Tiên Nữ Giang Đậu Hồng

Chương 21:




Edit: Yunchan
Khi thức giấc vào ngày hôm sau, cả người ta nhẹ nhàng thư thái, đầu óc sáng suốt minh mẫn, quả nhiên ngủ say rất có ích cho sức khỏe.
Leo lên Ba Động vân bay về hướng Phương Thảo môn, lúc bay ngang qua cửa Nam thiên, mí mắt của ta bỗng giật lên.
Kiếp trước ta chết ở chỗ này thật sao?
Tiểu Ba như hiểu được lòng ta, nên cố ý bay thật chậm. Ta cúi đầu ngắm nghía con đường dưới chân, trong đầu tưởng tượng ra cảnh mình bị người ta chia năm xẻ bảy, lòng không dằn được đắng cay hỗn loạn.
Moi tim móc phổi… loáng thoáng như có âm thanh vẳng lại từ xa xa.
Ta vô thức che ngực mình lại, mặt cắt không còn giọt máu.
Gâu gâu! Sau lưng hình như vẳng tới tiếng chó sủa.
Cho chó ăn, dìm xuống hồ… âm thanh kia vẫn tiếp tục quanh quẩn.
Má ơi, ta hung hăng giẫm chân lên đám mây, vừa bò vừa lăn chạy bán mạng.
Thở hồng hộc phi vào Phương Thảo môn, lập tức nhìn thấy Thiển Giáng đang dắt Pháp Lang, nhìn ta cười toe toét.
“Tiên tử Giang Đậu Hồng, Phương chủ cho muội đoái công chuộc tội, lệnh muội trong nửa năm, ngày nào cũng phải tới Thương Nam chăn Hương thú.”
Thiển Giáng bóp giọng tuyên bố một câu, tiếp đó nhét luôn dây cương vào tay ta, giọng đè xuống cực thấp: “Chuyện tốt ngàn năm hiếm có lại rơi lên người muội, làm bọn tỷ hâm mộ chết đi được.”
Ta nhìn lại, quả nhiên có vài vị tỷ muội mắt lóe ánh đỏ.
Muốn tới Thương Nam, thì phải đi ngang qua cửa Nam Thiên.
Nếu phải đi chăn thú, thì hơn nửa thời gian phải gặp Thiên Thanh.
Tuy ta không hận hắn, nhưng sau khi nghe Tễ Lam nói xong, có thế nào cũng không thể đối xử với hắn bình thường được nữa.
Ta sợ, nỗi sợ xuất phát từ tận đáy lòng. Tuy trước đây ta cũng sợ Thiên Thanh, nhưng khi đó chỉ sợ ngoại hình của hắn. Hôm nay đã nghe kể chuyện kiếp trước, trong đầu ta đã định hình hắn là một người dối trá, dù cho, có lẽ, biết đâu, là bị ép phải dối trá.
Vừa nghĩ tới đó, cuối cùng ta vẫn giao dây cương vào tay tiên tử mắt đỏ nhất, cười ngọt ngào nói: “Tỷ tỷ, gần đây Giang Đậu hơi khó chịu, chuyện chăn Hương thú này, xin các tỷ tỷ thay phiên nhận giúp muội nhé.”
Mấy vị tiên tử quay mặt nhìn nhau, vui mừng quá đỗi, ánh đỏ trong mắt thoắt cái chuyển hết lên má.
“Vậy sao được chứ…” Cỏ lau tiên tử nũng nịu, khách sáo một câu.
Còn chưa nói xong đã thấy Tường Vi tiên tử tính cách cứng cỏi đạp cho cô một đạp, làm Cỏ Lau tiên tử bị đau tới nỗi tắt tiếng.
Ta thu hết mọi thứ vào mắt, không dằn được thầm lắc đầu ngán ngẩm.
Thiên Thanh ơi Thiên Thanh, ai ai cũng nói Thiên Thanh là viên ngọc quý, đáng tiếc trong lòng Giang Đậu ta, Thiên Thanh vẫn không đuổi kịp một ngọn cỏ dại như Tễ Lam ca ca.
Ta nghĩ về sau ta sẽ không chủ động tới Thương Nam nữa.
Thấy cửa Nam Thiên, cũng phải đi vòng.
Lo xong chuyện Pháp Lang rồi, ta vẫn chưa thể đi luyện công ngộ đạo, trong lòng luôn thấy có một chuyện rất lớn phải giải quyết.
Tài chủ vườn Nhị Lang Thần, ta còn nợ hắn mấy trăm vạn đó.
Một ngày nào đó Tễ Lam ca ca nhất định sẽ cưỡi mây đạp gió tới đón ta, đến lúc ấy Giang Đậu Hồng ta giá nào cũng không thể đeo theo món nợ khổng lồ làm liên lụy chàng được.
Chẳng qua là, hiện tại lòng ta có khúc mắc không muốn gặp lại Thiên Thanh nữa, đương nhiên cũng không thể tác hợp tình yêu say đắm kinh thế hãi tục của Nhị Lang Thần được, chẳng biết có thể thương lượng với hắn đổi cách trả nợ được không đây?
Đã quyết định xong, ta lập tức xách váy, hiên ngang dứt khoát nhắm về hướng phủ đệ Nhị Lang Thần.
Đi tới cửa chính, thiên binh báo cho ta biết chân quân đang tiếp khách, bảo ta chờ một lúc.
Chờ một lúc mà mất luôn mấy canh giờ.
Ta núp trong một xó chán muốn chết, tay chân lạnh lẽo, cau có quan sát cung điện của tên tài chủ vườn.
Không nhìn còn đỡ, nhìn rồi lại làm ta rớt cằm.
Phủ đệ của Nhị Lang Thần giống y chang bản thân hắn, vàng ngọc rực rỡ khí thế phô trương. Ngói lưu ly phỉ thúy ốp lên nóc nhà tựa như sóng biếc, dạ minh châu khảm vô tội vạ trên bức tường đúc bằng vàng ròng, phượng hoàng lửa đứng dưới mái hiên, lông vũ được chải chuốt tới sáng loáng, cự long lượn vòng trên cột trông rất sống động, phô trương ở chỗ nó không phải dùng mực in hay màu vẽ, mà là kết thành từ phấn kim cương năm màu!
Phí của, đúng là đồ phí của!
Ta phẫn nộ, ta ghen tỵ, ta phiền muộn, ta ước ao.
Tự biết cả đời này vô vọng bước vào tòa lầu các tráng lệ thế này, ta thật lòng buồn bực: Dựa vào đâu mà tên xấu trai đó lại được ngồi trên vô số châu báu này, còn không biết quý mà đi phá hoại bừa bãi thế hả?!
Ta hận ngươi!
Ta hận ngươi!
Ta hận ngươi chết đi được!
Càng nghĩ càng tức, ta dứt khoát ngồi xổm xuống viết tiên hào của Nhị Lang Thần, sau đó nhảy nhảy đạp đạp lên.
“Ồ, ngươi hận ta vậy à?”
Phía sau vọng tới giọng lười biếng, chính là giọng của tên ba mắt du côn.
“Ngươi tham ô, ngươi nhận hối lộ, ngươi vơ vét mồ hôi nước mắt của nhân dân!” Ta chỉ vào bức tường đúc vàng dài ngoằng, đố kỵ tới mức hai mắt đỏ ngầu.
“Thân là á quân trong bảng xếp hạng tài phiệt năm trăm năm liền của tạp chí Forbes, thuộc top 10 nhân vật làm mưa làm gió trong giới kinh tế và tài chính Tam giới, dẫn đầu tư tưởng của thanh niên vũ trụ, thế mà lại bị ngươi nói xấu như thế…” Nhị Lang Thần ôm ngực lảo đảo: “Tim bổn tọa đau quá.”
“Quán quân Forbes là ai?” Ta tự động gạt hết mấy thứ danh hiệu làm cảnh của hắn, mặt đói khát nhìn hau háu Nhị Lang Thần —- hoang phí cỡ này còn không thể đạt hạng nhất, bảo đảm quán quân càng khủng hơn!
Sắc mặt Nhị Lang Thần cực khó coi, hắn cố dằn xuống lồng ngực phập phồng, miễn cưỡng nặn ra ba chữ từ trong cổ họng: “Tài, thần, gia!”
Phải ha, ai có thể giàu hơn Thần tài đâu? Người ta trời sinh đã có của, chính bản thân đã là cái máy in tiền, ngay cả nước bọt nhổ ra cũng toàn là vàng ròng!
Ta nhe răng cười: “Xì, có tiền thì ích gì, có nhiều tiền hơn nữa ngươi cũng chỉ là lão Nhị(*) vạn năm thôi.”
(*) Ở đây có hai nghĩa, một là họ Nhị trong Nhị Lang Thần, hai là ám chỉ đồ ngốc.
“Tiểu Đậu tiên, ngươi đúng là càng ngày càng không biết phải trái.”
Nhị Lang Thần thấy ta cười bừa bãi, mắt híp lại, sắc mặt lạnh xuống.
Nhận thấy bầu không khí tệ đi, ta cấp tốc ngừng cười, nhưng miệng vẫn cậy mạnh: “Như nhau thôi, chẳng phải ngài cũng không biết trời cao đất rộng à?”
Nói Nhị Lang Thần không biết trời cao đất rộng, là có nguồn gốc cả.
Có người kể bốn trăm năm trước, Minh Yêu từng kéo mười vạn lệ quỷ đứng trước bờ sông Vong Xuyên, hò hét muốn xé xác toàn bộ tiên nhân. Nhất thời mọi người trên Thiên đình đều lo lắng bất an, không ngờ trong buổi hội nghị khẩn cấp, Nhị Lang Thần đột nhiên nhảy ra, tuyên bố Minh Yêu vạn năm chẳng đáng kể gì, chỉ cần trăm tên bộ binh và kỵ binh là có thể nghiêng chiến. Ai cũng cho là hắn đang nói đùa, Ngọc đế cũng trách hắn không biết trời cao đất rộng, ai dè lại thấy hắn ngẩng đầu cười ngạo nghễ, ánh đỏ nhấp nháy trên trán:
“Trời cao đất rộng là gì? Xưa nay ta không thèm biết.”
Dáng cười sắc sảo rực rỡ, kiểu nói phóng đãng ngạo mạn vô cùng.
Ngọc đế bị khí thế của hắn làm rúng động, phân cho hắn một ngàn tinh binh, thế mà trước khi xuất quân hắn lại phất tay quát lui tròn chín trăm.
Không ai biết bên bờ Vong Xuyên xảy ra chuyện gì, nói tóm lại kết quả của cuộc chiến này là, nguyên thần của Minh Yêu tan thành mây khói, Nhị Lang Thần vừa khai cờ đã thắng, vẻ vang trở về, thiên binh thiên tướng không một ai tổn thương.
Tin tức lan ra, cả Tam giới đều sôi trào, thanh danh Nhị Lang Thần vang xa, bước lên đỉnh cao chính trị, mà câu nói “Chẳng biết trời cao đất rộng” kia cũng trở thành danh ngôn.
“Tiểu Đậu tiên mới mấy ngày không gặp, mà càng ngày càng đáng yêu rồi.”
Mặt hắn lạnh tanh, trong mắt lưu chuyển ánh sáng bí hiểm, ta cứ tưởng là hắn muốn chửi ta, ai dè hắn lại đột ngột nịnh cho một câu, làm lông gà lông vịt của ta dựng hết lên.
“Ta vẫn nhớ rõ, Tiểu Đậu tiên thanh cao còn thiếu ta một khoản nợ đúng không nhỉ.”
Nhị Lang Thần chắp hai tay sau lưng, quét dọc ta từ đầu tới chân đầy ngụ ý, sau đó lại quét ngược từ chân lên đầu.
Ta không biết hắn suy tính điều gì, cũng chẳng dám trả lời bừa, chỉ còn biết mở to mắt trừng lại hắn.
“Nếu Tiểu Đậu tiên luôn miệng nói mình nghèo không trả nổi, vậy thì chúng ta cứ dứt khoát lấy thân trả nợ, có được không?”
Băng cứng đột ngột nứt ra, ánh mắt của Nhị Lang Thần sáng rực như nửa vầng trăng, khóe miệng như nở ra hoa tươi.
Chưa đợi ta cãi lại, một tia sáng trắng đã ập xuống đầu ta. Ta bị một chùm tia sáng vĩ đại bao phủ, tứ chi như có vô số con kiến đang rỉa cắn, vừa mỏi vừa đau co thành một đống. Má ơi, đây là muốn giết người trừ nợ sao?!
Đang phẫn hận muốn phản kháng, luồng sáng trắng lại bất ngờ tản đi, tất cả bình thường trở lại.
Không!
Không phải tất cả đều bình thường lại, mà có gì đó bất bình thường!
Ta ngơ ngác ngẩng đầu, phát hiện cảnh vật bốn phía phóng to lên gấp mấy lần.
Cái đầu của Nhị Lang Thần ở cao hơn bình thường, ta gần như phải nghểnh cổ lên hết mức mới nhìn được bản mặt cười như không cười của hắn.
“Gâu!”
Ta há mồm muốn hỏi, nào ngờ miệng chỉ phát ra được một âm tiết.
“Gâu gâu!”
Ta nóng ruột muốn mắng người, nhưng hết lần này tới lần khác chỉ kêu được mấy chữ này.
Lẽ nào…
Ta run cầm cập nhìn xuống cơ thể mình.
Chân ngắn cũn, lông trắng muốt, người nhỏ xíu, trên mặt còn đầy lông.
“Ha ha ha ha!”
Nhị Lang Thần ôm bụng ngắm ta, cười tới nỗi nước mắt tung bay.
Ta bất chấp cái thân gấu của hắn, tung cặp chân ngắn chạy về hướng bức tường đúc vàng, nhìn chòng chọc vào cái bóng ngược của mình.
Thế là trên tường chẳng mấy chốc đã soi ra một cái bóng béo lùn phi nước đại —- ta nghiêng đầu, nó cũng nghiêng đầu, ta xoay tròn, nó cũng xoay tròn, ta há miệng, nó lập tức nhe răng.
“GẤU ~~~~”
Trong điện Linh Tiêu trên Cửu Trùng Thiên, phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương đinh tai nhức óc.
Tên Dương Tiễn khốn kiếp, hắn dám biến bản tiên cô thành chó Bắc Kinh!!!
Mầm Đậu Đũa ta đã bao lần mơ tưởng, một ngày nào đó sẽ được mỹ nam tuyệt thế ôm vào lòng, ôm ấp che chở, quan tâm chu đáo.
Ta không ngờ giấc mơ này cũng có ngày gần thành hiện thực… phân nửa.
Do bị sốc tâm lý mà ta ngất xỉu tại chỗ, cho nên bị Nhị Lang Thần ôm vào nhà. Chờ tới khi ta tỉnh lại, thì phát hiện hắn đang dùng hai ngón tay xách cổ ta đặt lên tháp quý phi.
“Gâu gâu!” Ta vừa tức vừa cáu, há mồm ngoạm cho hắn một phát, cắn chết tên khốn kiếp!
Có lẽ Nhị Lang Thần không ngờ ta sẽ động khẩu, vô thức vung tay ra, làm ta đụng cốp vào đầu giường gỗ lim cứng ngắc.
“Ẳng ~~~~”
Ta rên rỉ đau đớn.
Gãy xương, nhất định là gãy xương rồi.
Cái chân trái nếm mùi đau đớn như kim châm muối xát, lệ nóng tuôn ra ào ào khỏi vành mắt ta.
“Phụt.”
Trên đầu dội xuống tiếng cười khó kìm nén của Nhị Lang Thần.
Ta đã đau tới nỗi không nói nên lời, chẳng thể làm gì hơn là vừa chảy nước mắt vừa co quắp lại.
“Ai bảo ngươi bướng bỉnh.”
Nhị Lang Thần cười khanh khách ôm lấy ta đặt lên đầu gối, đưa tay phủ lên cái chân ngắn của ta.
Nếu tiên nhân bị thương ngoài da, ước chừng trong vòng nửa nén hương là có thể tự lành, có điều trong thời kỳ dưỡng thương phải chịu đau không ít. Có lẽ Nhị Lang Thần thấy hổ thẹn trong lòng, nên động thần lực chữa thương cho ta.
“Tiểu Đậu tiên, đừng tưởng miệng lưỡi bén nhọn là có thể đả thương người.” Hắn vừa chữa thương vừa thong thả giáo huấn ta: “Tiên nhân có thực lực thật sự thì không nói chuyện lớn tiếng đâu, ngươi biết không?”
Dòng nước ấm chảy xuôi trong cơ thể, cảm giác đau đớn biến mất rất nhanh. “Oa oa”, ta xụi lơ nằm bẹp lên đùi hắn nghẹn ngào, tỏ lòng thụ giáo.
Nhưng Nhị Lang Thần vẫn không có ý định thả ta ra.
“Tiểu Đậu tiên, bổn tọa thấy hình dáng này của ngươi, làm người ta rất yêu thương.”
Hắn thờ ơ vuốt lông ta, dùng giọng hết sức nghiêm chỉnh để nói một câu khiến ta sởn hết gai ốc.
“Hôm nay Hao Thiên Khuyển bị Tây Vương Mẫu mượn đi lai giống rồi, hay là ngươi thay nó một ngày, trông cửa cho bổ tọa nhé?”
Nghe ra là câu nghi vấn, nhưng sự thật là câu khẳng định.
Ta ẳng một tiếng, khóc thét.
Nhị Lang Thần ôm theo ta đang giận dữ xấu hổ và không còn sự lựa chọn nào khác, bay bồng bềnh ra ngoài.
Hắn mang ta băng qua hành lang đình đài, lội qua mặt hồ loan sóng biếc, phóng qua mấy dãy núi non, vượt qua thêm nửa đại dương.
“Chân quân, ngài định mang ta đi đâu?”
Ta ngẩng mặt lên nhìn hắn run rẩy.
Có thể là sợ đi đường buồn tẻ, nên hắn đã giải Ngôn phược thuật cho ta, để ta ít nhất có thể nói chuyện.
“Dẫn ngươi tới đại môn!” Nhị Lang Thần liếc ta: “Còn chưa ra khỏi phủ đệ của ta đâu, ngươi vội gì chứ?”
Ta nhất thời hộc ba lít máu, hận không thể tự vận ngay tại chỗ —- Tên tài chủ vườn này, gia tài đồ sộ tới trình độ này sao!
“Ngươi không cần cáu, trông cửa cho bổn tọa rất có lợi. Có câu đánh chó phải ngó mặt chủ, ngươi biết người hạ giới cung phụng Hao Thiên Khuyển thế nào không?” Nhị Lang Thần vừa nói vừa nhe răng cười: “Chỉ sợ lát nữa ngươi hưởng phúc còn nhiều hơn trăm năm ngươi hưởng trên Thiên giới đấy.”
Ban đầu ta còn tưởng là hắn nói quá, nhưng khi tới Thiên môn thật rồi, ta mới biết hắn đang nói giảm nói tránh.
Trước cổng son Tề Thiên khó mù phảng phất, đặt một ổ chó rực rỡ ánh vàng. Nào là hành lang khắc hoa này, nào là cột trụ chạm trổ lóa mắt này, nào là thải long hỏa phượng sống động sặc sỡ này, nào là ngói lưu ly phỉ thúy tinh xảo óng ánh này… rõ ràng chính là bản sao thu nhỏ của phủ đệ Nhị Lang Thần mà!
“Mỗi ngày Hao Thiên Khuyển đều ngồi luyện công ở đây hai canh giờ, hôm nay ngươi tạm thay nó, lát nữa ta sẽ tới đón ngươi.”
Nhị Lang Thần thả ta vào một cái giường mềm êm như nhung. Ta vừa nhìn nhãn hiệu, thoắt cái trào nước mắt —- đồ xa xỉ!
“Nếu ngươi muốn uống nước, thì uống ở đây, đó là ngọc lộ trong bình của Quan Thế Âm.” Nhị Lang Thần đưa tới một cái chén to in LOGO —- Hương Thái Nhi!
Ta bị choáng tới chóng mặt lảo đảo, chợt vỡ lẽ thân phận SVIP của tên Nhị Lang Thần này từ đâu mà có.
“Nếu ngươi thấy buồn, có thể lấy mấy món đồ chơi này ra chơi.”
Nhị Lang Thần bê tới một cái rương bự.
Ta thò đầu vào trong nhìn thử, gần như muốn khóc thét  —- bích ngọc châu định hải của Long Vương, trâm bách hoa hồ điệp của Vương Mẫu, yo yo huyết san hô của Ngọc đế, thậm chí tới chiếc răng giả làm từ hóa thạch khủng long tiền sử của Thái Thượng Lão Quân, toàn bộ đều ở đây tất!
“Ái chà, ta quên mất Tiểu Đậu tiên là tiên tử, e là không thấy hứng thú với những thứ này.” Nhị Lang Thần như sực nhớ tới điều gì, bèn lôi từ trong rương ra một chiếc nhẫn, tiện tay lật xuống, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện thật nhiều hình nhân bằng thủy tinh nho nhỏ.
Mỗi một hình nhân đều tỏa sáng óng ánh, trên đầu búi tóc vàng như mây, tứ chi thon thả mảnh dẻ, nét mặt trông rất sinh động.
“Đây là lễ vật năm ngoái Chức Nữ tặng cho ta, dùng để thay y phục.”
Nói rồi Nhị Lang Thần lôi tiếp trong nhẫn ra một đống hoa phục được may đo tinh tế, nào là phong cách phương Tây, nào là phong cách dân tộc thiểu số, nào là chế phục, nào là áo ngủ, nào là lễ phục dạ hội… bộ nào bộ nấy đều phức tạp độc đáo, lộng lẫy vô song.
“Lần nào Hao Thiên Khuyển thấy hàng dệt cũng muốn xé, ta ngại quét dọn phiền phức nên thu lại trước. Chức Nữ nói chúng gọi là… là gì nhỉ? Búp bê chuối tây… hay là búp bê ba nhạc?”
Nhị Lang Thần bắt đầu nặn óc suy tư, ta thì không nói không rằng cắm đầu bươi đống y phục, và chẳng ngạc nhiên chút nào khi trông thấy đống ký hiệu đẳng cấp quen thuộc.
Bà nội nó, toàn là mấy món mầm Đậu Đũa ta gần ba trăm năm còn chưa mua nổi, đến chỗ này lại biến thành đồ chơi tới thú cưng cũng chả thèm!
“Tiểu Đậu Đũa, sao ngươi lại rưng rưng như sắp khóc thế này?”
Cái mặt khổng lồ của Nhị Lang Thần bỗng chình ình trước mặt ta.
Có lẽ là ảo giác, có lẽ là ảo giác, hoặc có lẽ dưới hoa phục nghê thường chất đống trên đất và ngọc ngà châu báu óng ánh làm nền, mặt mũi của hắn lại trở nên dễ coi hơn chút xíu.
Chút xíu, chỉ một chút xíu thôi.
“Tức cảnh sinh tình.” Ta lắc đầu thở than, bới đống y phục tiếp.
Trong giây lát, trong đầu ta thoáng qua suy nghĩ xấu xa, nếu có thể ngồi trên một núi báu vật thế này, thì làm thú cưng cũng không tới nỗi tủi thân lắm.
Hu hu, Bồ Đề lão tổ ơi, mau mau tới cứu con đi, con sắp bị viên đạn bọc đường của giai cấp thống trị làm sa ngã rồi!
“Tiên tử đáng yêu là để cưng chìu, Thiên Thanh Thánh quân lạnh như băng kia, có lẽ chưa bao giờ dùng những thứ này để lấy lòng ngươi nhỉ?”
Nhị Lang Thần gãi gãi cằm ta, vẻ mặt trêu đùa.
Nhắc tới Thiên Thanh, ta nhất thời bừng tỉnh khỏi giấc mộng đẹp đẽ muôn màu muôn vẻ, giật mình đánh thót.
Chủ nhân của đống châu báu này là ai? Là tên tục nhất, quê nhất, xấu đứng hàng thứ hai Thiên đình, Nhị Lang Thần! Cho dù có đống bảo bối lóng la lóng lánh này, cho dù bước vào cung điện vàng ròng, nhưng mỗi ngày phải chạm mặt tên biến thái đạo đức bại hoại, thẩm mỹ thấp kém, còn thích đàn ông này, chỉ sợ chưa được bao lâu ta đã vỡ túi mật, phơi bụng mà chết rồi!
Ôi, thôi vậy thôi vậy, yên phận chờ Tễ Lam ca ca tới đón là hơn cả.
Thế là ta vững tâm lý, quay qua nghịch hình nhân thủy tinh.
“Sao hôm nay chân quân lại thay một con chó khác thế?”
Bên tai chợt vang lên tiếng kêu kinh ngạc, ta ngẩng đầu nhìn lên, là một tiên quân mặc áo xám tro, bề ngoài phổ thông.
“Hao Thiên Khuyển nghỉ phép.” Nhị Lang Thần mỉm cười giải thích với hắn: “Ta tìm Vương Mẫu xin giống mới, huấn luyện thử xem.”
“Con chó này thật may mắn, chắc đã tích đức ba đời rồi.” Tiên quân thở ngắn than dài, với tay gãi cằm ta, vẻ mặt nịnh nọt: “Chẳng biết có tiên hào gì chưa?”
“A Ngốc, tiên hào của cô nhóc là “Ngốc”.”
Còn chưa mở miệng kịp đã bị người cướp mất, Nhị Lang Thần vừa nói vừa liếc ta, cười cợt nhả.
Ta thèm vào, cái tên Ngốc này đúng là đả thương lòng tự tôn của người khác mà!
Thế là một lần nữa, ta nội thương ngã ngửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.