Tiền Nhiệm Vô Song

Chương 35: Lạc thiên hà tức giận (1)




Câu Tinh, tùy tùng thân cận của Phan Lăng Vân, không ngừng đi tới đi lui bên ngoài hành lang phòng khách, sau đó dừng bước ở bên cửa một căn phòng, nghiêng tai lắng nghe.
"Những người Phan Thị kia vẫn còn đang chờ hội trưởng sao?"
"Vẫn còn chờ kia kìa."
"Chẳng lẽ hội trưởng cố ý cho bọn hắn leo cây hai gì?"
"Đừng nói nhảm, hội trưởng đích thực là có việc, còn đang tiếp khách trong căn phòng ở chỗ ngoặt bên kia còn gì."
"Không biết loại khách nào, đáng giá cho người Phan thị chờ lâu như vậy?"
"Không biết, muốn hợp tác với Tần thị cũng không phải chỉ có mỗi Phan thị, nghe nói Chu thị cũng tới thành Bất Khuyết, không biết có phải họ hay không, có thể làm cho hội trưởng bỏ mặc nhóm người Phan thị, người gặp mặt nói chuyện với hội trưởng chắc hẳn có thân phận lẫn địa vị không thấp hơn Phan thị?"
Câu Tinh đứng ngoài cửa nghe cuộc trò chuyện bên trong, đưa mắt nhìn vào khe cửa chưa khép, phát hiện hai cô nương đang chuẩn bị đĩa trái cây.
Câu Tinh nhẹ nhàng đi qua, đưa mắt nhìn sang góc rẽ của hành lang, quả nhiên nhìn thấy mấy tên hộ vệ của Tần Nhi đang trấn chữ cửa căn phòng cuối cùng, chứng minh Tần Nghi đích xác đang ở trong đấy.
Sự xuất hiện của hắn ta lập tức dẫn đến chú ý của hộ vệ, Câu Tinh giả bộ bày ra dáng vẻ đi dạo, quay người lại tản bộ trở về.
Câu Tinh tránh đi ánh mắt của hộ vệ, lập tức bước nhanh chân trở về phòng khách.
Phan Lăng Vân đang ôm cánh tay đứng trước cửa sổ trong phòng, chờ đợi không sai biệt lắm đã được hai tiếng đồng hồ, kết quả vẫn chưa gặp mặt Tần Nghi, trong lòng đã nổi lên cơn giận, cảm giác đối phương đang nâng mặt mũi với mình.
"Tiểu thư..."
Câu Tinh bước đến bên người nàng ta, nhỏ giọng báo cáo câu chuyện nghe lén vừa rồi.
Phan Lăng Vân bỗng nhiên thu tay, nói:
"Đang thảo luận với đám người Chu thị? Chẳng lẽ Triệu Nguyên Thần đã tới trước?"
Câu Tinh đáp:
"Chắc không phải là Chu thị, người của chúng ta vẫn đang xem chừng Triệu Nguyên Thần, đối phương vẫn ở tại chỗ, một khi lộ diện thì ta sẽ nhận được thông báo. Cụ thể vẫn chưa rõ là ai, ngoài căn phòng kia có hộ vệ của Tần Nghi, ta không tiện đến gần tìm hiểu, bất quá đã chứng minh lời nói của hai cô nương kia, Tần Nghi xác thực đang ở trong đấy. Hai cô nương kia nói không sai, cói như đối phương không phải là Chu thị, lai lịch chắc hẳn cũng sẽ không nhỏ, nếu không sẽ chẳng bỏ mặc chúng ta ngồi chờ ở đây."
Phan Lăng Vân bẻ cổ trái phải, hỏi:
"Chẳng lẽ là thế lực bên ngoài Côn Quảng Tiên Vực nhúng tay?"
Câu Tinh đáp:
"Rất khó nói, nếu như trên tay Tần thị thật sự có thịt mỡ, khó đảm bảo những người khác sẽ không để mắt tới."
"Hừ!"
Phan Lăng Vân quay người rời đi, nói:
"Đi, ta thật đúng là muốn xem thần thánh phương nào."
Câu Tinh lập tức đuổi theo, đưa tay ngăn lại, nói:
"Tiểu thư, nơi này tốt xấu gì cũng là thành Bất Khuyết, không thích hợp xông loạn."
Phan Lăng Vân tức giận nói:
"Chẳng lẽ chờ đến lúc người ta thương nghị xong? Dù có là như vậy, ít nhất ta cũng phải biết đối phương là ai, đến cùng là ai nhúng tay cũng không biết, ta há có thể bàn giao cho trong nhà? Chỉ là một cái Tần thị, ta xông vào thì thế nào, Tần Nghi cũng không có lá gan vạch mặt. Tránh ra!"
Nàng ta vung tay hất ngăn trở, nhanh chân rời đi.
Một đám người đành phải đuổi theo.
Vừa đến hành lang, vừa hay đụng phải hai cô cô nương bưng dĩa trái cây.
"Phan tiểu thư."
Hai cô nương bưng đồ vật hành lễ.
Phan Lăng Vân tiện tay vung lên, trực tiếp hất văng dĩa trái cây trên tay, đồ vật văng tứ tung.
Hai cô nương giống như bị dọa hoảng hồn, cấp tốc tránh sang một bên.
Phan Lăng Vân hung hăng ngang ngược rời đi.
Hai cô nương nhìn nhau, cũng nhanh chân rời đi...
Bọn người Tần Nghi đang thương nghị hợp đồng, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng hét thất thanh, nói:
"Đứng lại! Người nào?"
Ngay sau đó truyền đến giọng nói của Phan Lằng Vân, nói:
"Bảo Tần Nghi đi ra gặp ta!"
Đám người trong phòng hai mặt nhìn nhau, không biết chuyện gì xảy ra, vì cái gì có người chạy đến nơi này làm loạn?
Tần Nghi nghiêng đầu ra hiệu với Bạch Linh Lung, nói:
"Ngươi ra xem thử một chút."
Bạch Linh Lung hiểu ý, bước nhanh rời đi.
"Vẫn còn có khách đang chờ ta, chúng ta tranh thủ thời gian tiếp tục đi."
Tần Nghi nói một tiếng, lại tiếp tục đặt các câu hỏi liên quan đến hạng mục trong hợp đồng.
Bạch Linh Lung lộ diện trước cửa, tách ra hộ vệ phía ngoài, cảm thấy ngoài ý muốn khi nhìn thấy người tới, vội hỏi:
"Phan tiểu thư, chuyện này là sao?"
Phan Lăng Vân cười lạnh, đáp:
"Tần Nghi có ở bên trong không?"
Bạch Linh Lung gật đầu, nói:
"Có."
Phan Lăng Vân nói:
"Cho chúng ta đợi lâu như vậy là ý gì?"
Bạch Linh Lung đáp:
"Phan tiểu thư, hội trưởng đang thương nghị với quý khách, đành phải cho ngài đợi lâu, thật sự là có lỗi, xin ngài đợi thêm một chút, sẽ nhanh thôi."
Phan Lăng Vân nói:
"Thật sự là khách quý hay cố ý cho chúng ta đợi, ta không cần biết, ta muốn tận mắt nhìn thấy một phen."
Nói xong, nàng ta muốn trực tiếp xông vào.
Bạch Linh Lung cấp tốc lùi lại một bước, lập tức có người bước lên ngăn cản Phan Lăng Vân, Bạch Linh Lung ở phía sau trầm giọng nói:
"Phan tiểu thư, chúng ta đang tiếp khách quý, ngài không nên quá phận. Hội trưởng đích xác đang thảo luận với khách quý ở bên trong, không ai được phép quấy rầy!"
Phan Lăng Vân nhìn đám người chắn đường, nói:
"Thế nào? Muốn ra tay với ta hay gì?"
Lời này vừa nói ra, phía sau nàng lập tức có người tiến lên.
Bạch Linh Lung đáp:
"Không dám, nhưng ngài cũng không thể đi vào."
Càng là như vậy thì Phan Lăng Vân càng cảm thấy bên trong có gì đó muốn tránh mình, nói:
"Nếu như ta muốn xông vào thì sao?"
Bạch Linh Lung nhíu nhíu mày, đáp:
"Không cần phải vậy, Phan tiểu thư, ngài cho ta đi thông báo một tiếng, truyền đạt một chút ý nghĩ của ngài cho hội trưởng."
Nói xong, cô nàng hơi gật đầu, bước nhanh trở về bên trong.
Ngược lại Phan Lăng Vân không đến nổi phách lối trực tiếp ra tay ở chỗ này, dù sao nơi này vẫn là địa bàn của người ta.
Câu Tinh một bên lấy ra điện thoại tiếp nhận cuộc gọi, sau đó thấp giọng nói với Phan Lăng Vân:
"Triệu Nguyên Thần đang chạy tới nơi này."
Phan Lăng Vân hừ một tiếng, không nói gì.
Bạch Linh Lung vào phòng rồi nhanh chóng đến bên người Tần Nghi, nói:
"Hội trưởng, là tiểu thư Phan Lăng Vân ở thành Thiên Cổ, đối phương nhất quyết muốn xông vào đây."
Tần Nghi ngẩng đầu, đáp:
"Không phải bảo nàng ta chờ hay sao? Chạy đến xông vào Tần thị ta, cho rằng nơi này là thành Thiên Cổ hay gì? Nói cho nàng ta biết, chúng ta đang thương nghị với khách, bảo nàng ta đợi thêm một chút."
Bạch Linh Lung cười khổ, nói:
"Hội trưởng, ta đã nói rồi, bất quá đối phương lại rất cường thế, nàng ta nhất quyết không chịu, ta sợ là không chờ được nữa, bằng không rất dễ xảy ra chuyện, nói thẳng ra là có thể trực tiếp động tay chân."
Phan thị ở thành Thiên Cổ bá đạo như vậy? Trực tiếp chạy đến gây sự ở tổng bộ Tần thị? Một đám người thuộc kênh trực tuyến, bao gồm cả Chu Lỵ, đều là hai mặt nhìn nhau.
Tần Nghi nhíu mày, đóng lại bản hợp đồng trên tay, sau đó đưa lại cho Chu Lỵ, đứng lên nói lời xin lỗi:
"Tiểu thư Chu Lỵ, có chút chuyện phiền phức, còn về chuyện hợp đồng, chỉ sợ muốn tạm dừng."
"..."
Chu Lỵ đi theo, hỏi:
"Chuyện gì thế?"
Tần Nghi nói:
"Một lời khó nói hết, tóm lại người bên Phan thị quấy rối. Ngươi có thể không biết, Phan thị thế lớn, Tần thị ta không cách nào so sánh, nhìn tình huống trước mắt, ta chỉ sợ khó thoát thân trong khoảng thời gian ngắn. Bằng không ngươi đi về trước, ta sẽ mau chóng giải quyết chuyện này, trong vòng mười ngày nửa tháng sẽ cho người câu trả lời, đến lúc ấy chúng ta lại chải chuốt hợp đồng lần nữa, sau đó chính thức ký kết, ngươi thấy thế sao?"
"..."
Chu Lỵ cũng bất lực, nàng ta cũng thấy tình hình trước mắt, mắt thấy sắp ký kết hợp đồng, mắt thấy sắp thành công hợp tác, bỗng nhiên có người gây chuyện, đẩy lùi sự việc một chút đến tận nửa tháng sau, nếu như sau nửa tháng vẫn chưa giải quyết xong thì sao, làm thế nào bây giờ? Đoán chừng cả thành Bất Khuyết cũng không tìm thấy khách hàng nào có tài lực lớn hơn Tần thị.
Nhưng mà nàng ta có thể nói cái gì? Bản thân là bên bị động, cũng không thể bảo Tần Nghi mặc kệ người khác, chỉ chú ý đến chuyện của mình.
Chu Lỵ thử nói:
"Bằng không ta ra ngoài nói chuyện với tiểu thư Phan, cho chúng ta chút thời gian xử lý chuyện này trước."
Trên phương diện buôn bán, nàng ta căn bản không cùng một đẳng cấp với Tần Nghi, cho nên Tần Nghi muốn đối phó cũng là dư xài, thở dài nói:
"Tiểu thư Chu Lỵ, thôi bỏ đi, muốn nàng ta cho chút thời gian cũng vô dụng, nếu Phan thị nhất quyết muốn làm khó dễ, Tần thị ta chỉ sợ ngay cả phí tổn cũng không trả nổi cho ngươi, ký kết khế ước này chẳng có tác dụng gì, chi bằng ngươi cho ta xử lý tốt chuyện này. Chuyện giữa Tần thị và Phan thị, các ngươi đừng có tham dự vào, tránh cho bị liên lụy vô cớ, các ngươi chờ một chút, ta đi một lúc sẽ trở về."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.