Tiên Pháp Đạo Kinh

Chương 33: Tai Tinh Giáng Thế





Bên ngoài hành lang tầng cao nhất Chiêm Tinh Lầu, đại trưởng lão đang ngửa mặt nhìn trời cao, tỉ mỉ quan sát trật tự sắp xếp của vô số thiên hà tinh tú, suy diễn nguyên lý của nhật nguyệt tinh thần chi đạo, bổ sung thiếu hụt trong tinh đồ đại trận của mình.
Đến khi trông thấy một viên hỏa tinh xoẹt qua bầu trời, mắt phải của lão bỗng dưng giật giật liên hồi.
- Đại sự chẳng lành, đại sự chẳng lành.
Nhìn phương hướng và tốc độ di chuyển của hỏa tinh kia thì lão gần như chắn chắn loại thiên tượng này mười phần là tai kiếp.
Cẩn thận bấm đốt ngón tay tính toán một lượt, không khó để lão ước lượng ra vị trí rơi xuống của hỏa tinh này rất gần phạm vi của Hắc Yêu Động, nơi mà đám đệ tử ngoại môn đi lịch luyện.
Sợ có biến cố không may xảy ra, đại trưởng lão vội vàng lấy ra một miếng ngọc bài, linh lực từ trong thân rót mạnh vào khiến toàn thân ngọc bài phát ra tinh quang óng ánh.
Ngọc bài này là vật dùng để truyền tin, gọi là Ký Âm Ngọc Phù, là một loại pháp bảo chuyên dùng để liên lạc khi ở xa.
Hình dạng ngọc bài không khác mấy so với lệnh bài thân phận của nội môn đệ tử, bất quá tính chất lại có sự khác biệt lớn.
Bên trong ngọc bài có chứa trận pháp ký âm và dẫn âm, bên ngoài điêu khắc phù văn tiếp âm cho nên có tác dụng lưu giữ và truyền tin đi xa vô cùng hiệu quả.
Loại pháp bảo này không chỉ có giá thành đắt đỏ, ngay cả số lượng cũng tương đối khan hiếm, trên dưới Ứng Thiên Tông đến nay cũng chỉ có chưa đến mười cái.
Đại trưởng lão dùng nó để liên lạc với Mặc Nghiên, bởi vì trong tay Mặc Nghiên cũng đang giữ một cái ngọc bài tương tự, có thể ở khoảng cách xa cảm ứng lẫn nhau.
Kích hoạt Ký Âm Ngọc Phù xong, đại trưởng lão im lặng chờ đợi, một lát sau khi thấy có tín hiệu đáp lại mới thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Mặc Nghiên.
- Có đệ tử.
- Mới rồi tinh tượng có biến, chỉ e sắp tới sẽ xảy ra chuyện không lành, chuyến đi này nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không được sai sót.
Phạm vi phụ cận Hắc Yêu Động rất có thể đã phát sinh biến cố dị thường, các ngươi hãy đến đó kiểm tra trước một lượt, ta sẽ dẫn theo một vài nội môn đệ tử bám theo phía sau đề phòng bất trắc.
Mặc Nghiên từ rất sớm đã phát hiện việc này, chỉ là hắn tâm tình trầm ổn, cũng không dễ bộc lộ sự bất an của mình tránh cho các đệ tử bên dưới lo lắng.
Hắn bình giọng đáp:
- Đồ nhi hiểu, sư tôn yên tâm, nhất định không có chuyện gì đâu.
Cách vị trí Hắc Yêu Động không quá xa, khi ánh lửa trên bầu trời vừa chợp tắt bỗng nhiên phát sinh chấn động cực lớn.
Tiếng nổ ầm ầm của đất đá vỡ vụn vang lên, từng ngọn núi lớn núi nhỏ rung lên dữ dội, địa hình xung quanh vài dặm trồi lên sụt xuống.
Hỏa tinh rơi từ thiên ngoại đáp xuống mặt đất, lực lượng va chạm khủng b0' đã khiến cho địa mạch trên một phạm vi rộng lớn lập tức thay đổi.

Cùng với tốc độ nhanh và độ cứng rắn của thiên thạch, cú va chạm nhanh chóng phá hủy tất cả những thứ ngăn cản đường đi của nó.
Tức thời sơn thạch bị nghiền thành bột mịn, địa mạch đứt gãy, núi lớn sụp đổ, thung lũng bị cào bằng.
Kết hợp với nhiệt hỏa chói chang thiêu đốt một khoảng không gian thật lớn, hỏa quang bùng phát sáng rực một phương, cây cối chớp mắt hóa thành tro tàn, yêu thú không kịp chạy chết một cách bất đắc kỳ tử.
Ngay sau đó, tại điểm va chạm, mặt đất đã bị đào thành cái hố vừa sâu vừa rộng.
Trong phạm vi ba bốn dặm vuông lân cận gần như không còn bất cứ sinh vật nào có thể tồn tại.
Phạm vi mấy dặm kế tiếp tình cảnh cũng không khá hơn bao nhiêu, đất đá bị hong khô đến nứt nẻ, cây cối bị đốt thành than đen, khói bụi bay mù trời, yêu thú bị nướng chín sau đó cháy thành tro, mặt đất chỗ lồi chỗ lõm, không ít hang động bị đánh sập, vô số núi đá gãy ngọn.
Cảnh tượng lúc này chẳng khác gì vừa có một vị thần từ thiên ngoại hạ phàm ác đấu cùng yêu ma thời thượng cổ vậy.
Không lâu sau đó, tại vị trí hỏa tinh đáp xuống, có từng luồng khói đen ngùn ngụt bốc lên, bên trong luồng khói đen có vô số tà linh bay qua bay lại, u quang lập lòe chớp sáng chớp tắt như những con mắt của tử thần đang nhòm ngó con mồi, vô cùng quỷ dị.
Trong màn đêm đen tối tăm, ma khí sinh sôi khiến cho vô số sinh linh hắc ám ẩn nấp sâu trong chốn lâm sơn cùng cốc cũng lần theo tới đây hòng chiếm lấy một phần tạo hóa của đất trời.
Cách đó tám mươi dặm đường, tại thời điểm hỏa tinh đáp xuống, đám người Mặc Nghiên cũng rõ ràng cảm nhận được cách đây rất xa có biến cố phát sinh.
Hỏa quang sáng rực một trời, mặt đất dưới chân run lên từng đợt, tiếng chim muông vỗ cánh bay xào xạc, tiếng sói tru lên từng tràng dài.
Những cảnh tượng lạ thường xảy ra trong màn đêm đen ngay giữa chốn hoang sơn dã lĩnh khiến cho mọi người ai nấy đều thoáng thấy toàn thân ớn lạnh.
- Có chuyện gì vậy?
- Ta làm sao biết được, ngươi hỏi ta thì ta hỏi ai?
- Có khi nào hỏa tinh kia đã rơi xuống rồi không?
- Khả năng lớn là như vậy đấy, nó bay gần thế cơ mà?
- Ngươi đừng có đoán già đoán non, ta lớn thế này rồi có bao giờ thấy hỏa tinh rơi xuống mặt đất đâu?
- Đó là tại ngươi kiến thức hạn hẹp, có phải ai cũng thiếu hiểu biết như ngươi đâu.
Đối diện sự cố bất ngờ xảy ra, tiếng bàn luận giữa một trăm đệ tử ngoại môn bất giác rộ lên.
Ai nấy đều nói lên suy đoán của mình, một số lại có sức tưởng tượng lên đến cực điểm, cho rằng sự kiện này có liên quan đến đại cơ duyên trên trời rơi xuống.
Mặc dù tất cả đều là suy luận vô căn cứ, nhưng vô tình khiến cho rất nhiều người lòng dạ nôn nao, càng muốn thật nhanh tìm đến địa phương xảy ra sự cố để tìm kiếm cơ duyên thuộc về mình.
Ngay cả Phá Thiên nghe những lời này cũng có đến bảy tám phần tin, cũng muốn nhanh chóng đến nơi tìm hiểu thực hư mọi chuyện.
Tử Phục thì không cần phải nói, mặc dù trong thâm tâm vẫn có chút lo lắng nhưng sau khi cẩn thận suy tính một lượt, hắn cho rằng chuyến đi này của bọn họ cùng với sự kiện hỏa tinh giáng thế có liên quan đến nhau chứ không phải ngẫu nhiên.

Chẳng qua hắn biết với tốc độ hiện tại, nhanh nhất cũng phải mất năm ngày cả đám bọn họ mới có thể đến được phạm vi của Hắc Yêu Động.
Hiện tại mới là ngày đầu tiên, cho nên dù bọn họ có gấp gáp đến đâu cũng không có biện pháp nào khả thi cả.
Mặc Nghiên thì khác, hiểu biết của hắn rộng hơn và sâu hơn những người khác rất nhiều.
Nghe đại trưởng lão nhắc nhở, hắn lại càng khẳng định sự kiện lần này mười phần thì đến chín phần là chuyện không may mắn.
Thậm chí ở bên trong sự không may mắn này không chỉ đơn thuần là thiên thạch giáng thế mà còn ẩn chứa một nguy cơ nào đó khác nữa.
Bằng không đại trưởng lão sẽ không đặc biệt căn dặn bọn hắn phải đến đó thăm dò một lượt, còn đích thân dẫn theo đệ tử nội môn tiếp ứng phía sau.
Đối với những sự tình không biết rõ thế này, hắn thường rất hiếm khi tò mò, bởi vì tò mò những chuyện kiểu thế này rất dễ thiệt mạng.
Hiện tại hắn không muốn đi cũng phải đi, nhưng không phải vội vàng muốn đi như những đệ tử vô tri ngoài kia, mà ngược lại còn phải băn khoăn suy nghĩ khi nào nên đi đến đó thì phù hợp.
Dù sao chậm một ngày sẽ có thêm thời gian chuẩn bị, chậm một ngày những nguy hiểm ẩn tàng cũng sẽ giảm xuống không ít, từ đó tăng thêm cơ hội sống sót của đám đệ tử trẻ người non dạ kia.
Bây giờ hắn còn muốn thầm cám ơn ông trời vì nơi bọn họ đang trú ngụ cách nơi xảy ra sự cố đủ xa.
Chứ nếu hỏa tinh kia rơi ngay đỉnh đầu bọn họ, lúc này e rằng tông môn có cho người đến tìm kiếm thì một mảnh xương cũng không tìm thấy chứ chẳng đùa.
- Tất cả tập trung lại cho ta.
Mặc Nghiên lạnh giọng quát lớn, lập tức phá tan sự nhốn nháo của tất cả mọi người.
Gần một trăm đệ tử nghe tiếng quát lập tức xếp thành hàng dài đứng sát cạnh nhau, ngay ngắn và trật tự.
- Kể từ hôm nay vào mỗi buổi tối ta sẽ thành lập hai đội gác đêm, mỗi đội mười người.
Mười người phụ trách canh gác từ đầu hôm đến giữa khuya, mười người còn lại từ giữa khuya đến rạng sáng.
Cứ thế luân phiên nhau cho đến khi kết thúc chuyến đi mới thôi.
- Sư tôn vừa nói với ta tinh tượng phát sinh dị biến, e rằng đoạn đường tiếp theo sẽ không thuận lợi như vậy.
Nhất cử nhất động của các đệ cần phải hết sức cẩn thận.

Những người có nhiệm vụ gác đêm tuyệt đối không thể chủ quan lơ là, rõ cả chưa?
Mặc Nghiên nói như ra lệnh, nhưng hết thảy chỉ nói sơ bộ mà thôi, còn bản chất vấn đề thì không nói.
Hắn muốn đám đệ tử mới này biết sắp tới có nguy hiểm để không chủ quan.
Nhưng cũng không nói là quá nguy hiểm tránh khiến cho tâm lý bọn họ mất đi sự vững vàng vốn có.
Phải biết một khi đặt chân vào giới tu hành, thứ mỗi người phải đối diện không nhất thiết phải là con người, mà đôi khi là một loại tồn tại hết sức bất phàm.
Nếu chủ quan khinh địch, như vậy một bước sa chân sẽ không còn cơ hội sửa chữa.
An bài mọi chuyện xong thì hắn mới cho phép các đệ tử còn lại trở về địa phương an toàn nghỉ ngơi.
Bản thân thì nhảy tót lên một ngọn cây rất cao nhìn trăng sao trên trời, thần niệm quét ra tứ phía, không ngừng thăm dò động tĩnh phát sinh trong phạm vi mấy trăm trượng xung quanh.
Một ngày, hai ngày, ba ngày lặng lẽ trôi qua.
Cho đến chiều ngày thứ ba, đám người Phá Thiên đã đi được hơn nửa chặng đường.
Đoạn đường càng về sau càng khó đi, cho nên thời gian phi hành cũng dài hơn, khiến cho tu vi của cả đám sa sút nghiêm trọng.
Cũng may tông môn đều đã tính toán trước hết những điểm này, chỉ cần người nào không trụ nổi liền sẽ có sẵn đan dược trị thương cùng với Tiềm Linh Đan bổ sung khí lực, giúp cho người đó có thể đi tiếp được, lúc này mới miễn cưỡng không kéo dài lịch trình ra thêm mấy ngày.
Phá Thiên may mắn nhận được một viên Tiềm Linh Đan, là vì ở một vách núi lúc hắn phi hành bay qua xuýt chút đã rơi xuống bên dưới.
Cũng may có Mặc Nghiên nhanh tay hứng kịp, bằng không thì hắn đã về chầu Diêm Vương rồi.
Cẩn thận đáp xuống một đỉnh núi tương đối bằng phẳng, cả đám người đều nhìn về Phá Thiên với biểu cảm vô cùng quái lạ.
- Tiểu Hành, tại sao ngươi lại bất cẩn như vậy.
Nếu khí lực không đủ, sao không nói với ta một tiếng?
Được Mặc Nghiên kéo từ địa ngục trở về, Phá Thiên không có biểu tình gì đặc biệt, nhưng Tuyết Liên thì ôm ngực thở d0'c, nhìn hắn với vẻ mặt vô cùng tức giận, quát hỏi.
Dù sao nàng cũng không thiếu Tiềm Linh Đan, cho Phá Thiên một viên cũng chẳng phải vấn đề gì lớn.
Hắn không nhất thiết phải giống như những người khác, đợi bị vắt kiệt khí lực mới được tông môn ban cho một viên.
Nàng biết cái này không phải do Mặc Nghiên keo kiệt, mà phải đến mức vắt kiệt như thế thì mới khiến mỗi đệ tử hiểu được giá trị của việc tu hành, cũng như giá trị sử dụng của Tiềm Linh Đan.
Nếu tông môn dễ dàng phát xuống, như vậy sẽ chẳng ai thèm nỗ lực tu luyện nữa cả.

Nhưng nghĩ Phá Thiên và mình không phải xa lạ gì, hắn lại cứng đầu cứng cổ, tu vi thì chưa bằng ai nhưng không lúc nào tự thừa nhận bản thân thua kém người khác, loại thái độ này khiến nàng không thể không tức giận.
Phá Thiên thì khác, hắn không hề nghĩ như nàng.
Từ khi rời khỏi Hàn gia, hắn và Hàn gia không còn trong thân phận chủ tớ nữa.
Đừng nói Tiềm Linh Đan giá thành đắt đỏ, dù cho một dĩa cơm kèm rau muống luộc thì hắn cũng phải tự mình kiếm lấy, đó mới là đứng nam nhi chân chính.
Huống hồ hôm nay tu vi hắn dù không cao nhưng cũng không phải là thấp.
Quan trọng là Đằng Thiếu Quân vẫn đang nhìn chằm chằm hắn mọi lúc mọi nơi như muốn ăn tươi nuốt sống hắn bất kỳ lúc nào, nếu hắn mà tỏ ra yếu đuối, như vậy ngày tháng tiếp theo phải sống thế nào đây.
- Ta không có, chẳng qua ta vẫn chưa thành thục khống chế phi kiếm mà thôi.
- Mặc kệ ngươi.
Thấy Phá Thiên cố chấp không chịu thừa nhận, Tuyết Liên hai tay chống nạnh phán thẳng một câu rồi hậm hực quay mặt đi, không thèm đôi co với hắn nữa.
- Tiểu Hành, đệ không sao chứ?
Tử Phục từng bước tiến lại gần chỗ Phá Thiên, vẻ mặt đầy quan tâm hỏi.
- Đệ không sao.
- Thế thì tại sao đang yên đang lành bỗng dưng lại rơi xuống?
- Đệ cũng không biết, lúc đó tự dưng khí tức rối loạn một nhịp, phi kiếm cũng không kiểm soát được.
Phá Thiên nói ra dự đoán, nhưng không hề nói Loạn Đả Cân Kinh trong thức hải của hắn phát sinh dị động cho nên mới khiến khí tức toàn thân rối loạn.
Còn việc tại sao lại như thế thì hắn cũng không biết, chỉ có thể nói cho Tử Phục biết cái ngọn mà thôi.
Chỉ là đối với sự kiện ngoài dự liệu này, Phá Thiên cũng được phát cho một viên Tiềm Linh Đan.
Thực tế trong ba ngày qua, ngoại trừ hắn và những người có tu vi Ngự Khí tầng bốn trở lên mới không cần đan dược hỗ trợ ra thì số còn lại đều đã dùng ít nhất một viên Tiềm Linh Đan rồi.
Hôm nay thấy hắn bị như vậy, Mặc Nghiên tự nhiên cũng cho rằng Phá Thiên do bị cạn kiệt khí lực mới xảy ra tình huống như thế.
Nhưng Phá Thiên tự biết tuy tu vi hắn không cao nhưng tốc độ ngưng tụ linh khí nhanh hơn người khác rất nhiều, cho nên dù tu vi thấp nhưng vẫn có khả năng lấy thu bù chi, cầm cự được đến hôm nay.
Cầm trên tay một viên Tiềm Linh Đan hạ phẩm, Phá Thiên không khỏi vui mừng ra mặt.
Chỉ là hắn không nuốt vào như mọi người thường làm mà bỏ lại vào chiếc hộp nhỏ, cất vào trong áo.
Thấy hành động này của Phá Thiên, Tử Phục cũng chỉ biết lắc đầu cười khổ.
Tử Phục còn lạ gì, hẳn là Phá Thiên tiếc tiền nên không dám ăn thôi.
Còn Phá Thiên thì đang nghĩ để dành khi trở về sẽ đột phá tầng bốn, ít nhất cũng đỡ mất tiền mua.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.