Tiên Nữ Giang Đậu Hồng

Chương 7:




Edit: Yunchan
Ta ngơ ngác nhìn nam tử trước mắt, chỉ cảm thấy từng cánh hoa đào đang bay phấp phới trong lòng.
Hàm răng vàng sứt mẻ một hơi nuốt sơn hà, lộn xộn mất trật tự như vậy thật là quá sức độc đáo, quả thực khiến người ta thanh thản tâm hồn, vui tươi sảng khoái! Tễ Lam quân, tại sao chàng lại có thể hoàn mỹ như thế? Còn hút hồn hơn cả Hắc ca ca ở Minh giới nữa!
“Xin hỏi Tễ Lam quân, tại sao lại đột nhiên rớt xuống trước mặt ta?” Ta hơi mất tự nhiên quay mặt sang hướng khác, hai tay thẹn thùng xoắn xoắn lọn tóc đen trước ngực.
“… Bị kẻ gian hãm hại, trượt chân rơi từ nơi khác xuống tận đây.” Đáy mắt xanh của chàng tối sầm lại, giữa vầng trán không có lông mày nặn ra một chữ “Xuyên”(*)
(*)川
Ta ngẩn ra, thấy chàng rõ ràng không muốn nhắc tới chuyện này, bèn nhanh nhảu cười duyên tiếp lời: “Đã là ngoài ý muốn rồi thì đành chịu thôi, chẳng hay Tễ Lam ca ca hiện có tính toán gì không?”
“Tiên tử tới Yêu giới vì chuyện gì?” Tễ Lam không trả lời trực tiếp câu hỏi của ta, đôi mắt đẹp nhìn thoáng qua rồi hỏi ngược lại ta.
“Ta làm mất đồ, bị người của Yêu giới nhặt được rồi cất luôn.” Nghĩ tới Pháp Lang bị bắt cóc, nỗi sầu lo của ta dâng lên chân mày: “Ngọc Đế nói nếu như không tìm về được thì sẽ đánh ta một trăm đại bản…”
Đậu đũa ta vốn dĩ đã nổi tiếng teo tóp, nếu còn bị thần côn đánh cho một trăm cái, đoán chừng chỉ còn mỗi lớp da mỏng.
“Tại sao tiên tử lại quanh quẩn gần Bác Lăng phủ này?” Tễ Lam thở dài một hơi, lắc đầu: “Chỗ này còn cách chủ thành Yêu giới một đoạn nữa…”
“Công tử nói chỗ này là Bác Lăng phủ sao?!” Chưa đợi chàng nói xong, ta đã khẩn cấp chộp lấy cổ áo chàng như hổ đói vồ mồi: “Công tử xác định chỗ này là cấm địa Yêu giới, Bác Lăng phủ?!”
“… Ta khẳng định.” Tễ Lam tỉnh bơ rút cổ áo ra khỏi tay ta: “Không ai quen thuộc nơi này hơn ta.”
“Á!” Ta rú to một tiếng, hai chân nhũn ra, quỳ rạp xuống đất.
Trước mắt bỗng nổ đùng đùng vô số pháo hoa rực rỡ, nổ sáng con đường tối tăm phía trước thành năm màu sặc sỡ, hào quang chói lòa.
Ếch tiên ơi Ếch tiên, hãy tha thứ cho tiểu nhân có mắt như mù! Một đạp tuyệt vời, một đạp cao cả, một đạp thiện lương vừa rồi của ngài, không chỉ đạp Bác Lăng phủ tới trước mặt ta, lại còn tiện chân đạp một hướng dẫn viên du lịch tới!
Đạp đạp đạp, đạp ra một tương lai tươi sáng!
“Tễ Lam quân!” Giọt nước mắt hạnh phúc chực trào ra khóe mắt, ta thấy đời mình thật may mắn làm sao: “Thần thú tiểu tiên làm mất chính là bị phi tử của Yêu vương giấu trong Bác Lăng phủ, xin công tử hãy dẫn ta đi tìm được không?”
“Yêu vương?” Trong mắt Tễ Lam lóe lên một tia sáng kỳ dị, thoáng qua rồi biến mất.
Nhưng một khắc sau chàng đã quay đầu sang hướng khác, sắc mặt lãnh lẽo như sương: “Ta sẽ không quay về Bác Lăng phủ nữa.”
“Không cần không cần!” Đại não tự động để rớt chữ “Nữa”, ta nhớ tới cái dáng đòi ăn của Pháp Lang, bèn ôm lấy cánh tay Tễ Lam lắc nhẹ: “Chỉ cần huynh chỉ đường cho ta thôi…”
Tuyệt chiêu này của Pháp Lang ở Phương Thảo môn là bách chiến bách thắng, từ trẻ em ba tuổi tới nam nữ ba vạn tuổi đều bị tàn sát. Nhờ đó ta tin tưởng, cùng một chiêu này có thể đánh gục được băng cứng của Yêu giới.
Gân xanh trên trán Tễ Lam gồ lên rồi lặn xuống, uốn éo như con giun bò trong đất.
“… Quay đầu lại, đi về phía Đông ba trăm thước, rồi đi về hướng Tây năm trăm thước, qua ba cái ngã tư, sẽ thấy một gian nhà lá, ngươi vào đó hỏi ông lão đang chơi cờ, ông ta sẽ chỉ đường cho ngươi.”
“Cám ơn Tễ Lam ca ca!” Tâm trạng tốt hẳn lên, nhất thời cách xưng hô của ta cũng thân mật hẳn lên: “Hy vọng Bồ Đề lão tổ sẽ phù hộ huynh vĩnh viễn trẻ trung xinh đẹp như bây giờ!”
Vừa nói xong câu này, chẳng hiểu sao Tễ Lam lại hung hăng trừng ta một cái cứ như muốn ăn thịt người.
Nửa canh giờ sau, trên con đường nhỏ trong rừng có một đôi nam nữ sầu não đang từ từ đi tới.
“Ngươi là tiên tử đầu tiên không phân biệt được Nam Bắc mà ta gặp!”
Tễ Lam chắp hai tay sau lưng thở dài một tiếng, sắc mặt ủ dột.
“Đậu đũa cũng đâu phải sinh vật cấp cao, lấy đâu ra bản lĩnh nhận biết phương hướng chứ…”
Ta khúm núm đi theo sau lưng chàng, mạnh miệng cãi bướng.
Bởi ta trời sinh mù đường, cho nên Tễ Lam rất lo lắng, cuối cùng quyết định đích thân đưa ta đi một đoạn đường.
Chàng thật sự là một người đã tuấn tú mà lại hiền lành.
Thật ra dọc đường chúng ta đi cũng chẳng yên ổn gì, chủ yếu vì Yêu giới có nhiều kẻ mặt mũi khó ưa, cứ chỉ trỏ hai chúng ta xì xà xì xồ.
“Xấu thấy ghê…”
“Còn không biết biến ra bộ dạng dễ coi xíu, bảo đảm là pháp thuật tồi…”
“Lại còn chạy khỏa thân, xấu ma chê quỷ hờn cỡ này ra ngoài làm gì thế, hù người à…”
Âm thanh cực đại, lời lẽ cực độc, hoàn toàn tỉ lệ thuận với bản mặt tiếu lâm của bọn họ.
Mới đầu ta còn tưởng đang nói mình, nghĩ thầm cũng không tới nỗi mà, nói sao ta cũng có mặc tiên bào, chẳng lẽ mắt người Yêu giới có tia X quang?
Nhưng sau khi nghe hết ta đã vỡ lẽ, người quái dị mà bọn họ nói là Tễ Lam, “Chạy khỏa thân” chính là chỉ lớp vảy lam lộ ra bên ngoài của chàng.
Hóa ra Yêu giới cũng mắc căn bệnh giống hệt như Thiên đình, thẩm mỹ quan đảo ngược.
“Tễ Lam ca ca, chúng ta đi nhanh chút đi!” Kéo theo Tễ Lam đang trầm mặc, ta ngẩng đầu ưỡn ngực, sải bước đi tới.
Thân thể Tễ Lam chợt cứng đờ, nghiêng đầu ngó qua ta.
“Huynh không cần để bụng mấy lời tầm xàm của bọn yêu tinh xấu xí này.” Ta kiên định nhìn chàng: “Tễ Lam ca ca là người đẹp nhất tốt nhất mà ta từng gặp.”
Ta tin, trong mắt mình lúc này nhất định chứa chan thâm tình nghiêm túc phát ra từ tận đáy lòng.
“Mẹ ơi, tiểu nương tử này bị điên rồi!” Bên cạnh có yêu quái nôn thốc nôn tháo, sau đó gào rú bỏ chạy.
Trong con ngươi của Tễ Lam bùng lên một đốm lửa âm u.
Chàng nhìn ta chằm chằm, cứ như trên mặt ta có giấu báu vật vậy.
Nhưng chưa đợi ta ngây ngất xong, ngọn lửa rừng rực trong mắt chàng đã tiêu vong ảm đạm, không sót lại một tia lửa nào.
“Ta nhất định sẽ giữ lời hữa dẫn ngươi tới Bác Lăng phủ, ngươi không cần nịnh nọt ta.” Chàng quay đầu đi, tấm lưng vốn đã cứng đờ dần dần cong xuống.
Muốn thay đổi quan niệm cố hữu của đám người đó rất khó, cho nên ta cũng không giải thích thêm câu nào.
Chuyện gì có thể nói thì phải nói cho rõ ràng, mà chuyện không thể nói thì nên im lặng là vàng.
“Người nào cũng đồn bề ngoài Yêu vương nghiêng nước nghiêng thành, Tễ Lam ca ca đã thấy lần nào chưa?” Ta cười đổi chủ đề.
Câu này đương nhiên là nói thừa, Yêu vương đã là thành viên ngầm của tổ chức GODFIVE, thì chắc mẩm cũng chẳng đẹp hơn Thiên Thanh bao nhiêu.
“Nghiêng nước nghiêng thành?” Tiếng cười lạnh của Tễ Lam vọng tới như rít qua khẽ răng: “Dung mạo đối với nam nhân quan trọng lắm sao?”
Tất nhiên rất quan trọng rồi, nếu lớn lên mà cùng một dạng như Thiên Thanh, thì chàng nghĩ ta còn ngoan ngoãn đi theo chàng sao? Lúc đó chạy còn không kịp.
“Nếu không quan trọng, vậy Tễ Lam ca ca cần gì phải để ý lời khen chê của người ta với mình?” Nghĩ là một chuyện, nhưng nói ra miệng lại là chuyện khác: “Bên ngoài cùng lắm chỉ là một lớp da, bên trong mới là bền chắc nhất.”
Hơn mấy trăm năm ta sống trên Thiên giới cũng không phải toàn là ngây ngô ngờ nghệt, nếu mỹ nam trước mắt canh cánh trong lòng tướng mạo của mình, thì đương nhiên ta phải khiến chàng thả lỏng phòng ngự rồi.
Bước chân đang định hướng tới trước của Tễ Lam khựng lại một chút.
“… Phải… Mặc dù hiện ta như vậy… nhưng ta vẫn là…” Chỉ nghe chàng thì thào mấy câu, rồi quay đầu nhìn ta cười sáng lạng.
“Ngươi nói đúng, bề ngoài không phải là thứ quan trọng nhất.”
Cặp mắt tỏa sáng trên vầng trán trống lốc, nhìn mới tươi mát phóng khoáng, thản nhiên tiêu sái làm sao.
Ta cảm thấy trước mắt mình bập bềnh sóng biếc, trong lòng dào dạt một loại sung sướng ngọt ngào khó nói thành lời. Không ngờ một người đẹp trai như vậy lại coi trọng phát ngôn của ta, khiến lòng tự tin bùng nổ, cả cơ thể đều bay bổng lâng lâng.
Tiểu Ba dưới chân cảm nhận được nỗi lòng của ta, vội vàng phóng ra một vầng hào quang từ trong mây, hòa theo bối cảnh âm nhạc, vầng hào quang chậm rãi ngưng tự thành một trái tim bông màu phấn hồng.
Lắc la lắc lư, lắc la lắc lư, trái tim bông lặng lẽ trôi dạt tới trước mặt Tễ Lam.
Ta quýnh lên, bi phẫn vung tay muốn đánh tan bông khí, thế mà nó cứ như cố tình chống đối ta, hết né trái tới né phải, khăng khăng không chịu để ta đánh trúng.
Nhìn ta luống cuống tay chân, ức tới nỗi đỏ bừng mặt, Tễ Lam đột nhiên phì cười.
“Hóa ra pháp thuật của ngươi còn chưa tới đâu, chỉ điều khiển được đám Ba Động vân bình thường nhất này thôi.” Chàng lắc đầu mở miệng, khá là có tư thế của lão tiền bối: “Còn chọn một đám mây ngốc nhất.”
“Nó chỉ thỉnh thoảng loạn thần kinh thôi…” Ta dám khẳng định hiện tại mặt mình có thể luộc chín nguyên quả trứng gà.
Tễ Lam không phân bua gì với ta nữa, chỉ chuyên tâm cười, ánh mắt nhìn ta rốt cuộc cũng trở nên dịu dàng ấm áp.
“Rốt cuộc ngươi làm mất thứ gì, sao lại bị phi tử của Yêu vương bắt đi?” Thái độ phút chốc dịu đi, chàng cũng nhân tiện quan tâm tới chuyện cá nhân của ta: “Theo ta biết, Yêu giới châu báu nhiều không đếm xuể, phi tử của Yêu vương thấy nhiều biết rộng, không cớ gì lại hứng thú với đồ của Thiên giới.”
“Là Hương thú Thương Nam.” Ta xót xa than thở, hai tay che trán.
Thương Nam là biểu tượng đại diện cho Thiên đình, Hương thú lại là thánh thú Thương Nam, sợ là Ngọc Đế sẽ không cam lòng khiến biểu tượng của Thiên đình bị đánh đập hành hạ ở Yêu giới, đó chẳng phải là vô cùng nhục nhã sao? Yêu vương xảo trá thừa cơ bắt bí, muốn nuốt trọn hai vạn cuốn cổ thư Thương Nam, Ngọc Đế sao có thể chấp nhận? Bị gài vào thế khó đâm lao phải theo lao, chắc là hiện tại ông ta rất muốn bằm thây ta thành nhân bánh bao. Ôi, số ta khổ, lại vô tình bị cuốn vào vụ tranh chấp ngoại giao nan giải này!
“Hóa ra ngươi cũng vì mê muội mỹ sắc của Thiên Thanh mới làm lạc mất Hương thú?” Nét mặt Tễ Lam lạnh hẳn đi, trong mắt có vẻ xa cách.
“Không phải không phải! Chỉ tại lúc đó ta lười nên lỡ trốn việc thôi…” Ta khẩn cấp xua tay phủ nhận, trán tháo mồ hôi lạnh —- không ngờ sự tích yêu đương bi thảm của đệ tử Phương Thảo môn chúng ta lại đồn xa tới mức này.
Cặp mày trụi lủi của Tễ Lam nhíu lại lần hai, đánh giá ta từ trên xuống dưới, như thể muốn nhìn thấu vào lòng người.
“Thiên Thanh là một tên ngụy quân tử bị người ta thổi phồng tới hư hỏng, còn luôn tự cho là đúng, nào được xinh đẹp như Tễ Lam ca ca!” Ta quýnh quáng, buột miệng thốt ra lời trong lòng.
Nói xong đã hối hận ngay lập tức, lòng nơm nớp lo sợ làm tổn thương trái tim yếu đuối nhạy cảm của mỹ nam lần nữa.
Có điều lần này Tễ Lam lại không giận, chàng chỉ cười nhạt một tiếng, như thể sực nhớ ra điều gì đó, tầm mắt tập trung vào một nơi vô danh nào đó sau lưng ta.
Tới khi lấy lại tinh thần, thoáng nhìn qua dáng vẻ nơm nớp run run của ta, chàng an ủi một câu: “Đừng lo, câu này cũng không phải ta mới nghe lần đầu.”
Ta nhất thời mừng rơi nước mắt —- chẳng lẽ cuối cùng Yêu giới cũng có một người tỉnh táo, thẩm mỹ quan không bị rối loạn rồi sao? Bồ Đề lão tổ mở mắt rồi, rốt cuộc mầm Đậu Đũa ta đã hết cô độc rồi! Mặc kệ nam nữ, mai sau gặp gỡ ta nhất định phải nhào vào lòng người đó òa khóc một trận, trút hết nỗi kinh hoàng và oan khuất dồn nén mấy trăm năm qua của ta!
Tễ Lam bị bộ dạng thống thiết của ta làm giật mình, nửa cái đầu nhẵn bóng phản xạ ánh mặt trời.
“Tiên tử bị sao vậy?” Giọng có vẻ quan tâm.
“Hu hu…” Ta lau hai hàng nước mắt, nghẹn ngào lẩm bẩm: “Ta chỉ đang cảm khái thôi, người nói ra lời này nhất định là tỷ muội tốt của ta.”
Người có thể thấu hiểu lòng ta như vậy, chẳng lẽ là một ta khác ở thế giới song song ư? Hu hu hu!!!
Tễ Lam nghe vậy thì ngẩn ra, thần sắc dần nghiêm túc lại.
“… Mặc dù bây giờ không phải, nhưng tương lai rất có thể sẽ phải.” Chàng nâng cằm, liếc mắt nhìn ta đầy ngụ ý.
Tuy không biết rõ ánh mắt này của Tễ Lam có ý nghĩa gì, nhưng nghe chàng bằng lòng giới thiệu người nói câu này cho ta, trong lòng ta chợt bắn pháo hoa tưng bừng.
“Vảy của Tễ Lam ca ca đẹp thật.” Một khi phấn chấn thì lá gan cũng to ra, ta hiếu kỳ sờ sờ cánh tay trần lộ ra ngoài của Tễ Lam: “Là màu lam đặc biệt nhất xinh đẹp nhất ta từng thấy.”
“… Trước đây nó là một bộ áo choàng.” Tễ Lam cúi đầu nhìn chằm chằm vào cổ tay của mình, như có phần tiếc nuối: “Là màu lam có một không hai trong Tam giới, không ngờ hôm nay lại thành…”
Thấy chàng lại sắp đa cảm, ta chớp thời cơ bay vòng vòng trước mặt chàng, cười duyên dáng: “Thật là khéo, màu áo choàng này của tiểu tiên cũng là có một không hai trong Tam giới!”
Bất kể đi đến đâu, bộ tiên bào màu đậu đũa đỏ này cũng là vốn liếng để ta tự hào.
Tễ Lam lại lắc đầu bật cười: “Tiên tử nói đùa rồi, màu này có lẽ là độc nhất trên Thiên giới, nhưng không phải độc nhất toàn bộ Tam giới, ít nhất là ta đã từng gặp.”
“Cái gì?!” Hai mắt ta trừng to như chuông đồng, máu nóng sôi trào, tóc gáy dựng đứng: “Màu này tên là “Đậu Đũa Đỏ”, xin hỏi Tễ Lam ca ca đã gặp ở đâu?”
Ta kích động tới nỗi bấu cánh tay người ta bầm tím cũng không phát hiện ra.
Nhưng câu trả lời của Tễ Lam lại khiến người ta rất thất vọng.
“Không nhớ rõ. Chắc là đã gặp qua rất lâu trước đây, cho nên ta mới thấy quen mắt, chứ không nhớ tên.”
Đầu bị đổ ụp xuống một chậu nước lạnh, ta hậm hực buông chàng ra, vóc dáng của Ba Động vân cũng xìu xuống theo.
“… Xanh biếc như làn xuân thủy ban sớm, đỏ ửng như ánh bình minh sắp lên.”
Tễ Lam nhìn chiếc váy của ta, cúi đầu bổ sung một câu: “Tuy ta không nhỡ rõ tên của màu nhuộm này, nhưng nhỡ rõ, có người từng đề câu thơ đó cho nó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.