Tiên Nghịch

Chương 842: Thi Âm Tông




Tới gần, Vương Lâm lơ lửng trên quảng trường, nhìn chằm chằm người phía dưới nói:
 
- Tốt lắm,ngươi làm tốt lắm đấy!
 
Ánh mắt hắn đảo qua những người thuộc Vương gia. Nơi đây có khoảng trăm người, và tất nhiên đó không phải toàn bộ. Những người này phía trên mi tâm nhiều hoặc ít cũng đều có một làn khí đen. Chỉ có người đàn ông trung niên mặc long bào ngồi ở giữa là không có hắc khí gì ở mi tâm.
 
Về phần nữ tử mặc y phục rực rỡ ngồi bên cạnh hắn, lúc này trong mắt không còn chút hắc khí, càng không có một chút tu vi dao động, nhìn như một phàm nhân bình thường.
 
Thanh âm Vương Lâm vang vọng giống như làn gió của trời đông giá rét thổi qua, khiến cho những người trên mặt đất đều chấn động tinh thần.
 
Nhất là người đàn ông trung niên mặc long bào kia, trong nháy mắt nhìn thấy Vương Lâm mà giật mình. Hắn như không tin được vào mắt mình nữa. Nhưng lập tức trong mắt hắn xuất hiện một tia độc ác quát:
 
- Người cung phụng Vương tộc các triều đại, giết kẻ này!
 
Gần như cũng vào lúc, âm thanh của nam tử vang lên, trên quảng trường đột nhiên xuất hiện tiếng nổ ầm ầm, mặt đất lập tức xuất hiện một cái khe. Từ trong cái khe có tám lão già lao ra.
 
Tám lão già sau khi xuất hiện lập tức nhìn Vương Lâm chăm chú rồi không chút do dự, phóng đi.
 
Lửa giận trong mắt Vương Lâm càng đậm. Mặc dù nơi mi tâm của tám lão già đều có dày đặc hắc khí, nhưng ở mi tâm bọn họ lại có một tia sáng màu vàng bảo vệ linh hồn. Bước về phía trước một bước, tay phải Vương Lâm chỉ ra lập tức liền có tám đạo khí đen trắng đan xen vào nhau rồi lao thẳng đến tám lão già. Khoảnh khắc luồng khí đen trắng bay tới nơi lập tức phóng thẳng vào mi tâm bọn họ, đánh tan hắc khí.
 
Tám lão già rùng mình, ánh mắt trở nên trong sáng đứng lên. Ánh mắt đầu tiên là khi thấy Vương Lâm đang nổi giận liếc mắt nhìn mình, khiến cho cả tám người run rẩy. Ngay lập tức một người kêu lên thất thanh:
 
- Vương Lâm lão tổ! - Bảy người còn lại cũng đều không kìm được sự xúc động.
 
Lời nói vừa dứt, trên mặt đất đám tu sĩ đang nhìn đều biến sắc, không dám tin vào tai mình. Trái lại hậu nhân Vương gia đều có thần sắc quỷ dị. Chỉ có một ít xuất hiện chút dao động.
 
Đúng lúc này trên bầu trời, một làn sương mù tràn ra từ mi tâm của tám lão già dung hợp lẫn nhau biến thành một mãng xà hơn mười trượng. Nó rống lên giận dữ nhằm hướng Vương Lâm phóng tới.
 
Lúc này, Tháp Sơn tiến lên, vung quyền đấm vào không trung. Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên mãng xà nổ tung. Tháp Sơn thu quyền lui về phía sau Vương Lâm, nét mặt vẫn giữ nguyên sự lạnh lùng.
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên sát khí. Hắn nâng tay phải lên rồi ấn xuống phía dưới một cái. Ngay tức khắc, mặt đất trước hoàng cung vang lên những tiếng động ầm ầm, rồi lõm xuống. Từ trong đó lập tức bay ra một người.
 
Người này thân thể trần trụi mái tóc dài trên đầu tung bay. Hắn nhìn chằm chằm Vương Lâm trên bầu trời, đồng tử trong mắt co lại.
 
- Dám dùng hậu nhân của ta chăn nuôi oán linh, ngươi muốn chết!? - Âm thanh Vương Lâm lạnh như băng. Vừa nói, hắn vừa bước tới. Trên tay phải xuất hiện một tia chớp bắn thẳng về phía nam tử.
 
Nam tử biến sắc. Hắn vốn tưởng rằng mình đã ẩn núp kĩ càng, không nghĩ rằng lại bị phát hiện. Hắn nhanh chóng lui ra phía sau. Tu vi hắn vượt xa các tu sĩ trên Chu Tước tinh, đã đạt tới cảnh giới Âm Hư nhưng cũng phải chấn động tinh thần. Hắn lui về phía sau, ánh mắt không ngừng nhìn về nữ tử y phục rực rỡ bên cạnh nam tử mặc long bào phía trong đại điện.
 
Nữ tử y phục rực rỡ kia lạnh lùng nhìn Vương Lâm đang ra tay với nam tử. Nàng cất tiếng hừ lạnh rồi không chút do dự nâng tay phải lên đang muốn thi triển thần thông.
 
Nhưng đúng lúc này, Vương Lâm đang truy kích nam tử mình trần kia, dưới chân lập tức nổi lên gợn sóng rồi trong nháy mắt biến mất.
 
Sự biến mất của đối phương khiến nam tử kia không khỏi ngẩn người, nhưng rồi hắn không chút do dự nhanh chóng bỏ chạy. Một tia sáng lóe lên trong mắt, Tháp Sơn đang muốn đuổi theo thì đồng tử đầu to lại nhanh hơn hắn một bước. Gã điểm một nụ cười ngây ngô mà đuổi theo.
 
Về phần nữ tử y phục rực rỡ kia cũng đồng dạng ngẩn ra nhưng lập tức biến sắc, đang định xông về phía trước nhưng đã muộn. Vương Lâm đã xuất hiện trong đại điện ngay cạnh người, lôi ý lóe lên trong mắt. Hai ngón tay phải mang theo tất cả sự tức giận điểm về phía trước, lập tức giữa trời đất ầm ầm tiếng sấm, vô số tia sét như xuyên qua hư vô ngưng tụ trên đầu ngón tay Vương Lâm.
 
Một chỉ đó như đưa toàn bộ sấm chớp trong thiên địa điểm vào hậu tâm nữ tử kia.
 
Thân hình nữ tử chấn động một cái, rồi phun ra một ngụm máu to. Trên thân thể nàng lóe lên một làn ánh sáng nhiều màu đồng thời trên thiên linh cái xuất hiện một con mãng xà màu đen cực lớn xoay quanh. Chỉ có điều con mãng xà vừa xuất hiện liền lập tức tan biến. Sắc mặt nữ tử tái nhợt. Một kích kia sau khi hủy diệt mãng xà vẫn còn muốn hủy thân thể và nguyên thần nàng. Nhưng vào lúc này, trên đỉnh đầu của nàng vang lên một tiếng phượng hót. Một con phượng hoàng nhiều màu xuất hiện vì nữ tử mà cản trở một kích của Vương Lâm.
 
Nàng lui về phía sau đang muốn thi triển thần thông, nhưng Vương Lâm lại nhanh hơn nàng một bước, một lần nữa xuất hiện ở bên cạnh. Ngón tay chứa đầy sấm sét lại tiếp tục điểm xuống Trong tiếng sấm ầm ầm, nữ tử lại phun ra máu tươi. Con phượng hoàng trên đỉnh đầu cũng run rẩy. Nhanh chóng thối lui, nhưng căn bản tốc độ của nàng không thể so sánh với Vương Lâm. Trong tích tắc, bóng dáng Vương Lâm giống như quỷ mị liên tục điểm ra bốn chỉ.
 
Thân mình của nàng chấn đông mãi không thôi. Bị công kích liên tục khiến cho nàng trọng thương, không có lực để trả đòn. Nhất là khi chỉ cuối cùng hạ xuống, con phượng hoàng phía trên Thiên Linh cái lập tức kêu vang rồi tan biến.
 
- Ta là một trong thất phượng của Phượng Loan tinh. Ngươi dám giết ta? - Nữ tử kinh hoảng, lớn tiếng nói.
 
Nhưng Vương Lâm không hề có ý định dừng lại. Thoáng cái, hắn đã xuất hiện phía sau nữ tử. Sát khí trong mắt chợt lóe, song chỉ tay phải bắn ra hai đạo khí đen trắng điểm vào vai phải nàng. Hai luồng khí đen trắng truyền vào trong thân nàng. Một tiếng nổ ầm vang lên, thân thể nàng nổ tung. Nguyên thần lao ra đang muốn chạy trốn.
 
Vương Lâm không nghĩ ngợi nhiều, tay phải đặt lên nguyên thần nữ tử, thi triển Sưu Thần thuật. Nàng ta run rẩy, kêu lên thảm thiết. Từng cảnh tượng trong trí nhớ bị Vương Lâm lôi ra ngoài.
 
Càng xem, sắc mặt Vương Lâm càng âm trầm, tới cuối cùng ánh mắt của hắn chẳng khác gì tảng băng. Tay phải nhấn mạnh xuống một cái, lập tức nguyên thần nữ tử nổ tung hóa thành một quả cầu nguyên khí bị Vương Lâm hút vào trong miệng.
 
Hắn đã sớm nhận ra nữ tử này có vấn đề. Mặc dù, nàng đã cố hết sức che dấu tu vi nhưng Vương Lâm cũng vẫn thấy rõ. Tu vi của nàng ta đạt tới cảnh giới Dương Thật. Nếu không phải có phượng linh hộ thân thì một đạo lôi ý liền giêt chết.
 
Nếu nàng không ở nơi này, xung quanh có nhiều tộc nhân Vương gia. Hơn nữa Vương Lâm cũng đã nhận ra, hắc khí ở mi tâm tộc nhân Vương gia như có liên quan với nữ tử này. Hiển nhiên sinh tử của bọn họ bị nữ tử tại đây khống chế.
 
Không phải vì những điều đó thì khi Vương Lâm vừa xuất hiện đã giết chết nàng ngay lập tức. Việc bức nam tử mình trần lên chỉ để phân tán sự chú ý của nàng, sau đó mới nhân cơ hội ra tay.
 
Tại khoảnh khắc nữ tử bỏ mạng, trong đại điện, tộc nhân Vương gia liền có hơn một nửa phun ra máu tươi, hai mắt ảm đạm ngã xuống đất tử vong. Những người còn lại thì hắc khí tại mi tâm lập tức tiêu tan, hai mắt khôi phục vẻ trong sáng nhìn về phía Vương Lâm. Ánh mắt tất cả đều không giấu được sự xúc động. Tất cả đều quỳ xuống vẻ mặt xấu hổ.
 
Mỗi một người trong Vương gia, từ nhỏ đã được giáo dục cẩn thận, trong đó quan sát các bức họa tổ tiên gia tộc là một chuyện được chú ý nhất. Hình dáng của Vương Lâm đã in sâu vào trong đầu của mội người. Vì vậy mà sau khi tỉnh chỉ thoáng qua một cái liền nhận ra Vương Lâm.
 
Vương Lâm đối với bọn họ không hề có gì xa lạ, một người tiếng tăm lừng lẫy. Thậm chí trong đại vương triều sở dĩ có nhiều tu sĩ trợ giúp như vậy là bởi vì trong Vương gia bọn họ có một Vương Lâm.
 
- Lão tổ chúng ta đã sai lầm… - Tám lão già kia đều quỳ trên mặt đất.
 
Ánh mắt Vương Lâm dừng ở trong đại điện, nhìn thoáng qua người đàn ông trung niên mặc long bào cũng quỳ trên đất lạnh giọng nói:
 
- Các ngươi đúng là có sai. Ngay cả người có phải là tộc nhân Vương gia hay không cũng nhìn không rõ!
 
Người đàn ông trung niên kia tái mặt. Vương Lâm hừ lạnh một tiếng, âm thanh này như tiếng sấm lập tức khiến cho nam tử kia hôn mê bất tỉnh.Lời nói của Vương Lâm khiến cho đám tộc nhân Vương gia xung quanh ngẩn ngẩn người, sắc mặt cả đám trở nên âm trầm. Ánh mắt toàn bộ nhìn chăm chú hướng về trên người đàn ông trung niên đang bất tỉnh kia.
 
Thở dài một tiếng Vương Lâm hướng về tu sĩ xung quanh vẫn đang nhìn, ôm quyền trầm giọng nói:
 
- Các vị đạo hữu! Đa tạ chư vị sư môn đã chiếu cố cho Vương gia mấy năm nay !
 
Những tu sĩ kia vội vàng cung kính. Sau một phen dặn dò, thần thức Vương Lâm tản ra xác định trong đô thành không còn người của Phượng Loan tinh. Hắn chỉ tay vào một lão già hậu nhân Vương gia đang quỳ trên mặt đất nói:
 
- Việc ở đây, các ngươi tự giải quyết. Ngày sau, ta sẽ trở về!
 
Trong mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang. Từ kí ức của nữ tử thuộc Phượng Loan tinh kia, hắn biết được rất nhiều chuyện. Lần này hắn muốn đi xử lí một chút.
 
- Phượng Loan tinh, Thi Âm Tông làm thế với hậu nhân Vương gia thì đừng trách Vương mỗ làm việc tàn nhẫn! - Trong mắt Vương Lâm lóe lên sát khí. Lúc này đây, hắn thật sự nổi giận.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.