Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
- ---------------------
Bành Hi.
- Lần này đấu thầu đột nhiên xuất hiện Tần thị nhưng chỉ có hai nhà chúng ta nhằm vào, những đại thế lực khác thế mà không xem ra gì, cô không cảm thấy kỳ quái?
Phan Lăng Nguyệt.
- Không có để Tần thị vào trong mắt?
Bành Hi.
- Là thế này thì khó tránh khỏi không hợp với lẽ thường, tại sao ta cảm giác sâu trong phía sau việc này còn có người đang tham gia?
Phan Lăng Nguyệt.
- Có phát hiện cái gì à?
Bành Hi lắc đầu.
- Không hề phát hiện thứ gì, đây mới là chỗ kỳ quái.
Phan Lăng Nguyệt.
- Bất kể có người âm thầm tham gia ở sau lưng hay không, đây cũng là một trận đấu thầu công khai, các đại thế lực đều nhìn chằm chằm, trước mắt bao người, không phải người nào nói tính toán được thì có thể tính toán, nếu không cũng không cần thiết xuất hiện cuộc đấu thầu, chỉ cần Tần thị thua, kết quả đã chú định, ai ở sau lưng còn trọng yếu à?
Bành Hi chắp tay, hắn sớm có cân nhắc điểm ấy, nếu không phải bởi vì dạng này, bên này cũng không cần thiết lại tiếp tục làm việc gì.
Cất kỹ điện thoại di động, Phan Lăng Nguyệt chợt đổi đề tài.
- Tiểu muội nhà ta bị bắt trong Uẩn Hà lâu của thành Bất Khuyết, nghe Câu Tinh nói, trước đó ngươi khuyên nàng dọn vào Uẩn Hà lâu. Nàng đi vào ngươi lại lặng lẽ rời đi. Bên ngoài Uẩn Hà lâu còn có số lớn thành vệ mai phục, đủ loại trùng hợp tụ cùng một chỗ, ta muốn nghe ngươi giải thích một chút.
Bành Hi lạnh nhạt nói.
- Ta biết cô đang hoài nghi cái gì, hoài nghi ta hại muội muội của cô? Điểm ấy, cậu của ta đã giải thích cho Phan thị các cô, ta lúc ấy đột nhiên nhận được cuộc gọi của cậu, có chuyện quan trọng cần chạy về. Chân tướng sự tình chính là như vậy, ta cũng rất bất ngờ khi loại tình huống kia xuất hiện. Chuyện cho tới bây giờ, ta cũng chỉ có thể giải thích như vậy, về phần các cô tin hay không, ta không có cách nào nói thêm. Giải thích dư thừa, cô cảm thấy lúc này có còn quan trọng?
Phan Lăng Nguyệt cười lạnh một tiếng.
- Xem ra ta đang nói nhảm, hoàn toàn không cần thiết.
Khi nói chuyện, hai người đi đến một thủy tạ, bên trong đã được bày đầy đủ sơn hào hải vị, Bành Hi đưa tay xin mời...
Ngọn núi phía sau phủ thành chủ, trên mảnh đất trống to lớn, đồ án hình Âm Dương đột nhiên phát sáng, hào quang phóng lên tận trời.
Đợi hào quang hàng thu về trong đồ án hình Âm Dương, mấy trăm người đã xuất hiện trong truyền tống trận, tuấn nam mỹ nữ tụ tập.
Nhân viên Khuyết Thành Thị Tấn đợi bên cạnh sớm đã dọn xong vị trí quay chụp, có thể nói ngay khi những vị khách này vừa đến, máy đã bắt đầu liên chụp chớp nháy.
Chu Lỵ hưng phấn đứng một bên chỉ huy đám người, hôm nay nàng phải phát lên kênh truyền hình mới được, hôm nay muốn để toàn bộ mọi người ở thành Bất Khuyết cũng như người trong toàn bộ Tiên giới biết, nhân viên tuần diễn đã đi tới thành Bất Khuyết.
Tổng vụ quan Hoành Đào bay xuống, chạm mặt khách sáo vài câu cùng người phụ trách tuần diễn cũng coi như tự mình đến nghênh đón.
Người phụ trách khách khách khí khí, bày ra tư thái rất thấp, biểu thị muốn trước tiên tiếp Lạc Thiên Hà.
Trận đầu tuần diễn sau khi rời khỏi Tiên Đô thế mà được định vào một địa phương nhỏ không ai quen biết như thế, làm sao không làm rõ nguyên nhân cho được? Nghe nói thành chủ nơi này thông qua Tiên cung, đi thẳng đến nội đình yêu cầu, thử hỏi sao hắn dám làm bộ làm tịch ở chỗ này, tự nhiên muốn cầu kiến.
Hoành Đào vui vẻ đáp ứng, ra tư thế mời.
Chu Lỵ lập tức tiến lên, tự mình phỏng vấn mấy vị tiên tử đỉnh cấp, trước đó đã phái người đi sớm liên hệ, mấy vị tiên tử và nam tử đỉnh cấp cũng lộ ra vẻ mặt tươi cười phối hợp, bởi vì tất cả đều rõ ràng, bối cảnh của thành chủ của địa phương nhỏ này rất bất phàm.
Thương hội phía sau mình liên tục căn dặn, mặc kệ tính tình bình thường như thế nào, tới đây đều phải thu liễm.
Mọi người đều biết những đạo lý này, chọc giận tiên cung cũng không phải trò đùa, mặc kệ bọn hắn ngày thường là tiên tử được bao nhiêu người ngưỡng mộ, trong mắt tiên cung chẳng là cái gì, một câu đã có thể đưa đánh ngươi về nguyên hình.
Bởi vậy, tất cả đều rất phối hợp đối với các câu hỏi phỏng vấn của Chu Lỵ, đều tận lực thể hiện một mặt tốt nhất của mình...
Đêm đó, phỏng vấn được trình chiếu, toàn bộ thành Bất Khuyết nhấc lên từng đợt vui mừng.
Biết được động thái trong thành, Lạc Thiên Hà đứng trên đỉnh núi cao cao, lặng im dưới trời sao, quan sát thành Bất Khuyết ánh đèn lấp lóe, thần sắc có hơi phiền muộn.
Nghe được tiếng bước chân vang lên sau lưng, Lạc Thiên Hà than thở một tiếng.
- Những người này vừa đến, người dưới núi đã cao hứng đến dạng này, là do đông đảo chúng sinh muốn sống mơ mơ màng màng hay do ta ngoan cố không thay đổi?
Hoành Đào vừa đến nghe nói như thế, có thể hiểu rõ tâm tình của hắn, lên tiếng.
- Luật pháp không cấm thì có thể làm, nếu Tiên Đình công nhận, thành chủ cũng không cần quá chú ý.
Lạc Thiên Hà phất tay chỉ phía dưới.
- Tiên giới không có dáng vẻ Tiên giới, đây là Tiên giới hay là nhân gian, bây giờ còn phân rõ sao?
Hoành Đào yên lặng, nhắc nhở.
- Bản triều lật đổ tiền triều đánh ra cờ hiệu chúng sinh bình đẳng, không phân rõ cũng xem như không có nuốt lời.
Có mấy lời hắn cũng không tiện nói ra. Bây giờ, tu sĩ Tiên giới cũng không phải người bình thường, phần lớn đều do hậu duệ tu sĩ Tiên giới sinh sôi ra, sau khi chỗ dựa là tổ tiên qua đời mới dần dần lưu lạc thành người bình thường. Cũng không phải mỗi người đều có thể thanh tâm quả dục, lòng người khác nhau mới là lẽ thường. Hiện tại, trong những người đứng hàng Tiên Ban, cũng có con cháu của một số người không có thiên phú tu luyện, làm sao bây giờ? Chẳng lẽ giáng chức nhập thế gian?
Ai dám mở miệng nói, chẳng lẽ muốn đắc tội hết người đứng hàng Tiên Ban?
Trong lòng Lạc Thiên Hà không phải không rõ ràng những điều này.
- Đã muốn thành tiên cao cao tại thượng còn muốn hưởng thụ dục vọng trong nhân thế, nếu như thế, còn phân cái gì Tiên giới và nhân gian?
Hoành Đào nhẹ giọng.
- Gọi Thiên Thượng Nhân Gian đi.
- Thiên Thượng Nhân Gian?
Lạc Thiên Hà lẩm bẩm, như có điều suy nghĩ.
Người Khuyết Thành Thị Tấn làm liên tục không nghỉ suốt ngày đêm, Chu Lỵ cũng không ngoại lệ, rất muộn rồi cũng không ngừng lại, còn đang tự mình bận rộn phỏng vấn.
Trong chính sảnh Tần phủ, Tần Đạo Biên và Liễu Quân Quân cũng đang xem tiết mục Khuyết Thành Thị Tấn phát ra, Tần Nghi không có ở đây.
Tần Nghi đang đi xã giao, mượn nhờ lực ảnh hưởng của Lạc Thiên Hà nên tất cả người phụ trách của các thương hội diễn nghệ đều đến, cô nàng tự mình mở tiệc chiêu đãi.
Cùng đi chiêu đãi còn có người phụ trách một vài phương diện của thương hội Tần thị, đi đầy bàn bạc với khách đến thăm.
Tần Nghi mượn nhờ da hổ của Lạc Thiên Hà cùng tiên cung bên kia mà thành lập nên quan hệ cùng các thương hội diễn nghệ.
Những người này đối với Tần Nghi mà nói, về sau có lẽ sẽ không dùng được, nhưng phàm là những việc có khả năng có lợi cho Tần thị phát triển, nàng không bao giờ tuỳ tiện bỏ lỡ.
Vì thế, nàng còn tự thân bái phỏng Hoành Đào, lôi kéo Hoành Đào đang trong lúc cấp bách lộ diện một hồi...
Trên ghế sa lon, Gia Cát Man lệch đầu nằm trong ngực La Khang An, bồi tiếp hắn cùng một chỗ xem tiết mục thông báo của Khuyết Thành Thị Tấn, La Khang An không đổi kênh, một mực nhìn chằm chằm Khuyết Thành Thị Tấn...
Nhất Lưu quán, trong phòng, Lâm Uyên cũng đang xem Khuyết Thành Thị Tấn, nhìn chằm chằm đối tượng Chu Lỵ phỏng vấn đang nhẹ giọng cười nói dịu dàng - tiên tử A Hành trong màn hình...
Khách sạn tốt nhất thành Bất Khuyết đã được phủ thành chủ bao hết để chuyên môn chiêu đãi nhân viên tuần diễn.
Khách sạn tốt là thứ yếu tập trung người cùng một chỗ để dễ dàng bảo hộ.
Bên trong căn phòng, Tuyết Lan đang phàn nàn với trợ lý của mình, bởi vì không thể chọn được một gian phòng đỉnh cấp cho nên rât không vừa lòng.
Trợ lý thì bó tay đành chịu, lần này rất nhiều tiên tử đỉnh cấp tới đây, nào đến phiên ngươi chứ!
Sau một hồi trấn an, trợ lý rời đi.
Trong lúc Tuyết Lan đang chuẩn bị đi ngủ, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, tiếng đập cửa "Đông đông đông" vang lên tiết tấu để lòng nàng căng thẳng.
Nàng nhìn chằm chằm cánh cửa phòng đóng chặt kia, có chút không dám tới gần, đợi tiếng đập cửa lại nổi lên, nàng không đi không được, tự tay mở cửa phòng ra, chỉ thấy một tên tiểu nhị khách sạn thuận thế đi vào, tiếp theo thuận tay giúp nàng đóng cửa.
Tiểu nhị nhìn phản ứng của nàng một chút, không phát ra một tiếng, sau khi đi vào để khay trên tay xuống, quay người vẫy vẫy tay với nàng.
Tuyết Lan hít sâu một hơi, ổn định cảm xúc, đi tới, hơi có vẻ khiếp đảm hỏi.
- Chuyện gì?
Tiểu nhị đưa tay vào trong túi quần, lấy ra một tấm hình đưa cho nàng.
- Đây là mục tiêu cô cần tiếp cận.
Tuyết Lan nhận lấy tấm ảnh xem xét, thần sắc hơi có vẻ hồ nghi, cảm giác người trên tấm ảnh giống như đã từng quen biết, giống như đã gặp qua ở đâu.
Người trên tấm ảnh không phải ai khác, chính là La Khang An.
Tiểu nhị lại lấy ra một trang giấy, đi đến trước bàn, mở ra để lên mặt bàn, ngồi xuống, lần nữa gọi nàng tới, chỉ chỉ bản đồ vẽ Thần Vệ doanh trên giấy.
- Đây là địa phương ngày mai cô phải đi, thời gian của chúng ta không nhiều lắm, cô phải rõ ràng hết những lời ta nói đêm nay, có chút sai lầm, cô biết hậu quả là gì rồi đó.
Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần