Tiên Nữ Giang Đậu Hồng

Chương 30:





Edit: Yunchan
Cuối cùng khăn tuyết vẫn nằm yên trong lòng ta, có nói cỡ nào Thiên Thanh cũng không chịu thu hồi.
Mỗi lần ta thu hết can đảm muốn nhét trả lại cho hắn, thì hắn lại bắt đầu trở chứng phong hàn, chứng đau đầu, chứng sốt rét, mắc đủ loại bệnh tật mà tiên nhân bình thường không bao giờ mắc. Nếu không phải Thiên Thanh luôn giữ vững hình thượng Thánh nhân thanh liêm chính trực, thì ta thật lòng nghi hắn cố ý chơi ta.
Khổ nỗi, dù hắn cố ý thật, thì ta cũng chẳng có bất kỳ biện pháp gì —- chẳng lẽ nhảy dựng lên sòng phẳng một trận với hắn à? Loại tiên pháp thuật thấp như ta mơ đi là vừa. Ngẫm lại, chỉ có ngậm bồ hòn lấy khăn tuyết về, rồi tâng bốc Nhị Lang Thần vài câu, xin hắn gây dựng lại danh tiếng trước chư vị tiên tử giúp ta thôi.
Vào buổi sáng hai ngày sau, ta đào hoa non trồng vào trong chậu nhỏ, hăm hở đi tới phủ đệ kim bích rực rỡ của Nhị Lang Thần.
Nhân dịp làm ăn hoa Chân Tâm này, ta có thể mượn cơ hội hiệp thương với hắn một chút.
Bước vào vườn hoa trong điện Linh Tiêu, ta đã thấy ngay một bóng dáng đen như mực, ngồi cô đơn trong bụi hoa diên vĩ.
Chẳng hiểu sao Nhị Lang Thần lại mặc bộ hắc bào mà ta may, khiến phong cách nhà giàu mới nổi chìm đi rất nhiều, sườn mặt bị ánh mặt trời hòa tan, sinh ra vài phần phần hiu quạnh tang thương.
“Tiểu tiên… ra mắt chân quân.” Năm trăm năm qua ta chưa từng thấy tài chủ vườn thế này bao giờ, tay ta nắm khăn tuyết, lòng có hơi mù mờ.
“Ngươi tới rồi à.” Nhị Lang Thần ngoảnh đầu qua, nhìn ta chòng chọc.
Trong thoáng chốc, ta tựa hồ nhìn thấy trong đôi đồng tử của hắn tỏa sáng nhật nguyệt, xa vời mong manh, có tất cả, nhưng cũng như chẳng có gì.
Mặt trời và mặt trăng, thâu tóm hết thảy ánh sáng và huy hoàng, nhưng cuối cùng vẫn là thứ hư vô, thấy được nhưng không thể chạm tới được.
“Tiểu tiên tới phục mệnh muộn.” Nháy mắt mấy cái, trong phút chốc ánh mắt của Nhị Lang Thần đã trở lại bình thường, do đó ta tin chắc lúc nãy mình hoa mắt.
“Xem ra, thứ đó không trả lại được nhỉ?”
Nhị Lang Thần chống cằm quan sát ta với vẻ thong dong, hoàn toàn là cái dáng tướng bông lơn lấp lánh ánh vàng thường thấy.
“Bẩm chân quân, tiểu tiên ngu dốt, thật tình không dám chống đối ý tốt của Thánh quân đại nhân.” Ta chôn đầu vào vai, chỉ dám nhìn chằm chằm bụi hoa diên vĩ bên chân: “Thánh quân đại nhân chính miệng nói, việc ngài ấy làm chẳng qua là dìu dắt hậu bối, vì ngài ấy kỳ vọng một ngày nào đó ta có thể tiếp quản Phương Thảo môn…”
Thật lòng ta không có ý định nói ra câu cuối, Phương chủ đương nhiệm đang trong thời kỳ hưng thịnh, xinh đẹp như hoa sinh lực dư thừa, theo tình hình phát triển của tỷ ấy, có lẽ còn phải hưng thịnh thêm mấy nghìn năm, cũng không biết ta có kiên trì nổi tới ngày đó hay không nữa? Sợ là Thiên đình không chịu thu nhận một vị Phương chủ gả cho Thằn Lằn yêu đâu!
“Lời này mà ngươi cũng tin?” Nhị Lang Thần phụt một tiếng bật cười, nhưng nét mặt lại chẳng có lấy tý sung sướng nào, ngược lại còn trầm như nước: “Mấy trăm năm qua đi, tài mồm mép của hắn cũng tăng lên trông thấy nhỉ.”
“Nếu Thánh quân đã buông lời như vậy, thì tiểu tiên cũng không tiện khăng khăng trả khăn lại được.”
Ta vừa quan sát sắc mặt Nhị Lang Thần, vừa nơm nớp nói: “Tiểu tiên chỉ hy vọng chân quân hiểu rõ, khăn tuyết này đúng là do Thánh quân tặng, giữa tiểu tiên và Thánh quân hoàn toàn trong sạch, không có bất kỳ liên hệ gì khác.”
“… Thật không?” Nhị Lang Thần híp mắt, sờ sờ cằm đầy ngụ ý: “Tiểu Đậu tiên, ngươi quả là có đôi chút bản lĩnh, bổn tọa xem nhẹ ngươi rồi.”
“Tiểu tiên tuyệt đối không tranh giành người trong lòng của chân quân!” Ta bị hàn quang trong mắt hắn bắn phá tới nỗi gan run rẩy, nhớ tới mưu đồ bất chính của người này với Thiên Thanh, nhanh chóng giơ tay xin hàng: “Tiểu tiên đã thề trước Bồ Đề lão tổ, đời này sẽ không bao giờ thích Thánh quân! Nếu như trái lời thề, thì trọn đời không thể làm tiên tử nữa!”
Đâu chỉ Thiên Thanh, cả tập đoàn thần tượng GODFIVE ta đều thề qua một lượt hết rồi. Tiên nhân có mấy cái cả đời chứ? Cả đời tiên nhân chính là vĩnh viễn. Ta thề độc như vậy, tin chắc Nhị Lang Thần không tìm ra lý do nào để làm khó ta nữa.
Nhị Lang Thần nhìn mặt ta lâu thật lâu, ánh mắt tràn đầy phán xét và nghiền ngẫm.
“Nếu chân quân chưa tin thì có thể đợi sau khi hoa Chân Tâm ra hoa có thể đích thân thử xem…” Ta lấy dũng khí đưa hoa Chân Tâm tới trước, thấp thỏm bổ sung một câu.
Nhị Lang Thần liếc mắt nhìn chậu hoa nhỏ, da mặt bất chợt giãn ra, ngửa mặt lên trời cười lớn.
“Ha ha ha! Thiên Thanh, ngươi cũng có ngày hôm nay! Ngươi cũng có ngày hôm nay!”
Hắn cười ngông cuồng tới mức khó thể kiềm nén, thậm chí khóe mắt còn ứa ra giọt lệ.
Hắc bào bay phần phật trong gió, tựa như một búp hoa run rẩy, điêu tàn mà lại chán chường, mang theo vẻ đẹp tiêu điều gần như yêu dị.
Ta nhìn hành động không biết là khóc hay cười của hắn mà chẳng hiểu đâu ra đâu, không thể làm gì hơn là cắn môi im thin thít, còn lòng thì sợ run.
“Đây là báo ứng.”
Hắn bỗng nhiên lôi sợi dây đỏ trong ngực ra, siết chặt lấy vật thể buộc ở đầu dây, kề nó lên môi như báu vật.
“Nàng xem, đây là báo ứng.”
Hắn dùng giọng dịu dàng tới lạ lùng thì thầm với vật thể kia, nét mặt lưu luyến, từ xa nhìn lại, tựa như đang hôn ngón tay của mình.
“Nàng đợi lâu lắm rồi, đúng không?”
Chậc, lại một tên cuồng tự kỷ?
Ta vừa nhìn vừa rủa thầm, cơn tò mò bị vật thể nắm trong bàn tay hắn khơi dậy, không dằn lòng được nhón chân lên nhìn trộm.
“Tiểu Giang Đậu.” Đột nhiên Nhị Lang Thần quay phắt đầu qua nhìn ta, ánh mắt sáng quắc.
“Có tiểu tiên!” Ta bị hắn dọa trở tay không kịp, lật đật hạ gót chân, thân thể còn lắc la lắc lư.
“Ngươi qua đây.” Hắn vẫy tay với ta, cười đặc biệt hòa nhã: “Qua đây, đứng bên cạnh ta.”
Ta nghĩ đến sợi dây đỏ bảo bối, bèn nghe lời lầm lũi đi tới, khi đến gần hắn thì đứng vững lại.
“Tiểu Giang Đậu, ngươi có biết, bổn tọa thích ngươi biết bao nhiêu không?”
Nhị Lang Thần giơ tay lên xoa má ta, lẳng lặng nhìn ta, vẻ mặt ngơ ngác mà lại đờ đẫn: “Ta chờ suốt năm trăm năm mới chờ được ngươi xuất hiện, cuộc đời kéo dài hơi tàn của ta, cũng nhờ có ngươi mà viên mãn.”
Phựt —– đại não ta treo máy, tức khắc thạch hóa, phong hóa, khí hóa, kèm hư vô hóa.
Tỏ, tỏ, tỏ tình đánh thẳng trực diện! Quả là vượt ngoài dự đoán của ta! Bồ Đề lão tổ ơi, lẽ nào hôm nay là ngày Nguyệt lão uống say bí tỉ ngàn năm một thuở sao? Loại tơ hồng này cũng có thể nối bậy được sao!
“Cuống cái gì?” Nhị Lang Thần thấy ta dại ra tại chỗ, lại bắt đầu cười, cười to hả lòng hả dạ tới không đừng được, cứ như sung sướng tới cực độ: “Đây là kiểu thích không giống với thích Thiên Thanh.”
Không, không cùng một kiểu thích?
Ta gian nan khởi động số tế bào não còn sót lại: Kiểu thích của Nhị Lang Thần đối với Thiên Thanh là yêu, còn đối với ta thì không phải. Thế là thích kiểu gì? Chẳng lẽ hắn cũng nghĩ ta là một nhân tài có thể đào tạo à?
Đang suy nghĩ miên man, cái mặt to đùng của Nhị Lang Thần bỗng nhiên trờ tới ngay trước chóp mũi ta.
“Tiểu Giang Đậu, ngươi còn nhớ mình thiếu bổn tọa một món nợ khổng lồ chứ?”
Ta bị bản mặt xấu dã man của hắn ập tới đột ngột đến nỗi muốn té xỉu, nhưng vừa nghe xong câu này, ý tưởng gì đó đều biến sạch trơn, giật bắn một cái, gần như hồn phi phách tán.
“Tiểu tiên nhớ kỹ là… còn, còn thiếu chân quân phân nửa…” Ta vừa thụt ra sau, vừa lí nhí đáp.
“Vậy là tốt rồi.” Nhị Lang Thần nheo mắt cười giễu, mắt phượng bay xếch chạm tới thái dương: “Hiếm khi bổn tọa thích ngươi như thế, nên bổn tọa sẽ làm một cuộc giao dịch có lợi cho ngươi, chỉ cần ngươi nói ra lời thề trước Bồ Đề lão tổ vào thời gian và địa điểm ta chỉ định, thì khoản nợ sẽ được xóa bỏ, được chứ?”
Cái gì? Thiên hạ lại có kiểu làm ăn có lời thế này à?!
Ta thảng thốt, lập tức đứng thẳng lưng lên, bất chấp đối mặt với xấu xí, ngẩng đầu đanh mắt nhìn thẳng vào mặt Nhị Lang Thần.
“Ngươi nghĩ kỹ đi, hôm nay ta nhất thời nhẹ dạ, nếu như đổi lại lúc khác thì…” Nhị Lang Thần liếc ta bằng nửa con mắt, mỉm cười sâu xa: “Bổn tọa không dám đảm bảo còn giao dịch được nữa hay không.”
Bị hắn khích tới mức này, ta xém chút đã buột miệng thốt ra chữ “Được”, nhưng mà chỗ nào đó trong lòng lại bắt đầu thấy bất an.
“Ờ… ta….” Ta nhăn nhúm mặt mày, dẫu sao cũng không dám nói ra chữ được.
Giang Đậu Hồng vĩnh viễn không thích Thiên Thanh, đây là lời nói thật hơn bao giờ hết, dù chuyện gì xảy ra cũng không thay đổi. Có điều nếu nói câu này cho người khác nghe vào thời điểm không thích hợp, vậy có tạo thành ảnh hưởng xấu gì không đây?
“Nếu ngươi đồng ý, thì bổn tọa chẳng những xóa hết nợ cho ngươi, mà còn tặng cho ngươi búp bê thủy tinh của Chức Nữ, trâm bách hoa hồ điệp của Vương Mẫu, yo yo huyết san hô của Ngọc Đế.” Nhị Lang Thần thấy ta lề mề không chịu đáp ứng, bèn tung ra thêm một quả bom nặng ký.
Ớ!
Ta banh to hai mắt nhìn hắn kinh hoàng, thảng thốt tới nỗi rớt cằm —-  Hắn lại! Hắn lại!
Nếu như chưa từng thấy màn trời kim cương, thì giờ phút này khả năng ta cắn răng đồng ý là cao tới chín mươi chín phần trăm.
Đáng tiếc, ta đã thấy qua tấm màn trời rực rỡ duyên dáng, khiến cho mọi thứ châu bảo trên đời đều ảm đảm thất sắc, không bao giờ có thể quên nó được.
Đang tiếp tục lưỡng lự, chợt thấy bên cạnh cửa bay tới một con kim điêu lớn, gõ! Gõ! Gõ cóc cóc lên cửa sổ.
Nhị Lang Thần hờ hững khoát tay mà chẳng buồn quay đầu lại, thoắt cái trên tay đã biến ra một bức kim giản.
Ta mặc kệ hắn, chỉ đờ đẫn nhìn vào mắt của kim điêu, đẹp quá, chẳng lẽ nó làm bằng đá mặt trời? Nếu bóc xuống được thì hay phải biết.
Kim điêu như biết ta đang nghĩ gì, rùng mình liếc ta một cái sắc lẻm, hai cánh run lên bay vút đi mà chẳng thèm ngoái đầu lại một lần.
“Xem ra Thiên đình lại sắp có thêm việc vui.” Nhị Lang Thần đọc bức thư trong tay xong thì mỉm cười.
“Việc vui gì á?” Ta tò mò rướn người lên, muốn ngó vào trong kim giản được chế tác tinh xảo.
“Tiên giới hủy lệnh cấm, Yêu vương mang theo chín ngàn chín trăm chín mươi chín rương châu bảo, đến Thiên đình tuyển phi.” Kim giản trong tay Nhị Lang Thần từ từ biến thân, hóa thành một đóa hoa mai vàng năm cánh nhỏ xíu: “Nghe đâu ở Yêu giới có không ít nam tử thích tiên tử Thiên đình, e là kỳ này cũng sẽ theo vua của họ lên đây giúp vui.”
Nhị Lang Thần sụp mắt nhìn đóa mai vàng nhỏ, nét mặt lửng lơ, chẳng biết đang suy nghĩ điều gì.
Ta bị một câu vô tâm này của hắn giội ụp lên đầu làm choàng tỉnh.
Yêu vương lên Thiên đình tuyển phi!
Tễ Lam ca ca, đảm nhiệm chức vị phiên dịch vô cùng quan trọng trong bộ ngoại giao Yêu giới, lẽ nào cũng muốn nhân cơ hội này tới đây cưới ta?
Mây ngũ sắc tỏa rạng khắp bầu trời, cảnh Tễ Lam ca ca thân khoác bào đỏ, tay cầm rèm châu người cá lại hiện lên trước mắt ta lần nữa, nửa đêm tỉnh mộng sầu tư trăm mối, không ngờ cảnh tượng trong mộng này lại có ngày trở thành hiện thực! Mầm đậu đũa ta phải nhanh nhanh cắt đứt quan hệ với Thiên đình, cùng Lam ca ca mỹ lệ chu du thế gian!
“Ta đồng ý với ngài.”
Không đắn đo nữa, ta nhìn nhanh qua Nhị Lang Thần, gật đầu một cái thật lực.
“Chỉ cần ngài xóa nợ, rồi cho ta hết mấy bảo vật đó, thì lời thề kia ngài muốn ta nói lúc nào thì ta sẽ nói lúc đó, có điều chỉ nói một lần thôi!”
Con ngươi của Nhị Lang Thần đột nhiên phóng to ra.
“Một lời đã định.”
Hắn nhìn ta chằm chằm, ánh mắt nóng rực, giọng nói khàn khàn, cơ bắp trên cơ thể rắn chắc màu lúa mạch căng lên, tới hô hấp cũng dồn dập.
“Một lời đã định.”
Ta phớt lờ lo lắng trong lòng, cố gắng nhìn hắn cười ngọt ngào.
Nhị Lang Thần như trút được gánh nặng, thở phào một hơi. Hắn quay đầu đi không nhìn ta nữa, chỉ cầm bảo bối trong tay ấn nhẹ lên môi, rồi lẩm bẩm trong miệng.
Ta nhìn hành động quái đản của hắn, rốt cuộc hết nhịn nổi, buột miệng hỏi: “Chân quân, bảo bối của ngài là một miếng thịt thật à?”
“Là một miếng thịt.” Có lẽ do tâm trạng của Nhị Lang Thần đang tốt, nên mở miệng trả lời ta: “Bên trong chứa người trong lòng của ta.”
Hả?! Ta nhất thời nghẹn họng: “Người trong lòng của chân quân, không phải là Thiên Thanh đại nhân sao?” Thiên Thanh mà lại bị nhốt trong một miếng thịt á? Có phải là nuôi trai lấy ngọc đâu!
“Thứ đựng bên trong, là chấp niệm của ta.”
Nhị Lang Thần nhìn nắm tay của mình, cúi đầu cười phá lên.
“Là chấp niệm mà ta cả đời cũng không thể trừ khử, cũng không muốn trừ khử.”
Trong mắt hắn trôi nổi ánh vàng, như thể cả bầu trời đều chiếu bóng vào trong, dịu dàng và say đắm ngập đầy trong mắt chỉ chực tràn ra, trông như thể cõi mộng, vừa chạm vào sẽ vỡ tan thành ngàn mảnh.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.