Tiền Nhiệm Vô Song

Chương 55: Có thể nhờ ngươi một chuyện không (1)?




Hắn ta lại cúi đầu nhìn về mấy tấm ảnh chụp trên tay, đây đều là Ngũ Vi chụp ảnh trong lúc La Khang An không chú ý, cung cấp toàn bộ khung cảnh trong nhà La Khang An cho bên này, bởi vì bên này cần vài tin tức tình báo để làm ra phán đoán.
"Cô gái này là tiên tử nào vậy?"
Triệu Nguyên Thần cầm một tấm ảnh tới gần, phát hiện một nữ nhân trên poster dán tường.
Tào Lộ Bình nói:
"Vâng, nàng tên là Tuyết Lan, là một tiên tử rất có danh tiếng, nổi danh dựa vào phong cách ăn mặc hở hang. Dựa theo lời nói của Ngũ Vi, La Khang An có vẻ như rất yêu thích vị này."
Triệu Nguyên Thần có chút ngoài ý muốn, nói:
"Loại người thế này mà lại dán poster một vị vũ ca trên tường phòng nhà mình, xem ra đúng thật là ưa thích."
Chính lúc này, ánh mắt hai người cùng nhau hướng về phía dưới lầu, phát hiện có người đang đến, Phan Lăng Vân đang dẫn theo mấy tên tùy tùng đi tới.
Dưới sự kiên trì thuyết phục của Phan Lăng Vân, phụ thân nàng - Phan Khánh đã đồng ý cho nàng ta ở lại thành Bất Khuyết.
Triệu Nguyên Thần mỉm cười, quay người rời đi cửa sổ, bước tới bậc thang ở đầu phòng.
Tào Lộ Bình rất tự giác, yên lặng né tránh.
Phan Lăng Vân vẫn là cách ăn mặc tomboy leo lên lầu các, gương mặt đã khôi phục bình thường, bất quá Triệu Nguyên Thần nghĩ tới dáng vẻ vị này bị đánh thành đầu heo, lập tức không nhịn được cười.
Đón khách, mời ngồi, hai người song song ngồi xuống đối diện nhau.
Phan Lăng Vân lộ ra thần sắc lạnh lùng không ít, nàng ta vừa ngồi xuống thì đi thẳng vào vấn đề, hỏi:
"Chu thị đã thông báo cho ngươi chưa?"
Triệu Nguyên Thần gật đầu, nói:
"Ừm, ta đã nhận được thông báo, bảo rằng hợp tác với ngươi. Ngươi đã chuẩn bị làm thế nào chưa?"
Chu thị và Phan thị đều rất nổi nóng với thái độ không thức thời của Tần thị, bất quá bọn họ thấy thái độ của Lạc Thiên Hà làm chỗ dựa phía sau cho Tần thị, cho nênPhan thị và Chu thị không dám hành động thiếu suy nghĩ trên bề mặt thành Bất Khuyết, có chút không thể làm gì Tần thị, từ đó quyết định hợp lực cùng nhau đàn áp Tần thị.
Phan Lăng Vân nói:
"Tần thị không muốn đặt trứng gà trong giỏ xách, từ thời Tần Đạo Biên muốn khuếch trương, kết quả bị hai nhà chúng ta đàn áp trên việc khai thác mua bán khoáng thạch. Bây giờ Tần thị bày ra thái độ này, chúng ta còn có lựa chọn khác sao? Coi như hai nhà chúng ta không thành công đấu thầu, cũng không thể cho Tần thị thành công, một khi mặc cho Tần thị thuận lợi khuếch trương, từ đó sẽ chèn ép chúng ta trên bản đồ lợi ích ở Côn Quảng Tiên Vực, chúng ta nhất định phải phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, bóp chết mầm mống này."
Triệu Nguyên Thần nói:
"Đạo lý không cần ngươi nhiều lời, vấn đề là Tần thị kinh doanh nhiều năm ở thành Bất Khuyết, cây lớn đã cắm rễ sâu, lại có chỗ dựa là Lạc Thiên Hà, ta không tin ngươi không có phát giác được Lạc Thiên Hà bên kia đang nhìn chằm chằm chúng ta, chỉ sợ ra tay ở chỗ này không tốt, ngươi và ta đảm đương không nổi chuyện xảy ra trên địa bàn của Tần thị, đổi một ai khác trong nhà đến cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, muốn ra tay cũng chỉ còn ở trên địa phương đấu thầu."
Phan Lăng Vân nói:
"Gửi gắm hy vọng vào giai đoạn cuối, nhất định phải đợi đến lúc đó mới có thể ra tay, vậy thì ta tới nơi này làm gì nữa?"
Triệu Nguyên Thần hỏi:
"Ngươi có cao kiến gì khác sao?"
Phan Lăng Vân lấy ra một tấm hình, đẩy tới trước mặt hắn ta.
Triệu Nguyên Thần chộp lấy tấm hình nhìn một cái, phát hiện là ảnh chụp của La Khang An, nghe được Phan Lăng Vân nói ra:
"Tên này gọi là La Khang An, nghe nói xuất thân là Thần Vệ ở Tiên Đô, ta đã cho người đi tra hỏi thâm sâu của đối phương. La Khang An này hẳn là người sẽ đại biểu Tần thị tham gia đấu thầu, có thể động một chút tay chân với y."
"Y? Xuống tay với y á?"
Triệu Nguyên Thần cười lạnh một tiếng, nói:
"Tên khốn đó đã dấn thân vào loại chuyện này, thế mà còn dám chạy tán loạn khắp nơi, chỉ bằng sự tự tin này, ngươi có biết y là ai không? Muốn động tay chân với y, chỉ sợ ngươi phải cân nhắc chính mình có năng lực này hay không, không có niềm tin tuyệt đối thì tốt nhất đừng làm loạn."
Phan Lăng Vân nghe được ý tứ rõ ràng, đối phương hình như nắm bắt được vài tình huống mà mình chưa biết.
Cũng đúng, nàng ta đã xảy ra chút chuyện nên làm chậm trễ không ít thời gian, hoàn toàn chính xác có phần hỏng việc, lúc này nói thẳng:
"Đấu thầu sắp bắt đầu rồi, chúng ta không có nhiều thời gian, thẳng thắn luôn đi, ngươi nắm giữ bao nhiêu tình huống của Tần thị, chúng ta trao đổi tin tức cùng bàn đối sách."
Triệu Nguyên Thần nhận được thông tri từ trong nhà, bảo hắn ta hợp sức với nữ nhân này, đồng thời không được giấu diếm gì với nàng ta, cho nên thuận tay ném tới mấy tấm ảnh chụp, giới thiệu tình huống một chút.
Phan Lăng Vân nghe xong thì giật mình không nhẹ, nói:
"La Khang An này từng trọng thương Bá Vương?"
Đối với loại thương gia như bọn hắn, mười ba Thiên Ma chính là cự đầu Ma Đạo, vương giả trong ma đầu, từ trên chuyện chỉ huy quân ma tiến đánh Tiên Đô đã có thể thấy chân thực. loại Ma Vương như Bá Vương này, bọn họ tuyệt đối không dám trêu chọc, cũng không thể trêu vào, trốn tránh mới là thượng sách. Mà La Khang An này lại dám giao thủ với Bá Vương, còn trọng thương Bá Vương, chuyện này quả thực làm cho nàng ta khiếp sợ, thật không nghĩ tới Tần Nghi dám mời người như vậy đến đấu thầu.
Triệu Nguyên Thần gật đầu, đúng như phán đoán của Tào Lộ Bình, nói:
"Người bình thường nào có ai dám nói lung tung loại sự tình này, hẳn là không giả."
Phan Lăng Vân âm thầm cắn răng, nói:
"Tần Nghi giấu Cự Linh Thần trong Thần Vệ Doanh của thành Bất Khuyết, sau đó còn chiêu mộ loại người như vậy, xem ra thật đúng là làm đủ chuẩn bị, nhất định phải được! Càng là như vậy, chúng ta càng không thể cho nàng toại nguyện."
Đối với Tần Nghi, có thể nói là nàng ta hận đến nghiến răng.
Triệu Nguyên Thần có thể hiểu được cảm xúc của nàng ta, đoán chừng nữ nhân này nếm trải tai họa ngồi tù vô cùng nhục nhã, không rửa nhục thì khó lòng nuốt trôi cục tức kia.
Lý giải về lý giải, thế nhưng cũng thật bất đắc dĩ, nói:
"Muốn ra tay, đơn giản có ba khả năng, hoặc là ra tay với Cự Linh Thần tham gia đấu thầu của Tần thị, hoặc là ra tay với người tham gia đấu thầu của đối phương, hoặc là trực tiếp phát động công kích với Tần thị, giải quyết vấn đề từ trên căn bản.
Có ai ngờ được Tần thị giữ kín bí mật, ngay thời khắc sống còn nhúng một tay, nữ nhân Tần Nghi kia thật sự có đủ âm hiểm, chúng ta phản ứng trong lúc vội vàng đã không còn kịp. Bên cạnh cha con Tần thị có hộ vệ nghiêm mật, muốn cưỡng ép ra tay với bọn họ là không có khả năng, trừ phi xuất động lượng lớn nhân thủ cường công, chúng ta dám làm vậy trong thành Bất Khuyết sao? Thái độ của Lạc Thiên Hà vẫn còn bày ngay đó.
Xuống tay với Cự Linh Thần cũng quá sức, chúng ta căn bản thẩm thấu không vào được Thần Vệ doanh, chứ đừng nói gì là làm tay chân. Bây giờ xuất hiện thêm một cái La Khang An, không nói khó lòng ra tay, coi như chúng ta thành công thì Tần Nghi cũng có khả năng tìm người khác thay thế. La Khang An này không chút kiêng kỵ xông xáo sàn đêm, ta cảm giác có vẻ như Tần Nghi cố ý cho chúng ta chui vào lưới? Kết cục chuyện này, sợ rằng cũng không phải đơn giản như tai họa ngồi tù đâu."
Nhắc đến tai họa ngồi tù, Phan Lăng Vân có chút tức giận, nói:
"Cái này không được, cái kia cũng không được, Chu gia phái ngươi tới làm gì?"
Triệu Nguyên Thần đáp:
"Ngươi nổi giận với ta cũng vô dụng. Ta chỉ là bày rõ ràng tình huống trước mắt, chỉ cần ngươi còn có tỉnh táo thì nên hiểu rõ, bây giờ xác thực không thích hợp ra tay trong thành Bất Khuyết, ngươi đã chọc Lạc Thiên Hà một lần, nếu như lại gây thêm chuyện, hai nhà chúng ta đều không gánh vác nổi.
Ngươi có tin hay không, chỉ cần Tần thị xảy ra chuyện, Lạc Thiên Hà khẳng định sẽ nghi ngờ chúng ta làm, mặc cho không có chứng cứ nhưng vẫn có khả năng bắt trước tính sau, đến lúc đó từ không có chứng cứ thành có đầy đủ vật chứng. Ngươi nhất quyết muốn gây chuyện, vậy thì vui lòng nhắc ta trước một tiếng, chờ đến lúc ta rời khỏi thành Bất Khuyết, sau đó ngươi muốn làm gì thì làm. Ta nói này Tam tiểu thư, Phan hội trưởng đã cho ngươi ở lại, chắc hẳn cũng có nhắc nhở ngươi không được làm chuyện ngu ngốc đúng chứ?"
Nói đến lời nhắc nhở của phụ thân, trong nháy mắt Phan Lăng Vân hoàn toàn tỉnh táo hẳn lên, nàng ta có thể làm cho Nhị tỷ trở về, có thể làm cho bản thân ở lại, đồng thời liên tục cam đoan với phụ thân, lúc này mới đạt được một cơ hội rửa nhục.
Nàng ta đảo ánh mắt qua các ảnh chụp trên bàn, chợt khẽ giật mình giống như nghĩ tới điều gì, đưa tay gõ gõ lên trên ảnh chụp, hỏi:
"La Khang An này háo sắc lắm à?"
Triệu Nguyên Thần nói:
"Cũng không kém bao nhiêu, nghe nói y chưa tới được mấy ngày, đã liên tục mang nữ nhân từ sàn đêm về nhà âu yếm."
Phan Lăng Vân nói:
"Nghe nói? Đến lúc này rồi, đấu thầu đã chuẩn bị khai màn, ngươi còn muốn lập lờ nước đôi với ta?"
Đầu ngón tay của nàng ta ấn trên tấm poster dán tường trong tấm hình, nói:
"Tuyết Lan này, ngươi điều tra thêm rồi xác nhận cho ta, La Khang An có phải thật sự cảm thấy hứng thú với nữ nhân này hay không. Ta muốn ngươi đưa ra một cái kết quả tuyệt đối chính xác!"
Lời này khiến Triệu Nguyên Thần nghe có chút không thoải mái, nhíu mày nói:
"Phan Lăng Vân, quan hệ của chúng ta là hợp tác bình đẳng, ta không phải nghe ngươi phân công."
Phan Lăng Vân gõ gõ ảnh chụp lần nữa, nói:
"Họ Triệu, trước mắt có một cái cơ hội động tay chân trên Cự Linh Thần đấu thầu của Tần thị, ngươi có muốn làm hay là không?"
Có cơ hội? Triệu Nguyên Thần sửng sốt một chút, nghi hoặc nói:
"Chúng ta căn bản không thể trà trộn vào Thần Vệ doanh... Ngươi đang muốn dùng mỹ nhân kế xúi giục La Khang An này? Chưa nói đến việc có tác dụng hay không, ta dám cam đoan mỗi người tiếp xúc với La Khang An đều dưới sự quan sát của Tần thị, đối phương vẫn luôn nhìn chằm chằm, mỹ nhân kế chưa chắc có được hiệu quả gì."
Phan Lăng Vân nói:
"Ta tự có biện pháp của ta, ngươi nắm chắc thời gian xác nhận tình huống là được, sau đó ngươi sẽ tự nhiên biết là chuyện gì xảy ra."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.