Bì Hồng, một tên đầu xỏ trong thế lực ngầm của thành Bất Khuyết, gần một phần ba khu thành đều là phạm vi thế lực của y.
Người sống sót cũng không biết Bì Hồng cớ sao muốn cho người theo dõi Lâm Uyên, dù sao chính là sắp xếp bọn hắn tra hỏi Lâm Uyên.
Lâm Uyên lên tiếng hỏi tình huống về sau, cổ tay rung lên một cái, vòng tay trên cổ tay xoay tròn, một vật nho nhỏ hình mỏ neo kéo ra sợi tơ nhìn không thấy từ dưới đất lên, "Đinh" một tiếng nhập vào trong lỗ hổng của vòng tay, khiến cho toàn bộ vòng tay khôi phục như dáng vẻ ban đầu.
Vật hình neo lại như đầu mũi tên an tĩnh ở trên vòng tay, hóa thành một khối.
Thực chất Lâm Uyên cũng không biết vòng tay này là cái gì, sư phụ thần bí kia trước kia truyền công thụ pháp đưa cho hắn lễ vật, chỉ nói tên của nó là "Vô Vọng", ngụ ý người rơi vào trong vật này đừng có ý tưởng vọng động gì.
Trong đó có thể kéo ra sợi tơ dài dằng dặc, không hình, không màu, không ánh sáng, cực kỳ mảnh, pháp nhãn cũng khó lòng phát hiện.
Đồng thời nó cũng cực kỳ bền chắc, sáng tạo ra sợi tơ vô cùng sắc bén, có thể cắt vàng bạc đồng thau như cắt đậu hũ.
Đồ vật nhỏ này nhìn có vẻ bình thường, kì thực người không thông thao tác rất khó khống chế.
Bây giờ hắn đã rất ít sử dụng vật này, chỉ vì tu vi hiện tại bị phế gần nửa, dưới tình huống không biết sâu cạn của người đến, không muốn tuỳ tiện tiết lộ manh mối, sợ có người phát hiện, cho nên mới sử dụng vật này lần nữa.
Một cái áo choàng màu đen bay ra rơi xuống từ bên trong nhẫn chứa đồ, vừa vặn bám lấy toàn bộ cơ thể Lâm Uyên.
Một bộ vải màu xám nhạt rơi xuống, bọc lại toàn bộ đầu hắn, dưới sự thi pháp thì tự động buộc lại, vị trí con mắt và mũi miệng có chừa khe hở thông khí.
Lâm Uyên đưa tay bắt mũ liền áo phía sau áo choàng, khoác lên trên đầu, gần nửa khuôn mặt bị vành nón che lại, phân nửa gương mặt còn lại cũng lộ ra nét quỷ dị.
Gió bốn phía bỗng nhiên nổi lên, hai bộ thi thể cùng với lá cây cuốn tới hướng hắn, cánh tay trong lớp áo choàng chợt phất lên, nhấc lên gió thổi mạnh mẽ tạo cho người ta cảm giác đầy sức mạnh.
Bành! Một tiếng vang trầm, thi thể nổ tung thành bột mịn, hóa thành sương huyết che giấu trong mảnh đất này.
Lâm Uyên đi ra từ trong sương huyết, trên tay bóp người còn sống sót kia, phi tốc xuống núi.
Sau khi tìm được người theo dõi, hắn chui vào trong xe, lái xe mà đi...
Một tòa sơn động, trong nội thất, dáng người khôi ngô Bì Hồng đang ngồi chống một cái chân lên bàn hai mắt liếc nhìn sổ sách.
Phụ nhân xinh đẹp bên cạnh canh giữ một rương hạt châu nhỏ như gạo tản ra nhu hòa ánh sáng nhạt trước mặt, đưa tiền tài qua một cái sàng.
Cái sàng là một tấm ván có 1000 lỗ nhỏ, sàng hạt châu nhỏ như gạo trong rương, một chiếc thước vuông quét qua quét lại trên tấm sàng, hạt châu nhỏ như gạo còn lại ăn khớp đầy lỗ để chứa vừa lúc là 1000 châu, sau đó đổ vào trong túi tiền, dây thừng kéo một cái sết chặt miệng túi, vừa hay 1000 châu một túi.
Phụ nhân là lão bà của Bì Hồng, tên là Từ Bình.
Điện thoại di động của Bì Hồng kêu lên, y một tay buông sổ sách, lấy điện thoại di động ra kết nối, hỏi:
"Tình huống thế nào?"
Điện thoại đầu kia, nói:
"Lão đại, chúng ta đã bắt người lại."
Bì Hồng sững sờ, ném sổ sách, tức giận nói:
"Bảo các ngươi tra xét, bảo các ngươi nhìn chằm chằm, bảo các ngươi không nên đánh cỏ động rắn, ai bảo các ngươi bắt người hả?"
Từ Bình đang đếm tiền ngẩng đầu nhìn sang, cũng tạm dừng công việc trên tay.
Điện thoại đầu kia vang lên, nói:
"Lão đại, chúng ta không còn cách nào khác, tính cảnh giác của đối phương quá cao, đúng lúc bị hắn phát hiện, lại còn chủ động ra tay với chúng ta."
Bì Hồng cắn răng, nói:
"Hai người bọn họ đâu rồi? Đưa điện thoại cho Hắc Cẩu."
Điện thoại đầu kia, nói:
"Gã bị mục tiêu trọng thương, thương thế không nhẹ, khó có thể động đậy, ta cũng bị thụ thương. Lão đại, người muốn dẫn người tới hay không?"
Từ Bình chợt quay đầu nhìn về phía cửa ra vào, Bì Hồng cũng quay đầu nhìn sang, làm sao cảm giác thanh âm trò chuyện ngay ngoài cửa.
Cạch! Một nắm đấm phá nát cửa động, vòng tay trên cổ tay bắn ra một đầu mũi tên, nhanh chóng chạy vòng ở trong phòng.
Hai vợ chồng phản ứng rất nhanh nhưng đã chậm, các loại đồ vật trong phòng vỡ vụn liên miên, trên mặt đất vẩy xuống đầy hạt châu nhỏ như gạo.
Trong phòng tĩnh lặng, cánh cửa vỡ nát che thân hình Lâm Uyên dưới áo choàng đi vào, chậm rãi giẫm lên một chỗ hạt châu đứng ở trước mặt hai người, thấy không rõ khuôn mặt, cho người ta cảm giác quỷ dị thật sâu.
Hai vợ chồng đã biết siết thành một cụm, khắp nơi trên người đều là vệt máu, muốn giãy dụa nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Người nào?"
Bì Hồng quát lên.
Lâm Uyên cầm lấy cuống họng, nói:
"Không cần hô, bên ngoài không ai đáp lại đâu. Nói đi, ai bảo các ngươi tra xét Lâm Uyên?"
Hai vợ chồng ở cùng một chỗ nhìn nhau, Bì Hồng nói với giọng căm hận:
"Ta không hiểu ngươi đang nói gì."
Lâm Uyên đáp:
"Ta không có kiên nhẫn chơi với các ngươi, nhi tử của các ngươi đang ở trên tay ta."
Hai vợ chồng giật nảy cả mình, Bì Hồng trầm giọng nói:
"Không có khả năng!"
Con của bọn hắn không có ở thành Bất Khuyết, chỉ bằng tính chất công việc của hai người, sớm đã sắp xếp cho nhi tử ở một địa phương bí mật khác, ngay cả vợ chồng bọn hắn cũng chưa từng gặp mặt.
Lâm Uyên lấy điện thoại ra, có vẻ như bấm một cái dãy số, không biết đang trò chuyện với ai, nói:
"Làm thịt thằng oắt con kia đi."
Lời này vừa nói ra, Bì Hồng trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Uyên, hô hấp dồn dập.
Từ Bình càng khiếp sợ thất sắc, vội vàng hô:
"Không được! Ta nói."
Lâm Uyên lại nói:
"Tạm hoãn, chờ thông báo của ta."
Dứt lời, hắn lấy lại điện thoại di động, không cho thương lượng bất luận cái gì.
Không có con tin nào cả, hắn chỉ biết hai vợ chồng này có một đứa con trai, bất quá không biết ở nơi nào...
Chờ một chút, trong phòng một âm thanh “oanh” vang lên, một cỗ khói bụi từ cửa ra vào tuôn ra, còn có hạt châu nhỏ như gạo lộn xộn bắn ra.
Lâm Uyên mặc áo choàng đi ra từ trong bụi mù, sau lưng kéo theo một sợi dây xích, phía đuôi xích là một đôi nam nữ, trực tiếp kéo lê lết trên mặt đất.
Bên tường hành lang, người còn sống sót kia toàn thân vô lực dựa vào tường, kinh hồn khiếp vía nhìn một màn này.
Lâm Uyên bước qua bỗng nhiên tung ra một chưởng, nhấn cả đầu gã ta lún vào trong bức tường, một đoàn máu tuôn ra ngoài.
Người còn sống sót không còn may mắn sống sót, tứ chi hơi run rẩy một lúc, thân thể chưa từng ngã xuống giống như bị đính vào trên tường, trên tường lan ra một đóa hoa máu.
Trên đường đi, hai vợ chồng bị kéo đi thỉnh thoảng nhìn thấy từng bãi từng bãi vết máu xuất hiện trong tầm mắt, trong vết máu còn có thi thể bị mổ ra không biết lúc nào.
Hai vợ chồng có thể đoán những thứ này được tạo thành từ đâu, cũng tưởng tượng ra vì sao thủ vệ bên ngoài không có ai báo động, mặc cho đối phương đột kích thẳng đến chỗ bọn họ.
Bởi vì nhận thức được sự lợi hại của đồ vật vô hình vô ảnh quỷ dị kia, một khi thi triển thì gần như không biết nó đến gần lúc nào, dẫn đến hai vợ chồng bọn họ muốn trốn vào mật đạo thoát thân cũng không kịp, ngay lập tức lọt lưới.
Chỉ có một người, không một tiếng động xuyên qua từng lớp thủ vệ, tùy tiện bắt vợ chồng bọn hắn lại, lại còn giết người thảm sát không nhìn tiên luật ở thành Bất Khuyết.
Hai vợ chồng bất an trong lòng thầm suy đoán, người này rốt cuộc là ai, từ lúc nào thành Bất Khuyết có nhân vật như vậy?
Hai người có hơi hối hận, Tần thị chính là Tần thị, không phải ai trong thành Bất Khuyết cũng có thể trêu chọc, hối hận chính mình không nên nhằm vào người Tần thị.
Hai người gần như khẳng định người này thuộc Tần thị, cảm thấy cũng chỉ có thế lực ngầm của Tần thị trong thành Bất Khuyết mới dám làm như thế.
Một đường có mười mạng người máu me be bét, Lâm Uyên kéo lấy hai vợ chồng rời đi.
...
Trên đồi núi nhỏ, một tòa đình viện, một chiếc xe vờn quanh lên núi.
Cửa mở, chiếc xe tiến vào, đậu trong bãi ngừng.
Tào Lộ Bình để đầu trần chờ đón, bước nhanh về phía trước, mở cửa xe ra, hơi cúi đầu đối với quản gia Bạch Sơn Báo của Tần phủ chui ra từ trong xe, cười bồi nói:
"Báo gia, ngọn gió nào đưa ngài đến vậy."
Bạch Sơn Báo nhìn chung quanh, nói:
"Ngươi không đến thăm ta, ta không thể làm gì hơn là đến tiếp Tào gia ngươi."
Tào Lộ Bình bày ra một bộ dáng xấu hổ, nói:
"Xem ngài lời nói này, vãn bối không chịu nổi. Xin mời, mời vào bên trong."
Cung cung kính kính, gã ta đưa tay mời vào trong phòng ngồi.
Bạch Sơn Báo chắp tay bước đi, Tào Lộ Bình bên cạnh không ngừng đưa tay dẫn dắt một đường phía trước.
Chủ khách đi vào ngồi xuống, dâng lên trà ngon, Tào Lộ Bình tự mình tiếp dâng chén trà tới cho Bạch Sơn Báo.
Bạch Sơn Báo một tay tiếp lấy, đặt xuống một bên trên bàn trà, nhìn một chút trong phòng những người khác đứng trang nghiêm, lạnh nhạt nói:
"Là không yên lòng ta hay sao, cần phải nhiều người nhìn như vậy à?"
"Làm gì có chuyện đó, bọn hắn làm việc theo thói quen mà thôi."
Tào Lộ Bình giải thích một chút, sau đó phất tay ra hiệu, những người khác trong phòng lập tức lui ra ngoài.
Bạch Sơn Báo gõ gõ bàn trà, ra hiệu cho gã ta ngồi xuống nói chuyện.