Tiên Pháp Đạo Kinh

Chương 39: Quỷ Diện Xà Ngư 1





Sáng sớm hôm sau, mọi người đi vòng qua thung lũng Giáng Ma Thảo, tiếp tục hành trình của mình.
- Mọi người chú ý, tất cả kết thành trận hình, người tu vi cao bao bọc bên ngoài, người tu vi thấp và người bị thương tiến vào vòng trong, đồng loạt tiến lên.
Thấy chỉ còn một đoạn nữa là mọi người sẽ tiến vào khu vực bị thiên tai ảnh hưởng, Mặc Nghiên cẩn trọng quan sát trước sau một lượt, cuối cùng sắp xếp lại đội hình của đám đệ tử đang hỗn loạn bát nháo đi theo sau lưng.
Nhất thời không có ai lên tiếng phàn nàn về cách bố trí này của hắn, nghiêm chỉnh chấp hành mệnh lệnh.
Quang cảnh hiện ra trước mắt thực sự khiến cho mọi người bị sang chấn tinh thần không hề nhẹ.
Sớm đã biết gần Hắc Yêu Động xảy ra thảm hoạ cực kỳ kinh khủng, nhưng đến khi chính mắt trông thấy hậu quả lưu lại, ai nấy đều không khỏi bị làm cho khiếp sợ.
Thời gian đã qua bốn năm ngày, vậy mà thảm trạng do hỏa tinh gây ra không hề có dấu hiệu vơi bớt phần nào.
Mặt đất nứt nẻ phủ một lớp tro dày, gốc cây bị đốt thành than cái nằm lăn lốc cái chổng vó lên trời, đá lớn cũng bị nung cho nổ vỡ ra từng mảnh, mặt đất gồ ghề chỗ cao chỗ thấp.
Hiện tại có thể kết luận đây chính là một mảnh rừng trống đồi trọc không sai, ngay cả một đầu yêu thú cũng không có.
Thiên địa vắng vẻ, không gian quang đãng, cảnh vật tĩnh lặng lạ thường.
Chỉ có điều trong hoàn cảnh này, người tiến vào đây không hề cảm thấy tinh thần thoải mái chút nào, ngược lại tâm phòng bị lại được đẩy lên mức cao nhất.
Mọi giác quan đều căng như dây đàn, vừa để ý trên cao vừa đề phòng dưới đất, cảm giác như nơi nào cũng có nguy hiểm đang rình rập đám người bọn họ.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, trong đầu đa số người đều đã lưu lại một vết chàm về sự khủng khiếp của các loại tồn tại trong tu hành giới.
Đối với những người mới chập chững vào đời như bọn họ, trong mấy ngày ngắn ngủi xảy ra nhiều chuyện như vậy thực đã vượt quá khả năng tiếp nhận.
Tuy không ai mở miệng lên tiếng xin từ bỏ việc lịch luyện, nhưng tựu chung có rất nhiều không muốn đi tiếp nữa, nhất là những người tu vi yếu và bị thương.
Lại nói trong tay một số người còn có một đống Giáng Ma Thảo, bọn họ chỉ muốn trở về tông môn đổi lấy Tiềm Linh Đan nâng cao tu vi, không ai muốn đi tiếp khi mà con đường về sau càng lúc càng nguy hiểm.
Mặc Nghiên dường như cũng hiểu được tâm tư của mọi người, từ sớm đã dùng rất nhiều biện pháp trấn an tinh thần.
Lúc này còn đặc biệt bố trí trận hình phòng thủ, thậm chí mộc kiếm trong tay các đệ tử có tu vi cao yểm trợ bên ngoài cũng đã được đổi thành thiết kiếm.
Hắn lo ngại rằng càng đi sâu vào địa phương xảy ra biến cố sẽ có càng nhiều nguy cơ tiềm ẩn có thể cướp đi sinh mạng của mọi người bất kỳ lúc nào.
Cho nên không thể không trang bị cho bọn họ một kiện linh binh có uy năng lớn để phòng thân.
Về phần Phá Thiên, khi thấy Tử Phục và Tuyết Liên được phát cho thiết kiếm, bản thân thì vẫn phải sử dụng kiếm gỗ, trong lòng buồn bực như đưa đám.
- Rõ ràng là xem thường thực lực của ta còn gì.
Phá Thiên bị Tử Phục đẩy về phía sau, lầm bầm nói nhẩm trong miệng.
- Tất cả theo sát phía sau, không có mệnh lệnh của ta tuyệt đối không ai được phép tự ý hành động.
Mặc Nghiên quát lớn, là người đầu tiên trực tiếp đặt chân vào địa phương quỷ dị.
Theo khí huyết vận chuyển, một tầng quang mang bao phủ toàn thân hắn vào trong, tạo ra một tầng bình chướng có thể ngăn trở bất kỳ một công kích bất ngờ nào.

Nhìn Mặc Nghiên từng bước tiến vào, đoàn người phía sau nín thở chờ đợi.
Mãi cho đến khi Mặc Nghiên đi được một quãng đường dài gần trăm trượng, cả đám mới thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi bám theo phía sau.
Chưa đi thì ngại khó ngại khổ, đi rồi mới biết thực ra cũng không có gì ghê gớm lắm.
Địa phương này rừng rúi đất đai đều bị nhiệt hoả nướng qua một lượt, những chướng ngại và nguy hiểm nơi rừng sâu nước độc cũng vô hình bị triệt tiêu hết thảy.
Ngược lại khi tiến vào đây, tốc độ đi của cả đoàn người còn nhanh hơn bình thường rất nhiều, sức lực hao phí cũng ít đi hẳn.
Chỉ có điều trên cả đoạn đường đi, đầu óc mỗi người hơi căng thẳng một chút mà thôi.
Đến khi đi được mười dặm đường, bỗng nhiên trước mắt mọi người xuất hiện một hồ nước lớn.
Không cần mất công suy nghĩ thì ai cũng biết đây chính là địa phương hỏa tinh rơi xuống.
Cái hố rộng mấy trăm trượng vuông, không biết là sâu bao nhiêu, xung quanh hố mặt đất bị đánh cho nứt gãy rồi lún xuống như cái chảo rán trứng.
Lúc này bên trong hố đã ngập tràn nước là nước, chỉ có điều nước trong hồ lại có màu đỏ như máu, hết sức quỷ dị.
- Mọi người nhìn xem, tại sao nước này lại có màu đỏ?
- Theo ta suy đoán, có lẽ là do địa mạch bị phá hủy cho nên một số tạp chất dưới lòng đất theo mạch nước ngầm tràn ra đây mà thôi.
- Ngươi thì biết cái gì, theo ta hỏa tinh kia chính là yêu ma từ thiên ngoại muốn xông vào nhân gian làm loạn, rút cuộc bị thiên địa pháp tắc đánh chết, máu huyết của nó nhuộm đỏ cái hồ này.
- Các ngươi đều ăn nói hàm hồ, rõ ràng đây là màu của nham tinh pha với nước tạo thành.
Một thanh niên diện mục không được đứng đắn cho lắm cao giọng quả quyết, khẳng định suy đoán của mình mới là sát với thực tiễn nhất.
Bên cạnh hắn có không ít người nghe được vừa hồ nghi vừa lo sợ, không biết nên tin ai mới đúng.
- Tử Phục huynh, theo huynh, chỗ nước này tại sao lại có màu đỏ?
- Ta cũng không biết.
Hỏa tinh từ thiên ngoại rơi xuống, ai mà biết nó là tồn tại quái quỷ gì.
Hơn nữa yếu tố địa mạch cũng có một phần, căn bản rất khó dự đoán.
Trừ phi.
- Trừ phi cái gì?
Nghe Tử Phục nói nửa chừng rồi thôi, Tuyết Liên vội vàng hỏi một câu.
- Trừ phi có thể lặn xuống xem một chút, hoặc mang hỏa tinh kia lên đây tìm hiểu.
- Haiz, nói như ngươi chẳng bằng không nói.

Ngươi nói ở đây ai có lá gan lặn xuống đó chứ? Còn mang vật đó lên sao? Có điều cả Ứng Thiên Tông đến cũng không làm được nữa.
Nghe đến đây, Phá Thiên cũng cạn lời, cơ bản những thứ xảy ra trước mắt đã vượt ra khỏi cái bọn họ có khả năng tìm hiểu và thấu hiểu mất rồi.
Dù có tò mò nữa cũng vô dụng.
Mặc Nghiên cùng năm đệ tử nội môn khảo sát xung quanh một lượt, nửa ngày trôi qua vẫn không tìm thấy bất kỳ một thứ gì hữu ích cho việc kết luận nguyên nhân của loại thiên văn dị tượng vừa rồi.
Thậm chí dấu vết cho thấy khí tức của ma quỷ đã từng xuất hiện cũng không có, giống như đây chỉ là một sự việc ngẫu nhiên, chẳng hề liên quan gì đến các đấng tồn tại tối thượng ở thiên ngoại cả.
Công bằng mà nói, đây có thể xem là một hồ nước bình thường, không có thần khí cũng không có ma khí, không tồn tại cá tôm cũng không có tà linh ma quỷ.
Đó là hiện tại thôi, còn tương lai mà nói, rất có thể hồ nước này sẽ mang lại sức sống cho cả khu rừng vốn tan tác điêu linh này.
- Chúng ta đi thôi.
Còn một địa phương cuối cùng chúng ta cần phải ghé thăm một chút.
Chắc hẳn đại trưởng lão và những người khác cũng sắp đến nơi rồi, lúc đó tất cả sẽ cùng về, được chứ?
Nghe Mặc Nghiên nói, ai nấy đều cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Đi thì dễ, về thì khó, nhất là những người mang thương thế vẫn phải gắng gượng tiến lên từng bước như bọn họ.
Có đại trưởng lão cùng các sư huynh đệ khác giúp đỡ, như vậy đường về sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Mọi người tiếp tục đi tới, Mặc Nghiên lấy ra la bàn cẩn thận xác định phương vị rồi cứ thẳng một đường mà đi.
Hắc Yêu Động đối với hắn chẳng xa lạ gì, trước đây năm vị trưởng lão còn bố trí xuống đại trận nhằm tìm hiểu biến hóa xảy ra đối với Hắc Yêu Động qua từng ngày.
Bất quá khi thiên thạch đáp xuống, pháp trận kia theo đó cũng đã bị hủy hoại, chỉ còn cách lần theo phương hướng của la bàn tìm kiếm.
Lại nói trước đây khu rừng này cây cối, suối nước, vách đá mọc lên đều có trật tự nhất định, người đi nhiều lần ắt sẽ quen thuộc địa mạch, không khó tìm thấy Hắc Yêu Động.
Bây giờ thì khác, cây cối bị đốt rụi, địa mạch bị phá hủy, sông suối đã không còn.
Muốn tìm được vị trí Hắc Yêu Động thứ nhất cần ước tính khoảng cách, sau đó kết hợp phương vị chính xác mới được.
Nếu một trong hai thứ này xảy ra sai sót dù chỉ rất nhỏ, khả năng tìm thấy Hắc Yêu Động đã khó lại càng thêm khó.
Đó là chưa kể bằng thảm họa lần này, rất có thể ngay cả Hắc Yêu Động cũng bị ảnh hưởng đến thay đổi hình dạng, cửa động cũng có khả năng bị đất đá vùi lấp.

Dùng mắt thường tìm kiếm e rằng không thể phân biệt đâu là hang động bọn họ cần tìm.
Đi được một đoạn, Mặc Nghiên bắt đầu nghe thấy lời phỏng đoán của rất nhiều đệ tử đi phía sau rộn ràng bên tai.
Người thì nói Hắc Yêu Động chắc chắn là nơi yêu thú trú ngụ, nguy cơ trùng trùng, người thì bảo long tộc đã diệt chủng, căn bản không thể xuất hiện, người thì nói thảm họa lần này chắc chắn có liên quan đến thiên ngoại ma tộc.
Dùng vô số lời phỏng đoán này, Mặc Nghiên tự biết bọn họ cũng vì đọc được ghi chép trong điển tịch lưu ở thư viện nên mới ăn nói lung tung như vậy.
Thực tế hắn và năm vị trưởng lão đã mất rất nhiều công sức đi xác minh chân tướng, bên trong điển tịch ghi chép quá sai khác với thực tế.
Xung quanh Hắc Yêu Động trước sau không có gì đáng nghi cả.
Mặc dù đến hắn cũng không dám khẳng định ghi chép kia là sai, nhưng để những đệ tử này nói lung tung như vậy, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến tâm lý chung của cả nhóm.
Nghĩ đến đây Mặc Nghiên mới trầm giọng giải thích:
- Các đệ đừng có đoán già đoán non nữa.
Lần trước ta đến Hắc Yêu Động cùng năm vị trưởng lão, bên trong đó không có gì ngoài một đàn dơi đen cả.
Hắc Yêu Động cũng không quá sâu, bên trong có hơi tối một chút nhưng căn bản không có yêu ma quỷ quái như lời các đệ nói.
Xung quanh Hắc Yêu Động có một số đầm bùn, tuy nhiên đường sá không quá khó đi, bên dưới cũng không có yêu vật ẩn nấp như thung lũng Giáng Hoa Thảo hôm qua đâu.
- Bất quá ta cho rằng sau thảm họa vừa rồi, khu vực này ít nhiều đã có sự thay đổi.
Trước mắt ở đó không biết có xảy ra chuyện gì hay không, chúng ta vẫn phải tới xem một lượt trước.
Tránh cho tương lai khi đại trưởng lão đến lại nói chúng ta không hoàn thành nhiệm vụ, lúc về phần thưởng cũng sẽ bị cắt giảm đi.
Trước khi nghe Mặc Nghiên nói, cả đám ai nấy đều không muốn đi tiếp, lo được lo mất.
Nhưng khi nghe đến đoạn phần thưởng cuối cùng có khả năng bị cắt giảm thì ai nấy đều ruột gan nóng như lửa đốt, cơ hồ muốn đi đến đó thật nhanh.
Ai mà biết sắp tới tông môn sẽ ban thưởng cho cái gì, nếu chỉ vì biểu hiện ở một đoạn đường cuối cùng không tốt mà khiến cho kết quả đánh giá tổng thể của đại trưởng lão giảm đi một cấp, như vậy bọn họ là người chịu thiệt thòi rồi.
- Nhanh, Mặc sư huynh, chúng ta nhanh chóng lên đường thôi.
- Đúng vậy sư huynh, bọn đệ vẫn còn đi tiếp được.
Gian nan vất vả mấy ngày qua còn vượt qua được, một đoạn cuối cùng này chẳng lẽ lại nản lòng thoái chí hay sao.
- Đúng đấy, đúng đấy, tiến lên, tiến lên.
Cả đám đệ tử bao gồm người bị thương lẫn khỏe mạnh đều dơ cao nắm đấm hô lớn cho thấy ý chí quyết tâm của mình.
Lúc này không khí âm trầm đã biến mất sạch sẽ, đổi lại là một bầu nhiệt huyết tuổi trẻ, bừng bừng khí phách nam nhi.
Kể cả nam lẫn nữ đều có chung một sự quyết tâm cực lớn, đó là nhanh chóng tìm ra Hắc Yêu Động, dò xét tình hình một lượt rồi báo lại cho đại trưởng lão, chính thức hoàn thành nhiệm vụ lần này.
Tài nguyên đã có trong tay, hiện nay cái bọn họ cần chính là công pháp cải thiện tiềm lực bản thân như lời đại trưởng lão nói.
Nghĩ đến môn công pháp kia, tâm tình ai nấy đều không khỏi kích động.

Phải biết trong số bọn họ, không phải ai cũng dám khẳng định bản thân nhất định có thể trở thành nội môn đệ tử.
Ba năm sau, nếu bọn họ bị rớt khảo hạch, sẽ bị tông môn thẳng thừng đuổi về nhà.
Lúc đó đừng nói bản thân không tu luyện được công pháp lợi hại, ngay cả tư cách làm đệ tử Ứng Thiên Tông cũng không có.
Nhưng bây giờ thì khác, đệ tử ngoại môn được hưởng quyền lợi của đệ tử nội môn, đây là vinh hạnh lớn lao cỡ nào chứ.
Tu luyện công pháp cao cấp không chỉ giúp thực lực bọn họ tăng lên, còn gián tiếp nói lên thân phận của bọn họ trong mắt các vị trưởng lão không hề thua kém nội môn đệ tử.
Nếu bọn họ có biểu hiện tốt, tương lai còn sợ không vượt mặt những nội môn đệ tử kia hay sao.
Nói gì thì nói, bọn họ tuổi trẻ, khí thô lực dày, tương lai dài rộng.
Còn những đệ tử nội môn đa phần tuổi tác đã cao, căn cơ ổn định, vốn dĩ thành tựu tương lai đã định sẵn từ trước rồi.
Nếu bản thân không có kỳ ngộ lớn lao thì rất khó bước qua giới hạn đó.
Đem ra so sánh, bên nào nặng bên nào nhẹ, các vị trưởng lão còn không biết mới là lạ đấy.
- Tiểu Hành, ta cảm thấy lời Mặc sư huynh nói có phần không đúng lắm.
- Ồ, đệ cũng không biết nữa, huynh nói thử xem vấn đề nằm ở đâu?
- Giả dụ năm vị trưởng lão đã từng đến đây nhưng không hề gặp những yêu tinh quỷ quái kia, thế thì vì sao lần này đến lượt chúng ta đi lại gặp nhiều đến như vậy?
- Lại nói chỗ thụ yêu và mộc yêu kia cũng phải tu hành chứ, đâu phải mới sinh ra là đã có năng lực ghê gớm như vậy được đâu? Thế thì tại sao trong một thời gian dài không ai phát hiện ra sự tồn tại của bọn chúng?
- Ngoài ra theo quan sát của ta, hình như những chuyện này ngay cả Mặc sư huynh cũng không biết rõ.
Bằng chứng là sự thiếu chủ động trong cách xử lý tình huống của huynh ấy, điều này nói lên ngay cả bản thân Mặc sư huynh cũng không có sự chuẩn bị sẵn từ trước cho nên mới bị sự kiện bất ngờ phát sinh làm cho cuống tay cuống chân.
Trong đây hẳn là có điều muốn giấu diếm chúng ta?
- Còn cả chuyện hỏa tinh giáng thế nữa, nếu không phải sự tình hệ trọng, tại sao đại trưởng lão cũng phải đích thân theo đến đây?
- Đem tất cả những chuyện này gộp lại một chỗ, nói đây là chuyện trùng hợp thì ai tin? Liệu giữa chúng có gì liên quan với nhau hay không?
Tử Phục ngẫm nghĩ hồi lâu cũng đưa ra nhận xét.
Hắn không có suy nghĩ cực đoan thiếu căn cứ như mọi người, cũng không cho rằng tất cả lạc quan như lời Mặc Nghiên nói.
Hắn cảm thấy trong đây còn nhiều yếu tố thần bí mà ngay cả năm vị trưởng lão cũng không biết rõ được.
Tuy nói chuyến này đi lịch luyện, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của tông môn.
Nhưng xét theo tình hình thực tế đã xảy ra, e rằng yếu tố nằm ngoài dự tính đã xuất hiện rồi.
Có lẽ từ ban đầu ngay cả Mặc Nghiên và năm vị trưởng lão cũng không ngờ Hắc Yêu Động xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất như vậy, bằng không thế nào lại để những đệ tử mới năng lực yếu kém đi thử thách sức mạnh của yêu ma được chứ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.