Tiên Nữ Giang Đậu Hồng

Chương 27:




Edit: Yunchan
Rốt cuộc cũng tiễn bước được tôn đại phật Thiên Thanh ra về, ta chớp ngay thời cơ bắt đầu lột vỏ chăn, đổi khăn trải giường, triển khai lao động vinh quang ngũ giảng tứ mỹ.(*)
(*) Ngũ giảng gồm văn minh, lễ phép, vệ sinh, trật tự và đạo đức. Tứ mỹ gồm tâm linh đẹp, ngôn ngữ đẹp, hành vi đẹp và hoàn cảnh đẹp.
Lý ra có thể dùng tiên thuật để giải quyết nhanh gọn, nhưng ta cứ thấy không hài lòng, sợ làm không sạch.
Thiển Giáng bị ta tha từ nhà đến giúp một tay, vừa ngó thấy chậu nước nằm ngổn ngang khắp sân, đã hoảng tới nỗi nhảy cao ba thước: “Muội giặt nhiều đồ thế này làm gì hả?”
“Nửa đêm có con cóc nhảy lên giường muội.” Ta nói đùa nửa thật nửa giả.
Thiển Giáng nhìn ta mà kinh ngạc hết sức, móc từ trong lòng ra một viên minh châu, ném thẳng vào trong thùng, minh châu vừa rơi vào, nước trong thùng đã tự động quấy đều tạo thành vòng xoáy, bọt nước trắng toát dần nổi lên, bập bềnh nhấp nhô trong mặt nước đỏ au.
“Viên long châu Đông Hải này đúng là tiện lợi, công lực của lốc xoáy rồng còn bá đạo hơn máy giặt nữa.” Ta đứng nhìn một bên, thỏa mãn tấm tắc.
“Ta rõ là điên rồi mới không đi dự tiệc ngắm hoa, tới đây làm cái chuyện lỗ vốn này với muội!” Thiển Giáng cáu kỉnh liếc ta tới trắng mắt, trong mắt chằng chịt tơ đỏ oán giận: “Nếu Long lang biết bảo bối này bị đem ra làm đồ giặt tẩy, chẳng biết có nhéo lỗ tai của ta không đó!”
“Sư tỷ đừng giận, đừng giận mà.” Ta cười hì hì, đưa chiếc khăn lụa màu vàng nghệ tới trước ngực Thiển Giáng: “Đây là đồ muội muội tự tay dệt, coi như tỏ chút lòng biết ơn, sư tỷ nhìn xem có hợp ý không?”
Thiển Giáng nhìn thấy chiếc khăn lụa, sắc mặt lập tức hồng ửng, hai mắt lấp lánh sao.
“Muội thành ra xa cách thế này từ bao giờ thế?” Tỷ ấy vội ho một tiếng, vừa nói vừa nhét chiếc khăn lụa vào trong tay áo.
Trong lòng ta biết rõ tỷ ấy thích hàng dệt ta làm, bèn len lén cong môi cười trộm.
“Phải rồi, hôm qua muội đi đâu?” Thiển Giáng như sực nhớ ra điều gì, quay ngoắc qua khiển trách ta: “Muội không nghe lệnh Phương chủ tới Thương Nam chăn thú, Thánh quân giận lắm đấy.”
Cơn thịnh nộ của Thiên Thanh ta nếm qua rồi, cho nên vẫn cười tỉnh bơ: “Không phải đã có Tường Vi tiên tử với Cỏ Lau tiên tử làm thay rồi sao?”
Thiển Giáng liếc xéo ta: “Hai người ngu ngốc đó, tới cửa Thương Nam còn chưa vào được đã bị Phương Chủ đuổi về, nói là ngộ nhỡ Thánh quân nổi trận lôi đình thì cỡ nào tỷ ấy cũng không gánh nổi trách nhiệm.”
Ta nhớ lại sự tích mê trai anh dũng của đệ tử Phương Thảo môn, không nhịn được cười khúc khích ra tiếng.
“… Ta thật tình không hiểu nổi.” Thiển Giáng nhìn qua ta, vẻ mặt kỳ dị: “Đậu nhi à, hình như ngay từ đầu muội đã không coi Thánh quân ra gì rồi, chẳng lẽ không có tý thiện cảm nào với ngài ấy thật à?”
Ta gật đầu chắc như đinh đóng cột, mỉm cười đáp lại: “Đây là kỳ vọng của tỷ mà, đúng không?”
Tỷ ấy từng ép ta thề, không được có bất kỳ mơ mộng gì với Thiên Thanh cơ mà.
“Kỳ vọng là kỳ vọng.” Thiển Giáng gật đầu xong rồi lại lắc đầu, vẻ mặt có hơi phiền muộn: “Ta chỉ đang lo, rốt cuộc là muội không thích Thánh quân, hay là… hay là căn bản không biết tình yêu là gì?”
Mấy chữ cuối cùng, tỷ ấy nói có phần do dự.
“Sư tỷ không cần lo lắng đâu.” Ta cảm động với sự quan tâm của Thiển Giáng dành cho mình, không cầm lòng được xáp tới gần Thiển Giáng, hạ thấp giọng ra vẻ thần bí: “Không dám giấu sư tỷ, sư muội đã có người trong lòng rồi.”
Thiển Giáng vừa nghe xong, lưng rắc một tiếng cứng ngắc, đôi mắt đẹp trừng to như chuông đồng.
“Là thật đó, muội với chàng lưỡng tình tương duyệt(*), qua mấy ngày nữa chàng sẽ cưỡi mây đạp gió tới đây cưới muội.”
(*) Đôi bên yêu nhau.
Ta vừa nói vừa xấu hổ, hai má nóng hổi, từng rặng mây đỏ xông lên nhuộm thắm gáy cổ.
“… Hóa ra trong trời đất này thật sự có người có thể khiến cho tảng đá khai thông não.” Có lẽ vì tin này quá sức bùng nổ, nên Thiển Giáng phải mất thật lâu mới lấy lại tinh thần, mặt dại ra: “Ta cứ tưởng suốt đời này không ai thèm lấy muội, nào ngờ muội lại chạy theo trào lưu, cưới nhanh!”
Ta bị Thiển Giáng nói tới nỗi e lệ, đập nhẹ tỷ ấy một cái, mắng: “Không cho nói ra.”
Đoán chừng Thiển Giáng không cam lòng để ta gả trước, bặm môi nghiến răng nhéo vào hông ta một phát đau điếng: “Chuyện tốt sợ gì mà không để lộ hử?”
Ta nghe Thiển Giáng nói vậy, cơn phấn khích trong lòng dần lắng xuống.
“… Vì chàng không phải thần tiên, mà chỉ là thằn lằn yêu.” Giọng ta thấp xuống.
“Tình yêu vượt giới?” Miệng Thiển Giáng nhất thời há thành hình chữ O, như đang chờ người ta quẳng vào quả bóng cao su.
Ta gật đầu sầu não, rùng mình.
Thiên đình đã quy định rõ ràng bằng văn bản, không được yêu vượt giới, bây giờ Giang Đậu Hồng ta vi phạm pháp luật, một khi bị bắt, thể nào cũng phải lên Tru Tiên đài!
“Cũng không nhất thiết phải sợ hãi như vậy đâu.” Cơn giật mình qua đi, Thiển Giáng rộng lượng vỗ vỗ vai ta, trấn an: “Trước đây không lâu, tổ chức liên hiệp tự do đã lên tiếng đề nghị, yêu cầu Ngọc đế hủy bỏ luật lệ vô tiên đạo(*) không được yêu vượt giới, nếu muội nhẫn nại chờ, biết đâu có thể quang minh chính đại ở bên cạnh người mình thích không chừng.”
(*) Tương đương với câu “Vô nhân đạo” đó bà con ^^
“Làm sao thông được?” Lần này tới lượt ta há mồm chờ người ta ném bóng: “Sao Ngọc Đế có thể nghịch thiên hạ, trái lễ nghĩa như vậy được?”
“Có gì mà không được?” Thiển Giáng nhún vai tỏ vẻ không quan tâm: “Hôm nay Yêu giới vừa hủy điều luật tiên yêu không thể thành hôn, còn sửa đổi vương pháp, quy định vị trí Yêu hậu không câu nệ xuất thân, chỉ cần người hiền đức là được phong hào. Pháp luật cũ rích tồn tại hơn vạn năm cũng được sửa lại hết, Ngọc đế có áp lực gì đâu.”
“Còn, còn làm bậy tới cỡ này sao…” Ta bàng hoàng tới nỗi giọng cũng đứt quãng —- chẳng lẽ Yêu hậu tương lai không phải Yêu, mà là người hoặc ma, thậm chí tiên tử cũng được luôn?
“Làm bậy?” Thiển Giáng mỉm cười, trưng ra vẻ hiểu biết: “Ai bảo Yêu vương cũ đột nhiên tuyên bố thoái vị, đổi một tân Yêu vương kiệt ngạo bất tuân đăng cơ? Quan mới tiền nhiệm thì lúc nào chẳng phải làm ba việc tốt.”
Ta không ngờ mới vỏn vẻn mấy ngày mà Yêu giới đã biến động tới nghiêng trời lệch đất như vậy.
Người lãnh đạo tối cao thay đổi, không biết tình ca ca Tễ Lam của ta đảm nhiệm chức phiên dịch ở bộ ngoại giao Yêu giới, bây giờ có khỏe mạnh không? Có còn xinh đẹp như trước không? Có còn mỹ lệ như xưa không?
“… Thế mới nói, muội cũng đừng nên nói với Phương chủ vội, chuyện này có biến số cực lớn, cách mạng rất có hy vọng thành công.” Thiển Giáng cười tủm tím véo mặt ta, vô cùng thân thiết: “Đến lúc đó cả hai bên Thiên Giới với Yêu giới đều mở yến hội, các muội nhớ không được quên mời ta uống rượu đấy nhé.”
Ta vui mừng khôn xiết, cầm lòng không đặng ôm chầm lấy Thiển Giáng, hôn chóc một cái: “Sư tỷ, muội thích tỷ nhất!”
Gió nhẹ phất phơ, hoa xuân nở rộ, núi xanh đẹp đẽ say lòng người. Trong ráng màu ngợp trời, ta như nhìn thấy Tễ Lam khoác áo bào đỏ, bên trái treo tấm màn trời đính kim cương, bên phải xách rèm châu người cá, xoay tròn gót chân bay xuống từ trong mây: “Ha ha ha!”
Rồi chàng ngửa mặt lên trời cười lớn, cái đầu trọc lốc phản chiếu ánh mặt trời, kim quang vạn trượng. Mấy ngày không gặp, cặp mắt đậu xanh của chàng đã nhỏ đi nhiều, sắp thành hạt mè, cặp môi dầy hơi trề, nhô ra hàm răng vàng, vết sẹo hình chữ X vắt chi chít khắp mặt, càng tôn lên vẻ anh tuấn tiêu sái.
“Nương tử!” Chàng gọi ta một tiếng, sải bước tiến lên, vảy lam toàn thân mở ra, nỗi sung sướng bừng bừng tỏa hết ra ngoài: “Vi phu đến đây cưới nàng làm vợ! Còn không mau mau theo ta về nhà?”
Ngây ngất thưởng thức vị phu quân tương lai trong tưởng tượng, ta nhất thời chìm vào say mê.
“… Đậu nhi, Đậu nhi?” Giọng của Thiển Giáng bay từ xa xôi tới, lôi tuột ta khỏi giấc mơ màu hồng tuyệt đẹp.
“Gần đây trung tâm thương mại Lão Phật Gia đang kỷ niệm một năm thành lập, giảm giá ba mươi phần trăm toàn bộ mặt hàng, còn có chương trình mua một tặng một, muội có muốn đi dạo một vòng với tỷ không?”
“Muốn muốn.” Ta gật đầu tới tấp.
Trung tâm thương mại Lão Phật Gia, đây chính là nơi tập trung hàng hóa xa xỉ nức tiếng Tam giới, nhãn hiệu Hương Thái Nhi với Ái Lư Sĩ đình đám cũng đặt chi nhánh ở đó, chưa kể hàng loạt các nhãn hiệu chuyên kinh doanh châu bảo khiến người ta thèm thuồng khác. Môi trường đệ nhất, trang trí đệ nhất, phong cách cũng đệ nhất, khiến người luôn hướng tới vẻ đẹp hoàn mỹ như ta bao giờ cũng có một loại cảm giác thân thiết như là “Nhà”.
Tiếc một nỗi chi phí ở ngôi “Nhà” này quá cao, ta phải thường xuyên noi theo Đại Vũ(*), đi ngang “Nhà” ba lần mà không dám bước vào. Giờ đây toàn bộ hàng hóa giảm giá đặc biệt, còn có Thái Tử phi tương lai của Long Thái tử, Thiển Giáng đi theo tiếp thêm can đảm, ta nghĩ cuối cùng mình đã có thể thu hết dũng khí để bước vào rồi.
(*)Trong một câu chuyện truyền miệng về Đại Vũ trị thủy, Hạ Vũ mới chỉ được kết hôn bốn ngày khi ông được giao nhiệm vụ chống lũ. Ông nói lời tạm biệt với vợ mình, nói rằng không biết khi nào ông sẽ trở lại. Trong suốt 13 năm chống lũ, ông đi ngang qua nhà của mình ba lần nhưng đều không bước vào trong. – Theo wiki.
Giá nào ta cũng không ngờ được sẽ gặp họ ở Lão Phật Gia này.
Một người mặc áo tím cao quý, đầu đội kim quan lóng lánh, cặp mày xếch chạm tới tóc mây, một người vận váy xanh điệu đàng, trán đính đóa mai đỏ năm cánh, bờ môi chúm chím trơn bóng kiều diễm.
“Ối, bậc cửa Lão Phật Gia hình như càng ngày càng thấp thì phải?”
Tử Kim Tiên tử dẫn đầu liếc ta với ánh mắt kiêu kỳ, trong con ngươi vụt sáng hàn quang, quả là muốn chọc mù mắt ta.
Lục Dụ tiên tử đứng bên cạnh cô ta vẫn im thin thít, chỉ hất mắt nhìn từ trên cao xuống, nở nụ cười thần bí khó lường.
“Tiên tử thời nay ấy mà, không biết nhìn lại thân phận của mình, còn mơ mộng hão huyền, muốn leo lên cành cao!”
Trong lời của Tử Kim chứa thâm ý khác, lông mày nhướng khẽ, mép miệng vểnh cao. Còn Lục Dụ thì vẫn trầm mặc như trước, chỉ có nụ cười là càng hiểu ý người, ấm áp thân thiện hệt như gió xuân.
Ta lấy làm lạ, hai người này rõ ràng là đang bắt tay lăng mạ ta, nhưng chẳng biết lý do vì đâu? Chẳng lẽ là bởi cóc tiên quân của GODFIVE?
Suy đi nghĩ lại, e là chỉ có mỗi nguyên nhân này, ta nhất thời dựng tóc gáy —- Thiển Giáng đi mua thẻ hội viên mất rồi, nếu mấy người hâm mộ này nhất thời xúc động muốn xông lên đánh nhau, thì không biết với tấm thân mỏng manh của ta có sống mái nổi không đây?
Nghĩ trước tính sau, thôi thì, để giữ hòa bình xã hội, để giữ trật tự tiểu khu, ta nên nắm chắc đạo lý bo bo giữ mình, tỏ rõ lập trường trước đã: “Có phải hai vị tỷ tỷ có hiểu lầm gì đó không? Tiểu tiên đã có đối tượng hứa hôn từ lâu, tuy vị hôn phu không giàu có không quyền thế, nhưng bản tính lương thiện, một lòng một dạ, hai ta thật lòng yêu nhau, tiểu tiên tuyệt đối chưa từng có ý muốn leo lên cành cao bao giờ.”
Nói xong nhoẻn miệng cười duyên, vừa e thẹn vừa tự hào, phát ra lời thành thật từ tận đáy lòng.
Tử Kim há miệng toan nói gì nữa, nhưng lại ực một tiếng, nuốt trọng vào bụng.
Cơ mặt của Lục Dụ bỗng cứng đờ, mỗi độ cong đều khựng lại ngay tại chỗ.
Một lát sau, rốt cuộc Tử Kim mới xoay cái cổ cứng ngắc nhìn về phía Lục Dụ, thần sắc bối rối như đang nói: Nè, chuyện gì đây, sao lại khác xa với chúng ta nghĩ?
Lục Dụ khó khăn lắm mới đưa ngũ quan về lại vị trí cũ, cô ta liếc nhìn ta thật sâu, lúc này mới cười đen tối nói: “… Là vậy sao? Chúng ta thật là thiển cận. Chẳng hay Giang Đậu tiên tử khi nào thì mời tiệc rượu? Chúng ta cũng nên đến chúc mừng mới phải.”
“Sắp rồi, sắp rồi.” Ta hớn hở gật đầu, hào phóng chắp tay thi lễ với hai người: “Tới lúc đó nhất định sẽ đưa thiếp mời cho hai vị, xin hai vị nhất định phải đại giá quang lâm.”
Nói nào ngay mục đích cốt yếu của việc đãi tiệc chính là để thu tiền lì xì, thu của ai cũng giống nhau thôi, kiếm tiền thì không cần xem đối tượng mà.
Nào ngờ vừa chắp tay một cái, chiếc khăn tuyết giấu trong tay áo bỗng nhiên trượt ra.
Ta lật đật ngồi xổm xuống, đau lòng nhặt khăn lên vỗ vỗ thổi thổi, làm chiếc khăn hứng gió bay bay.
“Khăn tuyết?!”
Một tiếng thét yêu kiều chợt vang lên phá không, dội lại oang oang trong đại sảnh trống trải của Lão Phật Gia.
“Ngươi dám trộm khăn tuyết?!”
Ngẩng đầu nhìn lên, gương mặt phù dung xinh đẹp của Tử Kim chẳng hiểu sao lại cắt không còn giọt máu, cô ta trỏ thẳng vào ta, thân thể run lẩy bẩy mất kiểm soát: “Tiện nhân… đồ tiện nhân không biết điều! Ngươi lại dám trộm khăn tuyết của Thánh quân đại nhân?!”
“Đây không phải đồ ăn trộm.” Ta cực kỳ khó chịu với cách xưng hô thất lễ của cô ta, tức giận thanh minh: “Là Thánh quân chủ động tặng cho ta.” Ta cố tình nhấn mạnh hai chữ “Chủ động.”
“Ngươi còn mặt mũi để nói dối sao?!” Tử Kim lại chẳng thèm tin ta, đưa tay đỡ trán, bộ dạng lảo đảo như muốn té xỉu tới nơi: “Trời ạ! Ngươi vẫn còn mặt mũi nói dối?! Ngươi vẫn còn mặt mũi nói dối?!”
Một lời thoại được lặp lại ba lần, ta thật lòng nghi ngờ có phải Tử Kim tiên tử mới đi học hỏi giới tuồng kịch ở Triều Tiên về không, sao lại trình diễn được nhiều loại cảm xúc mãnh liệt thế chứ.
“Giang Đậu tiên tử, ta khuyên ngươi trước khi nói chuyện nên suy nghĩ kỹ hơn.”
Giọng kiêu ngạo của Lục Dụ dội xuống từ đỉnh đầu, sắc bén lạnh lẽo.
“Khăn tuyết là bảo vật Thánh quân chưa bao giờ rời tay, là vật phẩm tuyệt thế độc nhất vô nhị có giá trị liên thành. Trước đây Ngọc đế muốn dùng mười tòa Bích Tỳ cung, cộng thêm bình tịnh thủy của Quan Thế Âm đổi lấy nhưng không được, mà ngươi, chẳng qua chỉ là một đệ tử tầm thường của Phương Thảo môn, cấp tiên thấp kém, thân phận hạ tiện, còn chẳng thân thiết gì với Thánh quân, sao ngài ấy lại tùy tiện tặng bảo bối này cho ngươi được chứ?”
Từng câu từng chữ, âm vang có lực, hệt như nhịp trống dồn dập gõ vào tim ta.
Hóa ra, hóa ra chiếc khăn này quan trọng với Thiên Thanh vậy sao?
Ta nhất thời ngây dại.
“Người đâu! Bắt tên trộm cắp này lại cho ta! Đưa cô ả tới Thiên đình!”
Trong lúc hoảng hốt, giọng cao vút của Tử Kim tiên tử đã vang lên, bên cạnh nhanh chóng vọng tới tiếng bước chân rầm rập, mỗi lúc một dầy đặc. Sau đó cánh tay ta bị ai đó bẻ quặp lại, chắp ở sau lưng, cơn đau tê tái ập tới.
Ta ngẩng phắt đầu dậy như mới bừng tỉnh khỏi cơn mơ, kinh hoàng nhìn vào một đôi mắt sâu hoắm, sặc mùi lạnh lẽo.
“Si tâm vọng tưởng.”
Lục Dụ đứng ở xa xa, khoanh tay nhìn về hướng này, xuyên qua biển người đông nghịt, nhoẻn miệng cười rồi làm một khẩu hình như thế với ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.