Tiên Pháp Đạo Kinh

Chương 31: Ta Không Tin Ngươi Không Bị Thương





Tối hôm đó, mọi người nghỉ chân qua đêm trong một hang núi.
Khoảng mười đệ tử ngồi thành một nhóm, cùng nhau đốt lửa sưởi ấm và tránh thú dữ.
Ở một góc khuất tách biệt với mọi người, ba người Phá Thiên, Tuyết Liên và Tử Phục cũng nhóm lên một đống lửa lớn, trên ngọn lửa là mấy con gà hoang vừa săn được lúc chiều đang bốc mùi thơm nức mũi.
Dầu mỡ từ bên trong lớp thịt dày bị hơi nóng làm cho tan chảy, rơi xuống đống than đỏ phát ra âm thanh xì xì xèo xèo.
Trong màn trời chập choạng tối, ánh lửa cùng đám khói trắng mờ ảo lơ lửng giữa chốn rừng núi hoang vu khiến cho người ta có cảm giác tâm tư trĩu nặng.
Với người từng trải mà nói, khung cảnh tịch mịch rất đáng sợ.
Đáng sợ ở chỗ nó khiến cho người ta nhớ đến những chuyện không nên nhớ, còn nhân lên gấp bội nỗi lo lắng và bất an trong lòng mỗi người.
Tử Phục và Tuyết Liên cũng không ngoại lệ, trong bầu không khí âm u tịch mịch như vậy, những khúc mắc về biến cố vừa xảy ra với Phá Thiên càng hiển hiện rõ ràng hơn bao giờ hết.
Trong bất tri bất giác, hai người đều đưa ánh mắt hồ nghi nhìn về Phá Thiên.
Thấy hắn đang cúi thấp đầu, miệng liên tục thổi mạnh vào đám than cố làm cho đốm lửa cháy bùng lên thật lớn.
Tuyết Liên nhỏ giọng hỏi:
- Tiểu Hành, ngươi không sao thật chứ?
Nghe Tuyết Liên hỏi lại lần nữa, Phá Thiên đang thổi lửa bị khói hun đến mức nước mắt lưng tròng cũng phải ngẩng đầu nhìn nàng một cái, buồn bực đáp:
- Ta nói rồi mà, ta không sao là thật.
Chỉ mỗi cánh tay trái có hơi đau nhức một chút thôi, nghỉ ngơi vài hôm chắc sẽ không sao nữa.
- Thế còn nội thương thì sao?
- Không có, không những không bị nội thương, hình như ta còn cảm thấy khí lực dồi dào hơn trước.
Tuyết Liên nghe thấy câu trả lời bỗng hai mắt trợn tròn, gương mặt ngơ ngác biểu lộ vạn phần không tin lời Phá Thiên nói.
- Ngươi lãnh một quyền của tên Đằng Thiếu Quân kia đến phun máu, làm sao có thể không có chuyện gì được chứ? Nếu đổi là ta chưa chắc đã trụ được, dù ít dù nhiều cũng sẽ bị nội thương, ngươi có chắc là không bị gì không? Chuyện này không mang ra đùa được đâu, nội thương nếu không kịp thời chữa trị sẽ ảnh hưởng đến căn cơ, về sau sẽ trực tiếp tạo ra giới hạn tu vi của ngươi đấy.

Tử Phục ngồi bên cạnh nghe lời Tuyết Liên nói cũng gật đầu đồng tình, lên tiếng nhắc nhở:
- Đúng đấy Tiểu Hành, chuyện nội thương không thể chủ quan được đâu.
Lúc trở về đệ vẫn nên đến Kỳ Đan Điện tìm một vị dược sư nào đó xem qua một lần thì tốt hơn.
Nghe hai người quả quyết như vậy, Phá Thiên chỉ có thể im lặng tự kiểm tra khắp thân thể lại một lượt.
Thực tế đối với tu sĩ mà nói, ngoại thương dù nặng nhưng tương đối dễ trị khỏi, đã khỏi rồi thì không để lại di chứng gì đáng kể.
Nội thương thì khác, bị nội thương thì kinh mạch, lục phủ ngũ tạng thậm chí các khiếu huyệt quan trọng cũng bị ảnh hưởng.
Nếu không xử lý kịp thời, tương lai muốn chữa cũng không kịp nữa.
Chẳng qua những cái này đối với người khác thì đúng, còn với hắn thì không.
Hơn nữa hắn cũng không cách nào giải thích cặn kẽ cho hai người được, cho nên đối diện với tâm ý của hai người chỉ có thể gật đầu chấp thuận.
- Được rồi, Tử Phục huynh, lúc nào về đệ đi Kỳ Đan Điện một chuyến là được chứ gì.
Nói xong lại cặm cụi cho củi vào đống lửa, trong đầu hiện lên vô vàn suy nghĩ khác nhau.
Thấy Phá Thiên biểu hiện như vậy, Tuyết Liên và Tử Phục có phần chột dạ.
Hai người không ngốc đến nỗi không nhìn ra sự chấp thuận của Phá Thiên mang đầy tính khiên cưỡng.
Nếu hắn bị thương thật, nghe những lời này sẽ cảm động mới phải.
Đằng này lại tỏ ra bất đắc dĩ như kiểu người lành bị ép đi khám bệnh vậy, điều này hoàn toàn không hợp lý.
Còn nói hắn không bị thương gì thì ai tin? Thực tế ngay cả người có tu vi ngang bằng với Đằng Thiếu Quân cũng không dám nói có thể trực tiếp đối chiêu với gã ta như vậy.
Đó là chưa nói tu vi bọn họ cao hơn Phá Thiên, còn tu luyện qua công pháp truyền thừa của gia tộc một thời gian dài, còn Phá Thiên thì tay không tấc sắt, ngoài ba bộ công pháp cơ sở ra thì chưa từng học được công pháp nào hữu ích cho việc đánh nhau cả.
Nhưng nói gì thì nói, suy cho cùng thì Tử Phục mới là người chung sống với Phá Thiên bốn tháng qua, nội tình của Phá Thiên trong đoạn thời gian này ngoài hắn ra không ai hiểu rõ hơn cả.

Ngẫm nghĩ một lúc, Tử Phục mới nhìn Tuyết Liên, bình tĩnh nói:
- Hàn tiểu thư, có lẽ lời Tiểu Hành nói là thật.
- Ý ngươi nói là hắn lãnh một quyền kia của Đằng Thiếu Quân, ngoại trừ bộ y phục bị rách ra thì cái gì cũng không hao tổn sao?
- Có thể đúng là như vậy.
Tuy ta không biết có chuyện gì xảy với Tiểu Hành, nhưng thời gian gần đây tu vi của đệ ấy tiến bộ quá nhanh, ngay cả ta cũng phải giật mình.
Nếu đệ ấy có bổn sự bậc này, lãnh một quyền kia của Đằng Thiếu Quân mà không hề hấn gì cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả, phải không?
Nghe Tử Phục giải thích nghi vấn, Tuyết Liên cũng nhìn về phía Phá Thiên, ánh mắt tràn đầy tò mò và kích động.
Tu vi của Phá Thiên tăng mạnh, điều này không còn nghi ngờ gì nữa.
Dù không có Tử Phục lên tiếng xác minh thì nàng cũng đã nhìn ra điểm mấu chốt trong đó.
Bất quá Tử Phục nói ra vấn đề này cũng không phải tự nhiên, mà dự định thông qua Tuyết Liên tìm hiểu một ít chuyện trong quá khứ của Phá Thiên.
Dù sao thì Phá Thiên đã có một đoạn thời gian ở Hàn gia, cũng cùng nàng đi Ứng Thiên Tông, ai mà biết trong khoảng thời gian này có xảy ra sự tình gì đáng ngờ hay không.
Chỉ có điều Tuyết Liên tâm tư cũng sâu sắc không kém, gần như ngay lập tức nhìn ra ý đồ của Tử Phục.
Nàng biết lời Tử Phục nói không sai, thậm chí chỉ với những gì Phá Thiên thể hiện ra trong ngày hôm nay, tu vi của hắn đã ở mức độ nào muốn giấu nàng cũng không được.
Ngự kiếm phi hành, kém nhất tu vi cũng phải bước vào Ngự Khí tầng ba.
Mà luân phiên phi hành kiểu như Phá Thiên thực hiện hồi sáng thì không thể một người mới bước vào tầng ba có thể làm được.
Nhưng dù ở cấp độ nào đi nữa, trong bốn tháng đạt được loại tiến triển này đều không phải chuyện một người bình thường có thể làm được.
Thâm tâm nàng hiểu rõ, những bước tiến đầu tiên đối với người có thiên phú bẩm sinh thì tốc độ rất nhanh, càng về sau sẽ càng chậm lại vì nhiều yếu tố.

Nhưng nhanh thì nhanh, nhanh như kiểu Phá Thiên thì quá sức dọa người rồi.
Đến nay nàng còn chưa từng biết qua người nào có thể tăng trưởng tu vi thần tốc như hắn cả.
Ngay cả Tử Phục, người có thân phận thần bí ở cạnh Phá Thiên tu vi không thua kém nàng cũng lấy làm khó tin, như vậy có thể xác định loại tốc độ tiến cảnh này của Phá Thiên không hề bình thường chút nào.
Ở trong hoàn cảnh này, Tử Phục lại mang nghi vấn này đặt ra, Tuyết Liên không khó đoán ra đối phương có ý đồ gì.
Tử Phục ở cùng Phá Thiên bốn tháng, nhưng nàng ở cùng với Phá Thiên hơn một năm, nàng còn lạ gì tính tình của hắn.
Chỉ mỗi chuyện bỏ nhà đi bụi mà hắn còn có gan giấu diếm cả cha mẹ nàng thì đừng nói một chuyện hệ trọng như Loạn Đả Cân Kinh, có mười cái Tử Phục cũng không cạy miệng hắn ra được.
Với người không biết nguồn cơn như Tử Phục, dù có thông minh đến đâu cũng không thể nào lý giải được.
Nhưng đổi là Tuyết Liên nàng thì lại khác, người cùng hắn trải qua mọi thứ thì không khó suy đoán tiền nhân hậu quả trong đây.
Ngay lúc này, trong đầu Tuyết Liên sực nhớ đến chuyện xảy ra trên quãng đường đi đến Ứng Thiên Tông.
Bây giờ nàng có thể chắc chắn cuốn sách đó đúng là có chỗ bất thường.
Kết hợp với hành vi của ông lão bán sách kia thì vấn đề càng thêm rõ ràng.
Nếu như cuốn sách kia không có gì đặc biệt, tại sao ông lão kia nhất quyết bán bằng được ba đồng cơ chứ? Thậm chí còn nói thấy Phá Thiên nhỏ tuổi mới bán ba đồng, đây chẳng khác gì nói đối với người khác chắc hẳn sẽ có một cái giá mới cao hơn.
Như vậy trong đây không có ẩn tình gì ai mà tin được.
Chẳng qua trước đây nàng không để tâm nên không phát hiện ra vấn đề tiềm ẩn bên trong.
Bây giờ thấy Phá Thiên đạt được thành tựu lớn như vậy, nàng không muốn tin cũng không được.
Nhưng tất cả những chuyện này Tuyết Liên chỉ dám nghĩ trong đầu mà thôi, chứ không dám nói cho ai biết.
Ở đây có nhiều người như vậy, tai vách mạch rừng, người có ý đồ xấu với Phá Thiên thì rất rất nhiều.
Nếu bại lộ việc này, rất có thể sẽ đẩy Phá Thiên vào chỗ nguy hiểm.

Dùng ánh mắt chăm chú nhìn Phá Thiên, Tuyết Liên không hỏi thêm bất kỳ một câu nào nữa, cũng không giải đáp bất cứ thắc mắc nào của Tử Phục.
Đang cặm cụi cho củi vào đống lửa, Phá Thiên vừa suy nghĩ về những khả năng mà Loạn Đả Cân Kinh có thể mang lại, cũng suy nghĩ thời điểm phù hợp đột phá Ngự Khí tầng bốn.
Trải qua mấy lần đột phá, Phá Thiên biết rõ rằng mỗi lần đột phá đều có xác xuất thất bại.
Xác xuất này càng ở cảnh giới càng cao thì tỷ lệ càng lớn, cho nên muốn đột phá thành công không thể chỉ dựa hoàn toàn khả năng hấp thu linh khí của bản thân mà cần có đan dược hỗ trợ.
Đột phá thất bại không đồng nghĩa với việc tu hành thất bại, mà một lần thất bại sẽ tương ứng với một lần căn cơ bị ảnh hưởng, sẽ phải mất thời gian tu bổ mới có thể tiến hành đột phá lần tiếp theo.
Tiềm Linh Đan có lẽ là lựa chọn hợp lý nhất vào lúc này, nó có thể giúp bản thân hắn đột phá tầng bốn một cách dễ dàng với tỷ lệ rủi ro thấp nhất.
Khoảng cách giữa tầng ba và tầng bốn về lý thuyết thì không khác biệt giữa tầng hai và tầng ba, nhưng trên thực tế lại có sự chênh lệch tương đối lớn.
Đây không chỉ là chênh lệch giữa hai tầng cảnh giới mà còn là sự chênh lệch của hai bậc cảnh giới, Ngự Khí sơ kỳ và Ngự Khí trung kỳ.
Chênh lệch trong đây không chỉ có tu vi khí lực mà còn là nền tảng thân thể của mỗi người.
Vì hắn không biết nền tảng của bản thân đã đủ hay chưa cho nên không thể tùy tiện tiến hành đột phá nếu không có nhiều phần nắm chắc.
Với tình trạng của hắn hiện giờ, điều cần thiết hơn cả chính là tìm biện pháp thu thập tài nguyên hữu dụng.
Hắn không giàu có, chính vì không giàu có nên không thể dùng linh đan diệu dược để bù đắp sự thiếu hụt hằng ngày như đám thế gia hậu duệ kia được.
Nhưng nói như thế không có nghĩa là hắn có thể hoàn toàn bỏ qua sự giúp đỡ của linh đan diệu dược.
Chí ít cho đến ngày hôm nay, việc sử dụng Tiềm Linh Đan để tăng khả năng thành công đột phá tầng bốn gần như là yêu cầu bắt buộc, mặc kệ hắn có muốn hay là không.
Phá Thiên đăm chiêu suy nghĩ cả buổi trời, cơ hồ tập trung đến nỗi quá trình trao đổi tin tức giữa Tuyết Liên và Tử Phục cũng không nghe thấy một chút gì.
Mãi đến khi ngửi thấy mùi thịt cháy khét xông thẳng vào mũi thì hắn mới đưa mắt nhìn lại, phát hiện ra da gà da lợn đều đã cháy đen hết cả, cũng may lớp thịt bên trong thì vẫn còn nguyên.
- Tiểu nha đầu, ngươi nhìn ta làm gì? Không lẽ trên mặt ta có dính than sao?
Thấy Phá Thiên bối rối hỏi dò, Tuyết Liên che miệng cười khoái chí, nàng vẫn cảm thấy Phá Thiên chỉ lớn mỗi cái xác chứ cái đầu thì không lớn nổi.
Mỗi khi đối diện những câu nói mang tính ngây thơ vô số tội của hắn, nàng không cách nào nhịn được cười.
Bất quá khi nhìn thấy ánh mắt trong veo sáng ngời của Phá Thiên đáp trả, Tuyết Liên hầu như không còn hoài nghi gì về lời hắn nói lúc nãy, hắn đúng là không hề bị thương.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.