Tiên Pháp Đạo Kinh

Chương 81: Quý Nhân





- Tử Phục huynh đệ, ngươi vừa mới nói cái gì? Ngươi có đủ tiền để mua nguyên liệu và thuê người luyện chế lượng lớn Giáng Ma Thảo sao?
Tử Phục gật gật đầu ra hiệu đúng thế, nhưng cái gật đầu bình thản này lại khiến cho cả đám người kích động rần rần, có kẻ còn mừng quýnh lên, xuýt nữa thì phát khóc.
Từ hôm qua đến giờ bọn họ không ai tìm ra biện pháp nào giải quyết vấn đề thiếu hụt tiền nong cả, vác mặt mo đi mượn thì không ai cho, muốn vay tiền thì không có vật thế chấp.
Thế là cả đám chỉ đành chấp nhận số phận, định bụng gác lại chuyện này, thời gian sau hẵng nói.
Chẳng ai ngờ đến hôm nay Tử Phục lại đích thân nói với bọn họ rằng mình có tiền, có đủ tiền để giúp mọi người biến đám Giáng Ma Thảo kia thành Tiềm Linh Đan, nhất thời những lời này như sấm động bên tai, ai nấy không tránh khỏi bị dọa cho ngây người.
Ngơ ngác nửa ngày trời, cuối cùng cũng có người phản ứng kịp, người này chợt cười vang haha, sau đó vội vàng chạy lại phía Tử Phục, cầm tay khoác vai thân thiết như người nhà, nói:
- Tốt quá rồi, tốt quá rồi.
Trời đất quỷ thần phù hộ, cha mẹ ơi, quý nhân của tôi đây rồi.
Nào nào, Tử Phục huynh đệ, ngồi xuống đây, ngồi xuống đây đã.
Mấy ngày qua làm việc chúng ta còn chưa biết danh tính của nhau, nhân tiện giới thiệu một chút, sau đó lại bàn bạc chuyện tình tiếp theo ha.
Nói xong người này nhanh chóng mang tới một chiếc ghế, dùng tay áo chà đi chà lại cho sạch bụi rồi kéo tay Tử Phục ngồi xuống, trông chẳng khác nào gia nhân đang hầu hạ chủ thượng của mình, hết sức cẩn trọng.
Nhưng hắn còn chưa kịp nói gì thì đã thấy những người khác nối đuôi nhau tiến tới thi lễ, biểu tình vô cùng kính cẩn, thái độ ai nấy đều có chín mười phần thành ý, một lượt báo ra danh tính và tuổi tác, kèm theo lời mong muốn được Tử Phục chiếu cố trong thời gian sắp tới, mà cụ thể là muốn Tử Phục cho bọn hắn vay tiền.
Nhất thời mặt người này đen lại, một bụng ấm ức không nói thành tiếng.
Đợi cho cả đám nói xong hắn cũng làm theo những người kia, trước kính lễ với Tử Phục một cái, sau đó mới tự giới thiệu bản thân, nói mình tên là Thành Nghị, cũng là một trong số những đệ tử mới nhập môn lần này.
Đương nhiên cái kính lễ này đều có mục đích cả.
Mặc kệ là trước đó Tử Phục vô tư truyền thụ kiếm pháp hay tương lai trở thành một vị tài chủ trẻ tuổi đứng ra cho vay tiền, chỉ cần liên kết mọi chuyện với nhau thì đến kẻ đần cũng biết người đeo mặt nạ này lai lịch không đơn giản.
Nếu không làm sao còn nhỏ tuổi như thế tu vi lại cao như vậy, kiếm pháp cũng vô cùng tinh xảo mà tiền bạc cũng không thiếu được chứ.

Tạo quan hệ với những nhân vật như vậy chỉ có lợi chứ không có hại, dại gì mà không làm.
Hơn nữa với hoàn cảnh của bọn hắn hiện tại, khả năng vay mượn tiền từ tay người khác là vô cùng khó khăn.
Nhưng nếu như mượn được, về sau trả gấp đôi gấp ba cũng đáng giá.
Phải biết đệ tử mới nhập môn tu vi thấp kém, kiến thức hạn hẹp, tay nghề ở lĩnh vực nào cũng không có, ngoài lao động chân tay ra thì không làm gì ra tiền.
Nhưng nếu tu vi tăng lên, tiến vào được nội môn, tu luyện các loại pháp môn cao cấp và đảm nhiệm những công việc trọng yếu, thu nhập theo đó sẽ tăng lên rất nhiều.
Cho nên nếu bây giờ mượn một, ba năm sau lại trả gấp đôi thì quả nhiên là rất hời.
Đó là còn chưa nói nếu tu vi tăng lên, đợt phù chiếu tới đây khả năng sống sót của bọn họ cũng tăng lên, mà sau khi lịch luyện trở về chắc chắn sẽ nhận được nhiều chỗ tốt khác nữa.
Tính sơ qua một lượt liền biết cái được không chỉ có một mà có rất nhiều, nhưng cái mất thì không đáng là bao, chỉ là một lời hứa hẹn cùng một cái nhân tình mà thôi.
- Thành Nghị tiểu hữu, ngươi chẳng từng nói có người quen ở Linh Dược Đường còn gì.
Nếu Tử Phục thiếu hiệp đây đã có biện pháp giải quyết, ngươi dẫn hắn đến gặp người kia xem sao, việc ở đây cứ giao lại cho mấy người chúng ta là được.
- Đúng vậy đấy, hai ngươi cứ dứt khoát đi đi, chuyện ở đây coi như chúng ta thay các ngươi hoàn thành.
Phá Thiên lúc này đứng giữa đám người cũng gật đầu nhìn sang Tử Phục, ý bảo Tử Phục cứ lo làm việc của mình là được, việc ở đây không cần bận tâm.
Trao đổi một hồi, cả đám quyết định để nam tử tên Thành Nghị kia dẫn Tử Phục đi gặp người quen đang làm việc ở Linh Dược Đường, còn Phá Thiên thì cùng bọn họ ở lại đó làm việc, tiến hành cày xới mảnh đất rộng lớn này.
Rời khỏi linh điền, Thành Nghị và Tử Phục thẳng một đường mà đi.
Sớm biết các nữ đệ tử làm việc ở Kỳ Đan Điện bị bệnh dị ứng với nam nhân, bọn họ chỉ đành cắm đầu cắm cổ mà đi, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn, muốn hỏi cũng phải xem xét đối tượng thích hợp mới dám hỏi.
Đối với người lạ mặt như bọn họ, đây được xem là yêu cầu tối thiểu để được xem là người hiểu chuyện.
Mới đến gần Linh Dược Đường, mùi linh thảo xông vào mũi khiến hai người phải hắt xì hơi liên tục mấy cái liền.
Thành Nghị bịt mũi che tai một mạch dẫn Tử Phục đi vào bên trong Linh Dược Đường, xuyên qua mấy hành lang rộng lớn, cuối cùng dừng lại trước một cửa phòng nằm khá sâu trong hậu viên.
Cốc cốc cốc, Thành Nghị gõ lên cửa phòng ba tiếng, áp mặt nói nhỏ vào trong:
- Liễu Nham sư huynh, Liễu Nham sư huynh, huynh có ở trong đó không?

- Là Thành Nghị sư đệ đấy sao? Có chuyện gì vào trong hãy nói.
Cửa phòng canh cách mở ra, Thành Nghị mang theo tâm trạng chờ đợi chầm chậm từng bước tiến vào.
Lúc này ngay chính giữa phòng, một nam tử trạc tuổi ba mươi khoanh chân ngồi trước bàn nhỏ, cửa sổ hai bên được mở rộng, cửa lớn khép hờ, trên bàn một khay đủ các loại hoa lá khác nhau được chia ra từng vốc nhỏ, chốc chốc bị cho vào chiếc ấm nước đang sôi sùng sục ngay trước mặt.
Thấy Thành Nghị dẫn người lạ đến, nam tử này vẫn không bày tỏ thái độ ra mặt, chỉ khẽ đưa tay mời hai người ngồi, tiếp tục làm cho xong công đoạn cuối cùng.
Một khắc sau, khi thảo dược bên trong ấm nước đã bị nấu chín, màu nước chuyển từ trong vắt ngả dần sang màu đỏ hồng như máu, một mùi thơm nức mũi nhanh chóng ngập tràn căn phòng rồi len theo cửa sổ bay ra khắp nơi.
Ngửi được mùi hương này, nam tử mới khẽ giãn gương mặt, miệng hơi nở nụ cười nói:
- Không vội, hai ngươi uống tách trà thảo dược này đi, xem tài nghệ phối trà của ta thế nào?
Liễu Nham lên tiếng mời, đồng thời rót trà ra ba cái chén lớn, nhẹ giọng giải thích:
- Đây là Thập Lý Hương Bách Tuế Phục Vị Trà.
Trà này được làm từ ba mươi sáu loại linh dược thảo dược khác nhau, chuyên an thần tĩnh khí, thanh huyết giải độc, giúp ăn ngon ngủ yên, rất chi diệu dụng.
Nghe thấy hương thơm cùng cái tên rất kêu, Tử Phục cũng lấy làm tò mò.
Nhẹ nhàng đưa lên miệng nếm thử, Tử Phục xuýt nữa nuốt luôn cả đầu lưỡi.
Cứ liên tục uống vài hớp cho đến khi trà trong chén vơi hơn một nửa mới tấm tắc khen:
- Trà rất ngon và thơm, có một chút vị ngọt nhạt, một chút vị chua dịu, một chút vị đắng thanh thanh, là sự phối hợp vô cùng khéo léo.
Chẳng trách đạo huynh lại kỳ công phối chế đến như vậy.
- Haha, quá khen, quá khen.
Vị ngọt chính là vị của Thiển Diệp Thảo (lá cây cỏ ngọt), Mao Căn (rễ cỏ tranh) và La Hán Quả, vị chua là của Tắc Tử (quả tắc), Mai Tử (quả mơ) và Dư Can Tử (quả chùm ruột), còn vị đắng là sự phối hợp của Hồng Trà (trà đen), Khổ Sâm và Bài Bì (vỏ bưởi), hương thơm đến từ Hoàng Cúc Hoa (cúc hoa vàng), Dạ Hương Hoa (hoa oải hương), Hồng Đào Hoa (hoa đào)....!Chính vì sự phối trộn vô cùng đặc biệt và kỳ công này cho nên mới có tên Bách Tuế Phục Vị, uống cả trăm năm không thấy ngán.
Hơn nữa không chỉ mùi hương lan toả mười dặm, đợi trà ngấm vào người, ngay cả thân thể các ngươi cũng bốc lên mùi thơm của trà, người ngửi người mê, mình ngửi mình thích đấy.
- Thôi được rồi, chúng ta vào chuyện chính đi.

Thành Nghị, ngươi đến đây tìm ta có việc gì?
Thành Nghị nghe hỏi lập tức cung kính trả lời, đầu đuôi nói rõ một lượt.
Liễu Nham nghe xong hơi nhướng mày nhìn Tử Phục một cái, hình như vẫn chưa tin tưởng hắn có đủ năng lực thực hiện việc này.
Dù sao trông cách ăn mặc và ngụy trang thì Tử Phục không giống như người dư giả cho lắm, có khi lo cho cái thân còn khó huống hồ giúp đỡ người khác.
Bất quá sau cùng Liễu Nham vẫn trả lời:
- Các ngươi muốn ta giúp mua dùm một ít dược thảo hay sao chép lại cho các ngươi đan phương cũng không vấn đề gì.
Bất quá tìm đan đồ luyện chế Tiềm Linh Đan với giá thấp có vẻ hơi khó rồi.
Dù sao luyện đan cũng không chỉ hao tốn công sức tiền của mà còn hao tốn khí lực không nhỏ, chẳng có ai chịu lấy giá rẻ cả đâu.
Nhưng nếu các ngươi chấp nhận đan dược luyện ra phẩm chất không cần quá cao, giá thành rẻ một chút thì ta sẽ giới thiệu cho các ngươi một người.
Người này tuy chưa vào nội môn nhưng tương lai chắc chắn sẽ vào nội môn, thậm chí không lâu nữa sẽ trở thành đan đồ.
Nghe nói gia tộc hắn cũng làm nghề buôn bán dược liệu lâu đời, rất có kiến thức về dược thảo, thậm chí hỏa công tu luyện không kém.
Mấy ngày gần đây hình như hắn ta đang tìm cách luyện chế Tiềm Linh Đan từ chỗ Giáng Ma Thảo kia, bất quá có thành công hay không thì ta không biết.
Theo ta đoán thì tỷ lệ thành công không quá cao, nhưng nếu hắn thành công, để trui luyện tay nghề, rất có khả năng sẽ chấp nhận lấy giá rẻ cho các ngươi.
Đương nhiên cái giá phải trả chính là nguyên liệu có thể bị hư hỏng, không thể thu hồi được.
Tử Phục nghe Liễu Nham nói, đột nhiên tâm tình trở nên ngưng trọng.
Ban đầu Tử Phục cảm thấy người này không đáng tin cậy, rất có khả năng đem linh dược của mình luyện hỏng cả, sau cùng chối bỏ hết thảy trách nhiệm, ai về nhà nấy.
Nhưng đến khi nghe Liễu Nham nói rõ một số thông tin đi kèm, Tử Phục đột nhiên nghĩ đến một loại tình huống khác.
Thực tế thế gian cũng không chỉ có đệ tử Ứng Thiên Tông mới biết thuật luyện đan, không ít các gia tộc ở Cửu Chân quận hay Hạ quốc cũng theo đuổi ngành nghề này, nhờ đó mà làm nên sự nghiệp.

Nếu người này là một trong những hậu duệ của những gia tộc kia, đương nhiên cũng sẽ nắm giữ một ít năng lực hơn người.
Tất nhiên để so sánh với đan đồ ở Ứng Thiên Tông thì khó, nhưng nếu nói luyện ra Tiềm Linh Đan không đòi hỏi phẩm chất quá cao thì nhiều khả năng là được.
Trong đầu Tử Phục lúc này chợt nảy sinh một loại ý tưởng mà xưa nay chưa từng có.
- Nếu có thể hỗ trợ người này luyện đan, chưa biết chừng có thể kết ra một hồi thiện duyên mà khó khăn của ta cũng sẽ được giải quyết.
Đây là tiền của Tiểu Hành, ta tiêu xài vẫn nên cẩn trọng, tránh để đệ ấy buồn lòng.
Hiện tại còn chưa rõ tình huống thế nào, trước đi xem một chút lại tính tiếp cũng không muộn.
Thành Nghị thì khác, nghe Liễu Nham nói trắng ra hết thảy như vậy, y thực sự rất lo lắng Tử Phục sẽ vì không chấp nhận mạo hiểm mà bỏ qua kế hoạch này.
Nếu Tử Phục chấp nhận đổi ngang Giáng Ma Thảo thành Tiềm Linh Đan với giá rẻ mạt, bọn hắn cơ bản không có khả năng mượn tiền từ tay Tử Phục.
Như vậy coi như hết thảy suy tính của bọn hắn đều đổ sông đổ bể.
Bất quá chờ đợi một lúc lâu mà không thấy Tử Phục có nửa lời phản đối, y cũng tự động hiểu ý, liên hồi đáp:
- Được được, miễn có một thành hy vọng là tốt.
Huynh biết đấy, chúng đệ đều không dư giả gì, đỡ được từng nào thì hay từng đó.
Nếu không đến mức mất trắng thì vẫn có thể chấp nhận được.
- Thế thì tốt, lát nữa ta dẫn hai ngươi đi gặp người kia.
Bất quá phải nói trước, chuyện tiền bạc giữa các ngươi và hắn ta không giúp được.
Thù lao là vấn đề mà mỗi luyện đan sư tự đặt ra theo tay nghề của mình, không cho phép thương thảo, chỉ có thể chấp thuận hay không mà thôi.
- Đệ biết rồi, Liễu sư huynh yên tâm, việc sau đó bọn đệ sẽ tự lo liệu, không dám phiền huynh nữa.
Hai bên trao đổi kỹ càng một lượt, suốt quá trình này Tử Phục chỉ im lặng lắng nghe, trước sau đều không xen vào câu chuyện.
Trong bụng Tử Phục đang nghĩ nếu người kia có thể luyện thành Tiềm Linh Đan, như vậy chỗ Giáng Ma Thảo của mình và đám huynh đệ ở Linh Dược Điền nhất định có thể giải quyết ổn thoả.
Bản thân đạt được mục đích còn mua được một đống cái nhân tình khác, tương lai đối với việc dành lại cơ nghiệp Triệu gia biết đâu lại là một sự trợ giúp lớn nữa.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.