Tiền Nhiệm Vô Song

Chương 47: Giám sát(1)!




Nói cách khác, y muốn chuyển Gia Cát Man ra bên ngoài, ít nhất phải thuê một chỗ ở cho đối phương, hơn nữa không thể lộ ra hẹp hòi, tìm một căn phòng thật tốt mới được.
Lâm Uyên tùy tiện đưa ra ý kiến, nói:
"Tiền lương của ngươi cũng không thấp, không cần phải tính chi li số tiền này, ta nhìn thấy ngươi rất tình nguyện nện tiền cho nữ nhân. Nếu cảm thấy không phù hợp, cứ việc nói trực tiếp với đối phương không được sao."
Hắn nghe được từ trong miệng La Khang An, Tần Nghi trả lương 100.000 châu cho y, ở Tiên Đô cũng tính là tiền lương rất cao, hơn nữa nơi này là thành Bất Khuyết.
La Khang An nằm trên ghế, khoát tay nói:
"Ngươi đừng nói, nữ nhân này rất phù hợp với khẩu vị của ta, tạm thời vẫn chưa chán."
Nếu là tự rước lấy, Lâm Uyên cũng lười nhác nói thêm, lấy cớ hôm qua nghỉ ngơi chưa tốt, đuổi La Khang An ra ngoài, đồng thời bảo y trước khi tan việc không nên quấy rầy.
Khóa cửa trái, trong phòng an tĩnh, hắn dự định tĩnh tâm tu luyện, nhưng trước tiên kiểm tra cẩn thận toàn bộ góc chết trong phòng một lần, sau đó đi đến cửa sổ kéo màn lại, trong lúc vô tình ánh mắt nhìn thấy một quả trái cây nằm nghiêng về phía trên, thông qua cửa sổ trái cây kia nhìn thấy đỉnh chóp trong phòng trang trí hình như có chút quen mắt.
Quan sát vị trí trái cây kia một lúc, hắn lại nhìn cành là phía ngoài, nhắm mắt tưởng tượng một hồi, có chút không dám xác nhận căn phòng kia có phải là của Tần Nghi hay không.
Kéo màn cửa lên, đồng thời kéo ra tất cả màn phía trước cửa sổ, trong phòng trở nên tối hơn hẳn, sau đó hắn đi đến một chỗ trống trãi ngồi xuống, chậm rãi nhắm mắt lại, tiến vào trong trạng thái tu luyện...
Đợi đến lức La Khang An lại đến gõ cửa, đã đến giờ tan sở, y lại nhiệt tình mời đi chơi lần nữa.
Một người đi chơi không đủ vui, cho nên y đã coi Lâm Uyên trở thành bạn chơi cùng.
Nhưng vì chuyện của Quan Tiểu Thanh, Lâm Uyên đáp ứng điều kiện của Tần Nghi, lại không thể nói mình muốn làm gì với La Khang An, cho nên lấy cớ có việc từ chối.
Lâm Uyên đuổi được La Khang An, đi đến phía trước một cửa sổ, kéo màn cửa ra, một lần nữa đưa mắt nhìn về vị trí quả trái cây nằm nghiêng phía trên, trở tay một cái hút tới hai cái chén, chất chồng lên cùng một chỗ, sau đó đặt một bên trên bàn nhỏ, lúc này mới quay người đi ra cửa.
Vào lúc hắn đi đến phòng trợ lý, đám người Quan Tiểu Thanh đã tan việc, hắn cũng bị hộ vệ của Tần Nghi hiện thân ngăn cản.
Bên ngoài không có người cản khách tra hỏi thân phận, những hộ vệ này tự nhiên cần phải ra mặt.
Bạch Linh Lung nghe tiếng lộ diện, lập tức lên tiếng chào, hộ vệ mới thả cho Lâm Uyên tiến vào.
Bạch Linh Lung ngồi bận bịu công việc sau bàn làm việc của mình, sau đó ra hiệu một chút với Lâm Uyên, chỉ chỉ công cụ quét dọn đặt ở góc tường, ra hiệu cho hắn đi vào.
Chờ đến lúc Lâm Uyên cầm vật đi vào, Bạch Linh Lung lắc đầu cười khổ.
Tiến vào văn phòng của Tần Nghi nhưng không thấy người, Lâm Uyên nghiêng tai nghe chút, phát hiện phía trên có tiếng nước chảy róc rách, đoán chừng đối phương đang tắm.
Hai bên giá sách được kéo ra, vẫn chưa đóng lại, ánh mắt Lâm Uyên khựng lại, nhìn thấy một bộ y phục ném trên mặt đất.
Căn cứ theo lúc sáng chạm mặt, hắn có thể xác định đây là áo ngoài của Tần Nghi.
Lâm Uyên nghe được tiếng nước vẫn chảy như cũ, nhìn chung quanh một lần, đầu tiên là tiến lên nhặt cái áo, sau đó khoác lên thành ghế của Tần Nghi, tiếp đó chậm rãi tiến đến bên cạnh cửa sổ, liếc mắt nhìn nghiêng xuống cửa sổ phía dưới thấy hai cái chén chồng lên ở trên bàn nhỏ.
Xác nhận nghi ngờ của mình, quả nhiên trước đó nhìn thấy chính là văn phòng của Tần Nghi.
Mà Tần Nghi trên lầu đứng bên cạnh dòng nước chảy ào ào, cũng không có tắm rửa, bất quá mặc rất mát mẻ, trên người chỉ còn lại bộ đồ lót, ôm cánh tay đứng trước một màn sáng.
Trong màn sáng hiện ra tình hình văn phòng phía dưới, mỗi một động tác của Lâm Uyên đều lọt vào mắt nàng.
Đợi đến lúc Lâm Uyên bắt đầu quét dọn, nàng mới đóng lại màn sáng, cởi sạch y phục trên người, bước vào màn nước tắm rửa.
Chỉ đơn giản là cọ rửa một chút, đổi một bộ y phục khác, sau đó mang dép bước xuống.
Tần Nghi đi đến phía trước bàn làm việc, cầm lấy quần áo ném về phía Lâm Uyên đang lau bàn trà.
Lâm Uyên nhìn cũng chưa từng nhìn, cầm lấy trên tây về sau, quay đầu nhìn về phía nàng.
Tần Nghi ngồi xuống ghế, đốt điếu thuốc nói:
"Ngươi không cần giặt quần áo, gom lại một chỗ là được rồi, ngày mai Tôn tỷ sẽ đến lấy."
Lâm Uyên đành phải cầm quần áo đặt ở một bên, tiếp tục quét dọn.
Đợi hắn tiến vào phòng trong mới phát hiện trên mặt đất còn có quần của Tần Nghi, trên bậc thang còn có đồ lót, nhìn tình cảnh này, người nào đó là vừa đi vừa thoát y rồi.
Nhặt lên từng món quần áo.
Đợi hắn thu thập đến trên lầu, Tần Nghi kéo ra một ngăn của bàn làm việc, lấy ra một cái bát kim loại đặt trên mặt bàn, nhấn xuống cái nút, một loạt hình ảnh nhỏ bắn ra, chính là tình hình phía trên lầu.
Lâm Uyên cầm lấy mấy bộ y phục trên tay, nhìn thấy trên mặt đất vẫn còn hai món đồ lót, cặp mắt rõ ràng có hơi trợn tròn, vất vả xoay người muốn đụng tay, bất giác dừng lại rồi lùi về, cứ như vậy lặp đi lặp lại, dường như không biết nên xử lý như thế nào.
Dáng vẻ khó xử chết người này, khiến cho Tần Nghi lấy một tay che miệng của mình, thân thể cười run rẩy, lại dùng một tay che kín bụng, dường như cười đến mức đau bụng, cười đến chính mình ăn không tiêu.
Sau cùng Lâm Uyên nhanh chóng nhặt lên hai món đồ lót, đưa vào trong đóng đồ trên tay rồi cuộn lại, cảm giác như vừa giải quyết một cái vấn đề khó khăn không nhỏ, thật bất đắc dĩ thở dài.
Theo hắn thấy, Tần Nghi rõ ràng đang cố ý nhục nhã mình.
Đối với chuyện này, hắn cũng không muốn so đo cái gì với Tần Nghi, chuyện năm đó hắn thật sự thấy hổ thẹn, nói khó nghe chút chính là lừa tiền lừa sắc, bởi vậy Tần Nghi vô luận oán hận như thế nào, hắn đều có thể cảm thông.
Tần Nghi dần dần ngưng cười rồi từ từ dựa vào thành ghế, răng ngà cắn môi, thần sắc có chút phức tạp nhìn người trong màn sáng tiếp tục quét dọn.
Tiếng đập cửa lên, Tần Nghi cấp tốc lấy lại tinh thần, sau đó đóng màn sáng, đặt lại đồ vật vào trong ngăn bàn, mới lên tiếng nói:
"Vào đi."
Bạch Linh Lung tiến đến, nhận được xác nhận về sau, cũng cho người đưa thức ăn vào.
Thức ăn được bày chỉnh tề xong, nhân viên đưa thức ăn yên lặng rời đi.
Không có người ngoài, Bạch Linh Lung nằm sấp trên bàn, nhẹ giọng hỏi người đối diện:
"Người đâu?"
Tần Nghi chỉ chỉ trên lầu.
Bạch Linh Lung nghiêng tai lắng nghe.
Tần Nghi chợt nghĩ đến cái gì, đứng dậy rồi đi tới trước cửa sổ.
Nàng nhớ Lâm Uyên vừa vào đã có một vài động tác lén lút, không biết nhìn cái gì ở chỗ này.
Đợi đến lúc nàng nhìn về phía nghiêng xuống phía dưới, ánh mắt ngừng lại ở chén chất chồng đặt trên cái bàn nhỏ trong nháy mắt, dưới tình huống bình thường, có ai lại bày trí như thế.
Nàng ngẫm lại bộ dáng lén lút của Lâm Uyên, rốt cuộc hiểu ra Lâm Uyên đã phát hiện, không khỏi nói thầm một tiếng:
"Tính cảnh giác vẫn rất cao."
Cũng ý thức được, đối phương đã phát giác chuyện này, phỏng đoán nàng muốn thấy được cái gì cũng rất khó.
"Linh Lung."
Tần Nghi kêu một tiếng.
Bạch Linh Lung bước tới, hỏi:
"Thế nào?"
Tần Nghi chỉ chỉ quả trái cây nằm nghiêng phía dưới, sau đó ghé sát vào tai cô nàng, thấp giọng nói:
"Cho người lắp đặt máy giám sát trong phòng của hắn, ta muốn xem ngày thường hắn làm những gì."
"A?"
Bạch Linh Lung khẽ giật mình, quay đầu nhìn về phương hướng giá sách, nhỏ giọng trả lời:
"Tiểu Nghi, ngươi định làm gì, không phải như vậy là quá mức sao?"
Tần Nghi đáp:
"Dù sao cách xa nhiều năm như vậy, cho nên muốn tìm hiểu một chút, hoặc xem như biện pháp rút ngắn khoảng cách đi. Không có việc gì, đêm nay cho người chuẩn bị tốt đi."
"..."
Bạch Linh Lung im lặng, đã không cho phép nữ nhân khác chen vào, lại còn muốn giám sát, cô nàng không biết có nên nói là dục vọng khống chế của Tần Nghi quá mạnh hay không.
Lúc này, tiếng bước chân xuống lầu vang lên.
Lâm Uyên cầm theo công cụ quét dọn đi ra, thông báo một tiếng, nói:
"Đã quét dọn xong."
Nói xong, hắn lập tức muốn rời khỏi.
"Chờ một chút."
Tần Nghi gọi hắn lại, Lâm Uyên quay đầu, không biết nữ nhân này còn muốn làm gì.
Bạch Linh Lung nhìn hắn với ánh mắt đồng tình, trong lòng cô nàng thật sự có mấy phần đồng tình.
Trước đó cô nàng còn cho rằng Lâm Uyên muốn trèo cao, hiện giờ mới phát hiện Lâm Uyên trêu chọc loại nữ nhân gần như có bệnh giống với Tiểu Nghi, chỉ sợ đời này đừng mong sống yên ổn.
Quan trọng là Tần Nghi không phải nữ nhân bình thường, năng lực rất mạnh, thế lực trong tay cũng rất đáng sợ, hoàn toàn có khả năng khống chế mấy vị này!
Nàng rất muốn hỏi Lâm Uyên, năm đó ngươi trêu chọc nàng làm gì?
Tần Nghi tiến vào nhà ăn nhỏ phía sau giá sách, ngồi xuống, chỉ chỉ các thức ăn ngon trên bàn, nói:
"Một mình ta không thể dùng hết, cùng nhau ăn một chút đi."
Nàng cũng nghĩ thuận tiện hỏi thêm chút chuyện, ví dụ như chuyện cô gái gia đình lớn ở Tiên Đô.
Lâm Uyên đáp:
"Không cần, không có việc gì thì ta đi trước."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.