Tiên Nữ Giang Đậu Hồng

Chương 5:





Edit: Yunchan
Chớp mắt đã tới tháng năm, nhiệt độ không khí từ từ tăng lên, ta cũng từ từ trở nên buồn ngủ.
Ngày hôm đó ta đang say giấc nồng dưới tấm màn phù dung, giữa không trung chợt đáp xuống một con chim giấy, nhẹ nhàng gõ tỉnh ta.
Mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, chim giấy nhỏ vội vàng đứng nghiêm trước mặt ta, giang rộng cánh, hóa thành một tờ giấy vàng chi chít chữ.
“Thiên Thanh tới chỗ Yêu vương đòi Pháp Lang, Yêu vương yêu cầu dùng hai vạn cuốn cổ thư Thương Nam để đổi.”
Rồng bay phượng múa, nét bút mạnh mẽ, trên tờ giấy vàng rõ ràng là hai mươi ba từ viết theo lối chữ thảo.
Hai vạn cuốn sách?
Ta đùng một tiếng bật khỏi giường trúc, cơn buồn ngủ cũng bị hù cho bay sạch.
Chim giấy nhỏ thấy ta đã đọc xong, lả lướt quay người, hóa thành một làn khói trắng, sau đó châm lửa tự thiêu.
Từ khi trở về từ U Minh giới tới nay kể ra đã hơn nửa tháng, vì tội bỏ rơi Pháp Lang mà ta bị Phương chủ phạt tới Ảnh Thanh trai này đóng cửa suy ngẫm.
Ảnh Thanh trai hoang vu vắng vẻ ít dân cư, ta suốt ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, chỉ có thể dựa vào chim giấy nhỏ bay qua bay lại thư từ liên lạc với tiên tử nhà khác để giải sầu. Chim giấy nhỏ vừa tự thiêu lúc nãy chính là bức thư mà Hắc Vô Thường truyền cho ta, hắn rất quan tâm tới tình hình gần đây của ta, bất cứ lúc nào có tin nóng hổi về Pháp Lang đều bắn tin cho ta sớm nhất.
Hai vạn cuốn sách…
Theo chim giấy nhỏ tan thành mây khói, mây đen sương mù cũng từ từ ám lên giữa chân mày ta.
Thánh vực Thương Nam, tục truyền ngoài phong phú kỳ hoa dị thảo, còn bí mật tàng trữ hơn mười vạn thư tịch cổ, cuốn nào cuốn nấy đều là hàng hiếm bản giới hạn giá trị liên thành, cũng là tài sản mà Thiên Thanh cưng nhất. Ta đã từng len lén liếc thử vài lần, nhưng đập vào mắt toàn là Phạn Văn lằng nhằng, chẳng thú vị gì.
Chẳng biết Yêu vương giở chiêu sư tử ngoạm đòi gặm hết nhiều sách cổ như thế làm gì? Suy đi tính lại, chỉ e là hắn muốn mượn cơ hội này để làm tới, cho Thiên đình khó ở đây mà.
Ôi, ta thở dài não nuột, lấy tay áo che lên mặt, sa vào suy nghĩ hỗn loạn.
“Tại sao phải thích?”
Ta nhớ lại tình cảnh trước Phương Thảo môn hôm ấy, Thiên Thanh đã hỏi ta như vậy, vẻ mặt kỳ dị.
Ta không rõ tại sao hắn lại hỏi vấn đề này. Hiện nay Thiên giới đã trải qua hơn vạn năm tiến hóa, thời đại gậy đánh uyên ương chia rẽ Ngưu Lang Chức Nữ đã sớm một đi không trở lại. Bây giờ ai còn nói thần tiên không thể động tình nữa? Ai còn nói thần tiên không thể có người yêu nữa? Thiên đình đã quy định rõ ràng, chỉ cần không phải sư đồ đồng môn, hoặc bất kỳ nam nữ tiên nào chưa từng cũng như không có ý định giữ chức vụ quan trọng ở đồng môn, thì đều được kết duyên quang minh chính đại. Đến lúc đó không những được hưởng ba mươi sáu ngày nghỉ tân hôn, mà Ngọc Hoàng đại đế còn đích thân tặng cho một bao lì xì tiền chúc mừng!
Ngẫm lại một lúc, ta đột nhiên sáng tỏ —– phỏng chừng câu hỏi đầy đủ của Thiên Thanh chính là “Tại sao phải thích Hắc Vô Thường”!
Thượng tiên cỡ như Thiên Thanh đều được đông đảo tiên nữ nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, đẩy tuốt lên tận mây xanh, lại phải trơ mắt nhìn ta không rung động với sức quyến rũ của hắn, còn ngay trước mặt hắn mắt đi mày lại với tiên quân thấp kém, bề ngoài bị người đời lên án như Hắc Vô Thường, thành ra trong lòng hắn khó tránh khỏi tổn thương. Mặc dù không có ý gì với ta, nhưng vẫn khó chịu với tình yêu say đắm của ta, bởi vì hắn ước gì toàn bộ tiên nữ ở Thiên đình đều thích hắn cả.
Thiên Thanh quân à, không phải ta nói ngươi đâu, nhưng ngươi đúng là một tên mắc bệnh ngôi sao giai đoạn cuối rồi!
Ta chợt nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt Thiên Thanh.
Khi đó ta mới vào tiên tịch chưa bao lâu, tiên khí chưa ổn tiên vị chưa ngay, suốt ngày lẽo đẽo sau mông Phương chủ chuyên tâm tu luyện. Vào một ngày xấu trời kia, ta tới phủ của Phương chủ xin tâm quyết, lại thấy một tiên tử váy áo bay bay che mặt lao ra từ cửa son, lệ chảy như hoa lê trong mưa, thật là khiến người ta xót xa.
“Chậc chậc, lại ngộ thương thêm một người.” Phương chủ bước ra ngay sau đó, mặt đầy vẻ thương tiếc, thì thào than thở: “Người này lại gây thêm một tội nghiệt.”
Về sau ta biết được, đó là tiên tử thứ mười trong Phương Thảo môn, vì mải ngắm Thiên Thanh mà làm lỡ thời gian cho Pháp Lang ăn, “Ba mỹ nhân trong môn” là Mẫu Đơn, Hoa Đào, và Hoa Sen tiên tử đều sớm thất bại, tiên tử thứ chín là Ngọc Lan tiên đến nay còn đang bị giam trong Ảnh Thanh trai!
“Chẳng biết Thánh quân đẹp cỡ nào?” Mà lại khiến cho nhiều tỷ muội như hoa như ngọc phải si mê ngơ ngác như thế, ta giương đôi mắt trông mong nhìn về phía Phương chủ, trong lòng dạt dào chờ mong: “Có thể cho muội xem tranh tý không?”
“Chỉ sợ muội xem xong lại luôn mồm la hét muốn té xỉu.” Phương chủ liếc ta như cười như không: “Đã chuẩn bị tim trước chưa.”
“Đừng lo đừng lo, tim muội khỏe lắm.” Ta nhìn Phương chủ vỗ vỗ ngực: “Cho dù có nhảy ra ngoài, muội cũng đủ sức nhặt lên nhét lại.”
Phương chủ phì cười, trừng mắt nhìn ta phong tình vạn chủng, rồi quay lưng đi lấy tranh.
Thế là từ giây phút đó ta đã được diện kiến dung nhan của Thiên Thanh thánh quân đệ nhất mỹ nam Thiên đình, nổi tiếng gặp thần sát thần gặp phật giết phật trong truyền thuyết.
Hệt như tiên đoán của Phương chủ, ta la hét, ta té xỉu.
Bởi vì ta chưa kịp thở, mà hơi đã tắt.
Bất kể Phương chủ có thổi phồng chiến tích vĩ đại về cái mặt đẹp của Thiên Thanh tới mức nào, tới tận lúc về, ta cũng có một niềm tin vững chắc rằng cô ấy đang nói giỡn với ta.
Mặt mũi của người trong bức tranh đó khó ưa không tưởng nổi, sao lại là đối tượng được đông đảo tỷ muội ái mộ chứ? Nhan sắc ma chê quỷ hờn kinh hoàng thiên địa như vậy, chỉ sợ mầm Đậu Đũa ta liếc mắt một cái đã hộc ba lít máu thắt cổ tự vẫn, lẽ nào mắt tất cả mọi người đều mù hết rồi sao?
Để nghiệm chứng quan điểm của bản thân, để đề phòng bị Phương chủ ác ý trêu ghẹo, ta dứt khoát cầm bức họa kia đi, định bụng tìm sư tỷ Thiển Giáng tận mắt kiểm chứng.
Chân thân của Thiển Giáng là cốc diêu tử, đệ tử trong tộc trải rộng cả vũ trụ, bởi vậy tỷ ấy cũng là người nhạy tin tức nhất trong số các tỷ muội trong môn. Đối với tiểu tiên mới dấn thân vào con đường nghệ thuật tao nhã như ta, tỷ ấy rất quan tâm chăm sóc, thường chỉ điểm ta phải làm bộ làm tịt thế nào mới có thể giả bộ ra khuôn ra mẫu.
À, quên chú thích thêm, cốc diêu tử chính là cỏ đuôi chồn, nhưng mọi người giá nào cũng không được gọi bằng cái tên này, nếu  không sư tỷ sẽ cụt hứng.
Nữ thanh tiên theo trường phái tao nhã đều là tiên thanh lịch, tên càng mập mờ càng tốt. Ví như Hồng sư tỷ, không ai được gọi thẳng chân thân của tỷ ấy là cây tỏi trời, mà phải gọi là Mạn Châu Sa Hoa. Nếu như bất cẩn kêu thành biệt danh khác là —- con gián hoa, thì chúc mừng ngươi, hết cứu rồi, cứ ngồi yên chờ bị độc chết đi.
Ngơ ngác thơ thẩn đi tới giữa chừng, ta mới sực phát hiện ra mình đi nhầm vào một môi trường xa lạ.
Cây tử đằng khổng lồ chếch xuống từ phía chân trời, dây leo màu tro uốn quanh như giao long, đóa hoa xanh tím lóng lánh như mây tía nở rộ khắp bầu trời, tựa như dải lụa gấm xinh đẹp tuyệt trần, ngang ngược chặn mất lối đi của ta.
Đối diện với bức tường đặc biệt như vậy, lòng ta có hơi giằng xé, thoáng cái ngây ra tại chỗ: Quay ngược lại? Hay xông vào thám hiểm?
Suy nghĩ một chút, rốt cuộc ta dũng cảm vén cành hoa chi chít gai lên.
Ta không sợ chết, hôm nay ta đã thành tiên, sao lại dễ chết được.
Dạt dây leo ra, trước mắt tức khắc xuất hiện một bức tranh tuyệt mỹ —- một nam một nữ đang nhìn nhau ẩn ý đưa tình.
Nam tử quay lưng về phía ta, mặc dù không thấy được tướng mạo, nhưng bộ thanh bào lại rất chi là phong lưu lỗi lạc. Nữ tử mặc tử y hoa phục, dung nhan có thể nói là tuyệt sắc.
Ta nhận ra cô ấy, đó là tiên tử Uất Kim Hương gốc ngoại quốc, hiện nay trên dưới Thiên đình đang mở rộng giao lưu văn hóa với nước ngoài, còn cô ấy thì đảm nhiệm chức đặc phái viên của Hà Lan, tuổi trẻ xinh đẹp một bước lên mây, là người tâm phúc danh tiếng lẫy lừng. Tháng trước Phương chủ còn mời cô ấy tới tuyền truyền, ta phải gian khổ cầu xin mới giành được một vé VIP!
Còn chưa xem được bao lâu, kịch bản đã xảy ra tình huống bất ngờ —- Tiên tử Uất Kim Hương đang cười mỉm chi, chẳng biết nghe nam tử thanh y nói cái gì, lông mi chớp lên một cái, rơi lệ.
Dáng vẻ Hoa tiên thật là làm cho người ta yêu thương, nhưng nam tử thanh y lại chẳng thèm than thở tiếng nào, bóng lưng vẫn kiên cố bất động.
Khóc hồi lâu, Hoa tiên có lẽ cũng nóng nảy tới mức đánh liều, thò tay muốn chụp tay áo nam tử, nào ngờ nam tử thanh y lại hất tay cô ra không chút nể tình.
Hoa tiên lặng người, lệ rơi lã chã mở miệng nói mấy câu, sắc mặt đỏ bừng.
Nam tử thanh y trầm mặc một lúc, rồi chậm rãi lắc đầu, thái độ kiên quyết.
Hoa tiên hình như vẫn chưa từ bỏ ý định, nói thêm vài câu nữa, sắc mặt khẩn trương, bắt đầu có triệu chứng bệnh tâm thần.
Lúc này nam tử thanh y dứt khoát quay đầu đi không nhìn cô nữa, thái độ lạnh nhạt.
Cuối cùng Hoa tiên đã hoàn toàn sụp đổ, quay vụt người đi, nuốt lệ đau thương bỏ chạy mất dạng.
Chậc, cuộc đời bất hạnh, khóc tới nỗi nước mũi chảy hết vào miệng rồi.
Ta còn xem chưa đã, thầm chắc lưỡi cảm thán trong lòng, không biết là vị tiên quân anh tuấn thần võ cỡ nào, mà có thể khiến Uất Kim Hương tiên tử vứt bỏ hình tượng như thế?
Và sau đó, nam tử thanh y xoay người lại đối mặt với ta.
Bất hạnh lập tức biến thành thảm họa bi kịch.
Ta xin thề, ngay khoảnh khắc đó trong lòng ta đã rống lên bản hùng ca chói tai đủ để giật sập toàn bộ Thiên đình.
Một nhân vật xấu thảm họa chỉ có thể xuất hiện trên tranh vẽ, lại không chào không hỏi bất thình lình đập thẳng vào mắt ngươi, thử hỏi ai có thể không khiếp đảm? Ai có thể không hãi hùng?
Loại cảm giác rối loạn, hoài nghi mình có phải đang rơi vào cơn ác mộng khủng khiếp hay không này, quả thật khiến người ta luống cuống tay chân sống lưng lạnh buốt.
Chẳng qua giật mình thì giật mình, sợ hãi thì sợ hãi, tuy hồn đã bị hù cho chạy trốn hết, nhưng ta vẫn nhớ rõ Quan Thế Âm Bồ Tát từng dạy rằng, chúng sinh đều bình đẳng. Không phân sang hèn, không bàn xấu đẹp, cũng không thể vì người ta xấu mà kỳ thị được.
Thế là ta bèn lặng lẽ cất tiếng thét chói tai về bao tử.
Suy cho cùng ta vẫn là một tiên tử có lý trí.
Trong ấn tượng của ta, vào lần gặp mặt đầu tiên, Thiên Thanh cứ thế đã khiến ta nín nghẹn tới độ xuất huyết nội tạng.
Chậc, thôi vậy, người lương thiện luôn rất dễ bị tổn thương, ta hiểu mà.
Bởi vì cảm giác sợ hãi đối với tướng mạo của Thiên Thanh quá kinh hồn bạt vía, nên chuyện xảy ra sau đó ta đã không còn nhớ rõ.
Có lẽ hắn đã hỏi ta vài vấn đề, có lẽ ta cũng đờ đẫn trả lời vài câu.
Sau đó hắn phẩy phẩy tay áo, loại bỏ bức tường hoa tử đằng che rợp cả bầu trời, dẫn ta tới nơi ở của Thiển Giáng.
Tuy bề ngoài thảm họa, nhưng hắn đối xử với ta cũng tính là ôn hòa, chắc là không phải người xấu.
Chẳng qua thứ khiến ký ức của ta vẫn còn mới mẻ chính là, sau khi Thiển Giáng biết hai ta vô tình gặp nhau, lập tức nghiêm túc tra khảo ta có phải đã sinh ra hoang tưởng tươi đẹp gì với Thiên Thanh hay không.
“Đậu nhi ngoan à, muội có từng nghĩ tới chuyện làm thê tử của Thánh quân, cùng đứng sóng vai với ngài ấy trên Thiên đình chưa?”
Sao nghĩ nổi! Ai muốn đứng chung với cái tên chỉ nhìn một cái đã đủ khiến người ta gặp ác mộng này chứ? Trừ phi là chê bản thân sống quá chán rồi.
“Đậu nhi ngoan, muội đừng im lặng, có thật là muội không có chút xíu suy nghĩ nào với Thiên Thanh quân không?”
Có, ta suy nghĩ đã làm tiên thì phải làm cho dễ coi, ngàn vạn lần không thể xấu tới trình độ như thế. Cho dù là trời sinh thì cũng không được, đây không phải là hại người mất ngủ sao, phải nhanh nhanh phẫu thuật thẩm mỹ cứu vớt khuyết điểm đi thôi.
“Đậu nhi à, muội nghe sư tỷ nói nè, nhất định đừng mơ tưởng tới Thánh quân đại nhân, cả thiên giới người yêu thầm ngài ấy không tới mười vạn cũng cỡ tám vạn, tính ra đệ tử trong môn chúng ta cũng không dưới mấy trăm người vướng vào, nam nữ đều có, muội không có phần thắng đâu, muội cũng biết Mẫu Đơn…”
“Sư tỷ!” Để tránh cho lỗ tai bị đầu độc tiếp, ta đành phải phá vỡ dáng vẻ trầm mặc tao nhã: “Sư tỷ đừng lo, trong lòng muội với tỷ đều biết rõ, muội với Thánh quân quả thực khác nhau một trời một vực, lấy đâu ra suy nghĩ này nọ được?”
Ta là áng mây xa vời phía chân trời, còn Thiên Thanh chỉ là bùn nhão dưới chân, nào xứng đôi đâu.
Vẻ mặt ta thành khẩn, lời lẽ phát ra từ tim phổi, khiến Thiển Giáng phải tin tưởng ta tuyệt đối.
“Muội rất thức thời.” Sắc mặt tỷ ấy dịu lại, chân mày giãn ra, dần dần trở nên thanh thản.
“… Chẳng biết sư tỷ thấy, tướng mạo của Thiên Thanh quân ra sao?”
Lưỡng lự nửa ngày, cuối cùng ta vẫn thốt ra nghi vấn trong lòng.
“Tướng mạo sao á hả?” Chỉ nghe một tiếng cười nhạo vang lên, Thiển Giáng nhìn ta như nhìn đồ ngớ ngẩn: “Thân là người đứng đầu GODFIVE, thành viên câu lạc bộ hâm mộ tính ra phải hơn trăm vạn, có gan cự tuyệt lời cầu hôn của Ngũ tỷ muội trong Thất tiên nữ, ngay cả Tây Vương Mẫu muốn mời ngài ấy ăn cơm cũng phải xếp hàng hẹn trước, muội nói coi tướng mạo của ngài ấy sao đây?”
Thế là ta trầm mặc, rơi xuống sâu thật sâu.
Đó là lần đầu tiên ta ý thức được, thẩm mỹ quan của mọi người trên Thiên đình, bị hỏng.
“Phạch phạch.”
Lại một con chim giấy đáp xuống trước mặt ta, dùng miệng gõ gõ lên trán ta.
Ta giật mình tỉnh khỏi cơn hồi tưởng, tò mò bắt con chim giấy tới trước mặt mình —- chẳng biết lần này là vị thần tiên nào nhớ tới ta đây?
Chim giấy nhỏ cao ngạo ngóc đầu, xoay người đủng đỉnh giang cánh chim, lập tức kim quang chói lòa không giống bình thường bắn ra bốn phía, chói tới độ mắt ta không mở nổi, gần như té xỉu.
“Tên Nhị Lang Thần đáng chết, không thể dùng cách bình thường truyền tin được sao?!” Ta che hai mắt giàn giụa, miệng oán hận chửi bới.
Thần tiên xe xua thích làm dáng kiểu này, chỉ có mỗi tên Nhị Lang thiên quân xấu ngang cấp với Thiên Thanh, tên tiên quân này bị cuồng màu vàng, còn luôn luôn bất hòa với ta, nên mới nhân cơ hội này chọc ghẹo ta.
Cần gì phải khổ thế chứ? Một vị thượng tiên có “Dòng dõi quý tộc” như ngươi, cần gì phải mất giá làm khó một tiểu tiên cấp thấp như ta chứ?
Chậc, hội viên của tổ chức GODFIVE tà ác này cũng thật đáng thương, không phải mặt liệt thì cũng là não liệt, thật không biết kiếp trước đã tạo nghiệt gì.
Đạo kim quang kia giơ nanh múa vuốt ước chừng mười giây đồng hồ, cuối cùng dần dần tiêu vong.
Ta hậm hực lấy hai tay ra, liếc trắng mắt về phía con chim giấy, đột nhiên giật bắn.
“Ngọc Đế hạ lệnh phạt ngươi một trăm trượng hình, cấp tốc tìm người xin xỏ đi.”
Trên mẩu giấy vàng óng cực kỳ chói mắt, chỉ viết một hàng chữ nho nhỏ như thế.
Ta đột nhiên cảm thấy đất bằng nổi sóng, vạn tiễn xuyên tim.
Theo pháp luật của Thiên đình mà nói, ta để lạc Pháp Lang, cũng sánh ngang với tội “Bỏ rơi nhiệm vụ”, đúng là có khả năng bị xử trượng hình.
Có điều chúng tiên đều biết, thật ra luật này có rất nhiều khe hở có thể chui. Trong “Thiên đình hình pháp” viết rõ: “Đối với người phạm tội bỏ rơi nhiệm vụ, một, xử giam giữ sáu mươi ngày, hai, nếu tình tiết đặc biệt nghiêm trọng, xử ba trăm trượng hình, cùng với giam giữ nhiều nhất bảy trăm năm trở xuống.”
Nói tới nói lui, mức hình phạt nào, xử tội bao lớn đều dựa cả vào một câu nói của quản sự. Tuy nói Pháp Lang là thánh thú quý hiếm, nhưng cũng không phải là nguồn tài nguyên không thể tái sinh. Thành ra lúc ta tạ tội với Phương chủ, ngoài tiếc hận ra, ta cũng không đến nỗi đau khổ tột cùng (Chủ yếu là Thiên Thanh đã chủ động tặng hai con nữa cho Phương chủ.)
Ta nhớ khi đó Phương chủ cũng chỉ cảm thán một câu nho nhỏ, sau đó hạ lệnh cấm cửa ta ba mươi ngày làm khiển trách.
Ai sáng suốt đều biết, cô ấy chỉ phạt cảnh cáo, trong đầu hoàn toàn không có ý trách tội ta.
Trong lòng ta dào dạt vui mừng, cứ tưởng chuyện này cứ thế trôi vào quên lãng, còn ngày ngày ngóng trông khi cấm túc kết thúc ta có thể đi tìm Hắc Vô Thường ca ca, vậy mà! Vậy mà! Vậy mà tại sao chuyện này lại tới tai Ngọc Đế? Còn bị xử ở mức “Tình tiết đặc biệt nghiêm trọng”?
Bồ Đề lão tổ ơi, bản tiên cô thật sự còn oan hơn cả Đậu Nga!
Ta ngơ ngác suy nghĩ một hồi, rồi quay đầu nhìn lại con chim giấy vừa tự thiêu bỏ mình, nào ngờ lại phát hiện nó hóa thành một đóa hoa bằng vàng nho nhỏ, nằm lặng lẽ trên váy ta.
Tên làm dáng này!
Ta rủa thầm Nhị Lang thần một câu, nhưng vẫn thò tay bỏ đóa hoa vào trong tay áo.
Vật so với chủ không biết còn đẹp hơn gấp bao nhiêu lần, ta đây là một tiên tử lòng dạ bao la chí hướng cao xa, đương nhiên phải làm biển rộng chứa đựng trăm sông rồi.
Bước ra khỏi Ảnh Thanh trai, đích nhắm duy nhất của ta chính là U Lan Huyễn cốc, chỗ ở của Phương chủ.
Một là muốn xác nhận với Phương chủ chuyện hình trượng có thật hay không, hai là nếu như Ngọc Đế muốn dùng gậy gộc đánh ta thật, thì ta cũng có thể tìm Phương chủ xin giúp đỡ.
Phong cảnh trên đường đi tươi tốt xinh đẹp, mây nhạt gió lành, ta vừa đi vừa thầm hạ quyết tâm: Nhất định phải mau chóng tìm lại thân thế và ký ức của mình, tranh thủ sớm ngày đoàn tụ với tổ chức! Tiên đồ hiểm ác đáng sợ khó dò, một bé gái mồ côi không nơi nương tựa ta đây nào có bản lĩnh bảo vệ bản thân an toàn? Chỉ có ôm một cái bắp đùi vừa to vừa chắc mới là thượng sách!
Tuy Thiên Thanh là một ứng cử viên bắp đùi sáng giá, nhưng hắn thật tình quá xấu, ta tình nguyện nghèo túng cũng không muốn nhìn mặt hắn nịnh hót mỗi ngày đâu.
Giang Đậu ta đây, suy cho cùng vẫn là một vị tiên tao nhã có cốt khí.
Khi đến U Lan Huyễn cốc, tiên đồng lại nói Phương chủ không ở nhà, nửa canh giờ trước đã bị Ngọc Đế mời đi uống trà.
Ta vừa nghe hai chữ “Uống trà”, nhất thời tay chân luýnh quýnh cả người lạnh lẽo —- lẽ nào Ngọc Đế muốn trị Phương chủ tội “Bao che”? Xong rồi, cây đại thụ duy nhất ta có thể chống lưng nay đã vinh quang sụp đổ.
“Chuyển phát nhanh tốc hành đây!” Một tiếng hét chói tai vang lên, sau đó một con chim đại bàng lục sắc vỗ cánh phành phạch gào thét lướt qua, ném một túi giấy xuống, sau đó bay thẳng đi.
“Còn dám nói tốc hành, bây giờ đã trễ hai ngày rồi.” Tiên đồng nhặt túi giấy dưới đất lên, mặt mang phẫn uất.
Hắn mở túi giấy, trong túi rơi ra một cuốn sách và một tờ quảng cáo.
Cuốn sách này ta rất quen, là tạp chí lá cải cực ăn khách “Nhị Tuần San”, ảnh bìa của kỳ mới nhất là “Đỗng Vĩnh và Thất tiên nữ tới Tây Thiên hưởng tuần trăng mật.”, bên dưới giật tít “Quá Ức đại ốc có người làm chứng, Hằng Nga bị nghi đã lấy chồng.”
Tiên đồng cấp tốc lật tới trang của Hằng Nga, đọc say sưa.
Ta lia tầm nhìn sang tờ quảng cáo bị hắt hủi, trong lòng lóe sáng, khóe miệng cong lên.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.