Tiên Ngôn Chí

Chương 3: Tàn hồn và huyết độn




Mặt đất dày cứng cỏi lúc này lại như một tờ giấy mỏng không chịu nổi một kích, bị xé mở toạc ra.
Nhà cửa, đất đá, cây cối bị lật sang một bên.
Để lộ ra một căn hầm đá có hơn hai trăm đứa trẻ đang xanh mét sợ hãi theo bản năng nhìn lên.
Trong một góc nhỏ phía xa, đám người Thiết Trì cùng Lý Dương cũng đang gắt gao sợ hãi nhìn lên, mọi động tác đều thoáng cái đình chỉ lại.
‘Rééttt…’
Một tiếng hú hưng phấn như mơ hồ truyền ra từ trên bầu trời.
Ngay lúc đó, một cỗ hấp lực mạnh mẽ truyền tới.
Hơn hai trăm đứa trẻ, giờ phút này như bị trúng định thân thuật, không nhúc nhích được dù chỉ một đầu ngón tay, nhanh chóng bị hút lên.
Mà đám mây đen lại xoay vòng, ngay trung tâm mở ra một cái lỗ hổng tựa như một cái miệng khổng lồ đang thèm thuồng hút lấy những cái bánh thơm phức vậy.
Đám trẻ bị hút lên, trong chớp mắt đã tạo thành một dòng suối người nhao nhao bay đến cái miệng khổng lồ. 
Mặc dù bị phong bế cử chỉ, thế nhưng không hiểu vì lý do gì, chúng lại không bị cấm khẩu, giờ phút này những tiếng kêu la, khóc lóc, van nài nhanh chóng vang lên:
- Cứu ta với…
- Cứu con với cha mẹ ơi…huhu…
Một số thì hét lớn, một số thì ngay cả tiếng kêu cũng không phát ra nổi mà không khống chế được tiểu ra quần vì quá sợ hãi.
Một màn thảm thiết này, người bình thường nghe qua chắc chắn sởn gai ốc, nhưng hình như lại giống như gia vị cho bữa ăn của đứa trẻ ma mị bên trên đám mây. 
Mà hiển nhiên, việc bọn trẻ còn có thể la hét cũng là do hắn cố ý mà ra. Đối với nó, những tiếng hét thảm này là loại gia vị tuyệt hảo cho những bữa ăn máu me như thế này.
Lúc này, trong đám trẻ bị hút lên, có cả Thiết Trì và Lý Dương. 
Thiết Trì lúc này đang vừa tiêu tiểu ra quần, vừa khóc lớn kêu gào cứu mạng khản cả giọng.
Còn Lý Dương và tiểu Tuyết thì mặc dù sợ hãi nhưng tâm trí vốn đã chuẩn bị liều chết nên chỉ la lên giật mình lúc đầu, sau đó liền nhìn nhau.
- Tiểu Tuyết, ta xin lỗi, ta đã hứa sẽ chữa bệnh câm cho muội, lại còn hứa bảo vệ muội suốt đời, nhưng lần này ta phải thất hứa rồi, thật xin lỗi.
Lý Dương nhìn tiểu Tuyết nói ra.
Tiểu Tuyết từ khi được Lý Dương mang về, chưa lần nào mở miệng ra nói câu gì, chỉ là dùng hành động và cử chỉ mà thôi. 
Lúc này, ánh mắt tiểu Tuyết nhìn Lý Dương lại bình tĩnh dị thường, dường như cố gắng nhìn kỹ gương mặt của hắn vậy.
Thấy ánh mắt này của tiểu Tuyết, Lý Dương trong lòng mềm nhũn, lại ôm chặt tiểu Tuyết vào lòng, chậm rãi nhắm mắt lại, nói ra:
- Lý Dương ta một đời cô nhi, cho đến nay đều suy nghĩ mình sẽ cô độc sống, cô độc chết đi, làm một con ma cô nhi. Nhưng ông trời vẫn không tuyệt đường, cho ta có muội bầu bạn quãng đường cuối cùng. Tiểu Tuyết, muội là người thân duy nhất trên đời của huynh, dù có chết, muội yên tâm, ta vẫn sẽ bên muội!
Nói xong, Lý Dương ôm chặt tiểu Tuyết nhắm mắt lại.
Bờ vai Lý Dương truyền đến cảm giác ươn ướt, hiển nhiên là tiểu Tuyết đang thúc thít khóc.
Bên tai truyền đến âm thanh gào thét, lại cảm nhận lực hút ngày càng lớn, Lý Dương mặc dù nhắm mắt cũng có thể biết cái chết cũng không còn cách hắn bao xa nữa.
Mà vị trí của Lý Dương lúc này mặc dù gần cuối dòng suối người bị hút lên, nhưng cũng đã gần tới cái miệng khổng lồ rồi.
Mắt thấy thân ảnh hai người ôm chặt nhau chuẩn bị trôi vào trong chết chóc thì bên tai Lý Dương bỗng nghe thấy tiếng nói ầm ầm giận dữ:
- Lớn mật!
- Làm càn!
Hai cái giọng nói này hầu như phát ra cùng một lúc, tựa như lôi âm quanh quẩn trời đất, rầm rầm đánh tới.
Tiếp sau đó, chỉ nghe ‘Oanh’ một tiếng liền có hai vầng sáng loé lên, lấy tốc độ mắt thường không nhìn kịp mạnh mẽ đánh tới.
Cái miệng do mây đen tạo ra bị hai luồng sáng này đánh tới một cái, lập tức run rẩy kịch liệt, chỉ trong sát na liền vỡ vụn.
Mà dòng suối người theo cái vỡ vụn của cái miệng khổng lồ kia, lực hút tan biến cũng theo đó rớt xuống.
Thậm chí còn có một số chân, tay, huyết nhục, đầu người theo đó rớt xuống, máu thịt be bét nhầy nhụa.
Cảnh tượng này cho thấy vừa rồi, tất cả đám trẻ đều là bị tươi sống nhai nuốt, như một bữa ăn thuần tuý.
Ngay khi đám trẻ rớt xuống, lập tức có một vật như cái đĩa ngọc phát ra ánh sáng nhu hoà đem hơn hai mươi đứa trẻ còn sống này đỡ lấy toàn bộ rồi nhoáng cái biến mất tại chỗ.
Mà nương theo cái biến mất này, trên bầu trời lại mở ra một cái lỗ đen kịch, không gian mạnh mẽ tách ra một cái thông đạo.
Đứa trẻ bên trong đám mây nhìn thấy cảnh này liền giận dữ đứng dậy phát ra tiếng rít chói tai:
- Ai, kẻ nào dám phá bữa ăn của bản toạ? Lăn ra đây cho ta~~~
Giọng nói này vang vọng như ma âm quanh quẩn, hình thành từng tầng sóng gợn ma âm lan tràn tứ phía, lại mạnh mẽ va chạm với thông đạo trên bầu trời.
Thế nhưng, ma âm có vẻ cực kỳ mạnh mẽ kia vừa chạm tới thông đạo liền kịch liệt vỡ vụn, thông đạo kia ngược lại không chút tổn hao gì.
Bên trong thông đạo, một tiếng hừ lạnh giận dữ vang lên:
- Một cái tàn hồn Huyết tổ cũng dám làm loạn nơi đây, tìm chết!
Giọng nói này vừa nói xong, lập tức có một cánh tay thò ra từ thông đạo.
Chỉ có một cánh tay, nhưng sau khi xuất hiện liền vỗ xuống một cái.
Theo một vỗ này, thiên địa thất sắc, mây đen vũ động, linh khí chung quanh ào ào kéo tới tạo thành một bàn tay ngũ sắc ầm ầm đánh xuống. 
Bàn tay ngũ sắc này còn chưa đánh tới, đám mây đen khổng lồ vậy mà rục rịch tản mát, để lộ ra một đứa trẻ kỳ dị ma mị đang đứng trên một cái quạt đen thùi.
Đứa trẻ này chính là tàn hồn Huyết tổ mà giọng nói kia vừa nhắc tới. Giờ phút này trong lòng nó cũng là hoảng hốt vô cùng.
Nó đúng là một cái tàn hồn Huyết tổ bị phong ấn qua vô số năm tháng. Mãi đến hôm nay, sau khi tự bạo gần hết tu vi còn sót lại và cả nhục thân bị phong ấn mới thoát ra. Vừa thoát ra liền nhìn thấy Sài Thiên Thành. Thân là một tên Huyết tổ có tu vi cao vời, lưu lạc tới mức này cũng bởi vì một đám tu sĩ nhân tộc khi xưa phong ấn nó, làm cho nó thống hận nhân tộc đến cùng cực. 
Lúc này, nhìn thấy Sài Thiên Thành một đám nhân tộc như vậy, sao có thể bỏ qua. Nhưng nó hiển nhiên không nghĩ rằng thành này vốn là một trong những cái thành liên tục chinh chiến, được sự chú ý của đám nhân tộc lão quái.
Kết quả vừa Huyết tế gần xong thì kéo ra hai gã lão quái có tu vi cao thâm. Nếu nó còn đương thời, tất nhiên một tát chụp chết hai người mới tới. Nhưng với sức lực hiện nay, nó một thành cũng không nắm chắc.
Mà lúc này, cảm nhận ba động trong bàn tay ngũ sắc ầm ầm đánh xuống, nó cắn răng một cái hét lớn:
- Huyết độn!
Nói xong, quanh thân nó đột nhiên nổi lên một tầng sương máu màu đỏ sậm. Tầng sương máu này cũng không biết dùng thuật pháp quỷ dị gì mà tốc độ hiện ra còn nhanh hơn cả ánh sáng, bàn tay ngũ sắc đánh trước nhưng còn chưa kịp tới thì bên này đám sương máu đã hiện ra.
‘Bồng!’
Vừa lúc này bàn tay ngũ sắc cũng mạnh mẽ va chạm vào đám sương máu, âm thanh như dùng tay đập vào bông gòn.
Mặc dù làm cho nó biến dạng, nhưng rốt cục không thể đánh vỡ nó.
Trong thông đạo rõ ràng truyền ra một chút kinh ngạc, nhưng sau đó là một tiếng hừ lạnh kèm theo, sát ý lại tăng thêm mấy lần.
Trong đám sương máu, một tiếng hừ thảm truyền tới, nhưng ngay sau đó là một giọng nói oán độc rõ ràng truyền đến:
- Vân Linh Tông sao? Được, bổn toạ nhớ kỹ. Nỗi nhục ngày hôm nay, ngày sau tất có báo đáp..khẹc khẹc…
Tiếng cười chưa dứt, trong đám sương máu liền truyền ra tiếng nổ rồi quay cuồng, chớp mắt một cái liền không thấy bóng dáng.
- Hả?!?
Trong thông đạo rõ ràng truyền đến một tiếng kinh ngạc. Hiển nhiên không ngờ cái tàn hồn Huyết tổ này quyết đoán như vậy. Vừa ra tay liền vận dụng Huyết độn thuật bỏ chạy.
Ngay lúc đó, giữa không trung lại truyền đến một tiếng cười khẩy:
- Hứa lão đầu, không ngờ một cái tàn hồn cũng có thể chạy ngay dưới mũi. Xem ra bế quan lâu quá cũng làm cho xương khớp ngươi cứng lại rồi a! Ha hả…
- Hừ! Người kia là Huyết tổ, hắn hi sinh hồn lực để dùng Huyết độn, dù hiện giờ chạy ra đã hơn vạn dặm xa, nhưng thương thế chắc chắn không nhỏ. Hiện giờ mặc dù không tàn phế, chắc chắn cũng trọng thương. Không có vài trăm năm yên lặng khôi phục, đừng nghĩ đến chuyện đấu pháp! Còn về chuyện khớp xương của lão hủ, thực ra nếu lão Hùng ngươi muốn biết, chẳng phải có thể thử hay sao?
- Hắc hắc, chúng ta đánh qua đánh lại đã mấy nghìn năm, dù ngươi không chán ta cũng chán. Hôm nay ta không có hứng thú đánh với ngươi. Nhưng ngược lại, ngươi có hay không cho ta một cái công đạo nha!
- Công đạo? Ngươi còn dám nói công đạo. Ngươi đã đến nơi này trước ta một bước, không ra tay ngăn cản một chút được sao? 
- Hắc hắc, ta là giật mình a. Vừa nãy thấy một tên Huyết tổ nên tâm thần có chút rung động, cho nên …hà hà…Hứa đạo hữu, lần trước cây linh thảo kia, ta còn chưa tới tính toán với ngươi một hai à…
- Hừ, chuyện lần này xem như bỏ qua đi. Mà chuyện lần kia, sau này lão Hùng ngươi cũng đừng hòng trước mặt ta nhắc lại nữa.
Giọng nói bên trong thông đạo cũng có chút bất đắc dĩ truyền ra.
- Khà khà, như vậy mới tốt. Vậy đứa trẻ đó sau này giao cho Hứa lão ngươi chăm non ta cũng yên tâm.
- Hừ! Trong thời gian này bọn ta cần khôi phục lại toà thành. Mọi việc cứ theo ước định đi!
- Tốt, cứ vậy đi! 
Lời này vừa dứt, thông đạo truyền ra tiếng thở dài sâu lắng, chậm rãi thu nhỏ lại. 
Mà không gian cũng theo đó yên tĩnh lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.