Tiên Nghịch

Chương 715: Sắp xếp chuẩn xác




- Bát tinh… Cổ Thần…
 
Vương Lâm trầm tư, ngẩng đầu nhìn qua thang lên tầng hai. Hắn thầm than một tiếng, từ từ bước lên để lại Lý Nguyên ở tầng một nhìn mấy bức tranh kia ngẩn người tự nói.
 
Dù sao cũng không còn nhiều người trên thế gian này biết được Cổ Thần.
 
Tầng thứ hai tương đối đơn giản, chỉ có một cái bàn, bên trên trải ra một tấm giấy vàng, bên cạnh có mấy cây bút vẽ. Có thể tưởng tượng được chủ nhân nơi đây thích vẽ tranh. Cách cái bàn không xa còn có một lư hương, chẳng qua lúc này chỉ còn lại tro hương.
 
Vương Lâm đi vào bên cạnh bàn nhìn xem, tờ giấy bên trên bị một cái quỹ xích đè lên. Quỹ xích này tản mát ra từng hồi Tiên khí, hiển nhiên không phải vật phàm. Tuy nhiên ánh mắt Vương Lâm cũng không xem cái quỹ xích này mà nhìn về phía trang giấy.
 
"Năm Ất canh thứ mười sáu lịch Tiên giới, Cổ Thần đánh một trận với các tiên, thắng! Pháp bảo của ta tổn hại chỉ có ở trong này tế luyện. Nhưng sau chiến thắng này được chia một khối da, làm thành giáp da…"
 
"Năm Ất canh thứ mười chín, kinh biến! Tiên đế điên cuồng, chỉ lên trời mà chết… Ta tận mắt nhìn thấy tất cả, thấy được một cảnh tượng trên bầu trời không nên tồn tại khi Tiên đế chết đi…" "Ta từ khi thành tiên đến nay, mặc dù chiến đấu với Cổ Thần cũng không hề có lòng khiếp sợ, nhưng một cảnh tượng này làm ta khiếp đảm, bàng hoàng… Thấy được điều không nên nhìn…" "Vào lúc các tiên chinh chiến, ta chỉ có thể trốn, có một đôi mắt dõi theo… Ta muốn vẽ ra những gì nhìn thấy……" Tới đoạn cuối tương đối viết ngoáy, dường như có thể cảm nhận được sự lo lắng của người viết.
 
"Ta vẽ tới đây… Nhưng đây là cái gì… Ta vẽ, là cái gì…" Chữ viết tới đây chấm dứt.
 
Ánh mắt Vương Lâm ngưng trọng, sau một lúc trầm ngâm, hắn ngồi trước bàn cầm cây bút vẽ. Hắn muốn cảm nhận một chút xem vị Tiên nhân năm xưa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
 
Vương Lâm cầm bút vẽ chậm rãi nhắm hai mắt lại. Một lúc lâu sau, hắn bỗng nhiên mở mắt, tay phải dựa theo chữ viết trên trang giấy viết hờ hờ. Dần dần, hắn giống như là tìm được một tia cảm giác của Tiên nhân năm xưa ngồi ở chỗ này.
 
Tâm thần hắn trong khi viết dần dần trở nên lo lắng, đó là một loại lần lượt thay đổi giữa bàng hoàng và mê man, cho đến ngày nay vẫn còn lưu lại khí tức trong phòng. Cuối cùng tay phải Vương Lâm ngừng lại, ngừng trong không trung. Hắn ngẩng đầu, từ cửa sổ tầng hai nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Tiên nhân này vừa vẽ xong, nhưng như là càng mê man, sau khi để lại lời này cũng là có biến cố. Hẳn là có người tới chơi!
 
Vương Lâm bỏ cây bút xuống nhìn ra ngoài cửa sổ.
 
Hắn ít nhiều tìm tòi ra một chút dấu vết. Giờ phút này nhìn mấy trang giấy trên bàn, tay phải làm một động tác, trang giấy này lập tức bốc cháy hóa thành một ngọn lửa.
 
Sau khi đốt sạch sẽ Vương Lâm thu quỹ thước đi xuống tầng một. Hắn nhìn thấy Lý Nguyên đang tháo bức trang ở tầng một cho vào trong túi trữ vật.
 
Vương Lâm do dự một chút, trầm giọng nói:
 
- Lý huynh. Bức tranh này lấy đi, nhất định phải giữ cho tốt đừng nên để người ngoài nhìn thấy. Nếu không sẽ gây nên họa lớn!
 
Lý Nguyên hơi chút suy nghĩ, gật gật đầu:
 
- Trong trữ vật không gian này hẳn là còn có một ít pháp bảo hoặc là ngọc giản. Hứa huynh không tìm sao?
 
Lý Nguyên hỏi.
 
- Lý huynh tự tìm là được.
 
Vương Lâm lắc đầu, sau khi thấy nội dung trên trang giấy trong lòng hắn đối với sự sụp đổ của Tiên giới có rất nhiều bí ẩn.
 
Nhất là nhìn thấy được thung lũng thứ hai, Vương Lâm cảm thấy nơi này mặc dù thật sự còn sót lại một ít đồ thì sợ là cũng rất có hạn. Bởi vì pháp bảo quan trọng nhất đã bị hắn lấy đi. Đó là xương đầu thú kia! Xương thú này rất hiển nhiên là pháp bảo tổn hại đang được tế luyện theo như lời Tiên nhân kia.
 
- Cũng được. Ta vừa bố trí cấm chế sụp đổ, vừa tìm kiếm một phen. Mặt khác cũng tìm lối ra khỏi nơi đây. Nếu không có chắc phải cần một ít thời gian để tạo ra.
 
Lý Nguyên ôm quyền hướng về Vương Lâm, nhìn thoáng qua tầng hai miếu thờ. Hắn không có đi lên mà đi ra ngoài miếu, đi ra phía xa xa.
 
Vương Lâm khoanh chân ngồi bên ngoài miếu thờ, lấy trong túi trữ vật ra chín cái xương thú chậm rãi nghiên cứu. Thời gian chậm rãi trôi đi, nháy mắt đã qua một tháng.
 
Trong một tháng ở đây, Lý Nguyên thu hoạch không nhiều lắm. Tới lúc cuối cùng hắn cũng không đi tìm nữa, tuy nhiên đáng giá nhắc tới là tám thanh đoản kiếm lúc trước tấn công Vương Lâm, không biết Lý Nguyên dùng phương pháp gì không ngờ điều khiển được chúng.
 
Đối với điều này Vương Lâm có chút giật mình nhưng hắn tưởng tượng đến cấm chế của Lý Nguyên, liền hiểu ra điều gì.
 
Một tháng này Lý Nguyên tính toán ra tất cả các điểm sụp đổ trong trữ vật không gian này, toàn bộ đều thiết kế cấm chế. Đối với việc tính kế Huyết Tổ, Lý Nguyên biểu hiện ra sự hăng hái dường như còn nồng đậm hơn so với Vương Lâm.
 
Chỉ cần nghĩ tới dưới sự trợ giúp của cấm chế của mình có thể có cơ hội "thí Tiên", hô hấp của Lý Nguyên liền trở nên dồn dập. Hắn mặc dù nhạy bén nhưng có một nhược điểm đó là có một niềm tin cực kỳ mù quáng vào cấm chế của bản thân.
 
Mặt khác hắn cũng suy nghĩ qua một khi Huyết Tổ kia không chết sẽ làm sao. Cho nên trong lòng có quyết định, việc này mình chỉ có thể âm thầm trợ giúp, tuyệt đối không tham gia vào. Đợi sau khi bố trí xong, hắn quyết định tách ra khỏi Vương Lâm. Dù sao việc này quan hệ quá lớn, cho dù Vương Lâm có ân với hắn.
 
Trên thực tế có thể âm thầm trợ giúp đã là giới hạn lớn nhất của hắn. Trong giờ phút này có thể làm được điều này đã là rất không dễ dàng.
 
Một ngày này, vẻ mặt Lý Nguyên ngưng trọng nhìn về bên ngoài miếu thờ, nhìn Vương Lâm ánh mắt hắn lộ ra vẻ phức tạp. Hắn thở dài một tiếng, tay phải vung lên. Một quả cầu cấm chế như pha lê nhẹ bay trước người Vương Lâm.
 
- Hứa huynh. Với Phá Thiên cấm của ta, ở trong trữ vật không gian này tổng cộng bố trí một ngàn bốn trăm sáu mươi lăm điểm sụp đổ. Chỉ cần đưa tiên lực của ngươi vào, quả cầu cấm chế này sẽ là làm nổ tất cả cấm chế ở nơi này, trong nháy mắt sẽ khiến cho trữ vật không gian này hoàn toàn sụp đổ!
 
Vương Lâm cầm lấy quả cầu cấm chế, thần thức đảo qua xác định không có sai lầm, hắn ôm quyền nói:
 
- Rất cảm ơn!
 
Vẻ mặt Lý Nguyên hơi chút ảm đạm, do dự một chút nói:
 
- Hứa huynh. Kỳ thật nếu không muốn bị Huyết Tổ kia tìm được, ta cũng có một phương pháp. Chẳng qua ngươi phải trốn trong một động phủ không thể ra ngoài… Cho đến khi Huyết Tổ kia quên đi thù hận… Vương Lâm bình thản cười, nói:
 
- Ý tốt của Lý huynh lòng tại hạ xin nhận. Nếu tới lúc cuối cùng, không có cách nào chống cự lại Huyết Tổ, tại hạ có thể sẽ nhờ tới Lý huynh.
 
Lý Nguyên suy nghĩ một chút sau đó lấy từ trong túi trữ vật ra một miếng ngọc giản, đưa cho Vương Lâm nói:
 
- Hứa huynh. Nơi này ghi lại Phá Diệt cấm của Lý gia ta. Tuy nói không đi từ đường tuyền thừa không thể cho ngươi tâm cấm. Nhưng ngươi nghiên cứu đối với cấm chế sẽ có trợ giúp. Nhất là về mặt ẩn giấu khí tức, nơi này có vài loại!
 
Vương Lâm yên lặng tiếp nhận, gật đầu.
 
Lý Nguyên thở ài, hai tay bấm pháp quyết, điểm xuống một cái trước mặt liền xuất hiện một truyền tống trận. Trận này cũng không ổn định, dường như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
 
- Hứa huynh. Truyền tống trận này chỉ có thể sử dụng ba lần. Ngươi… ngươi phải cẩn thận, cẩn thận!
 
Lý Nguyên lại liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, bước vào trong truyền tống trận. Hắn không quay đầu lại, chỉ hạ giọng nói:
 
- Lý mỗ nếu không có vướng bận chắc chắn sẽ ở lại để nhìn xem dưới cấm chế của Lý gia ta, có thể tính kế một vị tu sĩ Tịnh Niết kỳ như thế nào!
 
- Hứa huynh. Chú ý giữ gìn sức khỏe!
 
Lý Nguyên thở dài chỉ còn dư âm, thân hình hắn lóe lên trong truyền tống trận, biến mất.
 
Vương Lâm ngẩng đầu, ánh mắt lộ vẻ lạnh lẽo, thì thào nói: "Huyết Tổ… Diêu Tích Tuyết… Mặc dù các ngươi có Huyết Hồn đan, dưới sự sụp đổ của trữ vật không gian này, bên trong lực lượng có thể hủy diệt tất cả. Vương Lâm ta liền đánh cuộc một lần xem các ngươi có thể đầy đủ sống lại hay không!" Trên người Vương Lâm có một túi trữ vật. Túi trữ vật này là của Diêu Tích Tuyết. Chẳng qua túi trữ vật này không mở ra được, Vương Lâm cũng chỉ có thể dùng cấm chế phong ấn, khiến cho khí tức lạc ấn ở trong sẽ không tản ra quá xa.
 
Trừ bỏ túi trữ vật này ra, Huyết Hồn đan Vương Lâm vốn cũng có một mảnh. Nhưng trong một trận chiến ở vùng đất Yêu Linh với Tán Ma hắn cũng đã dùng. Giờ phút này hắn mặc dù biết rõ trong túi trữ vật này nhất định còn có Huyết Hồn đan chân chính, nhưng không có cách nào mở ra. Loại đan dược nghịch thiên này cho dù là Huyết Tổ cũng tuyệt đối không có nhiều. Hơn nữa tiêu hao nhiều năm như vậy chỉ sợ trên người hắn có thể có một, hai hạt đã là cực hạn.
 
Trong tiếng cười lạnh, Vương Lâm từ trong túi trữ vật của mình lấy ra quả cầu cấm chế giam cầm Diêu Tích Tuyết. Hắn không có hứng thú tiếp tục hỏi, tay phải ném đi. Quả cầu cấm chế này lập tức bay ra đánh thật sâu vào trong một dãy núi ở xa xa.
 
Sau khi làm xong tất cả, Vương Lâm bước về trước một bước đi vào trong truyền tống trận. Hào quang trận pháp lóe lên, thân hình Vương Lâm biến mất. "Huyết Tổ… Ngươi đã không bỏ qua cho Vương mỗ, như vậy Vương mỗ liền làm một lần "thí Tiên" theo như lời Lý Nguyên!"
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.