Tiên Nữ Giang Đậu Hồng

Chương 11:




Edit: Yunchan
Gương mặt của người này ta đã nhìn mòn hơn trăm năm, và cũng rủa thầm hơn trăm năm.
Xấu thì xấu, nhưng hắn vẫn đối xử với ta rất thân thiện hòa nhã.
Ta chưa từng thấy hắn thế này bao giờ.
Áo choàng nhạt màu như khói, Thiên Thanh đứng lù lù ở cửa nhìn ta chằm chằm, dù ánh nắng hắt tới sau lưng có chói chang cỡ nào cũng không bằng ngọn lửa sáng quắc đang cháy trong mắt hắn.
“Đa tạ Chân quân báo tin.”
Nhìn bộ mặt hung tợn bặm trợn của hắn, ta cứ tưởng là hắn sẽ nhào ngay tới mà bóp chết ta, nhưng câu đầu tiên của hắn lại nói với Nhị Lang Thần.
“Nào có, nào có.” Nhị Lang Thần vểnh chân bắt chéo, cười pha trò: “Thánh quân chỉ cần nhớ thiếu ta một món nợ nhân tình là được.”
“Tất nhiên sẽ trả.”
Thiên Thanh dường như không muốn nói nhiều với hắn nữa, mắt không nhìn hắn, mặt lạnh tanh, miễn cưỡng nặn ra một câu trong miệng.
“Có được lời này của Thánh quân, là phước ba đời của ta.”
Nhị Lang Thần cũng chẳng buồn tức giận, hắn vẫn cười bất cần đời như trước, chỉ có đôi mày là hơi nhướng cao.
“Từ trước tới nay Thánh quân luôn là người nói được làm được.” Đôi mắt phượng của hắn lạnh giá, phóng qua ta một ánh mắt sắc như dao.
Ta đứng nghiêm một bên, nhìn hai người này mắt đi mày lại cuộn lên sóng ngầm dữ dội, bỗng nhớ tới lời Thiển Giáng từng nói —– người xấu gặp nhau, mắt long sòng sọc!
“Tiểu Đậu tiên, thần hộ mệnh của ngươi tới rồi, còn không mau nhào qua hôn một cái đi?”
Chẳng biết nối lộn sợi dây thần kinh nào, Nhị Lang Thần đột nhiên quay ngoắc thái độ, lôi cả ta và Thiên Thanh vào tiêu khiển.
Ta vô thức quay đầu nhìn về phía Thiên Thanh, thấy sắc mặt hắn lúc này hệt như bị Định Hải Thần Châm(*) của Long Vương khuấy lên cơn lốc cấp mười hai.
(*) Là gậy như ý Kim Cô Bổng của Tôn Ngộ Không.
Vì vậy ta hết sức thông minh chọn im lặng là vàng.
Nhị Lang Thần húc vào cái đinh mềm, tức giận sờ mũi mình rồi đứng bật dậy khỏi ghế.
“Ta khẩn cấp vượt ngàn dặm… vậy mà lòng tốt không được báo đáp…” Hắn giả vờ thở ngắn than dài, làm bộ làm tịt muốn bước ra ngoài: “Tiểu Đậu tiên, đã gặp mặt rồi, sao ngươi không quan tâm tại sao chúng ta tới đây hả?”
Ta cảm thấy người này đúng là không có mắt nhìn tý nào, bộ dạng Thiên Thanh sắp nổi bão rành rành ra đó, vậy mà hắn còn ở đây liếc ngang liếc dọc, nói nhăng nói cụi.
“Xin hỏi nhị vị Thượng tiên, tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở Bác Lăng phủ?”
Dưới cường quyền áp bức, ta đành phải lên tiếng, nhưng mắt vẫn liếc trộm một cái, trong lòng thầm mặc niệm thật ra ta không muốn biết đáp án chút nào đâu.
“Tất nhiên là…” Mắt Nhị Lang Thần sáng lên như muốn nói chuyện gì đó ghê gớm lắm, nhưng lại bị ánh mắt lạnh như băng của Thiên Thanh cắt ngang bất thình lình.
“Tất nhiên là ta đến đòi nợ.” Con ngươi Nhị Lang Thần xoay tít, lộ ra hai hàm răng trắng bóng chắc khỏe: “Về phần Thiên Thanh Thánh quân sao lại tới đây, Tiểu Đậu tiên, ngươi tự hỏi đi.”
Hắn liếc ta đầy thâm ý, sau đó vác cái mặt hớn hở quay lưng bước ra, mở cửa phòng.
“Nhị Lang kìaaaaaa!!!!” Ngoài phòng tức thì vang lên tiếng gào rú đinh tai nhức óc.
Động trời động đất đầu quáng mắt hoa, ta ba chân bốn cẳng nhào qua, đóng sập cửa lại, khóa chặt. Tiếng hò hét vẫn loáng thoáng lọt qua khe cửa, ta đoán chắc Nhị Lang Thần đã bị đám nữ yêu điên cuồng này xơi tái tới xương cũng không thèm nhổ luôn rồi.
Gian nan thở hắt ra một hơi, ta ngoảnh đầu lại nhìn về tấm lưng thẳng băng trong phòng, thấy đầu mình đau tới nỗi muốn nứt ra.
Đám đông ngoài phòng thì nhiệt tình sục sôi hệt như tam vị chân hỏa, còn người trong phòng thì lạnh lẽo tiêu điều y chang huyền băng vạn năm.
“Ngươi, có biết tội chưa?”
Đây là câu đầu tiên mà Thiên Thanh hỏi ta, vóc dáng hắn cao ngất, gò má khuất sáng, đường nét gương mặt bị phủ dưới bóng tối âm u càng tỏa ra vẻ lạnh lẽo như điêu khắc.
Ta bắt đầu choáng.
“Ngươi, có biết tội chưa?”
Thiên Thanh thấy ta im thin thít, âm điệu lại cao thêm tám cấp. Câu này hắn phát ra vừa chậm rãi vừa nặng nề, âm cuối còn run run nghiến răng nghiến lợi, cứ như mỗi lần bật ra một chữ hắn phải hao ít nhất là trăm năm tinh lực.
“Ta, ta không phải cố ý trốn vé…” Bị khí thế như bão tố của hắn làm khiếp vía, ta đành phải lắp bắp trả lời.
Nghĩ tới nghĩ lui, hình như lỗi lầm gần đây nhất của ta chỉ có mỗi cái này thôi, mà nghĩ cũng lạ, Bác Lăng phủ có phải sản nghiệp nhà hắn đâu, cần gì giận dữ như vậy chứ?
“Ai cho phép ngươi tới Bác Lăng phủ!”
Một bàn tay lớn bất ngờ siết chặt cổ tay ta, làm cả cánh tay đau buốt như sắp gãy. Thiên Thanh nhíu sâu chân mày, ánh mắt sắc nhọn như muốn moi tim móc phổi ta ra.
Ta chưa từng thấy Thiên Thanh bộc phát như thế này bao giờ —- ở trong ấn tượng của ta, ngoại trừ xấu ra, còn lại hắn vẫn luôn mờ ảo hư vô như sương khói, cười nhạt mà nói cũng nhạt, từ đầu tới chân y hệt chén canh gà quên bỏ muối, có mùi nhưng vô vị.
Không còn nghi ngờ gì nữa, hắn đang tức, hơn nữa còn tức tới muốn bùng nổ —– hắn tức ta chưa được phép mà đã hạ phàm tới Yêu giới một mình.
“Người ta muốn đi thì đi, mắc gì cần ngài cho phép?”
Ta bị siết tới đau nổ mắt, rốt cuộc không kiềm chế được bản tính, mở miệng phản bác.
“Còn dám cãi?!”
Chỉ nghe một tiếng quát to bùng nổ, năm ngón tay của Thiên Thanh đã bấu thật sâu vào trong da ta, hắn hất cao mày kiếm, hai tròng mắt như sao, trên trán lập lòe thanh ấn, cho thấy lửa giận đã ngút trời.
Khí lạnh chạy dọc theo cổ tay lan thẳng vào tim phổi, ta chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị khuấy thành một nùi, đau tới nỗi nói không ra lời.
“Ta sợ liên lụy tới ngài và Phương chủ nên mới tới đây, ngài nghĩ là ta muốn đi sao?!” Miệng méo xệch, nước mắt tung hoành, ta không dằn được tủi thân, hét lên thành tiếng: “Tới ống heo tiểu Trư quý giá nhất ta cũng đập, ngài nghĩ ta dễ chịu lắm hả?!”
Cơn đau dần dịu lại, Thiên Thanh giảm bớt lực, nhưng ngũ chỉ sơn vẫn không thèm dời khỏi cổ tay ta.
“Ngươi không nghe lời ta.”
Nét mặt hắn trở lại bình thường, nhưng thanh ấn giữa mi tâm vẫn nhấp nháy không đổi.
“Người ta tham gia đoàn du lịch hợp pháp, chứ đâu phải nhập cư trái phép.” Mắt thấy dù cố mấy cũng không rút tay ra được, ta chỉ còn biết gạt lệ biểu tình: “Không tin ngài cứ đi kiểm chứng đi! Có đoàn du lịch làm chứng.”
“Ngươi, không nghe lời ta.”
Hắn bỏ ngoài tai lời biện minh của ta, chỉ thì thầm một tiếng, không biết là than thở hay phẫn nộ, nói chung cảm xúc hỗn tạp.
Ta ngẩng đầu liếc trộm hắn, thấy hai mắt hắn khép hờ, ngửa đầu để lộ ra hầu kết đang run rẩy, cứ như phải cưỡng ép bản thân dằn nén cơn thịnh nộ đang manh nha nổi dậy.
Tên Thiên Thanh này vốn là giai cấp thống trị, nào giờ đã quen hô mưa gọi gió, chuyện gì cũng phải báo cáo thông qua, làm tới độ ủ thành bệnh nghiện phê duyệt, nếu không hắn đã chẳng cần để tâm một tiểu tiên mầm đậu như ta có nghe lời hắn dạy bảo hay không. Nghĩ thông điểm này, trong lòng ta bất giác đồng cảm và thấu hiểu với những cán bộ về hưu, tuy còn quan uy nhưng không có chỗ phát tiết dẫn tới suy nhược thần kinh.
Để phòng ngừa lão cán bộ mất vui bẻ gãy tay bản tiên, ta bèn hắng giọng, đổi qua hướng dụ dỗ lôi kéo.
“Thánh quân… để tới được Bác Lăng phủ này, ống heo ta để dành mấy trăm năm qua thoáng cái đã mất sạch, thật ra ta cũng không cam lòng…” Ta dùng tay còn lại moi hầu bao ra, trình lên cổ áo của Thiên Thanh, dịu giọng than thở: “Ngài xem, bây giờ chỉ còn có một ngàn đồng, ta đang lo không biết phải về thế nào, giờ được gặp ngài, trái tim thấp thỏm của ta cuối cùng cũng được an tâm.”
Để thể hiện tâm hồn yếu đuối đã bị tổn thương sâu sắc của mình, ta còn cố tình lung lay người, ai ngờ không kiểm soát được độ lắc, chân đảo một phát, bàn tay đã đặt thẳng lên ngực Thiên Thanh.
Mắt Thiên Thanh tối sầm lại.
“Ờ, ha ha, cái, cái hầu bao này xin dâng tặng Thánh quân, xin Thánh quân hãy vui lòng nhận cho.”
Ta cười khan hai tiếng, lòng hận không thể tát cho mình một cái.
Nhưng ngoài dự liệu của ta, Thiên Thanh lại không đẩy ta ra, trái lại còn nhận lấy hầu bao của ta ngắm nghía một chút.
“Đây là Uyên Ương sao?”
Hắn hơi nâng cằm nhìn ta.
“Chính xác mà nói, nó là Phượng Hoàng trừu tượng hóa.” Sắc mặt ta nghiêm túc.
Không hiểu nổi Uyên Ương có gì tốt đẹp? Cả đống người suốt ngày cứ ba hoa gì mà chỉ làm Uyên Ương không làm tiên. Kỳ thực Uyên Ương cũng chẳng bên nhau suốt đời như trong truyền thuyết. Uyển điểu trời sinh phong lưu, hoàn toàn không chung tình với một người, nên còn có biệt hiệu là “Tên lừa đảo tình yêu”. Từ xưa tới nay, con người chỉ áp đặt nguyện vọng tuyệt đẹp của bản thân lên loài điểu này thôi. Thế mới nói, thiếu hiểu biết thật là đáng sợ.
“Vì sao lại thêu Phượng Hoàng?”
Bụng ngón tay miết nhẹ lên hầu bao, hàng mi dài của Thiên Thanh rũ xuống, sắc mặt thấp thoáng trong bóng mờ, tối tăm khó dò.
“Vì nó đẹp nhất.”
Ta cười hì hì trả lời, tất nhiên không thể khai thật cho hắn biết vì ta ôm ấp giấc mộng vĩ đại làm “Phượng Hoàng bách điểu” được: “Trước giờ ta luôn thích những thứ xinh đẹp mà.”
Một tia u quang lóe lên trong mắt Thiên Thanh, tựa như gió thu thổi phất qua ruộng lúa, để lại từng gợn nước lăn tăn.
“… Hầu bao là vật tùy thân, sao có thể tặng người bừa bãi?”
Hắn ho nhẹ một tiếng, đặt hầu bao về tay ta, bàn tay sắt kia đã lặng lẽ dời đi từ lâu.
“Giữ kỹ, đừng làm mất.”
Ta định nói cho Thiên Thanh biết, thật ra tiên Giang Đậu thông minh ta đây không chỉ có một hầu bao, mà còn có hơn mười cái khác thêu Khổng Tước, Hoàng Yến, Vẹt đủ thể loại, dù cái này có mất thì ta cũng không đau lòng. Có điều suy đi nghĩ lại, trong hầu bao còn có ít hạt giống hoa hiếm, do đó bèn nhận lại nhét vào tay áo mà không ho he gì thêm.
Nếu hắn nguôi giận nhờ cái hầu bao này, thì coi như số ta may đi, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.
“Sắc đẹp như mây bay, không nên quá theo đuổi vẻ bề ngoài.”
Thiên Thanh thấy động tác ta dè dặt, bèn dặn thêm một câu.
“Biết rồi biết rồi.” Không ngờ câu này lại thốt ra từ miệng của tên xấu trai kinh thế hãi tục thế này, hiệu ứng không thua gì khi Nhị Lang Thần nói với ta thật ra hắn không yêu tiền vậy, làm ta không biết nên cười hay khóc nữa.
Thiên Thanh liếc mắt nhìn ta, như biết rõ ta vẫn chưa lọt tai lời hắn nói, đành thở dài.
“Ta biết ngươi sốt ruột muốn cứu Pháp Lang, nhưng tiên khí của ngươi bất ổn, tu vi còn quá thấp, quả thật không thích hợp đến Yêu giới một mình.” Khi lên tiếng lần nữa, lời lẽ của hắn dù đã ôn hòa đi rất nhiều, nhưng vẫn còn vẻ uy nghiêm khiến người ta không thể cự tuyệt: “Sau này không được ta và Phương chủ các ngươi cho phép, thì bất cứ giá nào cũng không được rời khỏi Thiên giới lần nữa.”
“Người ta cũng đâu muốn tới.” Ta ấm ức trề môi. Thiển Giáng từng dạy, lúc muốn nhờ vả ai đó thì phải xưng “Người ta”, nhất định không được xưng “Ta”: “Ai bảo Ngọc Hoàng đại đế muốn thưởng cho người ta một trăm hèo?”
“Sao ngươi biết tin này?” Thiên Thanh nhếch mày, nhìn ta hết sức kinh ngạc: “Ngọc Đế chẳng qua chỉ nói lẫy nhất thời, tới giờ vẫn chưa hạ bất cứ lệnh gì với Thiên binh.”
Mẹ ơi! Cái thằng nhãi vừa nghe gió đã tưởng bão này!!!
Ta lôi hết mười tám đời tổ tông kể cả con ruồi trong thùng rác nhà Nhị Lang Thần ra nguyền rủa chung một lần cho bõ tức.
“… Nhưng ta cũng không thể để ngài cầm hai vạn cuốn sách cổ đi chuộc Pháp Lang được…” Tiu nghỉu trình bày tiếp động cơ, ta hy vọng có thể tranh thủ được sự thông cảm của Thiên Thanh.
“Ai nói cho ngươi biết là ta sẽ dùng sách cổ để chuộc thú?” Nào ngờ chân mày Thiên Thanh lại giãn ra, trong đôi mắt màu hổ phách ngập đầy kiêu căng lạnh lẽo: “Ngươi đã thấy ta bị người khác uy hiếp bao giờ chưa?”
Ta nghẹn họng.
Hồi tưởng lại, đúng là mấy trăm năm qua ta chưa từng nghe hắn mở miệng nói hai chữ “Người ta” lần nào, xem ra hắn chưa nếm qua vùi nhờ vả ai thật rồi!
“Là tin Hắc Vô Thường truyền tới sao?” Thiên Thanh như sực nhớ tới điều gì, ánh mắt bỗng xếch cao.
Vừa nhắc tới Hắc Vô Thường tiên quân, tim ta đã dâng trào mật ngọt trong veo, miệng loáng cái cong lên, lông mày cũng cong cong thích ý: “Ừ.”
“… Xem ra hắn khá để tâm tới ngươi.”
Thiên Thanh nhàn nhạt trần thuật một câu, đường nét bị lấp trong bóng tối, không nhìn rõ nét mặt.
Á á, hóa ra chuyện Hắc Vô Thường ca ca chung tình với ta, tới Thiên Thanh cũng nhìn ra sao?
Khẩn cấp cúi đầu, rặng mây đỏ bay lên gáy cổ: “Hắc… ca ca, đối với ta rất tốt.”
Y là mỹ nam tốt nhất với ta trên Thiên đình trong mấy trăm năm qua, bởi vì mỹ nam dễ nhìn trên Thiên đình vốn dĩ thưa thớt không có mấy.
Trên đỉnh đầu trầm mặc hồi lâu.
Ta đợi hoài đợi mãi không đợi được động tĩnh, đang muốn ngước mắt liếc trộm, thì lại nghe trên đầu vọng xuống một tiếng thở dài khe khẽ.
“Hắc Vô Thường đã đính hôn từ lâu rồi, ngươi, nên thôi mơ tưởng đi.”
Không thể nào?!!! Ta hãi hùng ngẩng đầu, vừa khéo chạm phải cái mặt nghiêm trang của Thiên Thanh.
Cố nén loạt phản ứng sinh lý như thét chói tai, hộc máu té xỉu, ta nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng run rẩy xác thực: “… Câu này, có thật không?”
Thiên Thanh thong thả gật đầu, thần sắc kiên định, tựa như có ba phần tiếc hận.
“Một ngàn năm trước hắn đã có hôn ước với Tử Trúc tiên tử ở Nam Hải, còn do đích thân Ngọc Đế ban hôn, có chư tiên làm chứng.”
Một ngàn năm trước? Lúc đó mầm Đậu Đũa ta còn chưa biết ở nơi nào!
Không ngờ mối tình thắm thiết của mình lại đặt nhầm lên một người đã có vợ, nếu như bị các tỷ muội trong môn biết được, nhất định sẽ cười tới rụng răng: Mối tình đầu của Giang Đậu tiên tử thật nghiệt ngã làm sao!
Ta ũ rũ vô cùng, thất thểu sụp vai vùi đầu, nước mắt đã rơi lịch bịch.
“Trời cao đất rộng nơi nào không có cỏ thơm?”
Thiên Thanh tốt bụng vỗ vỗ vai ta.
“Thánh quân…” Ta ngẩng đầu, hai mắt nhìn hắn đẫm lệ.
Tuy hắn vẫn xấu như thường lệ, xấu đẳng cấp, nhưng ta rất cảm kích hắn không cười nhạo nhiếc móc ta, đúng là người không thể xem bề ngoài, biển sâu không thể đo lường mà.
“Tiểu Giang Đậu, ngươi còn nhỏ, không cần phải vội vã thích ai cả, thế giới này rất lớn.”
Thiên Thanh như ngọn đèn dẫn lối soi đường, hướng dẫn cho ta từng bước về triết lý nhân sinh.
Tuy sâu trong lòng ta hoàn toàn không tiếp thu lời dạy của hắn, nhưng ta vẫn ngoan ngoãn lau nước mắt, ngoan ngoãn gật đầu.
Từ khi gặp Hắc Vô Thường và Tễ Lam, rốt cuộc ta đã biết trên thế giới vẫn có sắc đẹp có thể lọt vào trong con mắt tinh tường của ta. Nếu Hắc Vô Thường ca ca đã thuộc quyền sở hữu của người khác, vậy ta vẫn có thể tới nơi khác khai hoang kia mà. Nói lại thì cho dù là Hắc ca ca hay là Tễ Lam ca, cả hai đều là ca ca của ta hết.
“Thánh quân, đã tới Bác Lăng phủ này rồi, thì Pháp Lang làm sao bây giờ?”
Nếu tình trường đã lỗ, thì thương trường nhất định phải lời, ta chùi giọt nước mắt cuối cùng trên mặt, hướng trọng tâm câu chuyện vào chính sự. Bây giờ ta đã dốc hết vốn liếng dành dụm, chọc Thiên Thanh xù lông, còn nợ Nhị Lang Thần một khoản khổng lồ, nếu còn không mang được Pháp Lang về nữa, thì đúng là tiền mất tật mang buôn bán lỗ nặng.
“Lúc này Yêu giới không yên ổn, mà ta…”
Thiên Thanh nhìn ta, một nụ cười nhạt lan ra từ khóe miệng.
“Chưa bao giờ đánh trận nào mà mình không nắm chắc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.