Tiên Phong Đạo Thê

Chương 11: BÁI SƯ (hạ)




Lại qua một lát sau, các vị thần tiên đến đông đủ, chào hỏi lẫn nhau, khiến cho toàn bộ đại sảnh có vài phần ồn ào, lúc đó bỗng nhiên vang lên tiếng nhạc, giống như nước chảy róc rách, làn sóng nước vỗ vào đá ngầm. Đại điện yên tĩnh trong nháy mắt, có thể nghe được tiếng kim rơi xuống đất.
"Thiên quân thiên phi đến!"Tiên tử ôm cầm ở một góc trên đài cao nói, tiếng của nàng ta mặc dù không lớn, lại rơi vào tai ta một cách rõ ràng, giống như kề mặt thì thầm vào tai ta, như thế khiến cho ta rất khẩn trương, vị trí này gần như vậy, không biết thiên quân thiên phi có dáng vẻ như thế nào, có phải hung thần giống Đông Hải lão Long Vương hay không đâu!
Kỳ thực ta chưa từng gặp qua Đông Hải Long Vương, chỉ là có rất nhiều lần Mặc Tương đề cập đến ông ta đều là nghiến răng nghiến lợi nói ông ta hung ác ngang ngạnh không biết nói lý lẽ, ngay cả quái thú Cửu Anh bên cạnh hắn nghe thấy danh hiệu của lão Long Vương cũng muốn run run, mà ta lại e ngại Cửu Anh, như thế có thể thấy được, Đông Hải Long Vương còn đáng sợ hơn so với Cửu Anh, thiên quân thiên phi, lại có thân phận tôn quý hơn so với Long Vương không biết bao nhiêu lần, chẳng phải đáng sợ hơn sao?
Lúc đó hai người cùng nhau tiến vào, thiên phi trên mặt mỉm cười, thần sắc ôn nhu, giống như cảnh xuân tươi đẹp, làm cho người ta nhịn không được liền sinh ra ý muốn thân cận.
"Viêm Hoàng Thần Quân, phía sau là tiểu đồ đệ mà ngươi muốn thu nhận?" Câu hỏi này chính là của thiên phi, vẻ mặt nàng ta dịu dàng, trong ánh mắt nhìn ta cũng mang theo ý cười, ta vội vã nhếch miệng đáp lại khuôn mặt tươi cười kia, sau đó chợt nghe sư phụ trả lời, "Hồi bẩm thiên phi, đúng vậy, nàng ấy bản thể là một cây lúa, tên là Miêu Miêu, cơ duyên xảo hợp đến Đông Hải long cung thanh tu ba trăm năm trở thành tiên thai, nhưng bởi vì thời gian dài nằm ở biển sâu, chưa hấp thu linh lực của thiên địa mà lĩnh hội tiên pháp đạo thuật, nhưng cũng chính vì như thế, nên mới khiến cho tâm tư của nàng ấy ngây thơ đơn giản, có thể vô tình đến Nguyên Hoàng cung của ta cũng là duyên phận."
"Ha ha, vậy đây chính là một hạt lúa tu luyện thành tiên thân duy nhất trong ngàn vạn năm qua, Viêm Hoàng Thần Quân cần phải dạy bảo cho tốt mới đúng." Thiên phi cười nói.
Sư phụ gật đầu nói “vâng”, thiên phi lại hỏi ta, "Miêu Miêu, sư phụ của ngươi là thần tiên có tu vi cao thâm nhất trong thiên giới, ngươi cũng phải ngoan ngoãn nghe lời, chớ ham chơi."
Ta vội vàng luôn mồm đồng ý, lớn tiếng cam đoan tuyệt đối nghe lời dạy của sư phụ, lúc đang nói mấy lời nhiệt tình, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng thổn thức.
"Hít..." Hình như cảm thấy một tầm mắt đang khóa trụ ta, ban đầu ta vốn kính cẩn mặt hướng về thiên quân thiên phi, giờ phút này vừa quay đầu, liền nhìn thấy đối diện có một thiếu niên, rất kinh thường nhìn ta, thấy ta nhìn hắn, lại ‘vèo’ một cái quay mặt qua chỗ khác, dáng vẻ không được tự nhiên.
Ta không biết hắn, nhưng cũng phát hiện, ngồi ở phía trước hắn, là Hồ Vương Thanh Khâu. Lần trước ta đi nhận tội với Hồ Vương, được sư phụ dùng tiên đan chuộc về, thật sự là mất mặt, ký ức này hãy còn mới mẻ, giờ phút này thấy hắn thì ta hơi có chút xấu hổ, lại vội vàng quay đầu đi, nào ngờ thiếu niên bên kia lại ‘hừ’ một tiếng, ta đành phải giả vờ như không nghe thấy, thẳng cổ không quan tâm nữa.
"Viêm Hoàng Thần Quân, hôm nay Lưu Diễm tiên tử và ngươi cùng thu đồ đệ, vốn là việc mừng rỡ, thế nhưng yêu ma quấy phá, hại không ít sinh linh hạ giới, hiện thời oán khí tận trời là chuyện phải xử lý gấp, nghi thức thu nhận đồ đệ này, nên giản lược tất cả." Lúc trước thiên quân luôn luôn sủng nịch nhìn thiên phi, đợi đến thiên phi nói xong mới mở miệng, giọng nói trầm ổn, lúc giơ tay nhấc chân đều có vẻ uy nghiêm.
Sư phụ và Lưu Diễm tiên tử kia cùng đứng dậy đồng ý, vì thế ta cũng liền dựa theo dáng vẻ của nữ đồng kia, làm lễ bái sư với sư phụ, sau đó Lưu Diễm tiên tử cho nữ đồng kia một pháp bảo bên người, chúng tiên chung quanh đều là hô nhẹ lên, nữ đồng kia cũng bày ra gương mặt vui sướng, chắc là bảo bối, chờ ta kính trà cho sư phụ, tha thiết mong mỏi xem lễ vật mà hắn cho ta, lại phát hiện mắt hắn cũng không nâng lên, cuối cùng xoay đầu xoay sang một bên, không quan tâm ta, ta lập tức rơi lệ đầy mặt .
Thì ra sư phụ chẳng những làm dáng bảnh chọe, còn thật keo kiệt, ta thầm oán nói.
Bởi vì bọn họ có chuyện quan trọng xử lý, cho nên sau khi hành lễ, chúng ta liền ra khỏi đại điện, chỉ còn lại vài thượng thần ở trong đó thương thảo đối sách, ta đón chừng sư phụ sẽ ở lại bên trong, muốn tìm Tử Tô cùng nhau trở về, ai ngờ hắn theo ta cùng ra ngoài, đồ nhi mới thu nhận của Lưu Diễm tiên tử ở bên cạnh đang cầm pháp bảo kia của nàng ta lắc lư trước mặt ta, trong lòng ta biết nàng ta vẫn có tính cách của một đứa nhỏ nên không chấp nhặt với nàng ta, thế nhưng khó tránh khỏi lại càu nhàu sư phụ vài câu, sư phụ ngừng lại một chút, đưa tay ngắt một cành hoa đào trên cây đào ở bên cửa điện.
Ta không hiểu, đã thấy một tay hắn ấn vào đầu ta, một tay đem cành hoa đào kia cài vào trong búi tóc của ta, động tác này cũng không dịu dàng, kéo tóc ta vô cùng đau đớn.
"Cái này tạm thời coi như lễ vật, không nên cứ bực tức, ầm ĩ làm cho đau đầu!" Sư phụ đại nhân nhíu mày, ta đương nhiên không dám nói thầm, đành phải bĩu môi, đem nỗi khổ tâm chất chứa nuốt vào trong bụng, sau khi hắn đưa ta đến con đường rợp bóng cây trong rừng, thì xoay người trở về Quỳnh Hoa điện, trước khi rời đi, còn dặn dò ta trở về thì tự mình học ngự phong thuật với Tử Tô, nếu là học không xong thì không cho ta tiếp xúc với đất, ta thầm nghĩ bản thân hắn rõ ràng lười nhác bỏ mặc đồ đệ, còn cố tình đưa ra cho ta nhiều yêu cầu như vậy, quả thật không phân rõ phải trái, như ta cũng không dám phát giận, đành phải nhìn theo bóng hắn dần đi xa.
Đợi đến khi bộ hồng y của sư phụ nhạt dần trong tầm mắt, ta mới nhìn bốn phía xung quanh mong muốn có thể tìm thấy Tử Tô, cũng không ngờ Tử Tô thì tìm không thấy, ngược lại đã thấy thiếu niên ban nãy, thần sắc không tốt đi về hướng của ta.
Ta xoay người muốn rời đi, cũng không ngờ trong nháy mắt hắn đã di chuyển đến trước mặt ta, thiếu niên này cao tương đương với vóc người của ta, giờ phút này khoảng cách quá gần, suýt nữa đụng vào mũi. Ta vốn là chấn kinh, cũng không ngờ thiếu niên kia thế nhưng cũng làm một bộ mặt kinh hoảng, không được tự nhiên, ngay cả vành tai cũng đỏ, một chút như thế, ngược lại lộ ra là ta bình tĩnh hơn nhiều.
Ta hơi hơi lui về phía sau hai bước, cách xa hắn hơn một chút, xụ mặt nghiêm trang nói, "Vị này tiên hữu, ngươi có chuyện gì?" Tử Tô nói qua phải khiêm tốn hữu lễ với người khác, gặp tiên hữu cũng phải chủ động thăm hỏi, chỉ là thiếu niên này hình như có bất mãn với ta, ta nhớ là lúc trước đâu có gây chuyện với hắn.
"Ngươi không biết ta?" Một tay của hắn tự chỉ vào bản thân mình, rất ngạc nhiên nói.
Ta cẩn thận quan sát gương mặt của hắn, mày rậm mắt to rất đẹp mắt, đáng tiếc ta quả thật không biết hắn. Ta chậm rãi lắc đầu, kết quả thiếu niên kia càng trừng mắt lạnh nghiến răng nghiến lợi, ta hơi hơi ngượng ngập, sợ hắn cắn ta một cái, muốn lui về phía sau, nhưng phía sau lại là cây đại thụ bên đường.
"Trước đây vài ngày ngươi mới vừa đả thương ta, ta còn chưa có tìm ngươi tính sổ, ngươi cư nhiên liền không nhận ra ta, trong đầu ngươi là óc heo sao?" Thiếu niên kia vén tay áo lên muốn tiến lại gần ta, ta đưa tay chắn, lại sợ hãi định cho hắn một cát tát, chỉ là khi tay dừng giữa không trung mới nhớ, "Tiểu bá vương! Thì ra là ngươi!"
"Cái gì?"
Ai nha, trong một lúc không cẩn thận, ta kêu ầm ĩ danh hiệu cố tình đặt riêng cho hắn lên. Thực không dự đoán được, thiếu niên này đúng là Hồ Phỉ, vài ngày trước đó thấy hắn còn thấp hơn ta nửa cái đầu, khoảng chừng mười ba, mười bốn tuổi, hiện thời liền ngang bằng với ta, thật là đáng sợ. Chậc chậc...
"Nhận ra rồi ?" Tuy rằng hắn cao hơn một chút, nhưng nét mặt, cử chỉ lại còn chưa thoát khỏi tính trẻ con, giờ phút này quai hàm phồng lên trừng mắt nhìn ta, "Đã nhận ra rồi, như thế nào còn có vẻ mặt như gặp quỷ vậy!"
Cũng không phải là gặp quỷ, chưa tới nửa tháng thì đã cao hơn một cái đầu, dọa người đây! Ta cũng biết bản thân người này không thể sao sánh với những cây lúa mạ chúng ta trong ruộng năm đó, hai ba ngày hai thì đã cao được một hai tấc.
Nghi vấn trong lòng ta cũng không thể che giấu, lập tức hỏi ra, ngược lại Hồ Phỉ kia chớp mắt mấy cái, "Ừ, may mà nhờ có ngươi!" Thấy ta ngẩn người hắn tiếp tục giải thích, "Từ khi ta ra đời đã có hình dạng con người, tất nhiên không giống với loại tiểu tiên như người tu thành hình người, tu vi càng sâu, ngoại hình sẽ càng lớn, nếu bây giờ ta có năm trăm năm tu vi, liền có thể trở thành nam tử hán đỉnh thiên lập địa!"
A, thì ra là thế."Vậy Nguyệt Lão râu tóc bạc trắng, chẳng lẽ là vị thần tiên lợi hại nhất trên trời dưới đất sao? Vậy sau này khi ta lợi hại, có phải liền biến thành lão thái bà hay không, còn nữa, kỳ thực sư phụ của ta thực cũng không có gì lợi hại, đúng không?" Chẳng lẽ là chúng tiên thấy bề ngoại của sư phụ ta rất đẹp, cho nên cố ý coi trọng hắn?
"Bậy bạ! Năm tháng dài đằng đẵng, sao lại giống những kẻ phàm phu tục tử có tử sinh lão bệnh tử, ngươi muốn thành lão thái bà, còn phải hơn trăm ngàn vạn năm!" Hồ Phỉ thét lên với ta, ta ủy khuất, là hắn nói tu vi càng sâu thì dáng người càng già sao...
"Vậy, Nguyệt Lão kia sống trăm ngàn vạn năm?" Lại nói đến trong thiên cung trong đám thần tiên mà ta gặp đa số đều có dung mạo trẻ đẹp, duy nhất một mình Nguyệt Lão là già hơn cả, thầm nghĩ ông ta thế nhưng lại sống lâu như vậy, thực làm cho người ta thổn thức.
"Ưhm! Trước khi Nguyệt Lão thành tiên, ông ta đã già như vậy rồi, huống chi cai quản sợi tình nhân duyên thế gian ngàn vạn năm, chưa già đã yếu cũng là tất nhiên!"
Chậc... Nguyệt Lão thật đáng thương.
Ta càng đồng tình lão nhân gia hắn.
Tất cả đã sáng tỏ, ta muốn rời đi, lần này ngược lại Hồ Phỉ cũng không ngăn cản ta, chỉ là theo sát ngay sau ta, nói chuyện với ta mà ta nghe thì câu được câu mất. Nếu ta không để ý, hắn liền không chịu bỏ qua mà quấy nhiễu ta, cho nên đành phải tùy thời mà ‘hừ hừ’ hai tiếng, tỏ ra là ta có đang nghe. Chỉ là sau đó cách làm có lệ của ta cũng chọc cho hắn mất hứng, bỗng nhiên nhảy lên phía trước ta, bày ra vẻ mặt khó coi.
Ta bị hắn làm cho bực mình, dứt khoát cũng trừng mắt nhìn hắn một cái, hai tay bất giác nắm chặt ống tay áo, "Ngươi đứa trẻ này như thế nào lại ồn ào như thế!"
Hắn bị ta hù đến sửng sốt, từ phía sau đưa nắm tay lên quơ quơ trước mặt ta, "Ngươi mới là đứa trẻ nhỏ!"
Mắt ta không đổi, vốn định học tư thái của sư phụ mặt lạnh hỏi, lại không ngừng bật cười, "Ngươi sinh ra bao lâu rồi?"
Hắn ngẩng đầu, cực kỳ tự hào, "Mười ba năm, ta tu hành gần mười ba năm, liền có hai trăm năm tu vi!" Hắn hơi ngừng lại, trên má lại hơi ửng hồng, chỉ nghe hắn có chút không được tự nhiên tiếp tục nhỏ giọng nói, "Đương nhiên, đan dược của sư phụ ngươi cũng có tác dụng phụ trợ vài phần!"
Ta hơi hí mắt, dựng thẳng ba ngón tay với hắn, "Ta ba trăm tuổi. Cho nên, ngươi không phải là đứa trẻ nhỏ thì là cái gì?" Trải qua lần sao chép trước, ta đã có khái niệm với mấy con số, ba trăm cùng mười ba, khoảng cách thua kém cũng không phải nhỏ, như thế tính ra, Hồ Phỉ còn nhỏ tuổi hơn nhiều so với ta, người khác đều gọi ta là tiểu cô nương, vậy hắn không phải đứa trẻ nhỏ thì là gì?
Tử Tô luôn luôn nói phải tôn trọng người già, yêu quý trẻ nhỏ, vì thế Hồ Phỉ hắn phải làm tôn kính ta, mà ta hẳn nên yêu quý hắn. Nghĩ đến đây, ta hơi hơi ho khan một tiếng, "Lúc trước là ta càn quấy, tuyệt đối không nên chấp nhặt với đứa trẻ nhỏ, sau này ta sẽ yêu quý ngươi, ngươi cũng phải tôn kính người lớn tuổi hơn mình!" Lời nói của ta rất chân thành, cũng không ngờ Hồ Phỉ phát oai, ‘oành’ một cái đấm thẳng vào mắt trái của ta, đau đến làm cho ta nhe răng trợn mắt, dường như nước mắt ào ào rơi xuống, một tay ta che hốc mắt, một tay chỉ vào Hồ Phỉ, hận không thể cắn hắn một cái, hắn cố tình đánh người lại còn có dáng vẻ tức giận như vậy, cuối cùng phất tay áo chạy đi, để lại một mình ta dựa vào gốc cây đại thụ bên đường, rơi những giọt nước mắt vô cùng oan ức nghẹn lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.