Tiên Nghịch

Chương 718: Cơ duyên




Huyết Tổ biến sắc mặt, hắn gần như lập tức cảm nhận được trong tinh thể truyền tống trận trong tay truyền ra từng đợt dao động sụp đổ. Hắn không kịp tiếp tục đi thu thập Vương Lâm và thân thể con rối chưa bị luyện hóa, trực tiếp tung tinh thể lên đánh ra một đạo lạc ấn củng cố.
 
Tinh thể này lập tức hóa thành một truyền tống trận. Đây cũng là lần thứ ba nó mở ra, cũng là lần cuối cùng.
 
Truyền tống trận mở ra, một cỗ khí tức hủy diệt trong nháy mắt lộ ra. Nhưng Huyết Tổ giờ phút này cũng không suy nghĩ nhiều, sắc mặt hắn âm trầm bước ra một bước trực tiếp đi vào trong truyền tống trận. Lạc ấn củng cố trận pháp lúc này tạo nên hiệu quả, khiến cho truyền tống trận này sau khi Huyết Tổ tiến vào cũng không sụp đổ.
 
Thân hình Huyết Tổ biến mất, trong nháy mắt tiến vào trữ vật không gian sắc mặt hắn lập tức biến đổi mạnh. Với kiến thức của hắn lập tức nhận ra được nơi này là một trữ vật không gian do Tiên nhân mở ra.
 
Một luồng khí lạnh dâng lên từ trong lòng hắn. Vô số năm qua hắn đã thật lâu không có cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết. Mặc dù nhiều lần đánh với Thiên Vận tử, hắn cũng không có tê da đầu như hiện tại.
 
Nói cho cùng, hắn chẳng qua cũng là một tu sĩ!
 
Giờ phút này, hắn rõ ràng cảm nhận được trái tim đập "phanh phanh", nhanh chóng nhảy lên. Sống lâu năm khiến cho hắn có một sự hiểu biết kỹ càng về trữ vật không gian của Tiên nhân.
 
Hắn biết rõ nếu trữ vật không gian này sụp đổ, có thể trong nháy mắt toàn bộ hủy diệt tất cả cái gì bên trong. Cho dù là có Huyết Hồn đan, nhưng dưới sự hủy diệt này cũng không tồn tại được!
 
Trừ khi là một lần nuốt sạch toàn bộ Huyết Hồn đan vốn có, có lẽ có thể bằng vào lực lượng thần bí ở trong chống đỡ được sự hủy diệt khi trữ vật không gian này sụp đổ.
 
- Chết tiệt. Vương Lâm này làm sao lại tièm được một trữ vật không gian. Nơi này cho dù là Thiên Vận tử muốn tìm cũng chỉ có thể bằng vào sự may mắn. Vương Lâm! Lão phu không đội trời chung với ngươi!
 
Huyết Tổ gần như cắn vỡ răng, sau khi hắn tiến vào nơi này lập tức cảm nhận được khí tức của con gái, một mạch xông thẳng tới thung lũng. Chỉ trong phút chốc hắn từ nơi này tìm được quả cầu cấm chế phong ấn Diêu Tích Tuyết.
 
Hắn thậm chí đều không kịp giải cấm chế, liền lập tức cất kỹ quả cầu cấm chế.
 
Giờ phút này, Vương Lâm ở bên ngoài bị thần thông của Huyết Tổ hóa thành hồng châm đuổi giết. Vẻ mặt hắn dữ tợn dẫn động toàn bộ cấm chế trong trữ vật không gian, khiến cho trữ vật không gian này bắt đầu sụp đổ cuối cùng!
 
- Ngươi muốn giết ta… Ta liền thí Tiên, cho ngươi chết!
 
Hai ngón tay Vương Lâm khép lại thành kiếm liên tiếp điểm chín cái trên người mình. Tốc độ hắn nhanh hơn, hồng châm phía sau hắn như nhập tận xương tủy, đuổi theo không bỏ.
 
Huyết Tổ cầm lấy quả cầu cấm chế Diêu Tích Tuyết, cả người hắn như điên cuồng. Bình tĩnh ngày trước không còn, chỉ còn toàn thân một mảnh hồng quang. Hắn phóng như điên hướng về phía truyền tống trận được lạc ấn của mình đọng lại.
 
Ở xung quanh hắn, trữ vật không gian này sụp đổ, hai dãy núi trong nháy mắt liền bị xé rách, một cỗ lực lượng hủy diệt tất cả trong nháy mắt tràn ngập, dường như muốn bao phủ hắn.
 
- Vương Lâm. Nếu lão phu chạy ra được, cho dù lên trời hay xuống địa ngục! Thề nhất định giết ngươi!
 
Thanh âm Huyết Tổ mang theo sát khí tràn ngập trong trữ vật không gian. Dãy núi bị xé rách, thung lũng như bị hòa tan, toàn trữ vật không gian này trong phút chốc hơn một ngàn cấm chế hoàn toàn mở ra, tạo thành sự sụp đổ cuối cùng.
 
Lúc này Huyết Tổ hai mắt đỏ bừng, hắn gần như điên cuồng tốc độ lại nhanh không thể tưởng tượng. Từng bước đi tới bên cạnh truyền tống trận được pháp thuật củng cố.
 
Lúc này phía sau lưng hắn, trữ vật không gian giống như bị một ngọn lửa màu đen đốt sạch, ngọn lửa dữ tợn kia vồ tới muốn cắn nuốt Huyết Tổ.
 
Ngay trong nháy mắt Huyết Tổ chuẩn bị bước vào truyền tống trận rời đi, Vương Lâm đang bị hồng châm truy kích trên mảnh vỡ đại lục sắc mặt cực kỳ âm trầm. Hắn ngưng tụ nguyên thần trong cơ thể Tiên vệ, tuy là bị diệt nhưng Tiên vệ dưới sự luyện hóa của Huyết Tổ, vẫn còn tồn tại.
 
Thông qua một tia liên hệ với con rối Tiên vệ, Vương Lâm giống như đích thân nhìn thấy được hào quang lóe ra trong truyền tống trận, thân hình Huyết Tổ đang nhanh chóng ngưng tụ.
 
Một khi bị Huyết Tổ lao ra, Vương Lâm tự nhận chắc chắn mình phải chết, cũng không có bất kỳ khả năng nào có hy vọng may mắn sống sót.
 
Trong lúc nguy cơ, hắn thầm than một tiếng, trong tâm thần hạ một đạo thần niệm quyết đoán.
 
- Không thể hoàn thành hứa hẹn với ngươi, Vương mỗ ngày sau sẽ bù lại!
 
Bên ngoài truyền tống trận, Tiên vệ đang bị luyện hóa trong biển máu lúc này hai mắt chợt lóe kim quang. Kim quang này trong nháy mắt nồng đậm bao trùm toàn thân. Từng hồi tiếng động "bang bang" từ trong cơ thể Tiên vệ lập tức truyền ra, một cỗ khí tức hủy diệt pha trộn bên trong.
 
Dường như một cỗ gió lốc phát ra trong cơ thể Tiên vệ, toàn thân hắn kim quang giống như một thanh kiếm sắc điên cuồng tản ra phía ngoài. Con rối Tiên vệ cảnh giới Âm hư tự bạo, lực lượng đáng sợ sinh ra khiến cho Tiên vệ lao ra từ trong thần thông không được Huyết Tổ khống chế.
 
Chẳng qua thần thông không được Huyết Tổ khống chế nhưng vẫn là rất bất phàm. Nó luyện hóa làm tan rã gần sáu phần lực lượng tự bạo của con rối Tiên vệ.
 
Tiên vệ mang theo bốn phần lực lượng hủy diệt lao ra, một bước đi tới cạnh truyền tống trận. Trong nháy mắt thân hình Huyết Tổ biến ảo ra trong truyền tống trận, toàn thân Tiên vệ như mặt trời, kim quang điên cuồng bạo phát.
 
Một cỗ lực lượng khổng lồ tại khoảnh khắc này, bạo phát.
 
Tại lực lượng như vậy lan tới, truyền tống trận trong phút chốc liền lập tức sụp đổ, không có bất kỳ dừng lại hóa thành từng điểm sáng nháy mắt tiêu tan.
 
Huyết Tổ trong trữ vật không gian nửa thân tiến vào trong truyền tống trận lúc này hét lớn một tiếng, thân hình dĩ nhiên bị đẩy ra. Hắn trơ mắt nhìn truyền tống trận trước người nhanh chóng tiêu tan, tốc độ cực nhanh giống như ngàn năm tuế nguyệt nháy mắt nén ép vào trong một tích tắc.
 
Trong lúc nguy cấp này, mắt Huyết Tổ lộ ra ánh sáng kỳ dị. Hắn không chút do dự liếc mắt quả cầu cấm chế Diêu Tích Tuyết trong tay, bóp vỡ.
 
Trữ vật không gian bị hủy diệt cho dù Diêu Tích Tuyết ăn Huyết Hồn đan nhưng nếu chỉ một viên cũng vẫn không thể sống lại. Cho nên Huyết Tổ tự mình ra tay, bóp nát cấm chế vì muốn làm cho Diêu Tích Tuyết sống lại.
 
Với sự hiểu biết của Huyết Tổ về Huyết Hồn đan, lần đầu nhìn thấy quả cầu cấm chế đã biết Diêu Tích Tuyết ăn Huyết Hồn đan.
 
Ở phía sau hắn, ngọn lửa màu đen đánh tới. Toàn thân Huyết Tổ hồng quang điên cuồng tràn ngập. Hắn phải trì hoãn sự sụp đổ của trữ vật không gian, vì Diêu Tích Tuyết tranh thủ thời cơ, khiến cho trong quá trình sống lại không bị ảnh hướng đến.
 
Huyết Tổ duỗi hai tay, tu vi Tịnh Niết trung kỳ giờ phút này bộc phát không hề giữ lại. Từng trận tia máu từ trong cơ thể tràn ra, tại trữ vật không gian cứng rắn chống lại ngọn lửa màu đen cắn nuốt.
 
Thân hình Huyết Tổ trong phút chốc bị ngọn lửa màu đen bao phủ không ngừng đốt cháy đau đớn dữ dội. Thân hình hắn mấy vạn năm không có bị tổn thương nhưng điều này đối với hắn mà nói căn bản không coi ra gì. Hắn dùng hết sức bảo hộ phạm vi ba trượng trước người, thần thức Diêu Tích Tuyết tiêu tan.
 
Chỉ vài giây thời gian dường như qua mấy vạn năm. Diêu Tích Tuyết dưới sự bảo vệ của hắn trong khi quả cầu cấm chế tan vỡ, thần thức tiêu tan. Trong quá trình này không có bất kỳ sự sụp đổ của trữ vật không gian lan đến.
 
Vùng đất Yêu Linh, nơi mà năm xưa Diêu Tích Tuyết nuốt vào Huyết Hồn đan lúc này tràn ngập hồng quang, lẫn nhau ngưng tụ lại một chỗ. Thân hình Diêu Tích Tuyết chậm rãi xuất hiện.
 
Sau khi nàng hiện ra, ngẩng đầu nhìn về bầu trời xa xa, ánh mắt lộ ra vẻ thương đau và sát khí ghi lòng tạc dạ.
 
Nhìn thấy thần thức con gái mình an toàn tiêu tan, trên mặt Huyết Tổ lộ ra nụ cười hiền lành của một người cha. Toàn bộ thân hình hắn trong phút chốc bị ngọn lửa màu đen bao trùm.
 
Trong chớp mắt này hắn lấy từ trong túi trữ vật ra ba viên Huyết Hồn đan, nhưng không nuốt vào mà bóp nát toàn bộ!
 
Huyết Hồn đan chỉ còn mười ba viên! Đa số đều ở chỗ Diêu Tích Tuyết, Huyết Tổ còn trên người chỉ có ba viên này! Huyết Hồn đan vỡ vụn, chất lỏng màu lam từ trong tràn ra, cùng với ngọn lửa màu đen kia đồng thời tiêu tan.
 
Toàn bộ trữ vật không gian trong khoảnh khắc này hoàn toàn sụp đổ. Tất cả những gì bên trong đều biến mất. Chúng nó cũng không phải là nhảy vào hư vô mà hoàn toàn hoàn toàn sụp đổ, không còn bất kỳ dấu vết gì.
 
Vương Lâm hiện tại ở mảnh vỡ đại lục hắn ẩn thân lúc trước. Lúc này tốc độ hắn cực nhanh, thân hình huyết quang lóe lên chín lần không ngừng bỏ chạy. Ở phía sau Vương Lâm, cây châm màu đỏ đuổi theo không dứt.
 
Chẳng qua một giây sau, hồng châm ngừng truy kích, từ từ sụp đổ, cuối cùng dường như muốn tiêu tan hoàn toàn… Vương Lâm thở ra một hơi, toàn thân mồ hôi lạnh dĩ nhiên làm ướt sũng quần áo. Gió thổi qua lập tức cảm giác rùng mình xuất hiện từng hồi.
 
Ở phía trước hắn, hồng châm kia dĩ nhiên biến thành nửa trong suốt, chậm rãi tiêu tan. Nhưng đúng lúc này bỗng nhiên mắt thấy hồng châm kia hoàn toàn biến mất không ngờ rung lên, không hề tiêu tan mà quay đầu bay về phía xa xa.
 
- Không chết?!
 
Vẻ sợ hãi lóe lên trong mắt Vương Lâm, không cần nghĩ ngợi xông tới hai tay hư không bắt một cái, trong miệng phun ra một ngụm tinh khí nguyên thần, hình thành một cái lồng mạnh mẽ vây quanh hồng châm đang muốn chạy ra xa.
 
Hồng châm kia phát ra tiếng gào thét sắc bén, dường như muốn xông ra, không ngừng tấn công cái lồng bao quanh. Tiếng động "bang bang" vang lên, mỗi một lần va chạm, sắc mặt Vương Lâm lại tái nhợt thêm một phần.
 
Vẻ lạnh lẽo trong mắt hắn lóe lên, tiên lực trong cơ thể vận chuyển tăng thêm sự kiên cố cho cái lồng vây, chậm rãi kéo tới bên cạnh thân. Hắn nhìn chằm chằm vào hồng châm bên trong, mắt lộ vẻ quyết đoán.
 
- Phong!
 
Hắn quát khẽ, lồng vây nháy mắt co rút lại cuối cùng dán sát vào hồng châm tạo thành một phong ấn, sau đó hắn nắm chắc cây châm, thân hình rơi trên mặt đất.
 
Châm này nếu không phải là bởi vì đa số bộ phận thần thông của Huyết Tổ vô hạn suy yếu, Vương Lâm muốn phong ấn căn bản không có khả năng. Nhưng giờ phút này, cây châm cũng là lúc suy yếu nhất, Vương Lâm dồn toàn thân tiên lực rốt cục phong ấn được nó.
 
Mặc dù như thế, nhưng nó ở bên trong vẫn không ổn định, hồng châm giống như bất cứ lúc nào đều có thể lao ra. Vương Lâm thở sâu, sắc mặt cực kỳ âm trầm.
 
"Huyết Tổ kia không chết… Nhưng dù không chết cũng nhất định cực kỳ suy yếu, bằng không cây châm này không có khả năng biến hóa như thế… Nếu một khi Huyết Tổ khôi phục chắc chắn sẽ giết ta trước tiên…" Vương Lâm trong mắt lóe lên sắc bén, nhìn chằm chằm cây hồng châm kia. Cây châm nửa trong suốt, vẫn tràn ra một cỗ khí tức chết chóc.
 
"Châm này nhất định là bị thu hút phải trở lại bên người, không thể bỏ qua thời cơ này. Liều mạng một phen!" Vương Lâm cắn răng, tay phải cầm hồng châm ném về phía trước. Cây châm này nhoáng lên một cái bay thẳng ra xa xa. Vương Lâm theo sát phía sau, trong lúc đuổi theo điều chỉnh tiên lực trong cơ thể. Trên hồng châm kia có phong ấn của hắn, theo dõi cũng tiện lợi rất nhiều. Một người một châm, ở trong Lôi chi Tiên giới này tốc độ cực nhanh, chỉ thấy nhoáng một cái liền mất dạng.
 
Lôi chi Tiên giới, trong một mảnh hư vô trôi nổi lơ lửng vô số giọt máu thật nhỏ. Trên những giọt máu này lóe lên lam quang, vừa nhìn lại cũng có chút rực rỡ.
 
Trong mỗi một giọt máu đều chứa một tia nguyên thần và lực lượng khổng lồ mà yếu ớt. Trong khi trữ vật không gian sụp đổ, hắn dùng uy lực ba viên Huyết Hồn đan dùng ra pháp thuật bí mật của Diêu gia, lúc này mới có thể sống sót.
 
Khi đến La Thiên Tinh vực này, Huyết Tổ cực kỳ tự tin. Hắn căn bản không trước tiên ăn vào Huyết Hồn đan. Nếu không hắn thi triển bí thuật này, lúc xuất hiện sẽ ở trong Huyết tinh ở Liên minh Tinh vực.
 
Trong hư vô, những giọt máu này cũng không yên lặng không động đậy mà chậm rãi thu nạp lẫn nhau. Một khi hoàn toàn dung hợp cùng một chỗ, hắn liền có thể thức tỉnh.
 
Quá trình này chậm chạp duy trì. Ba tháng sau những giọt máu vốn phân tán rất xa dĩ nhiên tới gần nhau. Trong đó có một số thậm chí đã dung hợp lẫn nhau.
 
Nguyên thần Huyết Tổ cũng dần dần sắp thức tỉnh. Một khi thức tỉnh như vậy tốc độ khôi phục của hắn sẽ tăng gấp bội.
 
Một ngày này, gần như sáu phần giọt máu đã toàn bộ dung hợp với nhau. Nguyên thần Huyết Tổ chậm rãi từ trong trạng thái mê man có dấu hiệu thức tỉnh.
 
Nhưng đúng lúc này, tại hư vô cách xa nơi đây, một đạo lôi quang gào thét. Đạo lôi quang kia là một con lôi thú đầu có sừng. Trên cổ con thú này bị tròng một dây xích sắt, toàn than có dán rất nhiều phù giấy, thoạt nhìn có vẻ hỗn độn cực kỳ.
 
Thậm chí sừng bạc trên đầu nó cũng bị người không biết dùng vật gì xuyên thủng một lỗ nhỏ, đeo một cái vòng sắt vào đó.
 
Trong mắt con thú này lộ ra vẻ khổ sở. Không thể tưởng tượng mấy ngày này nó làm thế nào vượt qua.
 
- Nhìn xem. Cái dạng này mới xứng với thân phận của lão phu. Đây mới là lôi thú mà. Ngươi phải biết rằng cái dạng này hiện tại của ngươi cho dù là lôi thú sừng vàng nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy không bằng… Ngươi là lôi thú loại độc đáo nhất! Tin tưởng lão phu. Đúng vậy. Lão phu và ngươi có duyên!
 
Trên lưng lôi thú một lão già ngồi tay cầm xích sắt tròng cổ lôi thủ, giống như cưỡi ngựa, nhơn nhơn tự đắc.
 
Ở phía sau hắn xa xa còn có một mảnh lôi quang như sao băng đi theo. Trong mỗi một đạo lôi quang kia đều có một con lôi thú, trong mắt chúng nó đều lộ ra vẻ sợ hãi.
 
Lão già này thi thoảng nâng tay trái gảy vòng sắt trên sừng bạc lôi thú, ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng.
 
- Lão phu cùng ngươi có duyên như vậy, đều có một chút không muốn trả lại cho tên tiểu tử kia… Thân hình lôi thú chấn động. Lúc này nó hoàn toàn sợ hãi lão già này, nhất là hai chữ "có duyên" kia đối với nó mà nói giống như là ác mộng.
 
Nó vĩnh viễn không thể quên được, mỗi lần lão nhân kia trên miệng nói từ "có duyên" thì thường đặt một ít cổ quái ngạc nhiên gì đó lên thân nó.
 
Nói đi cũng phải nói lại, nó không hài lòng với tất cả mọi thứ trên thần, duy nhất cái vòng sắt kia cũng thấy được có vẻ thuận mắt… - Không sai. Đúng là nơi này. Ha ha! Tu sĩ đại thần thông Tịnh Niết trung kỳ không ngờ cũng có ngày hôm nay… Có duyên a!
 
Lão già nhìn mảng lớn giọt máu dung hợp lẫn nhau ở xa xa, hai mắt lóe sáng.
 
- Pháp thuật Dong thần hóa huyết này chính là thần thông dòng chính nhà họ Diêu, hôm nay bị lão phu tóm được rồi!
 
Lão già sờ sờ cằm, song ánh sáng trong mắt càng lớn, quét tới quét lui trên đám giọt máu kia.
 
- Không hổ là người có duyên được lão phu nhìn trúng, không ngờ nghĩ ra một phương pháp như vậy để đối phó với tu sĩ Tịnh Niết kỳ. Thôi! Ai bảo hắn là người có duyên với lão phu đây. Không đươc! Lão phu phải giúp hắn một chút!
 
Lão già liếm liếm môi, bàn tay đưa về phía trước. Lập tức những giọt máu này không hề có sức chống cự toàn bộ bị lão bắt lấy.
 
Lão già bóp một cái, toàn bộ giọt máu trong nháy mắt dung hợp cùng nhau, nguyên thần Huyết Tổ trong phút chốc hoàn toàn dung hợp, hắn thức tỉnh.
 
- Cảm ơn tiền bối giúp đỡ. Diêu gia ta nhất định có hậu tạ!
 
Thần niệm Huyết Tổ từ trong giọtmáu truyền ra, cực kỳ bình tĩnh nghe không ra bất kỳ vui giận hay tình cảm gì.
 
- Đừng giả bộ. Rõ ràng trong lòng sợ chết khiếp, lo lắng lão phu không có lòng tốt trực tiếp luyện ngươi thành đan dược đúng không. Còn mang Diêu gia ra, cho dù đích thân Huyết Thần tử của Diêu gia đến, chẳng lẽ lão phu còn sợ hắn sao!
 
Lão già sờ sờ vòng sắt trên sừng bạc lôi thú dưới thân, khảy một cái nói.
 
- Bất kể thế nào, Diêu mỗ đều phải cảm ơn tiền bối giúp đỡ… Huyết Tổ trầm ngâm một lát, truyền ra thần niệm.
 
- Lão nhân gia ta thích nhất nói đạo lý. Ngươi xem, ta giúp ngươi giảm bớt thời gian dung hợp… Ách… Ta cũng không biết được thần thông Dong thần hóa huyết của Diêu gia ngươi không thể cưỡng ép dung hợp. Một khi như thế, tu vi sẽ hạ xuống mấy cảnh giới. Mặc dù hiện tại ngươi hạ tới Khuy Niết hậu kỳ nhưng đó là do lão nhân gia ta không biết điều ấy. Ngươi không nên trách ta!
 
Lão già nói.
 
Huyết Tổ im lặng, mạnh mẽ áp chế lửa giận trong nguyên thần, bình thản truyền thần niệm:
 
- Không sao. Nếu tiền bối không biết đó là do vận mệnh của Diêu mỗ. Tiền bối nếu không còn chuyện gì xin mở thần thông ra để Diêu mỗ rời đi.
 
Lão già ha hả cười, hai mắt tỏa ánh sáng, nói:
 
- Tiểu tử Diêu gia. Hai chúng ta có duyên a!
 
Lôi thú dưới thân lão già run thân hình, ánh mắt nó nhìn về phía Huyết Tổ có một tia thông cảm, nhưng càng nhiều đó là vui sướng khi người gặp họa.
 
Huyết Tổ trầm lặng.
 
- Ngươi không phải vừa nói muốn báo ân sao. Hiện tại liền báo đi!
 
Lão già nâng tay phải hư không chộp một cái lập tức mạnh mẽ rút nguyên thần Huyết Tổ từ trong mảng máu kia ra. Sau đó sờ bóp một cái cứng rắn xé ra một nửa nguyên thần. Tay phải vung lên lại chia mảng máu kia ra làm hai.
 
- Ừ! Nửa nguyên thần, nửa huyết thân. Đủ để báo đáp ân lão phu giúp ngươi rồi!
 
Lão gia cười ha hả vỗ một cái, lập tức đánh một nửa nguyên thần còn lại của Huyết Tổ nhốt vào trong mảng máu, rồi thổi về phía mảng máu một hơi.
 
Lập tức mảng máu sôi trào, trong phút chốc sụp đổ hóa thành vô số giọt máu tản ra. Nguyên thần Huyết Tổ thậm chí ngay cả một đạo thần niệm đều không kịp truyền ra liền lập tức bị ngủ say.
 
- Chuyện lớn của lão phu tuy là nhất định sẽ thành công. Nhưng có một nửa nguyên thần và huyết thân của con cháu Diêu gia này có thể thêm một phần chắc chắn. Chẳng phải rất tốt sao!
 
Lão già cười ha hả, nhìn cũng không nhìn những giọt máu kia, mang theo lôi thú rời khỏi nơi này.
 
Trong hư vô, Vương Lâm sắc mặt âm trầm nhanh chóng phi hành theo hồng châm trước mặt. Đột nhiên hồng châm kia lập tức lóe mạnh hồng quang, tản mát ra một cỗ khí tức mạnh mẽ, không ngờ lập tức chạy ra khỏi phong ấncủa Vương Lâm. Biến cố này khiến cho hai mắt Vương Lâm ngưng đọng.
 
Nhưng lập tức, hồng châm lóe hồng quang kia trong thời gian ngắn lại nhạt xuống, so với lúc trước thậm chí suy yếu hơn. Mơ hồ dường như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Nó nhoáng lên một cái đi thẳng tới hư vô phía trước.
 
Vương Lâm nhíu mày, hơi chút do dự theo sát phía sau.
 
- Nhất định phải thừa cơ hội này giết Huyết Tổ kia, trừ họa về sau!
 
Vương Lâm cắn răng tăng tốc độ đuổi theo hồng châm.
 
Thời gian chậm rãi trôi qua, trong hư vô Vương Lâm dĩ nhiên quên thời gian trôi, quên nỗi đau đớt như thiêu đốt trong thân thể đã không còn dữ dội mà càng ngày càng yếu hắn cũng đều quên hết. Trong mắt hắn duy nhất còn lại đó là hồng châm gần như sụp đổ trước mặt.
 
Dần dần tốc độ của hồng châm càng lúc càng nhanh. Tốc độ của Vương Lâm dĩ nhiên không theo kịp. Nhưng vào lúc này bỗng nhiên Vương Lâm dừng lại, ánh mắt ngưng tụ nhìn về phía trước.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.