Tiền Nhiệm Vô Song

Chương 74: Mặt dày mày dạn




Chu Mãn Siêu gật đầu, nói:
"Ta cũng là nghĩ như vậy. Vậy ngươi cảm thấy người nào sẽ làm chuyện này?"
Bành Hi nói:
"Tình huống không rõ, ta khó đưa ra phán đoán."
Chu Mãn Siêu đáp:
"Ngươi khẳng định đã nghĩ tới việc này. Ngươi giống với phụ thân của ngươi, đầu óc rất linh động, ta muốn nghe giải thích của ngươi một chút, nghĩ đến cái gì nói cái gì, đừng có kiêng kị gì cả."
Bành Hi do dự một chút, cuối cùng thử nói ra:
"Nghe nói Phan Lăng Vân cùng ngày xảy ra chuyện rời khỏi thành Bất Khuyết, còn nghe nói tất cả người chết đều bị diệt khẩu, duy chỉ có anh họ giữ lại toàn thây."
Nói xong, hắn dừng ở đây.
Chu Mãn Siêu đối mặt ngoài cửa sổ, chậm rãi quay đầu, lạnh lùng nói:
"Ngươi nghi ngờ đây là tác phẩm của ta và Phan thị? Ngươi cảm thấy ta và Phan thị muốn dùng biện pháp này vu oan giá họa cho Tần thị?"
Bành Hi hoàn toàn chính xác có hoài nghi này trong lòng, ngoài miệng lại vội nói:
"Cậu, ta không phải có ý tứ này, chẳng qua ta cảm thấy hai điểm này khả nghi."
Chu Mãn Siêu quay người đối mặt, nói:
"Không cần che giấu. Đừng nói là ngươi, chắc hẳn những người khác cũng có nghi ngờ này, thành chủ thành Bất Khuyết - Lạc Thiên Hà hẳn là cũng có ý nghĩ này, bảo ngươi tới chính là vì việc này, Phan Khánh đang trên đường chạy tới, hẳn là sắp chạy đến đây rồi, gã muốn gặp mặt hội đàm việc này với ta, ngươi tiếp nhận sự việc Nguyên Thần, cùng một chỗ dự thính đi."
Bành Hi đáp ứng, nói:
"Vâng."
Chu Mãn Siêu:
"Phan Lăng Vân rời đi, ta cần phải giải thích với ngươi một chút, nàng ta rời đi là có nguyên nhân, đang chấp hành một hạng mục trong kế hoạch bí mật, kế hoạch này ngay cả Nguyên Thần cũng không biết..."
Vì loại bỏ sự nghi ngờ của Bành Hi, gã nói ra kế hoạch giấu giếm với Triệu Nguyên Thần.
Đây là vì để cho cháu trai này biết mình không có thủ đoạn tàn nhẫn hy sinh một cháu trai khác, đồng thời muốn để cho cháu trai này hiểu rõ mình được tin tưởng hơn, kế hoạch không nói cho Triệu Nguyên Thần mà nói cho ngươi.
Bành Hi nghe xong khẽ vuốt cằm, nói:
"Phan Lăng Vân đưa ra kế hoạch này xem như cao minh, xem ra vì muốn rửa nhục với Tần Nghi, Phan Lăng Vân tốn không ít tâm tư."
Chu Mãn Siêu thở dài, nói:
"Tần Nghi kia, chúng ta đều đã xem thường, tiếp chưởng Tần thị về sau, một mực làm kinh doanh ở trên một mẫu ba phần đất của mình, một tiểu nha đầu được nuông chiều từ bé, ta cũng không có để nàng ở trong mắt, ai có thể nghĩ tới nàng lại đột nhiên chặn ngang một tay phía trên đấu thầu Cự Linh Thần, rõ ràng đã có sự chuẩn bị từ trước, có thể thấy được nàng sớm đã chuẩn bị trong bóng tối, vẫn luôn giấu tài chờ đợi cơ hội thích hợp ra tay, không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã muốn nhất quyết thư hùng với Chu thị và Phan thị. Chúng ta đều bị nàng dấu diếm, Tần Đạo Biên sinh được một con gái tốt a!"
Bành Hi gật đầu, nói:
"Cho Phan Lăng Vân "Một cái cái tát" cũng như cảnh tỉnh chúng ta, "Một cái cái tát" kia chính là tuyên chiến với chúng ta. Chỉ là một cái Tần thị, dám đồng thời tuyên chiến với Chu thị và Phan thị, khí phách của nữ nhân này không thua kém đáng nam nhi. Cậu, ngược lại ta thật ra muốn tự mình nhìn trực tiếp nữ nhân này một chút!"
Chu Mãn Siêu bày ra dáng vẻ khá hứng thú, nói:
"Sao thế? Nguyên Thần đưa hoa cầu ái đụng phải tình huống khó xử, ngươi cũng có hứng thú với nữ nhân này à? Nhìn từ trên tấm ảnh, vóc dáng cũng không tệ."
Bành Hi đáp:
"Nếu nàng đồng ý tiếp nhận, hai bên có thể trở thành người một nhà, sự việc hẳn là đơn giản hơn rồi, chúng ta cũng không cần làm cái gì hợp tác với Phan thị. Bất quá dựa theo hành động của nàng, đây là một nữ nhân tràn đầy dã tâm, không phải loại nữ nhi có thể tùy tiện bị tình cảm chi phối, trên cơ bản đừng mơ tưởng đến suy nghĩ này."
Chu Mãn Siêu nói:
"Tần Nghi có khả năng không hứng thú đối với nam nhân, lời đồn bên ngoài nói thế, nàng và nữ trợ lý kia có gian tình, cùng một loại bệnh giống như Phan Lăng Vân của Phan gia. Phan Lăng Vân chủ động xin đi giết giặc, có vẻ như là động tâm trên phương diện kia với Tần Nghi, kết quả bị một hồi nhục nhã."
Bành Hi nói:
"Cậu, ta muốn đi gặp nàng, cũng không phải có tâm tư gì khác, chỉ đơn giản ở trước mặt đối phương cảm nhận là hạng người gì, chỉ nhìn vào văn chương trên mặt giấy sợ rằng sẽ phán đoán sai. Còn có cái chết của anh họ, không phải Tần thị làm, vậy thì ai làm? Ta lo lắng có phải còn thế lực khác vì đấu thầu Cự Linh Thần mà lặng lẽ âm mưu ở thành Bất Khuyết hay không, ta muốn tự mình đi tìm hiểu tình huống một chút, nắm giữ chi tiết nhiều một chút, nhìn xem có thể tìm thấy manh mối hay không."
Đồng thời cũng là vì tẩy sạch hiềm nghi trên người.
Chu Mãn Siêu chắp tay suy nghĩ một lúc, chợt hỏi:
"Hung thủ là ai, chuyện này vẫn chưa ai làm rõ, bây giờ ngươi chạy đến, không sợ hay sao?"
Bành Hi nói:
"Hung thủ biết được sự việc tương quan đã gây sự chú ý cao độ từ phía quan phương của thành Bất Khuyết, hẳn là sẽ không lại dễ dàng manh động. Cũng thế, Lạc Thiên Hà bên kia sợ rằng cũng có nỗi lo này, ta đi hẳn là sẽ bị nhìn chằm chằm, nhìn con mồi này có thể dẫn dụ hung thủ ra ngoài hay không. Có Lạc Thiên Hà âm thầm chú ý cao độ, khả năng ta xảy ra chuyện không lớn lắm. Mà trước lúc ta xuất hành, vừa hay nhân duyên xảo hợp chiêu mộ được một cao thủ không tệ, có sự bảo hộ của gã ta, an toàn hẳn là không lo."
Chu Mãn Siêu đáp một tiếng, hỏi:
"Người nào?"
Bành Hi nói:
"Xa Mặc."
Chu Mãn Siêu có hơi ngoài ý muốn, hỏi tiếp:
"Kiếm Tiên đại danh đỉnh đỉnh trên bảng Du Hiệp?"
"Chính là hắn."
Bành Hi gật đầu, nói:
"Trên đường xảy ra chút chuyện, người được cứu đúng là gã ta, cho nên nợ ta một mạng."
Chu Mãn Siêu nói:
"Được rồi. Nếu ngươi đã muốn đi, vậy thì cứ đi thôi, vừa hay thi thể anh họ ngươi đang cần người đi lãnh về, mang về đây đi."
Bành Hi đáp ứng, nói:
"Vâng."
Điện thoại trên bàng bỗng vang lên, Chu Mãn Siêu đi đến bắt máy, hỏi:
"Chuyện gì?"
Không biết trong điện thoại nói cái gì, chỉ thấy khuôn mặt Chu Mãn Siêu đen lại, âm thanh mắng "Làm loạn", sau đó cúp điện thoại.
Bành Hi đang muốn hỏi chuyện gì làm cho sắc mặt gã đại biến, điện thoại di động của mình bỗng vang lên, xem xét chính là quản gia nhà mình gọi tới, bắt máy nghe một lúc liền biết vì sao Chu Mãn Siêu nổi giận.
Chu Mãn Ngọc - mẹ của hắn xảy ra chuyện, đi nhà dì trấn an, quả nhiên trấn an không thành, ngược lại còn bị chửi, hơn nữa bị chửi rất khó nghe.
Dì Chu Mãn Phương có vẻ như trách cái chết của con trai ở trên đầu em gái mình, tất cả oán hận đều phát tiết, trong lúc mắng chửi lại đột nhiên bắt lấy dao rọc giấy ở một bên đâm Chu Mãn Ngọc bị thương.
Nếu không phải hộ vệ bên cạnh phản ứng kịp thời, suýt chút nữa thì Chu Mãn Ngọc đã mất mạng, may mắn là hộ vệ giải cứu đúng lúc, chỉ quẹt một vệt máu trên cổ tay Chu Mãn Ngọc, khiến cho Chu Mãn Ngọc vô cùng sợ hãi nhưng cũng không đáng ngại, bây giờ đang được cứu chữa.
Bành Hi đặt điện thoại di động xuống, trầm mặc.
Chu Mãn Siêu thấy phản ứng hắn, đoán chừng hắn cũng đã biết, nói:
"May mắn không sao. Việc này đã qua coi như xong, đừng so đo với dì ngươi nữa."
Bành Hi nói:
"Ta có thể hiểu được cảm xúc của dì, cậu yên tâm."
Chính lúc này, bên ngoài có người gõ cửa tiến vào, nhìn thấy một nam tử rất trẻ mỉm cười đi đến.
Bành Hi khách khí gật đầu thăm hỏi với gã, một người mới tiến vào Chu thị chừng trăm năm đã được trọng dụng, tên là Mạnh Túc, là trợ lý của Chu Mãn Siêu, bây giờ chẳng khác gì là tâm phúc của cậu, hắn tự nhiên muốn biểu thị tôn kính.
"Hội trưởng, Phan hội trưởng đã đến, đã cho mời đến phòng khách."
Mạnh Túc thông báo một tiếng.
"Ùm."
Chu Mãn Siêu nói với Bành Hi:
"Chuyện trong nhà trước để xuống, cùng ta đi gặp khách."
Bành Hi gật đầu, bước theo sau gã.
Bên trong phòng tiếp khách, Chu Mãn Siêu và Phan Khánh chào hỏi thật vui, con gái Phan Khánh - Phan Lăng Nguyệt hộ tống một bên, Bành Hi và nàng gật đầu lên tiếng chào lẫn nhau.
Sau khi chủ khách ngồi xuống, Chu Mãn Siêu cho người ngoài lùi ra, hỏi:
"Tự mình đi một chuyến đến đây, sao thế, Lạc Thiên Hà muốn bắt Lăng Vân hay gì?"
Phan Khánh nói:
"Không có bằng chứng thì không đến nỗi bắt Lăng Vân, muốn để cho Lăng Vân đi thành Bất Khuyết phối hợp điều tra, Lăng Vân đã từng chọc giận lão một lần, ta nào dám để cho Lăng Vân lại dễ dàng rơi vào trên tay lão."
Chu Mãn Siêu nói:
"Rõ ràng có liên lụy đến bản án, không đi cũng không thích hợp đúng chứ? Nếu mà Công khai kháng cự, chỉ sợ thật muốn bị Lạc Thiên Hà tìm lý do trực tiếp bắt người."
Phan Khánh trả lời:
"Đi vẫn là phải đi. Bất quá ta đã tìm Mộc thành chủ, Mộc thành chủ sẽ lấy thái độ không nhân nhượng việc này, tự mình sai người mang Lăng Vân tiến đến hỗ trợ điều tra chuyện này."
Chu Mãn Siêu lập tức yên tâm, Phan Lăng Vân biết cụ thể kế hoạch, nếu thật bị cưỡng ép cạy mở miệng, vậy thì tất cả đều phí công, cháu ngoại của mình cũng chết một cách vô ích, có thành chủ thành Thiên Cổ tự mình cho người đi trông chừng, khả năng Lạc Thiên Hà muốn cưỡng ép không tuân quy tắc cắm tội cũng không lớn, có thể yên tâm.
Chu Mãn Siêu có chút không hiểu, nói:
"Vậy ngươi tự mình chạy tới là vì...?"
Phan Khánh nói:
"Khả năng kế hoạch xảy ra vấn đề, hiện tại không biết còn có thể tiếp tục hay không nữa..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.