Tiên Pháp Đạo Kinh

Chương 47: Vô Danh Thần Niệm





- Haha haha, thiên địa này là của ta, là của ta.
Cái gì mà Thiên Đế, cái gì mà Như Lai.
Rồi sẽ có một ngày ta đạp nát thiên đình, san bằng tây phương, thu hồi tất cả những gì thuộc về ta.
Haha haha
Ở trong cơn mơ, Phá Thiên chợt nghe thấy thoang thoảng bên tai lời nói của một người xa lạ, tuy gần mà xa, tuy xa mà gần.
Âm thanh không trực tiếp đi vào tai nhưng loại khí thế hàm ẩn trong lời nói khiến cho người nghe không thể nghi ngờ tính chân thực của nó.
Hắn chợt phát hiện bản thân đang đứng ở một nơi vô cùng xa lạ.
Nơi này không có ánh mặt trời cũng không có bóng tối, chỉ mờ mờ ảo ảo như sương khói.
Phá Thiên không hề biết đây vốn dĩ là thức hải của mình, chẳng qua hắn chưa tu luyện ra nguyên thần nên không quen thuộc nơi này mà thôi.
Lúc này vì một tia nguyên thần Ma Hoàng xâm nhập thức hải nên mới bị cưỡng ép tiến nhập như vậy.
Bất quá đối với người chưa tu luyện ra nguyên thần như hắn mà nói, đây chẳng khác một giấc mộng bao nhiêu.
Quan trọng nhất đây vốn là ác mộng chứ không phải mỹ mộng như trước nay hắn vẫn thường mơ thấy.
- Là ai đang nói vậy?
Hô hô, Ma Hoàng thấy thần hồn Phá Thiên ngơ ngác đứng một góc, ánh mắt trong veo ngó nghiêng khắp nơi lại hỏi một câu ngây thơ đến dại dột thì chợt cảm thấy vô cùng thú vị.
Lão sống đã nhiều năm như vậy, có lẽ đây là lần đầu gặp qua người ngây thơ vô số tội kiểu này, bị người ta đoạt xá lại còn hỏi đối phương là ai.
Rảnh rỗi không có chuyện gì làm, Ma Hoàng bâng quơ đáp lại một câu:
- Đương nhiên là ta.
Ma Hoàng vừa đáp lời thì nguyên thần cũng hóa thành một đạo thân ảnh nam tử trung niên đứng đối diện Phá Thiên, dáng vẻ chân thành vô hại.
Nhìn người đàn ông lạ hoắc đột ngột xuất hiện trước mặt, Phá Thiên chợt rùng mình mấy cái, ngơ ngác hỏi:
- Ngươi là ai? Đây là đâu?
Ma Hoàng khẽ nở nụ cười bất đắc dĩ, dang hai tay tỏ ra vô tội nói:
- Ta là ai không quan trọng.
Quan trọng là ngươi đang ở trong nhà của ta.

- Nhà của ngươi.
Tại sao ta lại ở đây?
- Ta làm sao biết.
- Vậy ngươi có thể đưa ta ra ngoài được không?
Đối diện câu hỏi ngây thơ vô số tội của Phá Thiên, Ma Hoàng còn chưa biết trả lời thế nào thì với nguyên thần nhạy bén đã nói cho lão biết có một luồng thần thức cường đại đang tiếp cận vị trí của lão, muốn dò xét lão.
Chợt Ma Hoàng nhanh chóng thu hồi thần niệm của mình, chốc chốc ma khí đang loạn động trong khắp thân thể của Phá Thiên một mạch bị kéo về thức hải, ở một phía bao phủ lấy ma tâm rồi im lặng nằm đó.
Thậm chí ma khí ở phạm vi xung quanh cũng bị xua tan, trả lại tất cả mọi thứ trở về trạng thái bình thường nhất.
- Tiểu tử, ta đi đây.
Chúng ta sẽ còn gặp lại.
Ma Hoàng chốt gọn một câu rồi phất tay một cái, cái phất tay này đánh tan cơn mộng mị của Phá Thiên, khiến cho thân thể hắn đang nằm ngay đơ trên mặt đất cũng khẽ run lên từng đợt.
- Chuyện gì thế này?
Đám người đại trưởng lão và Mặc Nghiên sau khi gặp nhau trên đường cũng hì hục chạy tới.
Vừa đến nơi, nhìn thấy một màn biến cố phát sinh bỗng mặt mày ai nấy đều tái đi.
Lúc này ở trước cửa Hắc Yêu Động, Nhạc Lãnh Pháp và Tuyết Liên bất tỉnh nằm đó.
Nhạc Lãnh Pháp nằm một bên, Tuyết Liên nằm một bên, máu me chảy ra từ khóe miệng thấm ướt một khoảng đất.
Nhìn cảnh tượng này khó mà khiến cho bọn họ không liên tưởng đến việc hai người bị địch nhân ám toán.
Đại trưởng lão sau quãng đường dài phi hành không nghỉ tỏ ra dáng vẻ phong trần mệt mỏi nhưng khi thấy cảnh này cũng không khỏi hốt hoảng thốt lên một câu.
Vội vàng dùng hai tay nắm lấy cổ tay của hai người, đồng thời thi triển một đoạn kỳ thuật kiểm tra thương thế trong ngoài một lượt.
Sau mấy tức hơi thở, đại trưởng lão chợt thở dài một hơi, da trán da mặt giãn ra như ngâm nước sôi.
- Sư tôn, vừa nãy bọn họ vẫn không sao.
Rõ ràng đệ tử đã giúp bọn họ trị liệu thương thế rồi mới rời khỏi.
Mặc Nghiên thấy tình trạng của Nhạc Lãnh Pháp và Tuyết Liên có chỗ không đúng vội vã lên tiếng phân trần.
Hắn lo lắng đại trưởng lão lại đổ mọi chuyện lên đầu hắn, nói hắn xử lý sự vụ không chu toàn.
Chỉ là đại trưởng lão dường như không nghĩ như thế, chỉ nhẹ giọng đáp một câu:

- Bọn chúng không sao, chỉ tạm thời ngất đi thôi.
E rằng lúc ngươi đi bên trong kia đã phát sinh chuyện gì đó.
Một số ở bên ngoài canh chừng, còn lại cùng ta vào bên trong cứu người.
Dứt lời, đại trưởng lão cũng không nghỉ ngơi thêm, lập tức tay bắt ấn, miệng niệm chú thi pháp, linh lực trong thân phóng xuất ra ngoài tạo thành một đoàn kiếm quang sáng chói mạnh mẽ xuyên thẳng vào bên trong Hắc Yêu Động.
Xuy một tiếng, tiếng kiếm mang xé gió mà đi.
Chốc lát cả Hắc Yêu Động đã bị linh quang từ kiếm trận soi sáng đến từng ngóc ngách trong ngoài.
Đại trưởng lão đạp kiếm đi trước, xung quanh thân là một vòng kiếm quang đan kín như nêm cối.
Phía sau là Mặc Nghiên và đám đệ tử nội môn ngự kiếm bám theo, trên thân mỗi người đều có nhiều hơn một tầng bình chướng bao phủ.
Lộp độp một tiếng, tròng mắt của đại trưởng lão chợt trợn tròn như quả trứng gà.
Mới vào chưa sâu thì quang cảnh bên trong Hắc Yêu Động đập thẳng vào mắt khiến cho lão không khỏi rùng mình ớn lạnh.
Với nhãn pháp cường đại của mình, không khó để lão nhìn thấy từ ngoài vào trong nằm la liệt một đám ngoại môn đệ tử, tư thế không ai giống ai.
Người thì nằm sõng soài trên mặt đất, người thì chổng mông lên trời, người thì tựa lưng vào vách đá, người thì ôm đầu ngồi co ro một chỗ, tình cảnh vô cùng thảm trọng.
Đảo mắt quét qua đám người, đại trưởng lão lập tức nhận ra Đằng Thiếu Quân.
Ngoại trừ thân thể hắn không bị thương ra, tất cả những người còn lại trên thân đều có ít nhất một đạo vết thương đang chảy ra máu tươi.
Tuy không phải vết thương chí mạng nhưng nhìn cái cách mộc kiếm để lại thương tích trên thân mỗi người cũng đủ hiểu công kích bọn họ phải gánh chịu cuồng liệt ra sao.
Hít sâu vài hơi lấy lại tinh thần, đại trưởng lão lại tiếp tục đạp kiếm lướt tới.
Càng vào sâu tình cảnh lại càng thê thảm hơn gấp bội.
Đối chiếu với lời kể của Mặc Nghiên, đại trưởng lão chợt hiểu ra không ít điều.
Những người ngự kiếm chưa đi được xa thường là người có tu vi yếu, cũng là đối tượng dễ bị ma khí nhập thể nhất.
Những người này lạc giữa vòng đao kiếm loạn lưu tự nhiên thương thế gánh chịu cũng nặng hơn những người khác là tất nhiên.

Trong khi cả đám rơi vào trong một trận quần ẩu hỗn loạn như thế, không có ai bị mất mạng hay trúng phải thương tích vĩnh viễn đã là may mắn lắm rồi.
Nhưng nói gì thì nói, nhìn một đám đệ tử người không ra người quỷ không ra quỷ ngổn ngang nằm đó, tâm tình của đại trưởng lão cũng tệ đi trông thấy.
Những người bên ngoài đã đủ thảm rồi mà những kẻ ở đây còn thảm hơn thế nhiều.
Còn chưa đi đến tận cùng mà mồ hôi hột đã túa ra đầy trán, tâm thần căng thẳng đến khó tả.
- Không biết đến cuối còn xảy ra cái loại chuyện quỷ quái gì nữa đây, đại trưởng lão tự hỏi mình đồng thời đưa tay lau mồ hôi trên trán.
Mãi cho đến khi đứng ngay dưới cái giếng trời thật lớn, nơi đó là vị trí Phá Thiên đang nằm thì đại trưởng lão mới dừng chân lại.
Lão một tay day day thái dương, một tay lại chắp cái phất trần sau lưng tỏ ra mệt mỏi vô cùng.
So sánh với điều Mặc Nghiên kể vừa nãy thì hiện tại mọi chuyện đã biến chuyển một trăm tám mươi độ.
Lúc này ở trong Hắc Yêu Động đừng nói là ma khí, ngay cả một chút yêu khí cũng không có, sạch sẽ một cách đáng kinh ngạc.
Hiện tại trong lòng hang sáng sủa hơn trước nhiều vì trên trần hang đã bị đục ra một cái lỗ lớn để ánh hoàng hôn chiếu vào.
Bây giờ thì ai cũng có thể nhìn rõ ràng một màn trước mắt, gần ba chục đệ tử ngoại môn người nằm kẻ ngồi, mỗi người một ngả, toàn thân máu me nhầy nhụa, hai mắt lạc thần, mộc kiếm gãy làm nhiều đoạn rơi vãi la liệt khắp nơi.
Nhìn thấy cảnh này, Mặc Nghiên bụng dạ run lên, miệng lại thầm cảm ơn trời phật vì bản thân suy nghĩ sâu xa.
Nếu đổi lại là thiết kiếm, e rằng cả đám này đã chết sạch cả rồi, không cần phải cứu chữa gì sất.
Chỉ là đại trưởng lão sau khi đạt được sự hiểu biết sơ bộ về nơi đây thì có mấy phần tức giận, ánh mắt không kìm được nhìn Mặc Nghiên một cái khiến hắn khó xử vô cùng.
Dù gì thì cả đám đệ tử ưu tú này là lão giao phó cho hắn an bài.
Hôm nay tám mươi người đi thì có đến hai mươi mấy người thiệt mạng, còn lại không chết cũng bị thương khắp người, không một ai lành lặn cả.
Thử hỏi mới lần đầu lịch luyện mà để xảy ra tình huống này thì làm sao lão không giận tím người cho được.
Cũng may trong số những đệ tử có gia cảnh phi phàm hình như không có ai mất mạng, nếu không thì không chỉ đơn giản dùng lời nói hay tiền bạc là giải quyết xong đâu.
Bất quá đại trưởng lão không nói gì thêm, cũng không vội cứu người mà cẩn thận dùng thần niệm dò xét một lượt.
Mãi đến khi xác định bên trong Hắc Yêu Động không còn dấu vết đáng nghi thì mới phất tay cho những đệ tử đi theo tiến hành cứu người.
- Sư tôn, lúc nãy ma khí...
Mặc Nghiên chưa nói dứt câu thì đã bị đại trưởng lão giơ tay ngăn lại, nói:
- Trở về hẵng nói.
Đợi tất cả mọi người an toàn trở ra, riêng đại trưởng lão vẫn ở lại bên trong dò xét thêm một lượt nữa.
Lão muốn chắc chắn rằng tàn dư của trận dị biến vừa rồi bị hủy diệt một cách sạch sẽ trước khi lão rời khỏi.
Phốc một tiếng, đại trưởng lão phất tay, lập tức Hắc Yêu Động bị bao phủ bởi một tầng hỏa quang đa sắc màu.

Đại trưởng lão vẫn cẩn thận như thế, ngay cả một chút mầm móng có thể phát sinh ra yêu ma quỷ quái đều sẽ không lưu lại, tiện tay đốt sạch.
Sau khi hủy diệt toàn bộ chỗ thi cốt yêu thú và tàn dư của trận huyết tế, xác định Hắc Yêu Động đã không còn nguy cơ tiềm ẩn đại trưởng lão mới phi thân nhảy ra.
Vừa ra khỏi hang thì đồng thời có một đạo kiếm quang khủng b0' thẳng tắp từ trên trời ầm ầm giáng xuống.
Đạo kiếm quang to lớn được tạo thành bởi vô số thanh phi kiếm nhỏ như muốn chọc thủng trời xanh, chớp mắt dùng tốc độ kinh hoàng xẻ đôi hư không rồi bổ thẳng lên động đá bên dưới.
Rầm một tiếng, ào ào.
Hắc Yêu Động vốn lung lay muốn đổ lúc này bị một kiếm của đại trưởng lão đánh sập hoàn toàn, biến thành một cái đồi đá lởm chởm nối dài về phía xa.
- Về thôi.
Lúc này, bên trong thức hải của Phá Thiên sau khi bị Ma Hoàng đoạt xá chợt phát sinh một hiện tượng kỳ lạ.
Một nửa thức giới của hắn bị Ma Hoàng chiếm đóng, ma khí bủa vây khắp nơi, đậm đặc nhất chính là khu vực ma tâm tồn tại.
Mà một nửa khác chính là giống y như cũ, bị một luồng thần lực khác chiếm cứ, chính là nơi Loạn Đả Cân Kinh tồn tại.
Hai luồng thần lực vô cùng hùng mạnh này song song tồn tại, không ngừng đấu đá lẫn nhau nhưng không ai có thể chiến thắng ai, vô tình phân chia thức giới của Phá Thiên thành hai nửa tách biệt.
Ma Hoàng ban đầu không cam lòng chấp nhận nhưng về sau cũng không làm ra động tĩnh gì khác.
Với tình hình hiện tại của lão, làm ra động tĩnh quá lớn chính là tự dẫn lửa thiêu thân, vô cùng thiếu khôn ngoan.
Xét thấy đối phương không gây ảnh hưởng đến mình thì lão cũng nằm yên bất động đợi chờ cơ hội thích hợp thôn phệ đối phương.
Ma Hoàng không biết, đại trưởng lão không biết, ngay cả Phá Thiên cũng không biết sau khi một tia nguyên thần của Ma Hoàng tiến nhập thức hải và làm ra sự kiện khủng b0' kia thì cũng đồng dạng dẫn động một tia thần niệm cảm ứng đối với một nhân vật vô cùng cường đại đang ở cách đó rất xa.
Cách đó không biết mấy vạn dặm đường, một lão nhân đầu đội nón lá, thân ngồi trên chiếc chõng tre, tay cầm một chiếc cần câu bằng trúc xanh thả mồi giữa một dòng suối nước trong vắt thấy đáy.
Điều đặc biệt là lão nhân sau khi buộc mồi câu vào lưỡi câu rồi thả xuống cũng chỉ nhìn đám cá tôm cắn mồi mà không kéo cần.
Mãi cho đến khi cá tôm gặm nhấm hết sạch mồi câu buồn bực bỏ đi lão nhân mới nhấc cần lên, tỉ mỉ từng chút một buộc mồi câu vào lưỡi câu rồi tiếp tục buông cần, cứ thế nhìn chỗ cá tôm rủ nhau kéo tới ăn mồi mà không làm gì cả.
Bất chợt đang câu cá say sưa thì bỗng dưng mí mắt của lão nhân giật lên một cái, từ một nơi xa xăm trong thiên địa bỗng truyền tới một luồng tin tức khiến cho lão nhăn trán cau mày.
Lão nhân một tay cầm câu, một tay bấm đốt lẩm nhẩm tính toán, tâm tình càng lúc càng biến hóa phức tạp.
- Ma Hoàng xuất thế, đại nạn lâm đầu.
Không ngờ một hồi đại kiếp của nhân gian lại bắt đầu như vậy.
Haiz
Lão nhân ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới thở dài hạ xuống một quyết định quan trọng nào đó.
Chỉ biết sau câu nói đó, theo ý niệm của lão nhân xoay chuyển, một đạo lực lượng từ trong thiên địa cũng âm thầm tiến nhập thức hải của Phá Thiên, bắt đầu chống cự lại sự xâm chiếm của ma khí đối với thức giới của hắn, miễn cưỡng tạo ra thế cân bằng với cỗ ma khí của Ma Hoàng đang lan tràn ra khắp nơi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.