hổ thẹn là cái gì vậy; sau lại sinh trưởng ở đáy biển, cô độc một mình không còn ai khác, mỗi ngày trừ bỏ ăn ngủ chính là lo lắng hãi hùng Mặc Tương đến bắt nạt ta, đương nhiên những chuyện không biết rất nhiều, giờ phút này ta có thể nói chuyện, lại có người giải thích nghi hoặc, sao không khiêm tốn học hỏi, cũng để cho bản thân có vẻ bác học một ít, thật giống như, người đọc sách trong miệng tiểu mục đồng ước ao.
“Ngươi, ngươi ngươi…” Cẩm Văn chẳng lẽ là chê ta ngu ngốc, ngay cả những việc dễ hiểu đến thế này cũng đều không hiểu, cho nên tức giận đến phát run? Ta hơi hơi có chút xấu hổ, đem cằm gác trên đất, quên đi, vẫn là ngủ đi.
“Hổ thẹn không phải là cái gì.”
Nga? Ta ngẩng đầu, Viêm Hoàng Thần Quân khóe miệng khẽ nhếch cười, khiến cho hoa cỏ xung quanh cũng kém phần xinh đẹp, cho dù là những đám mây lúc hoàng hôn, cũng không sánh bằng một phần vạn của hắn. Ta hơi hơi có chút ngây người, không ngờ Thần Quân đã xoay người ngồi xuống, ở trên đỉnh đầu ta nói vọng xuống , “Ngươi không cần cũng được!”
“À!” Ta gật gật đầu, cảm thấy khuôn mặt Thần Quân hiền lành dễ dàng thân cận, suy nghĩ còn có vấn đề gì thắc mắc đã lâu thì lấy ra hỏi hắn, để hắn giải đáp một phen, nếu đến hỏi Cẩm Văn, còn phải chịu nàng nói lời chọc tức.
Ai biết được ta đang muốn mở miệng, Thần Quân liền vèo một chút đứng lên, tay áo vung mang đến một trận gió lớn, cuốn lấy cát bùn thổi trúng mặt ta bám đầy mặt, sau đó nhanh rời đi, phảng phất sinh oán khí rất lớn. Ta lắc đầu mấy lần mới đem bùn cát trên mặt giũ sạch sẽ, ngay lúc đầu váng mắt hoa, lại thấy Thần Quân quay đầu lại, chán chường nói, “Thật chỉ có thể coi là xinh đẹp thôi sao?”
A?
Ước chừng là thấy ta sững sờ, Thần Quân lần này nhẹ nhướng mày trực tiếp đằng vân mà đi, lưu lại ta chôn ở trong đất, yên lặng suy tư về lời hắn vừa nói rút cuộc là có ý tứ gì.
“Ngươi có biết Viêm Hoàng Thần Quân bản thể là cái gì?” Cẩm Văn khoanh tay, nhìn ta vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.
Thì thầm, đã biết rõ ta không biết cái gì, còn hỏi ta làm chi.
“Viêm Hoàng Thần Quân cho tới nay là thần tiên được chào đón nhất trên trời dưới đất, tự khoe dung mạo thiên hạ đệ nhất, bản thể của hắn thôi, là bách điểu chi vương. Ngươi cũng biết, mấy loại chim này, không chải chuốt không được?”
Ta vẫn lắc đầu, tất nhiên không biết.
“Về sau có khổ cho ngươi hưởng!”
Ta…
Ta không phải cố ý , rơi lệ đầy mặt.
________
[1] Muôn hồng nghìn tía: nhiều màu sắc rực rỡ, tạo nên cảnh sắc lộng lẫy
[2] Bịt tai trộm chuông: cố sự cho câu nói này thì khá nhiều và mỗi nơi mỗi kiểu nhưng chung lại nghĩa là tên ăn trộm bịt tai đi trộm chuông nghĩ rằng nếu nó không nghe thấy sẽ không bị phát hiện, là một kiểu hành động tự phỉnh mình, muốn biết chi tiết về truyện mời gg

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.