Tiền Nhiệm Vô Song

Chương 88: Dạ tập (2)




Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
- ---------------------
Hộ vệ trong Uẩn Hà lâu cũng phát hiện phi cầm trên không trung, một người trong đó nhìn đại điểu đang bay tới, cảm thấy kỳ quái hỏi một tiếng, người khác nhìn qua thấy thế cũng có chút nghi ngờ.
Đại điểu trên Không trung tựa hồ làm ra quyết định, khi đến trên không Uẩn Hà lâu thì lao thẳng xuống.
Chỗ đang lao xuống là nơi có ánh đèn sáng nhất, trên cơ bản cũng chính là chỗ ở của Phan Lăng Vân, trong lầu các nơi Triệu Nguyên Thần bị treo cổ thì đen kịt một màu, Bành Hi không ở đó, trống không.
- Không đúng!
Thủ vệ phát hiện đại điểu có cổ quái nhưng lại không cách nào nhảy ra chặn đường cả.
Nơi bọn hắn đang đứng bị "Tứ Tượng Khiên Ngưu Trận" khốn trụ, người bên ngoài không cách nào tuỳ tiện xâm nhập, người ở bên trong cũng vô pháp tuỳ tiện ra ngoài.
Pháp nhãn của Lâm Uyên chăm chú quan mơ hồ nhìn thấy mọi cảnh tượng sau khi con chim lớn bổ nhào xuống, bàn tay phải đột nhiên nắm chặt lại.
Đám thủ vệ đang khẩn trương ngẩng đầu quan sát đại điểu đang đâm xuống tận mắt thấy thân chim đột nhiên nổ vang, thịt nát xương tan, một ánh sáng chướng mắt nở rộ để người ta không thể nhìn thẳng.
Oanh! Không trung vang vọng tiếng bạo tạc.
Uy lực bạo tạc rất mạnh, xông xuống phía dưới, một lồng ánh sáng bao phủ nơi đây hiện hình, trong màn đêm hiện ra lưu quang sáng chói, ngăn trở uy lực của bạo tạc, lồng ánh sáng giống như không bị ảnh hưởng quá mức, người ở bên trong chỉ cảm thấy một chút chấn động.
Có người trong nhà nhao nhao bị kinh động, Phan Lăng Vân đang ngon giấc mặc đồ ngủ chạy ra, Câu Tinh quát hỏi.
- Chuyện gì xảy ra?
Đồng dạng, hai vị đi theo từ Thiên Cổ thành đến đây cũng kinh nghi bất định.
Thủ vệ cấp tốc bẩm báo tình huống cho Câu Tinh...
Phụ cận, Hoành Đào trong lòng núi đột nhiên quay đầu, lách mình đến lỗ vuông trước thăm dò, nghe được tiếng vang vọng, cũng nhìn được cảnh Tứ Tượng Khiên Ngưu Trận hiện hình.
Uẩn Hà lâu bị tập kích, hung thủ đến rồi! Hoành Đào quay đầu quát:
- Lên!
Chỉ nghe thấy từng tiếng phanh phanh, một đám giáp sĩ trực tiếp phá núi bay ra.
Địa Long xoay chuyển thân thể uốn lượn, chui vào mặt đất, lắc đầu vẫy đuôi biến mất.
Không chỉ ở một chỗ này, bốn phương tám hướng đều đột ngột toát ra số lớn giáp sĩ bay về phía Uẩn Hà lâu.
Có mai phục! Lâm Uyên ẩn thân trên cây thấy cảnh này, hai mắt đột nhiên híp lại, phát hiện thành vệ không chỉ nhìn chằm chằm nơi đó, thậm chí còn thiết hạ trọng binh mai phục, may mắn thay, mình không có vọng động.
Hắn lột áo choàng mặt trên người xuống, lộ ra áo giáp của thành vệ trên người, cũng kéo tấm vải che mặt xuống, một hán tử mặt đầy râu quai nón xuất hiện, phi thân mà ra, mượn nhờ bóng tối che giấu, phi thân mà đi, nhanh chóng lao đến Uẩn Hà lâu, dần dần đuổi kịp đám thành vệ.
Động tĩnh bốn phương tám hướng dọa bọn người Phan Lăng Vân hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt, đến khi các toán nhân mã thành vệ vọt tới, nỗi lòng mới an tâm một chút, chỉ là đại quân thành vệ đột ngột xuất hiện, không thể lâm thời tập kết cũng làm cho mọi người kinh nghi sợ hãi.
Nhân mã xâm nhập Uẩn Hà lâu phát hiện không cách nào tới gần chỗ Phan Lăng Vân ở, bị một màn sáng có phòng ngự lực cực mạnh ngăn trở.
Dùng sức công kích cũng vô dụng, trên điểm công kích sẽ xuất hiện bốn quang ảnh hình hung thú chạy tán, hóa giải uy lực của công kích.
Không hiểu rõ trạng thái giống như vây công hiện tại, người trốn trong phòng hộ trận cũng không dám tuỳ tiện giải trừ đại trận.
Sau khi Hoành Đào Rơi xuống đất thấy thế, trầm giọng nói.
- Tứ Tượng Khiên Ngưu Trận! Dừng tay cho ta. Phan Lăng Vân, lập tức giải trừ đại trận.
Hai vị tới từ Thiên Cổ thành, Liêm Hiệu cùng Vạn Triều Tử tiến lên, Vạn Triều Tử cả giận nói.
- Hoành tổng quan, ngươi đây có ý gì?
Hoành Đào.
- Thấy các ngươi bị tập kích, đến đây gấp rút tiếp viện, thế mà còn không vui?
Liêm Hiệu.
- Hoành tổng quan, gấp rút tiếp viện thần tốc như vậy, tại lừa gạt tiểu hài sao? Rõ ràng là chủ mưu, ngươi tột cùng muốn làm gì?
Hoành Đào cũng không nói nhận được thư nặc danh.
- Sợ các ngươi gặp nguy hiểm, sợ hung thủ tái hiện, nơi đây sớm đã được chúng ta theo dõi.
Liêm Hiệu.
- Là thế này phải không?
Hoành Đào có chút nổi giận, nếu không phải xuất hiện sự tình không tiện bàn giao, ngươi nghĩ rằng chúng ta nguyện ý thức trắng một đêm đến đây bảo hộ các ngươi? Lúc này quát.
- Đầu óc bị nước vào hả? Trước mắt bao người, còn có thể làm gì? Các ngươi cứ muốn ngăn bản quan bên ngoài thế sao? Lập tức giải trừ đại trận phòng ngự, tiếp nhận kiểm tra, người kháng mệnh, nghiêm trị!
Một đám người bên trong hai mặt nhìn nhau, ngẫm lại cũng đúng, nhiều người nhìn như vậy, Hoành Đào không dám làm loạn, Phan thị cũng không phải người bình thường, sẽ không tùy ý ức hiếp.
Phan Lăng Vân bị ánh mắt lạnh lẽo của Hoành Đào có chút bị rung động, chuyện lúc trước oán hận về oán hận, trong lòng vẫn lưu lại bóng ma, nơi này dù sao cũng là địa bàn của Đào, không dám kháng cự, nghiêng đầu ra hiệu.
- Nghe tổng quan, giải trừ đại trận.
- Tuân mệnh!
Câu Tinh đáp ứng, lập tức làm theo.
Chờ hắn trở lại, Tứ Tượng Khiên Ngưu Trận đã được thu vào, giải trừ phòng ngự, song phương cũng chính thức chạm mặt.
Hoành Đào phất tay, một đám thành vệ vọt vào tìm kiếm khắp nơi, mà hắn cũng nhìn chung quanh một lần, cảm giác không giống như bị tập kích, lúc này chất vấn.
- Vừa rồi xảy ra chuyện gì?
Xác thực bộ dáng đối phương không giống như muốn làm loạn, bên này cũng an tâm, Liêm Hiệu trả lời.
- Thật có chút dị thường, một con chim từ bầu trời đêm nhào xuống, con chim này hẳn bị người động tay động chân, trên thân hẳn có trang bị bạo tạc. Tiếp theo, ngươi cũng thấy được.
- Chim?
Hoành Đào nhíu mày.
Vạn Triều Tử.
- Hoành tổng quản, người biết sai khiến phi cầm, chỉ sợ đây là một đầu manh mối để điều tra.
- Không cần ngươi dạy ta làm thế nào.
Hoành Đào không khách khí đáp trả một câu, hắn hiện tại ý thức được, đây là một trận thăm dò, kết quả làm bọn hắn - những người mai phục lộ ra hết.
Bọn hắn vừa hiện thân cũng mang ý nghĩa đả thảo kinh xà, hung thủ sợ rằng sẽ không xuất hiện nữa.
Cái này cũng mang ý nghĩa phong thư nặc danh kia nói thật, hung thủ luôn để mắt tới nơi này, cũng rất có khả năng đang ở phụ cận nhìn chằm chằm nơi này.
Hắn cấp tốc quay người nhìn bốn phía, ánh mắt chớp liên tục, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, người đưa thư nặc danh là ai? Làm sao lấy biết hung thủ muốn tới đây?
Đây có phải nói rõ chỉ cần tìm được người đưa thư nặc danh thì có thể tìm ra được hung thủ hay không?
Nhưng phải như thế nào mới có thể tìm được người đưa thư nặc danh?
Một đám thành vệ xông vào trong nhà dò xét lần lượt đi ra, lần lượt đến báo, biểu thị không có phát hiện bất kỳ địa phương gì khả nghi.
Hoành Đào xị mặt, biết mình đả thảo kinh xà, thế trận bày ra kiểu này, mù lòa cũng có thể trông thấy, hung thủ chỉ cần không ngốc thì sẽ không có khả năng lại xuất hiện, trầm giọng hạ lệnh.
- Thu đội!
Phía dưới lập tức kiểm kê nhân mã rút lui, nhân số không sai, lần lượt rút lui.
Hoành Đào lườm bọn người Phan Lăng Vân một cái, biết những người này mang theo Tứ Tượng Khiên Ngưu Trận phòng hộ, không quá lo lắng, quay người rời đi.
Câu Tinh, Liêm Hiệu, Vạn Triều Tử tới gần Phan Lăng Vân.
Phan Lăng Vân biết bọn hắn có lời muốn nói, bất quá nhìn áo ngủ trên người một chút, dạng này xuất hiện trước mắt bao người rất bất nhã, vừa rồi cũng vì tình thế cấp bách mới chạy ra.
- Tối nay chắc không thể an tâm nghỉ ngơi, chờ ta đổi bộ đồ lại nói. Câu Tinh, lần nữa bày trận.
Nói rồi rời đi, trở về trong phòng.
Câu Tinh thì hướng đám người quát.
- Bảo trì cảnh giới, không được thư giãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.