Tiên Ngôn Chí

Chương 9: Bản tiên đi trước




Lý Dương bước tới ngay lá đầu tiên, cảm nhận ánh sáng nhu hoà bao quanh nó, lại nhìn lên mặt lá.
Bề mặt phiến lá không có gân lá như bình thường mà hoàn toàn trơn nhẵn, bên trên lại có hình ảnh một loại động vật không biết tên, có hình dáng tương tự như con ong nhưng khuôn mặt dữ tợn, toàn thân phát ra kim quang dẫn theo một đám đen ngùn ngụt phía sau hừng hực bay đi đâu đó.
Lý Dương thấy vậy rùng mình không dám xem tiếp. Hình ảnh trong đó thật tới nỗi làm cho hắn có cảm giác đám ong quái dị kia có thể nhảy ra xông tới hắn bất cứ lúc nào. Tới lúc đó thì đúng là chết thật khó coi a~
Bỏ qua lá cây đó, hắn lại tiếp tục bước lên những phiến lá tiếp theo.
Những phiến lá tiếp theo nếu không phải là có hình ảnh loại thú nào đó thì chính là cảnh những tu sĩ mặt mài dữ tợn đang chém giết.
Càng lên cao, hình ảnh trong những phiến lá càng nhiều, mà theo cảm giác của Lý Dương, sức mạnh của những thứ càng trên cao thì càng mạnh mẽ, càng kinh khủng hơn.
Lý Dương một đường leo lên.
Không ngừng quan sát, không ngừng thở dài, vuốt ngực sợ hãi không thôi. Mà lúc này, cảm giác áp lực lần nữa truyền tới, áp lực này đến từ phía trên truyền xuống, mỗi bước đi càng ngày càng khó khăn hơn.
Tuy vậy, Lý Dương vẫn rất kiên định mà leo lên. Bởi vì, những hình ảnh trên những phiến lá như có một loại sức hút kỳ dị, làm cho Lý Dương vô cùng sợ hãi xen lẫn hâm mộ. Một cảm giác mong chờ dần dần nhen nhóm trong lòng hắn.
Lý Dương theo đường đi, nhìn qua đủ loại chiến đấu, chém giết, tranh giành…lại vô tình tạo nên trong lòng hắn một cảm giác khát khao đối với thực lực. 
- Nếu trời cao đã cho ta cơ hội, tại sao ta không làm thật tốt? Nếu cả đời cứ suy nghĩ chu toàn, không chút phấn đấu, không chút ước mơ hi vọng, thì còn xứng đáng làm con người nữa hay không? 
Lý Dương thốt ra câu này sau khi nhìn thấy một yêu thú tựa như rắn nhưng lại có chân vô cùng khổng lồ, mỗi móng vuốt của nó to lớn như một quả đồi, tại trong sấm sét gầm thét giãy giụa, chỉ còn một hơi thở cũng muốn lột xác lên, nửa thân trên của nó vừa hoá thành khuôn mặt một đứa bé non nớt liền bị vô tận lôi quang đánh xuống tan tác không còn mây khói.
Chuyện này làm kích thích nhiệt huyết trong lòng hắn.
Mặc dù Lý Dương còn chưa biết đó là yêu thú hoá hình từ một loài yêu thú cực mạnh thời viễn cổ đang tiến giai, nhưng nhìn thấy nó dù chết cũng gầm thét tìm sinh cơ, dù biết sẽ bị lôi quang đánh tan tác những vẫn dũng mãnh ngẩng đầu lên, làm cho hắn kích động không thôi.
Lúc trước Lý Dương chưa hẳn có khát khao đối với tu tiên, đối với việc tu luyện buồn chán năm này tháng nọ, nhưng giờ đây, trong thâm tâm hắn đã nảy sinh một sự thay đổi tư tưởng về bản chất. Khát khao nắm giữ lực lượng, nắm giữ quyền quyết định vận mệnh bản thân càng làm cho hắn đối với tu tiên chi đạo bắt đầu nảy sinh một loại kiên định truy cầu.
Lý Dương không hề biết rằng, con đường tu tiên học đạo vốn mịt mờ mông lung, vô cùng vô tận, không thấy đâu là điểm đích. Trên con đường đó, hành trang duy nhất của người tu sĩ chỉ có một thứ duy nhất, không phải là pháp bảo lợi hại, không phải là đan dược xa xỉ, không phải là tiền tài chất thành đống…mà chính là tín niệm kiên định, mỗi một bước đi đều phải kiên định một tín niệm truy cầu tiên đạo, truy cầu cực hạn bản thân. Chỉ có như vậy, tín niệm đó mới trở thành ngọn đường soi sáng cho tu sĩ đến với tiên đạo hư vô mịt mờ đích đến.
Lúc này, một cảm giác áp lực từ bên trên truyền xuống bỗng thoáng cái không còn là áp lực nữa. 
Lý Dương bần thần:
- Áp lực lúc nãy sao lại nhẹ hơn rồi, chẳng lẽ…áp lực kia đến từ chính bản thân ta?
Mắt hắn sáng lên, dường như đã hiểu. Thoáng cái tâm tình rộng mở hơn rất nhiều, một ít gút mắc trong lòng cũng theo đó triệt tiêu. Cặp mắt của Lý Dương nhìn mọi thứ trở nên phóng khoáng hơn rất nhiều.
- Yêu thú mạnh thì sao? Tuyệt đỉnh chiến lực thì như thế nào?... Lý Dương ta, sớm muộn sẽ có một ngày cũng đạt được thực lực mạnh mẽ giống như vậy!
Lý Dương thầm nói, bản thân lại tiếp tục đi lên.
Phải biết, bản thân Lý Dương hiện giờ đã đi rất lâu rồi. Nhưng thân ảnh của hắn, vẫn chưa thoát khỏi phạm vi tầng thấp của đại thụ khổng lồ kia, nhưng tất cả những gì mà hắn nhìn thấy đều mở rộng tầm mắt của hắn hơn rất nhiều.
Cho đến giữa trưa ngày thứ ba.
Mặc dù thời gian đang là giữa trưa, nhưng nơi quảng trường có Vân Linh Bia này bốn bề thoáng đãng, chẳng những không nóng mà còn có cảm giác thoáng mát dị thường.
Mà số đệ tử chung quanh lúc này cũng đạt đến đỉnh điểm, từng người một đều chen chúc nhau mà ngồi. Chỉ có những nơi xa trung tâm mới có một vài chỗ trống.
Cũng may cho Lý Dương, chỗ hắn chọn là một góc vắng vẻ ít người, cho nên tình trạng chen lấn không hề có. Nhưng ngược lại, qua mấy ngày, đã có một số người chú ý Lý Dương bên này. Bởi vì Lý Dương vừa ngồi đó, sắc mặt lại cựckỳ đặc sắc, có khi nhăn mặt, có khi há hốc mồm như thấy cái gì kinh hãi lắm, có khi sắc mặc trắng bệch như sắp chết đến nơi, ngay sau đó lại nở nụ cười, rồi lại còn lầm bầm lẩm bẩm nói chuyện một mình.
Có vài người sau khi thấy vậy thì nhỏ giọng bàn tán.
Mà Lý Dương lúc này, đang đứng yên tại chỗ buồn bực.
Bởi vì trong lòng Lý Dương có một cảm giác không thể nào đi lên nữa. Dường như có một bức tường vô hình ngăn cản không cho hắn đi lên vậy. 
Cảm giác này cực kỳ chân thật, khiến cho Lý Dương quanh quẩn một hồi cũng đành thở dài, bất lực ngồi xuống tại chỗ. Cũng không miễn cưỡng nữa mà lần nữa chắp tay cúi đầu thành khẩn nói:
- Đa tạ đại thụ gia gia, cháu xem đến đây cũng thoả mãn rồi, nếu có điều lỗ mãng xin ngài chớ trách. Xin đa tạ ngài!
Nói xong, Lý Dương định quay đầu xuống thì bên tai bỗng vang lên một âm thanh chậm rãi nhưng tang thương như vọng về từ vô tận năm tháng:
- Trở về học chữ, lần sau lại đến!
Âm thanh vừa dứt, trước mặt Lý Dương đột nhiên hiện lên một phiến lá trong suốt như bạch ngọc, xinh đẹp lạ thường. 
Nhìn phiến lá này, Lý Dương trong lòng chợt động, dâng lên một cảm giác:
- Bảo bối! Thứ này tuyệt đối là bảo bối!
Lúc này, Lý Dương cũng không vội vàng cầm chiếc lá mà cẩn thận chắp tay cung kính nói:
- Đa tạ đại thụ gia gia, vãn bối sẽ cố gắng học tập.
Nói xong, hai tay cẩn thận cầm tới chiếc lá.
Vừa chạm vào chiếc lá, một cảm giác mát lạnh liền truyền tới. Lý Dương cũng không dám xem xét nhiều mà cực kỳ cẩn thận nhét nó vào trong ngực áo.
Ôm tâm trạng vui sướng, Lý Dương đang định leo xuống thì bỗng nhiên cảnh vật chung quanh biến đổi, hết thảy trở về như cũ.
Lý Dương chậm rãi mở mắt ra.
Chung quanh vẫn là người đến người đi, người thì ngồi chăm chú minh tưởng nhìn vào Vân Linh Bia.
Cẩn thận lấy tay sờ vào ngực, một cảm giác mát lạnh ôn nhu truyền tới. Trái tim Lý Dương không nhịn được mà đập lên thình thịch. Miễn cưỡng nén xuống kích động lấy chiếc lá ra quan sát tại chỗ, Lý Dương nhẹ nhàng đứng dậy, lắc lắc eo vài cái cảm thụ cơn đói trong bụng đang ào ào truyền tới, hắn nhanh chân chạy về chỗ ở. Nơi đó Lý Dương vẫn còn dự trữ một số thịt thú rừng phơi khô a!
Mà giờ phút này, không ai hay biết, tại một không gian nào đó có một cây đại thụ khổng lồ chọc thẳng vào thiên không.
Không gian vắng lặng qua không biết bao nhiêu năm bỗng vang lên tiếng thở dài sâu lắng:
- Đã lâu rồi mới có người đến. Chỉ cần…chỉ cần người này đạt tới Nguyên Anh Kỳ….khặc khặc…khặc….
Tiếng cười này truyền ra, không gian bỗng như run rẩy kịch liệt…
…..
Lý Dương rất nhanh quay về chỗ ở, vội vàng lấy ra mớ thịt khô mà hắn đã dự trữ trước đó.
Cũng may khi còn đốn củi trong rừng, Lý Dương bẫy được khá nhiều thịt rừng, mà thịt thú rừng nơi này lại rất ngon, hắn bèn phơi khô làm lương thực. Không ngờ một cái tham ăn này lại giúp cho Lý Dương sống sót qua lúc này. Khi mà nhiệm vụ không hoàn thành, phiếu cơm cũng bị thu lại mất.
‘Ợ…~~~’
Lý Dương vỗ bụng, ợ một tiếng khoái trá, lại nốc thêm một ngụm nước mát, sảng khoái nói không nên lời.
Lại qua một chút, sau khi cảm thấy cơ thể đã hết cái cảm giác đầu váng mắt hoa do đói bụng gây ra, Lý Dương liền cẩn thận đi ra ngoài nhìn khắp chung quanh.
Nhìn quanh quất mấy vòng, sau khi xác định không có người nào, Lý Dương mới cẩn thận lấy từ trong ngực áo ra.
Phiến lá này chẵng những mát lạnh mà còn vô cùng ôn nhu, cầm vào tay cho cảm giác mềm mại dễ chịu dị thường.
Lý Dương cầm phiến lá, lật tới, lật lui, nhìn nghiêng, nhìn ngửa…tới tới lui lui vẫn không phát hiện ra được có bí kíp hay bí ẩn gì đó.
Nhớ tới lúc trước, khi nhận được phiến lá, Lý Dương ngay lập tức trong lòng mừng như điên, thầm nghĩ khi về chỉ cần nhìn nó sẽ thấy được bí kíp cái gì Vô tự thiên thư trong truyền thuyết, hoặc ít nhất là cầm lấy cũng giúp cho tu vi của hắn tăng lên thành cao thủ…
Nhưng qua lại nửa ngày, Lý Dương phát giác hắn đúng là vô lực. Cảm giác như có một núi vàng trước mặt nhưng không thể nào đem đi tiêu xài được. Cảm giác này đúng là khó chịu vạn phần.
Tiếp sau đó, Lý Dương lại đột nhiên có ý nghĩ chợt loé lên rồi toả khắp toàn thân hắn, hắn theo bản năng vỗ đùi mình một cái kêu lên:
- Đúng rồi! Thứ này chẳng lẽ là…tiên dược trong truyền thuyết, chỉ cần ăn vào chẳng phải sẽ thành tiên sao? Ha hả…Lý Dương ơi là Lý Dương, sao ngươi có thể ngu ngốc đến thế chứ?
Cười xong, Lý Dương lại phát giác mình quá kích động rồi, nếu nơi này không hoang vắng thì chẳng phải là thu hút kẻ xấu đến cướp đoạt tiên dược của hắn hay sao. 
Lấy tay vỗ đầu cảnh tỉnh bản thân mình một cái, Lý Dương liền ngẩng đầu, thở dài như một cao thủ tịch mịch chân chính, sắp sửa phi thăng thành tiên, nhìn cái thế tục phàm trần này lần cuối vậy. Lắc nhẹ đầu, Lý Dương cẩn thận cầm phiến lá đưa lên miệng cắn, lòng thầm than thở:
‘ Trần gian thế tục, bản tiên đi trước một bước. Chốn tiên giới xa xôi, nếu có thời gian rãnh, bản tiên sẽ trở lại thăm các ngươi!’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.